A!
Quách Tú đột nhiên ý thức được không đúng, nhìn lại mình thiếu chút nữa hôn mê, trừ bộ vị còn được che, cơ hồ trần như nhộng. Hơn nữa vừa rồi toàn thân ngứa ngáy, tuy rằng hắn đã cực lực khống chế, dùng dược vật, nhưng cũng cào xước cả người, giống như bị người ta dùng roi quất vậy.
Giờ khắc này Quách Tú như rơi xuống hố băng. Hắn luôn tự nhận là nam nhân tiêu sái nhất trong thế hệ trẻ Ngọc Kinh Thành, nhưng mà bây giờ hình tượng không còn gì.
Giờ phút này hắn mất mặt hận không thể chui xuống đất.
Hỗn đản, sao lại đụng nát linh thú tọa giá của mình đúng lúc này.
- Câm miệng, đều mẹ nó câm miệng cho ta, người đâu, vây nơi này lại cho ta, không cho kẻ nào thoát. Nếu có ai truyền ra ngoài thì chính là kẻ thù của Thánh Dược Đường ta, ta muốn hắn nhà tan cửa nát, diệt cửu tộc hắn, nếu không ta cũng không tên là Quách Tú.
Chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi, tuyệt đối, nếu lúc này không phải ở phố dược, Quách Tú đã giết người diệt khẩu rồi.
Rống giận xong, hắn từ đống đổ nát nhặt lên một bộ y phục rách nát mặc vào, nhưng cũng chỉ tạm che được thôi, vẫn còn thấy được vết cào trên người, chỉ là toàn thân ngứa muốn chết, khó chịu muốn chết, hắn không khỏi dùng lực lượng át đi.
- Xoạt! Trong nháy mắt, chung quanh lại yên tĩnh, người xem liên tiếp lui về sau, không ít người hoảng sợ.
Thậm chí có người cúi đầu, sợ để cho Quách Tú nhớ mặt mình, mà đám thuộc hạ chạy tới chỗ Quách Tú nhao nhao nhảy ra ngoài, nhằm khống chế người ở đây.
Nhậm Kiệt biết thế giới này hoàn toàn khác thế giới đời trước, giết người là chuyện bình thường. Nhưng giờ phút này xem như lần đầu tiên mới thấy được một mặt tàn khốc của thế giới này, Quách Tú phẫn nộ, dường như muốn giết hại tất cả người ở đây, mà người xem đều e ngại, hoảng sợ.
Nhậm Kiệt có thể tưởng tượng được, nếu đây không phải Ngọc Kinh Thành, nếu là nơi khác, có lẽ lúc này đã máu chảy thành sông rồi. Nếu nơi này không phải Ngọc Kinh Thành, nếu không phải vừa lúc ở phố dược, vì muốn giấu sự xấu hổ, tên thiếu gia kia đã hạ lệnh tàn sát rồi.
Thực lực, thế lực, cũng không thể thiếu a, nếu không chính là thịt cá cho người thế giới này.
- Vậy ngươi chuẩn bị đổi tên đi, không cần bọn họ nói, bản gia chủ khẳng định sẽ để tất cả người Ngọc Kinh Thành biết, không, sẽ làm cho cả Minh Ngọc Hoàng Triều biết chuyện trần truồng của ngươi hôm nay.
Nhìn thấy Quách Tú giận chó đánh mèo người xung quanh, lại nhìn thấy người chung quanh sợ hãi, Nhậm Kiệt cũng không phải người dám làm mà không dám chịu, hắn đứng ra gánh vác.
Hơn nữa hắn tới là tìm tên này tính sổ, trước khi đụng hắn đã đoán được hậu quả, bởi vì lúc trước Thiết Tháp có nói mập mạp đánh lén đối phương. Mập mạp võ lực yếu ớt, hắn đánh lén khẳng định sử dụng dược phẩm, mà rất có thể là phấn ngứa, mà phấn ngứa của hắn cũng không phải người bình thường có thể giải được, quả nhiên...
Quách Tú dùng vải mảnh che thân, nghe Nhậm Kiệt nói vậy lập tức giận tái mặt.
- Nhậm Kiệt, ngươi dám...
Quách Tú sợ giật mình, chỉ thẳng Nhậm Kiệt uy hiếp:
- Đừng tưởng rằng ngươi là gia chủ Nhậm gia ta không làm gì được ngươi, nếu ngươi dám nói bậy, ta thề đối không tha cho ngươi. Đến lúc đó, nếu Nhậm gia không cho ta một cái công đạo, Thánh Dược Đường đem sẽ không làm bất kỳ giao dịch gì với Nhậm gia nữa, người giao dịch với Nhậm gia đều là địch nhân của Thánh Dược Đường. Hơn nữa ngươi chớ quên, ta chính là quốc cữu gia, ngươi nếu đám nói bậy làm mất mặt hoàng gia, tỷ tỷ ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Mặc dù nói không quan tâm, nhưng Nhậm Kiệt đang ở trong linh thú tọa giá, mà vừa rồi hắn cũng thấy được uy lực của linh thú tọa giá. Huống chi bên cạnh Nhậm Kiệt còn có Đồng Cường, Quách Tú mặc dù hoành hành ngang ngược ở Ngọc Kinh Thành, nhưng không ngu tới mức bây giờ đụng vào Nhậm Kiệt. Lần này hắn mang không ít người tới, trước sau mấy chục người vây quanh, trong đó có hai người là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, nhưng cũng không có cường giả Thần Thông Cảnh, cho nên hắn cũng không dám trực tiếp hạ lệnh đối phó Nhậm Kiệt.
Huống chi giờ phút này hắn còn hạ lệnh khống chế người ở đây. Nếu lần này người mang tới đủ mạnh, như vậy đánh trước nói sau.
- Mặt mũi hoàng gia, ta kháo, ha ha...
Nhậm Kiệt cười nói: - Chỉ bằng ngươi cũng xứng nói mặt mũi hoàng gia, ngươi chẳng qua chỉ là người ngoài, ngươi đại biểu được mặt mũi hoàng gia sao. Ngươi cũng thật biết chiếu cố mặt mũi hoàng gia à, không chút kiêng kỵ chạy tới cửa hàng được Nhậm gia ta đập phá, còn đả thương thị vệ Nhậm gia ta, loại người như ngươi bản gia chủ trực tiếp đập chết là được, còn muốn kêu gào với ta. Quốc có quốc pháp, ngươi dám công nhiên đả thương người, nếu không bây giờ ngươi cùng ta tới Kim Loan Đại Điện, chúng ta gặp hoàng thượng, thuận tiện kêu cả tỷ tỷ ngươi, xem bọn họ nói gì?
Loại chuyện này không dối gạt được, Nhậm Kiệt thu thập Quách Tú cũng phải làm chuẩn bị.
Gặp hoàng thượng, mình giờ thành ra cái bộ dạng này còn đi gặp vua, như vậy mắc cỡ muốn chết.
- Hừ! Quách Tú nhíu mi, tức giận hừ một tiếng: - Tiệm này nể tình Phương Viêm là bạn tốt của bản thiếu gia mới chuyển nhượng giá thấp cho hắn, Thánh Dược Đường ta cũng dùng giá thấp cung cấp dược vật, hiện tại ta muốn thu hồi tất cả dược vật nơi này, về sau Thánh Dược Đường ta sẽ không cung cấp bất kỳ dược vật gì nữa. Về phần nhân viên bị thương và dược phẩm bị tổn hại...
- Ba! Quách Tú khoát tay, trong tay xuất hiện một xấp kim phiếu, chừng hai mươi mấy trương, trên trăm vạn, vô cùng lớn lối nói: - Về phần chút tổn thất này của ngươi, bản thiếu chủ sẽ bồi thường cho ngươi, nhiêu đây để cho ngươi bù lại mười lần rồi. Tuy nhiên ngươi nhất thiết phải giao tên mạp mạp chết tiệt kia ra đây cho bản thiếu chủ...
Vừa rồi lại phục dụng một viên thuốc, mạnh mẽ dùng lực lượng áp chế, nhưng người càng ngày càng hở, Quách Tú phách lối nói chưa xong, còn uốn éo thân thể, hiện tại hắn hận không thể rút da lột gân tên mập mạp kia.
Quách Tú tuy rằng bình thường ngang ngược kiêu ngạo, nhưng hắn cũng không ngốc, nếu Nhậm Kiệt không mang ai tới, vậy hắn tuyệt đối không nói những lời này, đã sớm để người mình động thủ rồi. Cho dù không thể giết Nhậm Kiệt, cũng nhất định đánh cho hắn một trận, buộc hắn giao ra tên mập mạp chết tiệt kia, giao ra giải dược. Nhưng bây giờ linh thú tọa giá đều bị Nhậm Kiệt đụng nát, bên cạnh Nhậm Kiệt còn có cường giả Thần Thông Cảnh đội trưởng cận vệ Đồng Cường, hắn cũng không dám làm vậy.
Ít nhất hắn cảm giác, mình làm vậy đã coi như lui một bước, vốn tính hùng hùng hổ hổ thu thập Nhậm Kiệt. Nhưng bây giờ cả người ngứa ngáy, mình vốn là thiếu chủ Thánh Dược Đường lại không có biện pháp giải độc, cho nên mới lui một bước.
