Tà Thiếu Dược Vương

Nói chuyện đúng là Cổ Tiểu Bảo, lúc này ở những hướng khác, Nhậm Tinh cùng với người của Hải Thần Giáo cũng lần lượt bay tới.

Sau khi Hải Thanh Vân quyết định động thủ, rất nhanh thì định ra một kế hoạch, xét thấy Tàn Hồn tình huống đặc biệt, bọn họ quyết định trước giải quyết Ngọc Hàn Tông, đồng thời hấp dẫn người của Tàn Hồn tới giết chết. Kế hoạch này quả nhiên có hiệu quả, làm cho Tàn Hồn tổn thất thảm trọng.

- Bây giờ bọn chúng đã có phòng bị, vậy chúng ta cứ chính diện đi tới thôi! Tiến quân, Tàn Hồn băng nguyên! Hải Thanh Vân giơ cao Tam Xoa Kích nắm trong tay, lãnh đạo mọi người đi tới tổng bộ của Tàn Hồn...

Nội bộ Tàn Hồn sau khi Tàn Hồn Thiên Tử bị thương nặng được Trấn Thần Kỳ mang về, lập tức liền yên tĩnh lại, sau đó rốt cuộc hiểu rõ một chuyện: đây không phải là nói giỡn, đây mới thực là khai chiến toàn diện.

Mà cùng trong thời gian đó, Nhậm Thiên Tung lãnh đạo cận vệ đội, kết hợp với mấy người Kiếm Vương Long Ngạo, Đan Vương Ngọc Trường Không thành đại quân, cũng đã bắt đầu động thủ với Kiếm Tiên Giáo.

Không cần trao đổi, mọi người phân biệt hành động, nhưng chọn lựa phương thức đều tương tự nhau.

Ngay cả một đường khác Nhậm Nhất Nguyên lãnh đạo Thiên Long Quân, cùng Văn Mặc lão tổ bọn họ bên này, cũng đều là chọn lựa phương thức tương tự.

Bởi vì trước đó Văn Thi Ngữ đã nhiều lần trao đổi với mọi người, không ngừng thôi diễn đối trận giả với đại giáo vô thượng, chỉ có điều lúc đó không nghĩ tới lại cùng một lúc điên cuồng tập kích giải quyết ba đại giáo vô thượng.

Chỉ là với Nhậm gia đã xảy ra chiến đấu toàn diện không thể tránh khỏi với một đại giáo vô thượng trong đó là nguyên nhân cơ bản, sau đó thôi diễn chiến đấu với từng tình huống.

Trải qua phân tích, đại giáo vô thượng tung hoành đại thế giới mấy vạn năm, có rất nhiều thói xấu. Loại thói xấu này, lúc bình thường cũng không cảm thấy có gì, bởi vì bọn họ cường đại, đủ để bù đắp hết thảy, thậm chí cũng không ai dám động tới những điều đó, cho nên bọn họ cũng không cần thiết những thứ đó.

Mấy vạn năm qua vẫn luôn như thế, nhất là ở phương diện cao tầng, bọn họ càng không hề để ý tới, nhưng ở dưới phân tích cùng thôi diễn của Nhậm gia, liền lộ ra lỗ hổng nhiều lắm. Dĩ nhiên, dù có lỗ hổng lớn đi nữa, cũng phải có đủ thực lực đối kháng mới được, đó là cơ bản!

Mà giờ này, Nhậm Kiệt ra lệnh một tiếng, Nhậm gia liền toàn diện khai chiến với đại giáo vô thượng! Trước tiên, phân biệt chiến trường bất đồng chọn lựa công kích vòng ngoài, hấp dẫn lực lượng của đối phương, sau đó phân biệt tiêu diệt.


Tàn Hồn bên kia, bởi vì bản thân Ngọc Hàn Tông có tình huống đặc biệt, bên trong cũng có rất nhiều nhân thủ của họ, cho nên chỉ sau một đợt người bị tiêu diệt, đối phương chọn lựa phương thức cực đoan hủy diệt trận pháp, Tàn Hồn Thiên Tử liền trực tiếp mở ra thông đạo đến đây.

Mà hai mặt kia, thì càng thú vị hơn nhiều so với bọn họ bên này.

Đan Tiên Giáo trước sau phái 4 nhóm người, sau khi nhóm người thứ tư cũng không có tin tức, hoàn toàn bị tiêu diệt, Đan Tiên Giáo mới giựt mình cảm thấy không đúng, lại lần nữa cũng phái Đan Vô Pháp có Tiên khí xuất hiện.

