Tà Thiếu Dược Vương

"Ầm... Ầm..." Trong nháy mắt từ liên thủ biến thành nội đấu, Tàn Hồn Thiên Tử lâm thời dùng thân dung hợp với tàn hồn, thiêu đốt tàn hồn Pháp Thần Cảnh này bạo phát ra uy lực kinh khủng, tuy rằng không thể hoàn toàn chống lại kiếm quang của Thiên Châu và ánh lửa cùng sấm chớp từ hai mắt Đan Vô Pháp bộc phát ra, nhưng cũng tạm thời chặn lại một chút. Tàn Hồn Thiên Tử thầm vui mừng trong lòng, vậy cũng đủ rồi! Mà một mặt hắn dùng thần hồn lực khống chế Trấn Thần Kỳ, đã nhanh chóng thu con trâu lớn màu xanh sắp mất đi ý thức kia vào trong Trấn Thần Kỳ, đồng thời một mặt ngăn chặn công kích kiếm quang của Thiên Châu, áp chế Cửu Kiếp Đan Lô của Đan Vô Pháp.

Đang lúc bọn họ so đấu lực lượng từ từ tăng cường, mắt thấy con trâu lớn màu xanh sắp bị quấn vào trong Trấn Thần Kỳ, đột nhiên giữa bầu trời bạo phát một tiếng nổ của một ấn quyết to lớn.

Lần này quá mức đột ngột, quá mức quỷ dị, mà trong nháy mắt đạo ấn quyết này lan rộng, linh khí, không gian, thậm chí thời gian ở chung quanh đều có cảm giác dường như bị ngưng lại, hết thảy ở bên trong phạm vi đó đều giống như bị ngưng lại...

- Hả? Thiên Châu rất là bất ngờ hừ một tiếng, trong nháy mắt trong thân thể nàng, một đạo kiếm quang dung hợp cùng kiếm quang trên trời kia, bạo phát ra kiếm quang mãnh liệt hơn. Nàng không nghĩ tới lại có người ẩn núp ở một bên, hơn nữa ở vào thời điểm này bất ngờ ra tay.

Nhưng thời khắc này nàng nhiều kinh nghiệm tác chiến, hơn nữa lực lượng công kích Tàn Hồn Thiên Tử kia vừa mới đụng nhau, đúng là lúc hung mãnh nhất, nhất thời nàng cũng không có biện pháp đảo ngược lại lực lượng này. Nhưng nàng lại thi triển lực lượng trong cơ thể cắt đứt trói buộc của lực lượng đó đối với nàng. Cổ lực lượng quái dị này lập tức phong cấm hết thảy ở chung quanh, có cảm giác giống như bị giam lại, làm cho Thiên Châu rất là khó chịu.

Nhưng trong chớp nhoáng này, Thiên Châu có thể làm được, cũng chỉ là làm vỡ nát lực lượng trói buộc này đối với bản thân nàng.

Đồng dạng, Đan Vô Pháp cũng vừa thấy không thích hợp, Lôi Hỏa trong cơ thể đan vào nhau, cổ lực lượng phong cấm chung quanh kia cũng không có hoàn toàn phong cấm được hắn.

So sánh thảm nhất chính là Tàn Hồn Thiên Tử, hắn vốn muốn một lòng ba chỗ dùng: đồng thời đối kháng với Thiên Châu, với Đan Vô Pháp, còn muốn thúc giục Trấn Thần Kỳ thu con trâu lớn màu xanh kia... thời điểm này đột nhiên gặp chuyện như vậy, hơn nữa lực lượng phong cấm, trói buộc này là với hắn cùng Trấn Thần Kỳ làm hạch tâm.

Trong nháy mắt hắn có cảm giác thần hồn lực giống như bị dừng lại một chút, mà trong phút chốc dừng lại đó, một bóng người nhanh chóng vọt tới, nhoáng một cái đã mang theo con trâu lớn màu xanh kia bay về phía xa xa.

- Mặt nạ cười? Hết thảy xảy ra quá đột ngột, quá nhanh, hơn nữa dưới tình huống nắm bắt thời gian chính xác, thỏa đáng: dưới tình huống lực lượng phong cấm, trói buộc cộng thêm bọn họ đang đối chiến, liền cướp đi con trâu lớn màu xanh, ngay cả Thiên Châu đều chỉ có thể trơ mắt nhìn. Thần hồn lực một mực khóa lấy, nhưng khi nàng phát hiện kẻ cướp đi con trâu lớn màu xanh kia dĩ nhiên là một người mang mặt nạ cười quỷ dị, nàng cũng bối rối.


