- Cái gì, thứ này rơi xuống người ngươi từ 3 tháng trước, 3 tháng rồi cũng không tiêu hóa được, vậy thật đúng là bảo bối. Dù không phải thiên thạch vực ngoại không thể hòa tan, vậy cũng là thứ tốt từ lúc thiên địa sơ khai, bằng không sao lại thế này được. Ít nhất đủ luyện chế Tiên khí, tuyệt đối là thứ tốt. Không đúng, nó không đơn giản là thiên thạch, kỳ quái, thứ này là...
Tặc đạo nhân xoay vòng quanh vật này, gạt bỏ lực lượng quấn quanh bên ngoài, sau đó không ngừng tra xét, nhanh chóng phát hiện được không đúng, càng làm hắn hưng phấn hơn.
Đối với Tặc đạo nhân, bảo vật càng quý hiếm càng tốt.
Nửa canh giờ sau...
- Ha ha... Thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt, đây là phong ấn, đây là lực lượng phong ấn, không biết phong ấn cái gì, nhất định phải nghiên cứu cho kỹ...
Tặc đạo nhân tiếp tục nghiên cứu, 2 ngày sau, sắc mặt Tặc đạo nhân từ mừng rỡ bắt đầu chuyển sang ngưng trọng.
- Sao không giống lực lượng ở thế giới này, chẳng lẽ là từ đại thế giới khác đến đây. Nhưng thủ pháp phong ấn này rất quen thuộc, có... có dấu tích thế giới kia, hơn nữa hình như... hình như....
5 ngày sau, sắc mặt Tặc đạo nhân khó coi, lấy bầu rượu ra ngồi uống một mình, như nhớ lại cái gì, cứ ngồi đó mà uống, nhìn vật này, suốt 1 tháng cũng không động đậy.
- Kỳ quái, vẫn không nghĩ ra. Thôi vậy, không nghĩ nữa, mở ra Phong Cấm Ấn này rồi nói, mặc kệ là đại thế giới khác, mặc kệ dấu ấn hoàng tộc gì...
Tặc đạo nhân nói rồi, lại bắt tay phá giải phong ấn này. Tuy rằng phong ấn này làm hắn nghĩ tới một số chuyện, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nghĩ tới những chuyện đau đầu này nữa. Trước tiên phá giải phong ấn này, xem bên trong có gì.
Trước đó Nhậm Kiệt đã nghe Nhất Nguyên lão tổ nói rất nhiều chuyện về Chiến Trường Táng Tiên, sau đó hắn dần phát hiện Chiến Trường Táng Tiên hẳn là một đại thế giới khác, nhất là lúc độ kiếp phát hiện khu vực do Đông Hoang Thần Giáo nắm giữ lại giống y như bản đồ lão cha để lại, Nhậm Kiệt bắt đầu tập trung vào Đông Hoang Thần Giáo.
Một đường đi vào Đông Hoang Thần Giáo, cuối cùng còn vào chỗ hoàng đế giáo chủ trấn áp, mạnh mẽ mở ra cửa vào đại thế giới Táng Tiên, sau đó Nhậm Kiệt xác định mình đã đi vào liền phong ấn bản thân.
Đầu tiên là hắn quả thật không chịu nổi, cần thời gian dài tĩnh dưỡng mới khôi phục, hai là bởi hắn biết, căn cứ Nhất Nguyên lão tổ nói, rất ít kẻ chủ động xông vào trong này, tối thiểu như mấy người Nhất Nguyên lão tổ thì đều không biết vì sao bị kéo vào trong. Còn Nhậm Kiệt phát hiện giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo lại chính là hoàng đế, cộng thêm cỗ khí tức khủng bố cuối cùng, làm hắn không thể không ẩn nấp. Mà tự mình phong ấn, cũng là biện pháp bảo vệ tốt nhất, có thể phòng ngừa tối đa đối phương lần theo dấu vết vị trí mình đi vào, truy lùng tới mình.
Mà hoàn toàn phong ấn, chìm trong khôi phục hỗn độn, không còn khái niệm thời gian gì, Nhậm Kiệt cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Chỉ là lực tiên hồn đạt tới Thiên Tiên trung kỳ của hắn không ngừng thúc đẩy pháp lực vận chuyển ở trạng thái nguyên thủy nhất, tuy rằng thân thể Nhậm Kiệt đã đạt đến Thiên Tiên trung kỳ, nhưng lần này tổn hao càng nghiêm trọng, không chỉ bị phá hoại đơn giản. Nếu chỉ là bị phá hỏng bình thường, đến mức này dù không phải chỉ cần một giọt máu cũng sống lại, bất cứ bộ phận thân thể nào, thậm chí máu thịt, lông tóc đều có thể hóa thành phân thân giống Ngưu Lão Nhị, Tề Thiên, nhưng chỉ cần không bị hủy diệt hoàn toàn, vẫn có thể nhanh chóng sống lại.
Mấu chốt là màn chắn đại thế giới chấn động, quy tắc xung đột, tạo ra xung kích đánh vào thân thể, cần phải dọn sạch lực lượng hỗn loạn đó, quá trình này rất chậm chạp.
Người mới sinh ra, tuy rằng thân thể là hỗn độn nhưng lại không tự biết, đây là bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất. Cho dù những người có thể giữ lại ký ức chuyển thế sống lại, ở trong thai cũng không thể tiếp xúc đại đạo, không cách nào tu luyện, cảm ngộ. Nhậm Kiệt sống lại cũng không ở trong giai đoạn bào thai u mê, nhưng vì mang theo đoạn phim, ban đầu đã cảm thụ một đoạn trạng thái hỗn độn, đồng thời lợi dụng một tia lực lượng hỗn độn đại thế giới lần đầu tiên thúc đẩy đoạn phim, mở ra cảnh giới Thánh nhân luận đạo, làm hắn có được vốn ban đầu đứng vững và đi lên cao trên thế giới này.
Từng bước một đến hôm nay, lần này trọng thương, bản thân dùng Phong Cấm Ấn lực tiên hồn, hoàn toàn đóng kín, ngủ say, làm Nhậm Kiệt dần mò mẫm tới cảm giác huyền diệu kia.
Xuyên qua màn chắn hai đại thế giới, còn mạnh mẽ đánh vào tạo thành rất nhiều cảm ngộ, nhiều thứ không ngừng nhập vào người Nhậm Kiệt, không ngừng tìm hiểu.
Nhậm Kiệt tìm hiểu mọi thứ, đồng thời bản năng khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ không ngừng rèn luyện, bởi vì mạnh mẽ đột phá màn chắn đại thế giới, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bị tổn hại nghiêm trọng. Cho nên Nhậm Kiệt dưỡng thương tìm hiểu, cũng như những lúc khác, không ngừng rèn luyện chữa trị Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.
Dưới trạng thái này, thời gian đã mất đi ý nghĩa, thẳng đến khi Nhậm Kiệt cảm nhận được Phong Cấm Ấn bị phá giải, thậm chí đã giải trừ đến giới tuyến cảnh bảo được thiết lập sẵn, nói rõ đối phương sẽ nhanh chóng phá giải toàn bộ phong ấn của mình.
Oành....
Nháy mắt, mọi thứ tự nhiên hoàn thành, lực tiên hồn không ngừng vận chuyển đột nhiên tỉnh dậy, nháy mắt Nhậm Kiệt bỗng tỉnh táo, khôi phục ý thức như sống lại.
Lực tiên hồn ầm ầm vận chuyển nhanh chóng, thân thể, pháp lực khôi phục, tiếp theo Nhậm Kiệt đã hiểu được tình huống thân thể hiện tại.
Thân thể đã khôi phục 9 phần, pháp lực gấp trăm lần Pháp Thần Cảnh đỉnh phong. Bởi vì Nhậm Kiệt phát hiện mình cho dù thân thể chỉ khôi phục 9 phần cũng đã đến Thiên Tiên hậu kỳ, lực tiên hồn cũng đến Thiên Tiên hậu kỳ mạnh nhất, suýt chút nữa sẽ đột phá.
Không tra thì thôi, Nhậm Kiệt cũng bị dọa giật mình, thầm nghĩ đây là chuyện gì? Lúc trước tự mình phong ấn, chẳng qua là dưỡng thương, linh khí Sinh Mệnh mà mình điên cuồng hấp thu có giúp ích rất lớn, mình liên tiếp đột phá nhưng Nhậm Kiệt nhớ rõ lúc cuối cùng chênh lệch khác xa với bên ngoài, sao lại như vậy?
Bản thân Nhậm Kiệt cũng giật mình, hồi lâu không phản ứng lại. Hiện tại lực tiên hồn, cường độ thân thể, pháp lực tràn đầy đến mức hắn không dám tin, tất cả làm Nhậm Kiệt cũng không hồi thần được.
Lúc này, Nhậm Kiệt quả thật bị chính mình biến đổi hù dọa.
Rốt cuộc mình phong ấn đã bao lâu, 10 năm, 100 năm, hay là.... 1000 năm?
Nếu không phải lâu như thế, làm sao thân thể, pháp lực, lực tiên hồn ở trạng thái chữa thương, lại có tăng lên khủng bố như vậy, thật là quá dọa người.
Lúc này Nhậm Kiệt chợt nhớ tới một câu, lúc trước hắn luốn có thể dọa người khác, luôn bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, làm người khác chấn động không lời chống đỡ, bây giờ hắn phát hiện mình lại đạt đến cảnh giới cao hơn. Sặc! Má nó chứ dọa luôn cả chính mình phải chấn động, phải cảnh giới nào mới làm được chứ.
Trong lòng kinh dị không thôi, lực tiên hồn tra chưa kết thúc, lúc này Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ rung lên, cảm nhận được lực tiên hồn của Nhậm Kiệt, liền nhảy lên.
Ý thức đám rồng bắt đầu liên lạc với Nhậm Kiệt, mỗi con đều hưng phấn kích động không thôi.
Càng làm Nhậm Kiệt chấn động, là mỗi con đều vô cùng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hơn nữa từng vảy rõ ràng, mấu chốt là mở ra linh trí, nhảy nhót hoan hô, lập tức từ trẻ con mơ hồ biến thành đứa nhỏ khoảng 10 tuổi.
Càng làm Nhậm Kiệt giật mình hơn, là Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.... lại... lại thăng lên làm Tiên khí trung phẩm...
Lúc này, miệng của Nhậm Kiệt đã không khép lại được, bất ngờ này quá lớn, mấu chốt là Nhậm Kiệt vẫn còn hồ đồ, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ là Nhậm Kiệt từng bước làm từ pháp bảo bình thường, một đường thăng cấp, nắm rõ từng bước, bao gồm cả thăng cấp Tiên khí, trong lòng Nhậm Kiệt đều có nắm chắc, nhưng lần này tuyệt đối bất ngờ.
Nhậm Kiệt biết Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ có mặt trời liền dần ổn định, rất nhiều khí linh mạnh mẽ, bản thân mình không ngừng rèn luyện, dung nhập vô số bảo bối, sẽ tiếp tục thăng cấp. Nhưng thiếu một cơ hội, giống như phương thuốc, đã đủ dược liệu, nhưng thiếu một loại thuốc dẫn, kỳ quái, thuốc dẫn này là sao?
Oành... Tiếp theo, Nhậm Kiệt tiếp tục tra xét, đi vào trong tiểu thế giới.
Vừa vào tiểu thế giới, Nhậm Kiệt cũng ngây người, bởi vì tình hình bên trong đã hoàn toàn khác với trước kia. Phạm vi tiểu thế giới lớn hơn gấp chục lần có thừa, hơn nữa không gian, trời đất cũng trở nên ổn định vô cùng. Mặt trời treo trên cao, tuy rằng không hùng vĩ như mặt trời đại thế giới, nhưng Nhậm Kiệt cảm thấy đã không kém gì mặt trời ở Trái Đất.
Vậy còn chưa tính, mấu chốt là ở mặt đất, lại có chút động thực vật.
Núi rừng sông hồ, dần dần thành hình.
Đây... thế này thì má nó là chuyện gì, mình không có di chuyển động thực vật gì vào đây, sao lại xuất hiện được cơ chứ.
Hơn nữa linh khí bên trong, trời ạ, má ơi, linh khí bên trong đã gần tới mức linh khí Hải Thần.
Nhậm Kiệt điên cuồng hấp thu linh khí Sinh Mệnh chứa riêng một chỗ, bây giờ so sánh, dù còn kém hơn nó một chút, nhưng cũng không chênh nhiều.
Tiểu thế giới bây giờ vượt trên tiểu thế giới của Nhậm gia, thậm chí không kém gì tiểu thế giới Đông Hoang Thần Giáo, điều này quá dọa người.
Oành...
Đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện mấy đạo khí tức, đều rất mạnh, là lão tổ ngàn tuổi, nhất là một trong đó đặc biệt quen thuộc, làm Nhậm Kiệt giật mình.
Bàng Cẩm, là cái tên Bàng đại tổng quản chỉ biết tham ô, vớt lấy chỗ tốt, mình còn giả dạng làm hắn một hồi.
Sặc! Hắn đã là lão tổ Thái Cực Cảnh, rốt cuộc là sao, xảy ra chuyện gì?
Nhậm Kiệt đã ý thức được, chuyện này quá quỷ dị, rốt cuộc mình đã phong ấn bao lâu, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì, sao lại dẫn tới những chuyện thế này. Kỳ quái, đột nhiên Nhậm Kiệt phát hiện có người ngồi trên đỉnh núi cao nhất, Ngưu Lão Nhị. Lực tiên hồn vừa tra xét, những người khác không sao, nhưng hắn lập tức mở mắt.
- Tiểu tử ngươi làm cái gì, linh khí Hỗn Độn đang tiêu tán, mau nghĩ cách lợi dụng đi.
Ngưu Lão Nhị cảm nhận được lực tiên hồn của Nhậm Kiệt, không đợi Nhậm Kiệt hỏi gì, hắn đã nóng vội rống lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...