"Ầm..." Trong nháy mắt khi Đan Vô Pháp xuất hiện, đột nhiên cảm nhận được một sát ý vô cùng tận bao phủ bầu trời, một hư ảnh Tu La to lớn ngưng tụ giữa không trung nhìn chằm chằm vào hắn.

Mà không gian ở chung quanh thì hoàn toàn bị cận vệ đội phong tỏa. Thời khắc này mỗi một lực lượng cá nhân trong cận vệ đội, đều đã đạt đến cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh, với với trước đây Nhậm Kiệt truyền thụ dành riêng từng người, cộng thêm sau này điên cuồng chém giết chiến đấu, cuối cùng tôi luyện trong Hải Thần Giáo... nên giờ này giữa bọn họ lực lượng đặc biệt cường đại đều thả chậm lại, từ từ chuyên nhất, từ từ hoàn toàn sáp nhập vào trong chỉnh thể.

Đừng thấy ngay cả một Pháp Thần Cảnh cũng không có, nhưng hiện tại cận vệ đội đều có thể dễ dàng giết chết Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, đây là chỗ kinh khủng của cận vệ đội hiện nay. Nếu không phải bọn họ tự kiềm chế muốn cùng nhau đột phá Pháp Thần Cảnh, cùng trải qua lôi kiếp, thì e là sớm đã có một số người đột phá.

Cận vệ đội lạnh lùng phong tỏa không gian chung quanh, mà ở bên kia, Ngọc Vô Song cầm pháp bảo Vô Song Hoàng Phi sáng lấp lánh, lẳng lặng nhìn Đan Vô Pháp.

Bình thường mà nói, đối phó với Pháp Thần Cảnh, dù có nhiều Thái Cực Cảnh đi nữa cũng không có uy hiếp gì lớn, nhất là đối với Pháp Thần Cảnh ở vào đỉnh phong, nhưng thời khắc này cận vệ đội ngưng tụ trận pháp, lại tạo cho Đan Vô Pháp có cảm giác áp lực lớn lao.

Không có quá nhiều người, những người khác đều đã thối lui xa xa, gần bên chỉ có bốn người, trừ lục gia, Ngọc Vô Song, cận vệ đội ra, cũng chỉ có một người cố ý chạy đến, mà không phải tham gia chiến đấu: là Đan Diệu.

- Ca... Vừa thấy Đan Vô Pháp xuất hiện, Đan Diệu kêu một tiếng thanh âm run run. Đây là người trong nhà duy nhất, nàng còn cảm thấy có chút thân tình.

- Đã biết không nên đến đây, những lão già kia đầu đều xơ cứng, nói bọn họ cũng không chịu nghe! Quả nhiên đi vào bẫy rập! Đan Vô Pháp dường như có dự liệu từ trước, trong đôi mắt tối om nhìn bốn phía rất là bất đắc dĩ, cuối cùng lại tươi cười nhìn về phía Đan Diệu nói: - Nha đầu, thế nào? Bây giờ muội cũng cảm thấy lợi hại, muốn so tài cùng ca sao?

- Ca... Đan Diệu khóc, bổ nhào vào lòng ngực Đan Vô Pháp.


- Muội xem muội kìa! Sao đột nhiên lại khóc, không phải là Nhậm Kiệt khi dễ muội chứ? Nói với ca đi, ca giúp muội xử lý hắn! Đến đây, ngoan... đừng khóc, có chuyện gì nói với ca! Thấy Đan Diệu khóc, lập tức Đan Vô Pháp có hơi lúng ta lúng túng, vội vàng khuyên giải.

Chỉ là hiển nhiên hắn cũng không biết đường khuyên giải như thế nào, chỉ không ngừng nói đừng khóc, có chút bối rối, lại không biết nên làm gì bây giờ.

Rốt cục, cũng là Đan Diệu tự mình khóc đủ rồi tự khống chế mình, sau đó cặp mắt ửng đỏ nhìn vào cặp mắt tối om của Đan Vô Pháp. Đan Vô Pháp này người bình thường trông thấy là sợ, nhưng đối với Đan Diệu mà nói lại vô cùng thân mật.

- Hắn mới không dám khi dễ ta đâu, cho tới bây giờ đều là ta khi dễ hắn! Ca! Chuyện nơi đây ca đừng quản tới, không phải ca cũng không thích những người đó sao? Đây mới chính là mục đích của Đan Diệu lần này, những người khác nàng có thể không quản tới, nhưng nàng không muốn nhìn thấy cảnh người Nhậm gia liều mạng ngươi chết ta sống với Đan Vô Pháp.