Đây là tình huống gì, mặt nạ cười thật đặc biệt, thật kỳ lạ, thật khoa trương!

Hơn nữa, tốc độ thật nhanh!

Trong nháy mắt lóe lên ý niệm này, Nhậm Kiệt mang mặt nạ cười đã phá mở không gian mang theo con trâu lớn màu xanh, thoáng cái đã ở ngoài ngàn dặm.

"Ầm..." Thẳng đến lúc này, một kích kinh khủng của Thiên Châu, Đan Vô Pháp phát ra, mới va chạm cùng lực lượng của tàn hồn Pháp Thần Cảnh bị Tàn Hồn Thiên Tử thiêu đốt kia bạo phát ra, lực lượng khổng lồ, chấn cho Thiên Châu cùng Đan Vô Pháp không thể không trước thúc giục Tiên khí che chắn bảo hộ bản thân.

Bọn họ còn có thể hành động tự nhiên khống chế Tiên khí như thế, Tàn Hồn Thiên Tử thì so ra thê thảm, vốn hắn lấy một địch hai, còn phân tâm khống chế Trấn Thần Kỳ đã rất khó, kết quả cuối cùng đột nhiên bị Nhậm Kiệt dùng lực lượng Phong Cấm Ấn trói buộc giam lại. Tuy rằng Phong Cấm Ấn của Nhậm Kiệt chủ yếu nhằm vào Tiên khí Trấn Thần Kỳ này, để hắn có thể nhanh chóng cướp lấy con trâu lớn màu xanh, nhưng Tàn Hồn Thiên Tử bị ảnh hưởng cũng là lớn nhất, kế tiếp không còn chút sức lực nào chọi với lực lượng khổng lồ của Thiên Châu cùng Đan Vô Pháp, làm cho hắn bị thương nặng.

Cả thân thể bị đánh bay ra ngoài trăm dặm, cánh tay trái bị kiếm khí tước mất, nơi cổ cũng xuất hiện hai cái lỗ, bên trên lóe lên ánh lửa cùng sấm chớp, phá hủy lực sống lại của thân thể hắn, nhất thời làm cho hắn muốn nhanh chóng khôi phục lại cũng khó khăn.

- A... "Phốc..." - Người nào, dám đánh lén, dám tranh đoạt với bổn Thiên Tử, muốn chết... Tàn Hồn Thiên Tử căm giận rống to, không để ý tới thương thế trên người, cũng không để ý tới Thiên Châu, Đan Vô Pháp, lần bị thương nghiêm trọng như thế mấu chốt là tiền mất tật mang, hắn chưa từng bị thua thiệt như vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt Trấn Thần Kỳ đã bị hắn khống chế, trực tiếp quấn lấy hắn vào trong đó, rồi biến thành một đoàn sáng tàn hồn hung ác đuổi theo.

Trấn Thần Kỳ tên là Trấn Thần, nghe ra thật dễ nghe, nhưng về bản chất lại chứa đựng toàn bộ là tàn hồn các thứ, nghe nói đã từng là một kiện Tiên khí uy lực to lớn, nhưng sau đó phẩm bậc tụt mất, được ban cho Tàn Hồn xem như Tiên khí trấn giáo. Sau đó tổ chức Tàn Hồn nghĩ biện pháp muốn sử dụng nên không ngừng luyện hóa tàn hồn, tu bổ, khôi phục vinh quang ngày xưa. Ở đại chiến thời thượng cổ, nghe nói Trấn Thần Kỳ này oai lực cường đại tuyệt luân, một lần đã vượt qua Tiên khí hạ phẩm bình thường, nhưng sau thời thượng cổ lại từ từ không có những tồn tại cường đại kia, Tiên giới cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc trực tiếp cùng tu luyện giới, đường tấn thăng của Trấn Thần Kỳ cũng từ từ bị phá hỏng.

Tàn Hồn Thiên Tử phát hiện con trâu lớn màu xanh này cường đại, đã nghĩ luyện chế nó để dùng làm chủ thần của Trấn Thần Kỳ này, nhưng không nghĩ rằng tính hết mọi đường, thậm chí không tiếc đồng thời thừa nhận công kích của Thiên Châu cùng Đan Vô Pháp, cuối cùng lại để cho người khác lượm tiện nghi... làm sao Tàn Hồn Thiên Tử có thể chịu được.


Thời khắc này hắn đã tức giận sắp nổ tung, cho nên hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: đuổi theo giết chết tên kia đoạt lại con trâu lớn màu xanh!

Mà ở phía sau hắn, Thiên Châu nhanh chóng khôi phục, rồi đuổi theo tốc độ không chậm chút nào, nhưng nàng lại khẽ nhíu mày, bởi vì có thể ở lúc bọn họ chiến đấu ẩn núp ở một bên, vào thời điểm này còn dám ra tay, cuối cùng còn có thể được như ý, còn có thể nắm được vào tay... người này rốt cuộc là ai?

Người nào mà có thực lực bực này, có can đảm này? Nàng xưa nay rất lạnh lùng tĩnh mịch, cho nên không giống Tàn Hồn Thiên Tử, lập tức suy nghĩ rất nhiều chuyện.

- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương... Dĩ nhiên là hắn? Sau Thiên Châu, Đan Vô Pháp cũng đuổi theo, nhưng hắn lại lập tức nhận ra một thân phận khác của Nhậm Kiệt.

Tuy rằng ân oán giữa Nhậm Kiệt cùng Tàn Hồn cũng rất nhiều, nhưng Tàn Hồn Thiên Tử cùng Thiên Châu đều rất tương tự, lúc bình thường chuyện bình thường trong giáo bọn họ sẽ không để ý tới, hơn nữa khi đó Nhậm Kiệt làm ra một chút động tĩnh, ở trong mắt bọn hắn không đáng kể chút nào.

Thiên Châu nếu như không phải Lam Thiên bị giết, hoặc trừ lúc cuối cùng con trâu lớn màu xanh tập kích nàng mới sẽ xuất hiện, nếu không cũng không xuất hiện... cho nên bọn họ cũng không biết Tiếu Kiểm Sát Thần Vương người mang mặt nạ cười khoa trương này.

- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương? Ngươi nhận biết hắn? Bởi vì Đan Vô Pháp là nói ra, cho nên Thiên Châu liền động thần hồn lực, hỏi thăm Đan Vô Pháp.

- Không nhận ra, nhưng biết có một người như thế! Cùng so sánh với bọn họ, Đan Vô Pháp coi như có chút hiều biết về người bên ngoài, nhất là vấn đề Thiên Châu mở miệng hỏi, Đan Vô Pháp rất nghiêm túc giải thích: - Người này trước từng giết người của Đan Tiên Giáo ta, đang bị Đan Tiên Giáo ta đuổi giết. Chỉ có điều là căn cứ tin tình báo trước đây không lâu: người này hẳn mới chỉ là Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, nhưng nghe nói thời điểm đó hắn có thể với Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả hủy diệt một tông môn, ngay cả lão tổ Thái Cực Cảnh đều có thể đánh chết. Hơn nữa người này cũng có ân oán rất sâu với Tàn Hồn, Tàn Hồn cũng đang tìm hắn... nhưng người này rất thần bí, trước nay luôn không có quá nhiều tin tức, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn là lực lượng như thế...

Đan Vô Pháp biết một chút tin tức, cũng là một chút tin tức của Đan Tiên Giáo trước đây, bởi vì mệnh lệnh này là về Đan Diệu, hắn chỉ là nhìn một chút rồi cố ý tìm cớ không đi làm chuyện này. Trên thực tế, bên trên là hy vọng hắn làm chuyện này, bởi vì Pháp Thần Cảnh không thể tùy tiện hành động, Đan Tiên Giáo liên tiếp phái nhiều người dưới Pháp Thần Cảnh đều thất bại, vì thế lúc đó cũng thông báo với Đan Vô Pháp, nhưng Đan Vô Pháp cũng không để ý tới.


Nhưng hắn vẫn rất kinh ngạc, bởi vì tin tức trong giáo chuyển tới không có khả năng sai lầm, nhưng trước sau chuyện này mới qua bao lâu, chênh lệch đó cũng quá lớn đi!

- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, hắn mang mặt nạ cười thật ra rất đặc biệt, nhưng không quản hắn là ai, tồn tại từ Thánh Bia trốn ra nhất định phải tiêu diệt, nếu không đại giáo vô thượng đều phải bị ảnh hưởng. Hơn nữa Cuồng Ngưu này điên cuồng khó dây dưa, đã gây ra chuyện lớn như vậy, ngay cả bên ngoài sơn môn Kiếm Tiên Giáo ta gần như đều bị phá hủy, bên trong bị hao tổn cũng rất nghiêm trọng. Kiếm Tiên Giáo ta đã hơn vạn năm không có xảy ra chuyện bực này, bất kể là ai, cũng không cứu được nó!

"Ầm..." Thiên Châu nghe Đan Vô Pháp nói đến Nhậm Kiệt, cho dù nhắc tới tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này trong khoảng thời gian ngắn từ cấp bậc Vương giả, đến bây giờ đạt tới trình độ có thể ở trước mắt bọn họ cứu người thoát đi... nàng cũng không có mảy may dao động, cũng chỉ là nói một câu mặt nạ cười rất đặc biệt, những thứ khác thì nói ý lạnh như băng, sau đó kiếm quang nhanh hơn, trong không gian liền xuất hiện một thông đạo, mở ra cánh cửa không gian, liền truy đuổi theo Nhậm Kiệt.

Đan Vô Pháp thật ra cũng quen với tính cách của Thiên Châu, với tuổi của Thiên Châu mà có thành tựu như hiện nay, nàng cũng đích xác có tư cách bình tĩnh đối mặt với hết thảy những tồn tại mạnh mẽ khác của tu luyện giới như thế. Chỉ là Đan Vô Pháp không có lên tiếng nữa, sau đó lại tự mình rơi vào trầm tư, dường như nghĩ đến điều gì...

Chỉ có điều nhìn trên vẻ mặt của hắn cũng không thấy gì, ánh mắt tối om của hắn càng không nhìn ra thứ gì, thời khắc này cũng chỉ có chính hắn mới biết rõ trong lòng mình đang suy nghĩ gì.

Mà lúc này Nhậm Kiệt bất ngờ ra tay, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng cướp đi con trâu lớn màu xanh, đang dùng tốc độ cao nhất vọt tới trước. Trước đó Nhậm Kiệt cũng luôn do dự có nên ra tay hay không? Nhậm Kiệt biết không có cơ hội tốt, thì dù mình có ra tay cũng không có hy vọng nhiều lắm. Bởi vì hắn cảm nhận được, ba người này nắm trong tay Tiên khí, trên thực tế còn cường đại hơn so với Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của mình vừa mới tấn thăng. Dù sao Nhậm Kiệt là tấn thăng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ở tu luyện giới thành Tiên khí, hơn nữa sau đó cũng không đủ tiên khí và tài liệu duy trì, nếu không nhờ ở dưới lôi kiếp đặc thù, Nhậm Kiệt còn luyện hóa mặt trời ở trong đó, thì hoàn toàn không có khả năng đạt tới trình độ này.

Đối mặt với ba người này, ngay cả cơ hội cũng không có, cho nên Nhậm Kiệt cũng chỉ ẩn núp ở một bên quan sát. Thẳng đến xuất hiện hành động đấu tranh nội bộ của Tàn Hồn Thiên Tử, rốt cục Nhậm Kiệt thấy được cơ hội, đồng thời cũng nắm bắt được cơ hội chỉ mành treo chuông kia, thành công cứu thoát con trâu lớn màu xanh.

Xách theo con trâu lớn màu xanh giờ này lớn hơn mình không bao nhiêu, Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất bay về phía trước, nhưng hết thảy chuyện vừa rồi đều chỉ là để Nhậm Kiệt tranh thủ thời gian vọt ra ngoài vạn dặm mà thôi, một chút khoảng cách này vốn không thể thoát khỏi thần hồn lực của đối phương dò xét... Ngay sau đó Nhậm Kiệt lập tức cảm ứng được ba người ở phía sau đuổi tới, với tốc độ của Nhậm Kiệt hiện tại, thật ra cũng không quan tâm lắm bọn họ đuổi theo, nhưng rất nhanh Nhậm Kiệt phát hiện, Tàn Hồn Thiên Tử kia thân mình bị thương nặng, tốc độ rõ ràng không được.

Mà nữ nhân Kiếm Tiên Giáo, được gọi là Thiên Châu kia liền rất nhanh đuổi tới trước nhất, sau đó mới là Đan Vô Pháp, Tàn Hồn Thiên Tử đuổi theo sau cùng. Tốc độ của Thiên Châu thật ra còn nhanh hơn Nhậm Kiệt một chút, mặc dù nhanh không nhiều lắm, nhưng chỉ cần nhanh một chút, khoảng cách này cũng không ngừng rút ngắn.

"Tốc độ thật nhanh, phỏng chừng cũng chỉ là Pháp Thần Cảnh tầng thứ bảy, nhưng tốc độ này thật kinh người, đã vượt qua tốc độ cực hạn của Pháp Thần Cảnh đỉnh phong..." Nhậm Kiệt cảm nhận được Thiên Châu dùng tốc độ cao nhất đuổi theo ở phía sau, cũng rất là bất ngờ, hắn đúng là rất ít gặp người có tốc độ nhanh hơn hắn, bất quá hiển nhiên là đối phương lợi dụng Thiên Phong Tiên Kiếm nên mới được như thế.


Một người tốc độ nhanh hơn mình, lực công kích còn là mạnh nhất trong ba người. Trước đó Nhậm Kiệt luôn quan sát, cũng có một chút hiểu biết đối với uy lực Thiên Phong Tiên Kiếm của Thiên Châu này, nếu để cho nàng đuổi theo tới, đích xác vô cùng phiền toái. Nếu đồng thời bị ba người này bao vây thì dù là mình cũng chỉ có một đường chết!

"Chết tiệt! Người đúng là cứu được, nhưng vẫn còn rơi vào tuyệt cảnh!"

Tuy rằng thời khắc này còn cách xa hơn vạn dặm, nửa canh giờ đối phương cũng chỉ có thể đuổi theo vài trăm dặm mà thôi, muốn đuổi kịp mình cần thời gian rất lâu, nhưng đối với tồn tại bực này, chút thời gian này không đáng kể chút nào.

Nhậm Kiệt ngẫm nghĩ, nhất thời đúng là không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đích thực không nghĩ ra biện pháp tốt. Nhậm Kiệt nhìn xem con trâu lớn màu xanh xách trong tay, nhìn hai sừng trâu to lớn nhuốm máu của nó kia, còn có vết thương toàn thân nó gần như không còn hình dáng, tiện tay lấy ra một chút dược phẩm, trong lúc phi hành nhanh chóng nhét vào miệng nó.

Nếu như một hồi thật tránh không thể tránh, cho dù phải chiến thì trước hết phải làm cho tên này khôi phục sức chiến đấu, mình cũng không đến mức chiến đấu đơn độc. Chỉ có điều khiến Nhậm Kiệt không nghĩ tới chính là, dược phẩm hắn luyện chế cho con trâu lớn màu xanh này uống vào giống như trâu đất xuống biển, căn bản không có một chút hiệu quả.

- Chết tiệt! Nhậm Kiệt không nhịn được mắng một câu: Tên này con bà nó đùa người hay sao? Hiện tại Nhậm Kiệt cũng không có thời gian nghiên cứu cẩn thận rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hiển nhiên là dược phẩm của mình không có mảy may hiệu quả với tên to xác này... lần này đúng là phiền toái lớn rồi.

- Chạy... Chạy à... Dám tính kế Tàn Hồn Thiên Tử ta! Ta xem ngươi đúng là chán sống rồi! Một hồi để xem ta thu thập ngươi thế nào! Nhớ kỹ, cái chết sẽ trở thành mong ước quá lớn của ngươi! Ngươi hãy đợi đấy... đợi... Lúc này, bên tai Nhậm Kiệt truyền đến một tràng tiếng rống giận, đó là Tàn Hồn Thiên Tử đang phát ra. Tàn Hồn Thiên Tử cảm thấy mình vô cùng khuất nhục, cộng thêm tổn thất to lớn trước đó, tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị Nhậm Kiệt cướp đem đi con trâu lớn màu xanh, còn làm cho hắn bởi vậy bị thương nặng... Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!

Nhậm Kiệt hoàn toàn lười để ý tới loại kêu gào này, nếu như hiện giờ hắn muốn để ý tới, nói mấy câu có thể làm cho người ta nổ tung; nếu như bây giờ chỉ có một mình Tàn Hồn Thiên Tử đuổi theo phía sau, Nhậm Kiệt có thể đùa chết hắn, nhưng bây giờ phiền toái nhất không phải là hắn, mà là Thiên Châu lạnh như băng kia, còn có Đan Vô Pháp cũng tạo cho người ta một loại cảm giác rất nguy hiểm!

Cố tình dược phẩm của mình không có hiệu quả với con trâu lớn cuồng bạo này, đây mới là chuyện khiến người ta đau đầu... Rơi vào tuyệt lộ, thật chẳng lẽ đã rơi vào tuyệt lộ sao?

Nhậm Kiệt không ngừng nghĩ đủ các loại biện pháp, nhưng không thể không tự vứt bỏ từng cái một. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tốc độ hai bên đều nhanh chóng kinh người, sau khi vượt ngang mấy chục vạn dặm, những người này cũng đã rút ngắn khoảng cách còn gần 1000 dặm. Mặc dù chỉ có Thiên Châu rút ngắn khoảng cách trước một chút, nhưng hai vị hơi chút tụt lại phía nàng kia, cũng sẽ chớp mắt đuổi tới.

"Tuyệt lộ? Chẳng lẽ hôm nay mình thật sự rơi vào tuyệt lộ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui