Từ lúc Nhậm Kiệt bùng nổ đánh một đòn mạnh nhất vào chỗ yếu ớt, chuyện sau đó thì Nhậm Kiệt cũng không rõ, bởi vì khoảng khắc đó cả Nhậm Kiệt cùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đều bị thương không nhẹ, hơn nữa lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trong đầu còn đang nghĩ phải đối phó thế nào, liền bị cỗ lực lượng kia trực tiếp hút vào.
Vừa bị hút vào, Nhậm Kiệt liền cảm nhận được không gian biến ảo, cảm giác này không thể quen thuộc hơn. Đi vào di tích Vô Song, đại thế giới Cổ Thần Vương, Tiên giới, đều có cảm giác này, đương nhiên đó không phải đại thế giới hoàn chỉnh, không có màn chắn với đại thế giới, cho nên cảm thụ không rõ ràng.
Bởi vì Ngưu Lão Nhị từng nói, Tiên giới không phải một giới hoàn toàn khác, chẳng qua là tách ra từ đại thế giới này mà thôi, càng giống như đại thế giới Cổ Thần Vương.
Còn lần này thì là chân chính đại thế giới khác, cảm giác hoàn toàn không giống.
Nhưng mà Nhậm Kiệt cũng biết tình hình của mình bây giờ không ổn, nếu không đoán sai, đây là Chiến Trường Táng Tiên mà Nhất Nguyên lão tổ tông đã nói, kỳ thật đúng ra là đại thế giới Táng Tiên. Hiện tại thân thể không ổn, đi vào trong này, là một chuyện hết sức nguy hiểm.
Nháy mắt không gian biến ảo, tuy rằng thân thể bị thương nặng, nhưng Nhậm Kiệt vẫn chuyển lực tiên hồn lại rất mạnh, nhất là vẫn luôn thúc đẩy Thánh nhân luận đạo. Vốn là Nhậm Kiệt đã nghĩ kỹ, dù sao hiện tại còn tiêu hao linh khí Sinh Mệnh mà hắn cướp được, hao một chút mất một chút. Nhưng sau đó phát giác là chuyển sang đại thế giới khác, cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể bỏ qua, vẫn chìm trong Thánh nhân luận đạo, cảm ngộ quá trình này.
Thật ra cũng không bao lâu, nháy mắt qua đi, sau đó Nhậm Kiệt nghĩ tới vấn đề an toàn của bản thân, bỗng nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới một cách.
- Oong! Đóng...
Khi Nhậm Kiệt đã xuyên qua đại thế giới, đi vào đại thế giới hoàn toàn khác, cũng không tra xét xung quanh, bởi cũng sẽ không tra được cái gì. Chuyện đầu tiên cũng là cuối cùng trước khi hắn hôn mê, là dùng lực tiên hồn thi triển Phong Cấm Ấn, giam bản thân mình ở bên trong.
Phong Cấm Ấn lần này còn mạnh hơn cả giam cầm thần hồn hoàng đế giáo chủ, có cái này, Nhậm Kiệt có thể rời khỏi cảnh giới Thánh nhân luận đạo.
Như vậy, không còn lực tiên hồn khổng lồ duy trì, Nhậm Kiệt lập tức không chịu nổi. Đương nhiên, lúc này Nhậm Kiệt cũng không muốn chống chịu tiếp, hắn phải mau khôi phục thân thể, lực lượng, mau điều chỉnh tốt, làm mình chìm vào trạng thái ngủ sâu, sau đó không ngừng tĩnh dưỡng thân thể.
---------------------------
- A...
Bên trong một không gian thật lớn, không, phải nói là một cái tiểu thế giới đổ nát, nơi này đã từng là một tiểu thế giới, chỉ là về sau hư hỏng nghiêm trọng, nhưng vẫn cao hơn không gian bình thường.
Lúc này tiếng rống giận dữ không cam lòng vang lên, một người khổng lồ cao mấy trăm trượng ở trên không trung, tựa như đội trời đạp đất ở trong này, hai tay đang kéo ra, muốn chấn nát cây roi đen trói buộc thân thể hắn.
Nhưng căn bản không có kết quả, mà ở trong này, dưới đất toàn là thi thể, máu thịt. Đó là những tồn tại mạnh mẽ, còn sót lại cũng không thể chống cự nổi, quỳ rạp dưới đất không dám dậy, thậm chí có sợ đến hôn mê.
Một cái tông môn vạn năm liền bị hủy diệt hoàn toàn như thế, người ra tay là Cao Bằng trốn khỏi tay Thiên Châu. Lúc này Cao Bằng chẳng những khôi phục lực lượng, hơn nữa còn vượt xa trước kia, lực lượng hung hãn tuôn trào, khí tức màu đen bành trướng.
Cuối cùng, Cao Bằng ngừng vùng vẫy, thân thể từ từ khôi phục bình thường, lần bùng nổ vừa rồi cũng phát huy toàn bộ lực lượng tăng vọt, kết quả vẫn phí công, cho nên hắn thông minh ngừng lại.
- Lợi hại, khó trách dám thả ta ra, còn dám giúp ta tăng lên lực lượng, thì ra có đủ nắm chắc khống chế được ta. Được rồi, thắng. Chỉ là Cao Bằng ta thích nắm giữ kẻ khác, nhưng không thích bị người ta khống chế...
Đấu với cây roi đen lâu như thê, dùng mọi biện pháp, bây giờ Cao Bằng lại phải chịu thua, nhưng đồng thời trong mắt cũng lóe lên tia sáng hung ác, nhất là lúc nói tới không thích bị người khác nắm giữ.
Vù!
Nhoáng cái, cây roi quấn quanh Cao Bằng liền co rút lại, rời khỏi thân thể bay lên, sau đó trực tiếp xuất hiện một cỗ ma khí, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng Cổ Ma, có điều không rõ ràng.
- Ngươi hoàn toàn không cần lo lắng điều đó, bổn ma không có hứng thú khống chế ngươi, chỉ là muốn làm một giao dịch, bổn ma giúp ngươi tăng lên lực lượng, dạy ngươi những thứ chân chính của tộc Cổ Thần. Còn ngươi phải nghĩ cách làm theo lời bổn ma, thả bổn ma ra, ta có thể thu ngươi làm đệ tử, như vậy ngươi yên tâm rồi chứ.
Cổ Ma lên tiếng, lại giống như trao đổi bình thường, không có ý khống chế đoạt xá.
Cao Bằng nhìn Cổ Ma trước mắt, lúc trước hắn ra khỏi đại thế giới Cổ Thần Vương, cảm nhận được cây roi Cổ Ma đi ra theo, cắm vào người mình, hắn đã cảm thấy không đúng.
Không đến tất yếu, hắn cũng không muốn vận dụng cây roi Cổ Ma này, bởi vì hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi đó.
Giờ nghe Cổ Ma nói thế, khóe miệng Cao Bằng nhếch lên mỉm cười nói:
- Trong đại thế giới Cổ Thần Vương, ngươi cũng thấy ta khống chế Phương Viêm rồi đấy, còn có Hạ Cửu Hạc tính kế đồ đệ Lam Thiên, nói thật chứ, đây là chiêu số ta dùng trên người kẻ khác, tuyệt đối sẽ không bị người khác dùng trên người ta.
- Ha ha...
Nghe vậy, Cổ Ma đột nhiên cười to, rồi nói:
- Tiểu tử đại thế giới bây giờ lại không có kiến thức như thế, nhưng cũng không trách các ngươi. Từ khi Duy Nhất Chân Thánh chia thế giới làm hai, làm ra Tiên giới gì kia tước lấy mọi thứ tốt, cũng có nghĩa nơi này cũng không hơn hành tinh tu luyện bình thường bao nhiêu. Bổn ma chính là tồn tại mạnh nhất, chỉ cần thoát ra thì sẽ nhanh chóng trở thành Bán Thánh, nói sao làm vậy, quy tắc thiên địa cũng bị khống chế, làm sao lại tùy ý nói giỡn với ngươi. Sở dĩ không đoạt xá ngươi, là bởi đây chỉ là một ý niệm bổn mạng, tuy rằng rất yếu, nhưng cũng không muốn dính tới khí phàm trần của các ngươi, ảnh hưởng con đường đại đạo sau này.
Hả?
Cao Bằng nghe vậy liền ngây người, nếu Cổ Ma nói lời khác, hắn sẽ hoài nghi, nhưng đối phương lại nói khinh thường, sợ ảnh hưởng bản thân, cũng khinh thường đoạt xá mình.
Đổi lại người khác, Cao Bằng nhất định không tin, dù sao hiện tại hắn tăng lên liên tục, thực lực tăng vọt đến bản thân cũng thấy khủng bố, gần tới Pháp Thần Cảnh đỉnh phong. Nhưng Cổ Ma nói vậy thì hắn lại tin, ngẫm lại ở trong đại thế giới thì Cổ Thần Vương, Cổ Ma dù bị nhốt cũng uy thế như vậy, khoảng cách thật xa, bị nhốt mà tùy tiện một hành động cũng tạo thành uy thế cỡ đó.
Đồng thời đối phương nói ra Bán Thánh, Tiên giới, Duy Nhất Chân Thánh... càng làm hắn thấy cánh cửa thế giới mới được mở ra. Đây là những điều hắn chưa từng nghe nói, bây giờ Cổ Ma nói ra, giọng điều mà ngay cả Tiên giới cũng....
- Đồ nhi Cao Bằng bái kiến sư phụ, trên có trời, dưới có đất, Cao Bằng một lòng một dạ làm việc vì sư phụ, giúp sư phụ thoát vây. Sư phụ không phụ ta, ta nhất định không phụ sư phụ.
Không nói nhiều, Cao Bằng trực tiếp quỳ xuống.
Mà bái sư như hắn, nói như vậy, chỉ sợ đúng là xưa nay chưa từng có.
Dù sao một ngày là thầy cả đời là cha, bái sư mà dám nói thế, tức là biểu lộ, sư phụ ngài muốn hại ta, vậy đừng trách đồ nhi giết ngài.
- Ha ha!
Đổi lại người khác thì đã sớm nổi giận, nhưng Cổ Ma nghe xong lại cười to:
- Tốt! Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, thú vị. Bây giờ, ngươi luyện hóa mấy vạn người này, trừ những kẻ mạnh nhất mà ngươi đã giết, những người sống khác cũng luyện hóa, vi sư giúp ngươi chạy trốn cũng tiêu hao khá lớn, dù sao đây là ý niệm gửi trong cây roi, phải dần dần tẩm bổ mới có đủ thời gian dạy ngươi trưởng thành, cứu ra vi sư.
- Chuyện này đơn giản, không thôi trực tiếp luyệnhóa thành thị bên ngoài tông môn nay, bên đó có mấy triệu dân cư mà.
Nghe vậy, Cao Bằng tùy ý nói, mấy chục ngàn hay mấy triệu tánh mạng, chỉ như trò đùa đối với hắn.
Thái độ này càng làm Cổ Ma vui vẻ, Cao Bằng cũng không khách khí hỏi vài thứ, thu được thứ hắn cần. Đúng như hắn nói, cuối cùng đồng ý, đạt được hiệp nghị với Cổ Ma, trên danh nghĩa thành thầy trò, nhưng hắn vẫn đề phòng, không ngừng rút ra những thứ từ Cổ Ma, tăng lên bản thân.
---------------------------
Ầm... Ầm ầm...
Trong tiểu thế giới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, mặt đất không ngừng rung chuyển, tựa như có thần thú hồng hoang nhảy nhót.
Lúc này, Bàng Cẩm trốn trong góc, đang cuộn người lại, gần như chết giả. Ngoài hắn ra, bên cạnh còn có mấy người, là hai người đi theo hắn ban đầu, còn có những thị vệ ở chỗ Bàng Vân.
Ban đầu bọn họ tỉnh lại, cũng không phục, nhưng nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn.
Bây giờ không ai dám nhìn thẳng vào Ngưu Lão Nhị đang nổi giận, nhảy đùng đùng trong tiểu thế giới.
- Nào có lý này, nào có lý này, nhị gia sắp bị hắn tức chết rồi. Rời khỏi đại thế giới, hắn lại rời khỏi đại thế giới, tới thế giới khác, vậy làm sao trở về, đây là chỗ nào, khốn kiếp...
Lúc này, Ngưu Lão Nhị đang nổi điên nhảy lên.
Dù là ở trong tiểu thế giới, nhưng cuối cùng hắn vẫn phát hiện, tiểu thế giới gặp phải công kích như mưa bão sắp tan vỡ, chính là bởi đi vào đại thế giới khác.
Bởi vì hắn đã hoàn toàn không cảm ứng được bản thể của hắn, đây là hiện tượng khi đi sang đại thế giới khác.
Điều này làm cho Ngưu Lão Nhị la hét như sấm, hơn nữa làm thế nào cũng không liên lạc được Nhậm Kiệt, càng làm hắn nóng nảy không yên.
Đáng tiếc ở trong tiểu thế giới này, hắn không có cách nào. Vốn tiểu thế giới này không nhốt được hắn, nhưng hắn muốn ra thì phải mạnh mẽ phá hủy, như vậy tiểu thế giới này cũng xong đời.
Hết cách, hắn đành phải nhịn, nhưng càng nhịn hắn lại càng nóng, làm hắn ngày càng nóng nảy không yên.
Thời gian trôi qua từng chút, nháy mắt đã qua 10 ngày, nhưng vẫn không thể liên lạc được Nhậm Kiệt, mấy lần Ngưu Lão Nhị muốn xông lên phá vỡ tiểu thế giới ra ngoài xem thử đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng nổi giận nhịn xuống.
Chỉ là mỗi lần nhịn xuống, lại như núi lửa bùng nổ bị đè lại, khiến hắn tích lũy lửa giận ngày càng mạnh. Bản thân Ngưu Lão Nhị cũng không biết, đến khi nào hắn sẽ không nhịn được mặc kệ mọi chuyện, trực tiếp phá hủy tiểu thế giới này xông ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...