- Nha đầu ngốc! Muội cố ý chạy tới chính là vì điều đó à! Nghe Đan Diệu nói lời này, vẻ cười trên mặt Đan Vô Pháp càng rõ, vuốt đầu Đan Diệu một cái, sau đó ánh mắt tối om nhìn ra chung quanh, cuối cùng lần nữa cúi đầu nhìn Đan Diệu.

- Nha đầu ở một bên nhìn được không?

- Ca... ca vì sao không nghe lời ta nói chứ... Vừa nghe nói vậy, lập tức Đan Diệu có phần cấp bách.

- Muội không hiểu đâu! Là ca không thích những lão già trong giáo kia, nhất là bọn họ đã ngu muội đến mức khốn nạn muốn dùng muội luyện đan, tội càng đáng chết vạn lần! Vốn ca đã tính một ngày kia có thể hoàn toàn đánh ngã lật đổ bọn họ. Chỉ có điều, dù sao ca cũng là người của Đan Tiên Giáo, hơn nữa những người này rất lợi hại, muội cũng biết ca vẫn luôn ngứa nghề, khó có cơ hội gặp được đối thủ tốt như bọn họ, trước kia còn không có cảm thấy, hiện tại mới phát hiện Nhậm Kiệt này thật đúng là lợi hại, không ngờ có thể dạy ra thủ hạ như vậy! Nói xong, Đan Vô Pháp đột nhiên giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra, lập tức Đan Diệu bay ra ngoài mấy chục dặm.

Đồng thời một màn hào quang bao phủ hắn, gương mặt tươi cười của Đan Vô Pháp vẫn như đang ở trước mắt, nói với nàng: - Hãy nhớ, không quản phát sinh chuyện gì, đều là ca tự mình lựa chọn, muội không cần thương tâm, cũng không cần làm gì, ca không cho muội đi ra ngoài, bởi vì ca muốn cho muội nhìn xem một chút, lúc chiến đấu bộ dáng ca rất xuất sắc, cũng xinh đẹp giống như lúc muội luyện chế dược, cũng xuất sắc giống như lúc tên Nhậm Kiệt muội yêu thích kia làm việc, ca còn nhớ rõ muội đã nói những lời này... Ha ha...

- Ha ha... Đan Vô Pháp cười một tràng dài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lục gia Nhậm Thiên Tung, sau đó khẽ lắc đầu nói: - Ngài rất mạnh, chiến đấu cũng rất đã ghiền, nhưng ta có Tiên khí ngài không phải là đối thủ của ta!

- Còn cô nương... Tiếp theo hắn nhìn về phía Ngọc Vô Song nói: - Lực lượng đủ mạnh, pháp bảo chưa hoàn toàn kích phát! Vô Song Hoàng Phi của Hoàng triều thượng cổ, được xưng là pháp bảo ở thời khắc tối hậu làm cho Đại Đế của Hoàng triều thượng cổ buông bỏ hết thảy nữ nhân cùng nàng rời đi, cái này thật ra rất tốt, đáng tiếc cô nương kinh nghiệm chiến đấu quá kém, tìm người khác tôi luyện tạm được, đối với ta đứng cũng không được, các người hãy ở một bên chờ xem... Còn các ngươi hãy đến đây chiến một trận với ta, cận vệ đội bên cạnh Nhậm Kiệt đúng không...


Lục gia Nhậm Thiên Tung nhìn Đan Vô Pháp thẳng thắn này với ánh mắt tán thưởng, cũng rất thích thú đối với hành động của hắn.

Ngọc Vô Song nghe hắn đánh giá như vậy, khẽ chu miệng, nhưng nghĩ tới tỷ tỷ Thi Ngữ thông báo, cộng thêm trước đó nghe thấy Đan Diệu tỷ đối thoại với Đan Vô Pháp, nàng cũng không thể làm gì, cho nên chỉ nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Tung, thấy Nhậm Thiên Tung bay qua một bên, nàng cũng nhanh chóng vọt qua một bên.

- Cửu Kiếp Tiên Lô! "Ầm..." Đúng lúc này, Đan Vô Pháp đã động thủ, trong nháy mắt thúc giục Cửu Kiếp Tiên Lô chí bảo trấn giáo của Đan Tiên Giáo, dường như muốn hút toàn bộ cận vệ đội vào trong đó để luyện hóa.

Không có bất kỳ nhiều lời, cận vệ đội giống như một chỉnh thể dưới chỉ huy của Đồng Cường trong nháy mắt động rồi.

