- Núi bên dưới là sao? Má nó quả nhiên đủ gian xảo, Nhậm Kiệt thầm nghĩ, cuối cùng dừng cực hình đối với lực tiên hồn của Tặc đạo nhân, lại lên tiếng. Hắn muốn câu trả lời này, thông qua việc này cũng thử ra được, bây giờ Tặc đạo nhân lên tiếng, trong lòng Nhậm Kiệt càng hiểu rõ tính cách của Tặc đạo nhân. Đồng thời cũng rất bội phục tên này, nếu như hắn vẫn không hiểu thì thôi, nhưng rõ ràng hắn hiểu ý của mình, vẫn còn kiên trì giả vờ lâu như thế, tên này đúng là đủ gian xảo.
Cuối cùng Nhậm Kiệt ngừng lại, Tặc đạo nhân mới có cảm thấy thế giới tận thế kết thúc, được sống trở lại. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi, tên này là ai, làm sao hắn biết thi triển phong ấn thế này, còn tự phong ấn mình. Mấu chốt là hiện giờ mình cũng bị phong ấn, hơn nữa đúng như hắn nói, căn bản không đơn giản như mình phá giải lúc trước, càng thêm phức tạp mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là tới giờ Tặc đạo nhân chưa từng gặp kẻ khó đối phó như thế, hiện tại hắn còn phiền muộn hơn cả bị con trâu tự dưng đánh ra ban nãy.
Cái này là sao vậy, cực khổ hơn 2 năm phá giải phong ấn này, vừa ra liền bị đè đầu đập một trận, sau đó lại bị phong ấn. Mấu chốt là kẻ này quá cứng đầu, mình bị hắn khắc chế cứng ngắc, lần đầu tiên Tặc đạo nhân cảm thấy bị người ta dồn vào góc, hơn nữa nhất định phải làm theo quy củ cách thức của người khác, quá đau khổ mà.
Nhưng không làm thế, đi theo đường mà đối phương vẽ lên, lệch ra một chút, vừa rồi là ví dụ, thảm lắm.
- Nó... là một bạn già của ta, vừa rồi thấy ta bị đánh, vừa lúc con trâu kia đến gần, nó liền ra tay giúp một chút. Nghe Nhậm Kiệt lại hỏi, lần này Tặc đạo nhân không dám giở trò gì, thành thật trả lời, không dám bỏ nhiều hơn một câu.
- Bảo nó thả người ra. Vừa rồi Nhậm Kiệt vẫn dùng lực tiên hồn tra xét, nhưng không phát hiện có gì khác thường. Nhưng vừa nãy Ngưu Lão Nhị cũng bị nuốt vào, còn mình cũng suýt nữa bị hút vào, hơn nữa khoảnh khắc đó kéo theo cảm giác nguy hiểm, nói rõ bên dưới ngọn núi rất quỷ dị. Tuy nhiên bây giờ Nhậm Kiệt cũng không vội, thả Ngưu Lão Nhị ra trước rồi tính, dù sao bây giờ ở trong đại thế giới Táng Tiên, mình dẫn Ngưu Lão Nhị đi vào, cũng không thể để hắn vừa vào liền xảy ra chuyện.
- A... Thả ra... cái này... Tặc đạo nhân vừa nghe liền tròn mắ, thầm nghĩ lần này xong rồi, xong rồi, xong hết rồi. Bị bạn già của mình nuốt vào, nháy mắt liền bị tiêu hóa, làm sao còn ói ra được. Mà tên này hung dữ mạnh mẽ như thế, còn giải thích nói nhảm cái, Tặc đạo nhân không dám, liền tròn mắt, vậy làm sao đây, hắn đã có dự cảm xấu...
Nhưng lần này Nhậm Kiệt không ra tay, mà như đoán được hắn nghĩ gì, nói: - Ngươi liên lạc núi kia, nói với bạn già của ngươi là được, không phải ai cũng có thể bị nuốt vào tiêu hóa dễ dàng. Còn nữa, nói cho nó biết, nó không không thể rời khỏi phạm vi phạm vi, rõ ràng là ở trong dãy núi này, dù nó có lực lượng mạnh mẽ, nhưng bổn gia chủ vẫn có thể đối phó được nó, bắt đầu luyện hóa từ vòng ngoài, hoặc là dứt khoát thả tin tức ra ngoài, dẫn tồn tại mạnh mẽ đến đây, hoặc là dùng Phong Cấm Ấn từ từ phong ấn ở vòng ngoài. Tóm lại, có trăm ngàn loại phương pháp tiêu diệt nó, hiểu chưa?
Tặc đạo nhân vừa nghe, người đang trong Phong Cấm Ấn, hắn lại cảm giác như bị người ta lột sạch nhìn hết.
Đồng thời cảm giác sau lưng lạnh buốt, Nhậm Kiệt nói rất bình thản, nhưng hắn tin vào những lời này. Đồng thời cũng cảm thấy kẻ này này quá độc ác, là hạng người khiến người ta lạnh sống lưng.
Bỗng nhiên Tặc đạo nhân cảm nhận được có một tia lực tiên hồn dao động trong Phong Cấm Ấn, tiếp theo Phong Cấm Ấn biến đổi, lực tiên hồn của hắn có thể cảm nhận được, liên lạc được với bên ngoài.
Biến hóa này làm Tặc đạo nhân phản ứng không kịp, hắn phá giải Phong Cấm Ấn đã hơn 2 năm, tự nhiên không xa lạ gì. Nhưng càng như thế càng làm hắn giật mình, Phong Cấm Ấn hiện tại càng thêm mạnh mẽ, huyền diệu hơn so với hắn nghĩ. Nhưng đối phương lại có thể khống chế tự nhiên, chỉ làm thay đổi một phương diện duy nhất, vậy phải nắm giữ Phong Cấm Ấn đến cỡ nào.
Tặc đạo nhân càng thêm kinh hãi, thật sự không hiểu nổi mình gặp phải tồn tại nào, sao lại chạy ra một tên như vậy.
Trong lòng chấn động, nhưng vì có kinh nghiệm vừa rồi, cộng thêm cộng thêm Nhậm Kiệt nói thẳng ra suy nghĩ của mình, dù hắn cho rằng có liên lạc bạn già kia, chỉ sợ tên đầu trâu kia cũng đã sớm bị tiêu hóa sạch, nhưng hắn vẫn liên lạc, dù biết bạn già của mình cũng không giúp được gì, vì tiểu tử này đã kéo ra khoảng cách an toàn....
Tặc đạo nhân liều mạng nghĩ cách, nhưng hắn phát hiện bây giờ không có cách nào hay, hoàn toàn bị tên này nắm chắc, bị động chưa từng có. Thuận tiện, hắn cũng liên lạc bạn cũ của mình.
- Cái... cái gì, chưa.... chưa chết, ngươi nói không thể nào tiêu hóa được con trâu kia. Trời ạ! Quá tốt, mau... mau thả hắn ra đi... Tặc đạo nhân tập trung nghĩ cách, chỉ là tùy tiện liên lạc, nhưng lại thu được tin tức làm hắn mừng rỡ không thôi. Không chết, bạn già của mình cũng không tiêu hóa được con trâu kia, quả thật khó tin.
Tặc đạo nhân vui vẻ là bạn của tên này không chết, tối thiểu còn đường nói chuyện. Vốn hắn còn muốn bạn già giúp vây khốn con trâu kia, sau đó dùng để đàm phán.
Nhưng lập tức liền thấy không được, vừa rồi đã trải qua, hắn cảm thấy mình làm vậy thì sẽ thảm hại hơn. Cho nên hắn lập tức quyết định, trước tiên cho bạn già thả kẻ kia ra rồi tính sau.
Bùm... Tặc đạo nhân vừa nói xong, ngọn núi lại tách ra, một đạo hào quang bắn vụt ra ngoài.
- A.... A.... Đau chết nhị gia, đốt chết nhị gia, sặc, má nó đây là cái thứ gì... Tiếp theo liền thấy Ngưu Lão Nhị bị bắn ra ngoài, toàn thân bao phủ chất lỏng xanh biếc, làm hắn bị phỏng rát đau không chịu nổi, còn thê thảm hơn vạn phần so với bị ba món Tiên khí trọng thương.
"Không thể nào, ngay cả Tiên khí đi vào cơ thể bạn già kia, không phải cố ý thì cũng sẽ bị tiêu hóa hết, sao tên kia lại không bị gì. Nếu hắn đạt đến Kim Tiên đỉnh phong miễn cưỡng chống đỡ cũng thôi, hắn càng không phải Đại La Kim Tiên, nhưng sao còn sống, chẳng lẽ... hắn là sinh linh hỗn độn?" Nhìn Ngưu Lão Nhị thê thảm, Tặc đạo nhân không khỏi thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện lực tiên hồn bị trói buộc trong Phong Cấm Ấn, không tra xét được tình hình bên ngoài được nữa.
Cùng lúc, Nhậm Kiệt khôi phục Phong Cấm Ấn như cũ, tiếp theo phất tay, Hỏa Long bay ra, trực tiếp phun lửa, khống chế chính xác thiêu đốt quanh người Ngưu Lão Nhị, nhanh chóng đốt trụi chất lỏng màu xanh kia. Sau đó Nhậm Kiệt bước ra, nắm lấy Ngưu Lão Nhị, không đợi ngọn núi bên dưới có hành động gì, đã dẫn Ngưu Lão Nhị rời khỏi nơi này trước.
- Má nó đó là thứ quỷ gì, sớm muộn gì nhị gia cũng tính món nợ này? Thân thể Ngưu Lão Nhị không bỏng rát nữa, bị Nhậm Kiệt kéo đi nháy mắt ra mấy ngàn dặm, không ngừng cách xa dãy núi kia, nhưng hắn vẫn không nhịn được quay đầu mắng.
- Không thôi ngươi trở về đánh mấy chiêu, chơi với nó chút nữa? Nhậm Kiệt nhìn bộ dạng thê thảm không cam lòng của Ngưu Lão Nhị, không khỏi cười hỏi.
Ngọn núi này cổ quái quá sức tưởng tượng, Nhậm Kiệt cũng tò mò, nhưng đi vào một đại thế giới mới, hơn nữa đã 3 năm. Bởi vì đại thế giới này, ngay cả Nhậm Kiệt cũng không cảm giác tốc độ dòng chảy thời gian khác biệt với đại thế giới ban đầu, cho dù là có, cũng sẽ không quá lớn, thậm chí không hơn đại thế giới Cổ Thần Vương.
Dưới tình huống này, nên nén lòng hiếu kỳ xuống, sớm tìm được cha mình, dò thám tình huống rõ ràng, nghĩ cách trở về đại thế giới của mình.
Vừa rồi dù Nhậm Kiệt nói ra những biện pháp đối phó ngọn núi, nhưng hắn sẽ không thật sự tiêu tốn mấy năm hay mười mấy năm đi luyện hóa, phong ấn ngọn núi đó, nhất là bây giờ Ngưu Lão Nhị đã được thả ra.
- Không đi, không biết tên kia nắm giữ quy tắc lĩnh vực gì, tuy rằng còn xa Đại La Kim Tiên, chỉ là một loại dị chủng thiên địa, nhưng hiện tại nhị gia tuyệt đối không đấu lại nó. Tuy rằng nó không giết được nhị gia, nhưng má nó quả thật là đau, chờ nhị gia thoát ra hoàn toàn, nhất định tới đây đạp bể thứ kia, xem thử rốt cuộc là cái gì. Ngưu Lão Nhị kiên quyết lắc đầu.
Hắn chiến đấu rất điên cuồng, nhưng không có nghĩa là không biết sâu cạn. Lúc trước bám sát lấy đại giáo vô thượng, là bởi dù sao bổn tôn không thể thoát ra, thừa lúc trời đất thay đổi mà trốn ra ngoài, liền muốn trút giận một trận.
- Thì ra Đại La Kim Tiên mới có thể nắm giữ quy tắc lĩnh vực, hó trách vừa nãy ta cảm thấy nguy hiểm, vậy chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói. Nhậm Kiệt đã sớm biết quy tắc lĩnh vực từ Ngưu Lão Nhị, biết đó là thứ chỉ có Đại La Kim Tiên mới nắm giữ, vẫn chưa từng thấy, bây giờ ngẫm lại mới hiểu được vì sao mình có cảm giác nguy hiểm như thế.
- Còn nói nữa, nhị gia còn chưa hỏi ngươi, rốt cuộc tiểu tử ngươi giở trò quỷ gì, sao lại chạy sang đại thế giới khác, lại còn không phải chỗ đại thế giới Cổ Thần Vương. Chỗ này quá cổ quái, tuyệt đối là đại thế giới hoàn chỉnh, thậm chí càng to lớn hơn, nhưng sao biến thành thế này? Lúc này Ngưu Lão Nhị mới có thời gian hỏi, chú ý tình hình xung quanh, vừa tra xét kỹ càng, hắn cũng chấn động.
- Nơi này là Chiến Trường Táng Tiên, có liên quan rất lớn tới Hoàng triều thượng cổ, cụ thể thế nào thì bổn gia chủ không rõ. Bây giờ xem ra Minh Ngọc Hoàng Triều, Đông Hoang Thần Giáo, thậm chí Tiên giới ngươi nói cũng có liên quan rất lớn, chỉ là trước mắt đều không rõ lắm. Về phần mục đích bổn gia chủ đến đây, những gì vừa nói là thứ yếu, bổn gia chủ đến nơi này là vì cứu cha của ta, Nhậm Thiên Hành. Mà chúng ta phải tìm hiểu vị trí hiện tại, sau đó tìm đến Đông Vực đại thế giới Táng Tiên. Nói gọn gàng mọi chuyện, sau đó nhắm một hướng bay đi.
Nháy mắt vừa rồi, Nhậm Kiệt dò xét mười mấy vạn dặm, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố phía dưới, chính là cảnh mà Ngưu Lão Nhị cũng phải khiếp sợ. Nhưng trong đó vẫn có những chỗ linh khí dày đặc, cũng cảm nhận được có người, yêu thú tồn tại, rải rác không ít. Chỉ là quá ít, vừa nhìn tình hình của bọn họ là Nhậm Kiệt liền biết, những người này tuyệt đối không thể rời xa nơi tu luyện, muốn tìm bọn họ hỏi cái gì cũng không được.
Cũng may lúc đó Nhậm Kiệt tra xét được có một dãy núi chừng ba vạn dặm, to hơn cả dãy núi nuốt người quỷ dị ban nãy, phát hiện ra trong đó có rất nhiều khí tức mạnh mẽ, bây giờ Nhậm Kiệt đang chạy tới đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...