Ít nhất hắn thấy mình đã rất nhượng bộ rồi, mình bồi thường cho hắn là đã nể mặt hắn rồi.
- Nếu nói như ngươi, bổn gia chủ bất cứ lúc nào cũng có thể đến đập phá nhà ngươi, sau đó cho ngươi ít tiền nói mấy câu ngon ngọt là được sao. Ngươi tưởng ngươi nói gì cũng được sao, đầu óc bã đậu cũng chẳng sao, nhưng đừng để vào nước à, ta thấy ngươi không phải vào nước thường, mà là nước tiểu đấy.
- Nhậm Kiệt, ngươi... A, ngươi...
- Bản gia chủ thế nào? Bản gia chủ ít nhất không động sát tâm với người xung quanh, chỉ vì bọn họ thấy ngươi tự ngược, trần truồng chạy trên đường là ngươi liền muốn giết người diệt khẩu, còn muốn diệt môn, diệt cửu tộc, con mẹ nó ngươi cho rằng mình là ai? Hôm nay ngươi đập cửa hàng bổn gia chủ, bổn gia chủ sẽ đập ngươi.
Con bà nó, giả ngu ở trước mặt bản gia chủ, ra vẻ quần áo lụa là, xem bản gia chủ thu thập ngươi như thế nào.
Nhậm Kiệt không có ý định buông tha tên Quách Tú này, tuy rằng hắn thiếu tiền, luôn tìm cách kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không coi trọng chút tiền lẻ này, hắn muốn không ngừng kiếm tiền, hoặc là loại chuyện như vơ vét của cải Phương gia đấy.
- Nhậm Kiệt... Không nên không cần mặt mũi... Quách Tú khó chịu muốn chết, bây giờ không ở trên xe, không thể bôi dược vật, hiệu quả đan dược và lực lượng bản thân càng lúc càng yếu. Nếu không phải vừa rồi thất thố, hiện tại hắn đã sớm rời đi rồi.
- Ông! Nhưng vào lúc này, trong đầu trời lóe lên một đạo ánh sáng tinh khiết, vang lên thanh âm, tiếp đó ánh sáng kia tới gần.
- Ha ha... Vừa thấy đạo ánh sáng kia vọt tới, Quách Tú vốn thất thố, nhục nhã, đột nhiên cười to, vô cùng đắc ý nhìn Nhậm Kiệt, trong mắt chớp động sát khí:
- Nhậm Kiệt, lần này ngươi chết chắc rồi, không có người bảo hộ, ngươi chỉ là phế vật. Phế vật giống như ngươi, bản thiếu chủ một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi, ngươi lại dám đụng nát linh thú tọa giá của bản thiếu chủ, vậy nát nữa dùng linh thú tọa giá của ngươi bồi thường đi. Ha ha, linh thú tọa giá của Nhậm Thiên Hành năm đó cũng tốt, về phần ngươi, lát nữa bổn thiếu chủ sẽ ném ngươi ra đường.
- Gia chủ cẩn thận, Thiết Tháp, bảo hộ gia chủ. Lúc Quách Tú nói chuyện, Đồng Cường trực tiếp phóng lên cao, nghênh đón đạo ánh sáng kia.
- Thình thịch... Thình thịch... Hai đạo đạo ánh sáng đụng nhau, trên người Đồng Cường tản phát ra một tầng ánh sáng vàng, trong nháy mắt va chạm với đối phương, tiếng nổ kinh thiên khiến cho người thực lực yếu phải bưng tai, suýt nữa hôn mê.
- Ha ha... Quách Tú không nhịn được vừa cười vừa vặn người gãi tai, chẳng khác nào khỉ vậy. Nhìn hắn đắc ý càn rỡ khiến cho người ta có cảm giác biến thái.
Trong mắt Quách Tú, mới vừa rồi là tình thế bất lợi, bên mình không có cao thủ ngăn cản được Đồng Cường. Cho nên hắn đã lén cho người đi liên lạc. Bây giờ Đồng Cường bị cường giả Thần Thông Cảnh Thánh Dược Đường mới tới cản lại, như vậy mình có thể chà đạp Nhậm Kiệt bất cứ lúc nào. Con bà nó, dám khiến cho mình thất thố, mất hết mặt mũi, mình cũng cho hắn đẹp mặt. Người khác sợ Nhậm gia hắn, mình cũng không sợ, trước không nói thân phận quốc cữu, cho dù xảy ra chuyện, mình tới tông môn trốn, ai làm gì được hắn đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...