Mỗi người đều giống như một linh kiện tinh vi trên dụng cụ, như khí quan trên cùng một người, đều cùng lúc phát huy tác dụng, hơn nữa còn là một loại tác dụng huyền diệu, bất cứ biến hóa của người nào đều ảnh hưởng tới biến hóa cả trận pháp, rồi tạo thành một lực lượng kinh khủng.

Một người thúc đẩy, không ngừng truyền đưa, không ngừng tăng cường lực lượng, đạt tới trình độ nhất định sau đó đánh ra sẽ biến thành một uy thế khủng bố.

Trận pháp biến hóa vô tận, ảo diệu vô cùng, chuyển hóa giữa công phòng đã là một thể. Mặc dù thời khắc này đối mặt với Đan Vô Pháp có Tiên khí, cũng không e sợ chút nào.

- Ca... huynh... huynh... Đan Diệu ở một bên, nước mắt chảy ròng, cũng không thể nói gì thêm, nàng biết dù có nói gì nữa đêu vô dung.

Một trận chiến này đánh cho càng đặc sắc hơn tất cả trận chiến trước đó, mọi người ở một bên xem đều nhập thần, các nhân vật Pháp Thần Cảnh của Nhậm gia, thậm chí một số quân đội nhân viên Thái Cực Cảnh tham gia chiến đấu đều rối rít xúm lại bốn phía vây xem.

Nhậm Thiên Tung thì dường như đã mê say ngẩn người trong đó. Đan Vô Pháp thúc giục Cửu Kiếp Tiên Lô, uy lực kinh thiên động địa; còn trận pháp của cận vệ đội thì quy về một khối, câu dẫn uy thế, lực lượng của thiên địa tầng tầng chồng chất, tầng tầng biến hóa, uy lực vô cùng vô tận.

Không có cừu hận, thậm chí hai bên cũng không có ý làm thương tổn đối phương, nhưng lại không có mảy may giữ lại, hoàn toàn là trận chiến sinh tử. Đan Vô Pháp bên này toàn lực thúc giục Cửu Kiếp Đan Lô ứng phó, cận vệ đội bên kia cũng phát huy uy lực trận pháp đến đỉnh phong.

"Ầm..." Thời gian cũng không quá lâu, bởi vì ở vào trạng thái mạnh nhất loại này, bọn họ cũng khó mà kiên trì quá lâu, cho nên đều sẽ chọn lúc mấu chốt công kích mau chóng chấm dứt trận chiến... trong tiếng nổ ầm ầm cuối cùng va chạm nhau.

Cửu Kiếp Tiên Lô kia ánh sáng ảm đạm, thân thể Đan Vô Pháp cũng bắt đầu thiêu đốt, Đan Diệu ở một bên hoảng sợ cấp bách tới mức nức nở hô một tiếng muốn xông tới, nhưng bị lục gia Nhậm Thiên Tung đưa tay cản lại.


Ngay sau đó, Cửu Kiếp Tiên Lô cảm nhận được Đan Vô Pháp gặp nguy cơ, trong nháy mắt tản ra một đoàn ánh lửa bao phủ, rồi nhoáng một cái mang theo hắn biến mất.

"Bịch bịch..." Cận vệ đội cũng bị đánh bay đi, không gian chấn động, tuy rằng mỗi người cũng đều bị thương, nhưng cũng không có tán loạn, vẫn duy trì đội hình như cũ: hiển nhiên đánh nhau chết sống lần này cận vệ đội thắng, chỉ có điều thương thế của họ cũng không nhẹ, mỗi người đều trước tiên lấy ra dược phẩm uống vào.

- Lục thúc... Đan Diệu nước mắt chớp động trong mắt, ngẩng đầu thương tâm, lo lắng nhìn lục gia Nhậm Thiên Tung.

- Ngươi không cần thương tâm, Đan Vô Pháp không có chuyện gì lớn, tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng không đến mức trí mạng. Thật ra hắn cũng không có ý ngăn cản hoặc là làm chuyện gì khác, nhưng hắn sẽ không bỏ qua chiến đấu, nhất là chiến đấu với cận vệ đội. Ngươi suy nghĩ một chút xem, Tiểu Bảo hoặc là Nhậm Tinh bọn họ qua nhiều năm như vậy, từng chiến đấu bao nhiêu lần với cận vệ đội, có bao nhiêu lần bị thương nghiêm trọng cần ngươi phối chế dược phẩm? Ngươi suy nghĩ lại xem nếu như Nhậm Kiệt ở đây, hắn sẽ làm thế nào! Nhậm Thiên Tung nhẹ giọng nói, một mặt an ủi Đan Diệu, mặt khác cũng là nói ra tiếng lòng của Đan Vô Pháp, chưa chắc lão nói đúng toàn bộ, nhưng đây là lão nói ra những điều tâm tình lão có thể nghĩ tới, có thể cảm nhận được.

- Ừm! Đan Diệu đáp ứng, nàng cũng không phải hoàn toàn không biết rõ, nhưng trong lòng luôn khó tránh khỏi có chút khó chịu.

- Tốt lắm! Ngươi đi về đi, chúng ta phải lên đường! Cận vệ đội rất nhanh thì điều chỉnh không sai biệt lắm, sau đó những người khác cũng lần lượt đến đây, đại đội nhân mã đã chuẩn bị lên đường. Mặc dù nói đại giáo vô thượng có rất nhiều lỗ hổng, tự đại, cuồng ngạo nhiều vấn đề các thứ, nhưng bọn họ cũng không ngốc, bị tính kế một phen như vậy, còn muốn dùng lại biện pháp như trước khẳng định không được, kế tiếp phải là ngay mặt chém giết.

Thấy không sai biệt lắm, Nhậm Thiên Tung nói với Đan Diệu, bảo Đan Diệu đi về. Dù sao Đan Diệu có quan hệ đặc thù với Đan Tiên Giáo, đây cũng là lục gia Nhậm Thiên Tung vì bảo vệ nàng, sợ nàng...

- Lục thúc... Lúc này, Đan Diệu cũng đã ổn định tâm tình nói: - Ngài không cần lo lắng cho ta điều đó, ở Đan Tiên Giáo ta duy nhất còn chấp nhận, cũng chỉ chấp nhận không ai khác ngoài ca ca này, những người khác không có quan hệ với ta! Đan Tiên Giáo với đan lập giáo, đan dược của họ có rất nhiều đặc tính, vừa rồi Đan Vô Pháp ca ca không có sử dụng, nhưng họ thì sẽ tạo thành phiền toái rất lớn, cho nên ta nhất thiết phải đi theo, có ta có thể tùy thời cứu chữa, có thể giảm bớt tổn thất.

Đan Diệu rất kiên định nói, hành động gì khác nàng không quan tâm, nhưng đánh chính diện Đan Tiên Giáo thì nhất định nàng phải tham gia. Cho dù không vì nhìn xem Đan Tiên Giáo bị công phá như thế nào, nàng cũng phải bảo đảm an nguy cho người Nhậm gia. Bởi vì chỉ cần có nàng ở đây, có thể tùy thời luyện chế dược phẩm, có thể tùy thời cứu chữa.

Nghe Đan Diệu nói vậy, nhìn ánh mắt của nàng, lục gia cũng biết tầm quan trọng có Đan Diệu đi theo, nên suy nghĩ một chút vẫn gật đầu đồng ý cho Đan Diệu cùng đi theo...

-------------------

- Thật kỳ lạ! Lực lượng của ngươi lại vẫn chỉ là Kim Tiên sơ kỳ yếu ớt như thế, nhưng cường độ đều mạnh hơn so với Kim Tiên đỉnh phong bình thường, tốc độ của ngươi lại còn nhanh hơn so với Đại La Kim Tiên, kỳ quái, thật rất kỳ quái! Người bên cạnh ngươi kỳ quái, chuyện trên người ngươi càng quái dị hơn... Hắc Long Tiên Vương đi theo Nhậm Kiệt cùng xé hư không chạy tới Kiếm Tiên Giáo, thẳng đến lúc này Hắc Long Tiên Vương mới có cơ hội thực sự gần gũi quan sát Nhậm Kiệt.

Lần này lão quan sát rõ lập tức liền ngây dại, tuy rằng trước đó lão cũng biết Nhậm Kiệt rất đặc biệt, nhưng bởi vì thời điểm Nhậm Kiệt xuất hiện phá Diệt Tiên Trận, sau đó dưới tình huống bọn họ bị thương nặng Nhậm Kiệt ngăn cản phân thân Kim Sí Đại Bằng Tiên Vương của Kim Bằng kia, sau đó mang bọn họ một đường xông vào trong trận pháp của Hoàng triều thượng cổ, thậm chí cuối cùng xuyên qua tấm chắn giữa hai đại thế giới đi tới nơi này.

Hết thảy đều quá nhanh, quá gấp, một mực ở vào trạng thái khẩn trương, liều mạng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui