Khôi phục lực lượng, Nhậm Kiệt trở về, Tề Thiên tử vong, làm cho không ít người ở trong loại trạng thái này đột phá cảnh giới vốn có, sau đó lại lần nữa đầu nhập vào trong đại trận Nhậm Kiệt bố trí, phối hợp đại trận bắt đầu chống cự với đại quân Thiên Hải Đế Quốc.
Dù sao đối phương số lượng khổng lồ, có thể không ngừng thay phiên, thủy chung có một nhóm người giữ vững sức chiến đấu đầy đủ sung túc.
Trừ bọn họ bên này ra, Nhậm Kiệt đương nhiên cũng lưu ý tới các hướng khác, trợ giúp Nhậm Thiên Hoành, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song bọn họ ứng phó với địch nhân, giúp cho bọn họ không đến mức bị ép tới không thở nổi, nhất là bắt đầu lần nữa nắm trong tay cận vệ.
Cận vệ đội là một tay Nhậm Kiệt đào tạo ra, từ một đám lính già tạo ra như hiện giờ, công pháp của mỗi người đều là hắn chỉ dạy, sở trường, tính cách của mỗi một người hắn đều biết.
Hiện tại bọn họ chính là tồn tại cường đại đứng ở trước mặt Nhậm Kiệt, mặc dù Nhậm Kiệt chính mình từ từ tăng lên, cận vệ đội cũng không có lạc hậu. Có lẽ sức chiến đấu, thân thể bọn họ như cũ không phải mạnh nhất, nhưng giờ này mọi người đều đạt tới Âm Dương Cảnh, cũng có nhiều người trải qua vô số lần chém giết tôi luyện, đạt tới gần Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong.
Mà tất cả bọn họ hợp thành trận pháp, đủ để giết chết lão tổ Thái Cực Cảnh! Thời khắc này chính là bọn họ hấp dẫn phần lớn lực lượng đỉnh cao của địch nhân. Đối phương nhân số rất nhiều, có lão tổ Thái Cực Cảnh, cho dù là bọn họ cũng chỉ có thể duy trì cục diện, nhưng Nhậm Kiệt trở lại liền đổi khác hẳn: trận pháp ảo diệu biến hóa được Nhậm Kiệt khống chế, lập tức uy lực bạo tăng, điều phối biến hóa mỗi một người bọn họ, diễn sinh ra rất nhiều trận pháp vượt qua trước đây.
Lập tức từ phòng ngự, kéo lại đối phương, biến thành từ từ nắm lấy quyền chủ động, đồng thời bắt đầu đánh bị thương nặng đối phương.
Trên thực tế, Hải Lượng thân ở trên không trung đối với tình huống lại lần nữa khai chiến giờ này vô cùng không hài lòng, nhìn phía dưới Tây Bắc đại doanh khí thế chiến đấu thịnh vượng, hơn nữa uy thế phòng ngự tăng mạnh, lại giống như bố trí nhiều thêm đạo phòng tuyến chắc chắn lúc ban đầu mấy chục năm trước khiến cho đầu óc hắn đau đớn.
- Nhậm Kiệt! Nhất định là Nhậm Kiệt giở trò quỷ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Thấy đại quân Thiên Hải Đế Quốc phía dưới tuy rằng lại lần nữa tấn công, lại lần nữa xung phong, nhưng cũng không có giống như trong tưởng tượng của hắn, tình huống dường như lại lần nữa trở nên hỏng bét.
Lúc này, Hải Lượng lo lắng hoang mang, tự mình lầm bầm lầu bầu.
Dĩ nhiên, hắn nói lời này chính là nói với người liên lạc cùng hắn kia, nhưng từ sau khi đáp ứng điều kiện với người kia, người kia bày mưu tính kế cho hắn giúp hắn lấy lại tinh thần cho Thiên Hải đại quân phát động công kích, tiếp đó liền không có thanh âm gì nữa, điều này làm cho hắn rất là phiền muộn.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gào thống khổ, cả hành cung lập tức lay động dữ dội, thiếu chút nữa làm cho Hải Lượng đang hoang mang phải ngã quỵ. Hắn vừa định mắng con Giao long kia, ngẩng đầu lên liền thấy Nhậm Kiệt chẳng biết từ lúc nào đã đứng trên đỉnh đầu con Giao long.
- A... Nhậm... Nhậm Kiệt... Giờ khắc này, Hải Lượng không tự chủ bước chân thụt lui về phía sau, thân thể sợ tới mức run lên, hắn quả thật sợ tên Nhậm Kiệt này! Hơn nữa không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại giẫm đạp trên đầu Giao long đã là Thiên Yêu Thú, mà con Giao long kia bạo phát lực lượng muốn tránh thoát nhưng căn bản không được, chỉ có thể phát ra tiếng rống thê thảm.
- Bệ hạ cẩn thận! Hộ giá... "Vèo Vèo." Lúc này, Mặc Sanh luôn luôn ở bên cạnh lập tức thân hình nhoáng lên một cái đã chắn trước mặt Hải Lượng, mà trong nháy mắt Nhậm Kiệt xông tới, giẫm đạp trên đỉnh đầu Giao long kia, trận pháp chung quanh hành cung trong tiếng nổ ầm ầm thúc giục, hai gã Tông sư trận pháp, cộng thêm nhiều Thái Cực Cảnh đều từ chỗ tối xuất hiện, những người này vốn chính là bảo vệ Hải Lượng, đồng thời thúc giục phòng ngự của hành cung này, nên đều rối rít bạo phát ra lực lượng, nhắm thẳng vào Nhậm Kiệt.
- U... Lợi hại thật! Không nghĩ tới Nhậm gia chủ bị người nói là phế vật kia, lại cũng có thể đạt tới Thái Cực Cảnh! Bổn lão tổ lúc trước cũng đã nói, phế vật ngươi này nhất định là ngụy trang, có thể sống sót ở Yêu Thú Thâm Uyên chúng ta nhất định là có bản lãnh của mình, ngươi có thể ở loại địa phương đó làm người gia chủ này, cũng đích xác không dễ dàng. Bất quá ngươi cho là chỉ bằng một mình ngươi, thì thật có thể nắm trong tay trận chiến đấu này sao? Yêu Thần Giáo ta đã tới tham dự, Nhậm gia các ngươi xong rồi! Lúc này, Hắc Quả Phụ cũng khôi phục bảy tám thành, áp chế công pháp trong cơ thể vận chuyển hết tốc lực, chậm rãi rơi xuống nhìn Nhậm Kiệt. Nàng ở ngoài hành cung nhìn thấy Nhậm Kiệt lớn lối một người đánh qua đây như thế, Hắc Quả Phụ quan sát hắn từ trên xuống dưới, đồng thời cũng không khỏi bật cười nói.
Hắc Quả Phụ cùng Mặc Sanh dù sao không giống Lý Thiên Thành cùng rất nhiều người Tây Bắc đại doanh phía dưới, bọn họ không có thần hồn lực Pháp Thần Cảnh kinh khủng của Nhậm Kiệt kia trợ giúp, cho dù có Thiên Đan tuyệt phẩm, bọn họ cũng hao phí hơn nửa ngày mới từ từ hòa tan, cho nên vừa rồi hai người một mực không nhích động. Tới thời khắc này thật ra vẫn chưa hoàn toàn hòa tan dược lực của Thiên Đan tuyệt phẩm, nhưng Nhậm Kiệt đến đột ngột, cũng làm cho bọn họ thầm kinh hãi.
Hắc Quả Phụ như là rất tùy ý, rất tự đại nói, nhưng kỳ thực trong lòng đầy đề phòng. Giao chiến cùng Nhậm gia tới nay, nhất là sau khi chiến đấu giằng co ở Tây Bắc đại doanh, những người Tây Bắc đại doanh bên này hung hãn, cường hãn vượt ra ngoài tưởng tượng của nàng. Lúc ban đầu thua đứa nhỏ xấu xí kia, sau đó nàng chiếm được Hải Thần Giáo trợ giúp đạt tới lão tổ Thái Cực Cảnh, vốn tưởng rằng có thể quét ngang hết thảy, kết quả cùng Mặc Sanh bọn họ nhiều lão tổ Thái Cực Cảnh liên thủ, cũng chỉ là miễn cưỡng ngăn chặn Tề Thiên, cuối cùng còn bị Tề Thiên đánh chết nhiều người như vậy, ngay cả cuối cùng muốn chiếm tiện nghi nuốt chửng lực lượng của Tề Thiên còn bị Hổ Hổ đánh cho bị thương nặng.
Cho nên thời khắc này nàng làm như khinh thường, thật ra không có ra tay ngay đã nói lên hết thảy, nàng là muốn quan sát Nhậm Kiệt, muốn dò xét thử Nhậm Kiệt, nhìn xem người này rốt cuộc có cái gì cổ quái. Coi như mình cũng có thể dễ dàng đánh chết con Giao long này, nhưng không thể đột nhiên xuất hiện đứng ở trên đỉnh đầu nó, làm cho nó chỉ có thể hét thảm, mà không làm gì được... quá kinh khủng như vậy.
Mà lúc này, Hải Lượng, Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc đang ở trong hành cung thấy Mặc Sanh đi tới bên cạnh, thấy chung quanh hành cung khởi động phòng ngự, thấy rất nhiều thủ hạ cũng đều rối rít đi ra, trước mặt còn có Hắc Quả Phụ cản lại ở phía trước, rốt cục tim của hắn xem như hơi ổn định một chút.
Nhưng trong lúc nhất thời, hắn vẫn không biết nên nói cái gì, đối mặt với Nhậm Kiệt, quả thực hắn có hơi khiếp đảm phát ra từ nội tâm.
- Thế nào! Lúc này mới mấy ngày không thấy liền quên mất tỷ tỷ... Lúc này, thấy Nhậm Kiệt cũng không có lập tức lên tiếng, lại lần nữa vang lên thanh âm vô cùng kiều mỵ của Hắc Quả Phụ, một bộ dáng như nói chuyện yêu đương, thật ra nàng đang tích tụ lực lượng mạnh nhất.
- Tiện nhân... Đột nhiên, Nhậm Kiệt quay đầu nhìn về phía Hắc Quả Phụ mắng.
- A... Hắc Quả Phụ thấy Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía mình, mắng một câu như vậy, một câu mắng hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng, lập tức nàng ngẩn người tại đó.
Tốt xấu hiện tại nàng cũng là lão tổ Thái Cực Cảnh, mà thời điểm này Nhậm Kiệt hiển nhiên cũng đã đạt đến trình độ Thái Cực Cảnh rất mạnh, hắn... hắn còn là gia chủ Nhậm gia, Hắc Quả Phụ thậm chí là Mặc Sanh ở trong hành cung đều không nghĩ tới, Nhậm Kiệt đột nhiên nhìn về phía Hắc Quả Phụ mắng một câu như vậy...
- Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân... Nhậm Kiệt mắng một hơi mười mấy câu, đột nhiên dừng rồi nói: - Này, ngại quá, mắng sai rồi! Yêu nữ đê tiện... Yêu nữ đê tiện... Yêu nữ đê tiện... Yêu nữ đê tiện...
Giờ khắc này Mặc Sanh, Hải Lượng thậm chí Hắc Quả Phụ bị mắng đều trợn tròn mắt... Cái này... cái này... là chuyện gì vậy?
"Ầm..." Ngay khoảnh khắc bọn họ còn đang sửng sốt, Nhậm Kiệt động rồi, dưới chân giẫm một cái, con Giao long kia vừa rồi bị Nhậm Kiệt đạp đang đau khổ dị thường trong nháy mắt thân thể nổ tung nổ nát, thân mình Nhậm Kiệt cũng bước ra một bước, nhanh đến khó tin, xuất hiện ở trước mặt Hắc Quả Phụ.
"Không xong!" Hắc Quả Phụ lập tức biết không xong, tầng ngoài thân thể vận chuyển một tầng lực lượng cuồn cuộn, trong miệng hộc ra một đoàn độc khí màu đen, đồng thời hai tay cản lại về phía Nhậm Kiệt.
"Bùng..." Đáng tiếc tất cả động tác của nàng ta đối với Nhậm Kiệt đều có vẻ chậm nửa nhịp, mà nàng ta sớm vận chuyển pháp lực phòng ngự ở trước quả đấm của Nhậm Kiệt, cũng không có dẫn tới tác dụng gì lớn lắm, quả đấm của Nhậm Kiệt trực tiếp đánh trúng, "bùng" một tiếng chỉ thấy ngay ngực của nàng ta liền xuất hiện một cái lỗ hổng to cỡ miệng chén, cả người nàng cũng bay về phía sau.
"Phốc..." Hắc Quả Phụ phun ra một búng máu, lúc văng ra ngoài còn không dám tin nhìn Nhậm Kiệt, không thể nào, mình chính là lão tổ Thái Cực Cảnh, tại sao có thể như vậy?
Nếu là lúc bình thường, đừng nói ngực bị đánh xuyên thủng một cái động, cho dù là thân thể cơ bản toàn bộ bị hủy, đạt tới cảnh giới bậc này cũng không có chuyện gì.
Nhưng thời khắc này Hắc Quả Phụ lại cảm thấy không chỉ thân thể mình bị đánh xuyên thủng, mà trên thần hồn cũng bị đánh xuyên qua, mà lại không đợi nàng ta ngưng tụ, một lực lượng sấm sét tác dụng đến trên thần hồn, trong nháy mắt làm cho thần hồn của nàng ta vỡ vụn, khó mà ngưng tụ được nữa.
Đến khoảnh khắc cuối cùng Hắc Quả Phụ hoàn toàn mất đi ý thức, nàng ta đều không nghĩ ra tại sao lại như vậy.
- A... Mà đám người Mặc Sanh và Hải Lượng đang ở trong Giao long hành cung, cũng đều bị một màn này hù dọa cho kinh hoàng, Hắc Quả Phụ cũng đã đạt tới lão tổ Thái Cực Cảnh, vậy mà chỉ một quyền, chỉ một quyền như vậy liền đánh chết.
Điều này... điều này sao có thể?
Ở trong mắt bọn họ xem ra, điều này hoàn toàn không có khả năng! Cho dù là lão tổ ngàn tuổi đến đây, cũng không có hung mãnh như vậy, Nhậm Kiệt này làm sao có thể chỉ bằng vào quả đấm, ngay cả pháp bảo đều không dùng liền đánh chết Hắc Quả Phụ chứ?
Vừa rồi trong lòng Hải Lượng vừa mới dâng lên một chút tự tin yên ổn, trong nháy mắt liền dập tắt, cả người liên tiếp lui về phía sau, lắc đầu, trong ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt tràn đầy sợ hãi.
Thời khắc này Nhậm Kiệt giống như là một bóng ma, khiến hắn vô cùng sợ hãi! Từ lúc ban đầu gặp Nhậm Kiệt, mãi cho đến lúc mình bị hắn giẫm đạp dưới chân, rồi mình làm tới Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, lại bị hắn dễ dàng phá hết trăm vạn đại quân, trước mắt mấy trăm vạn tướng sĩ làm nhục mình. Tự mình không tiếc hết thảy muốn tiêu diệt Tây Bắc đại doanh, tổn thất tánh mạng mấy trăm vạn tướng sĩ, cuối cùng lại thiếu chút nữa bị hắn nói mấy câu chuyển biến dao động quân tâm, giờ này lại lần nữa động thủ, lão tổ Thái Cực Cảnh mà chỉ bị hắn đánh một quyền chết đi...
Hải Lượng có cảm giác mình sắp ngã gục, hoàn toàn sụp đổ.
Một quyền đánh chết Hắc Quả Phụ, Nhậm Kiệt tự mình lại không có cảm giác gì, khi hắn còn ở Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả đã có thể hủy diệt Thiên Thủy Tông, đánh chết lão tổ Thái Cực Cảnh thành danh mấy trăm năm kia, mà Hắc Quả Phụ thì kém không chỉ một bậc so với Thủy Phi Tường khi đó, chẳng qua là lực lượng nàng đạt tới Thái Cực Cảnh, không có co đọng ổn định mấy trăm năm, cũng không có pháp bảo cường độ, đối với lực lượng vận dụng cũng chỉ dừng lại ở Thái Cực Cảnh sơ kỳ, loại trình độ này ở trong mắt Nhậm Kiệt xem ra uy hiếp không lớn lắm.
Giết loại người này, đúng là Nhậm Kiệt không có cảm giác thành tựu lớn lắm, ngay sau đó hắn bước ra một bước, đồng thời, cong tay quyền như cung, trực tiếp đánh lên trên Giao long hành cung.
- Ngăn hắn lại... Thời điểm này Hải Lượng đã sợ hãi đến cực điểm, điên cuồng gầm thét.
"Ầm... Vèo vèo..." Trên thực tế không cần hắn hô hoán, ngay lúc Nhậm Kiệt đánh chết Hắc Quả Phụ, mấy nhân vật Thái Cực Cảnh ở chung quanh đã động thủ, vận chuyển pháp lực đánh về phía Nhậm Kiệt, nhưng bọn hắn lại toàn bộ đều đánh vào không khí. Với trình độ của họ Nhậm Kiệt chỉ dựa vào tốc độ di chuyển cùng cường độ thân thể, thì không phải bọn họ có thể nắm bắt hoặc là đi theo.
Mà đồng thời, ngay lúc pháp lực của bọn họ đánh ra, Nhậm Kiệt đã xuất hiện ở trước hành cung, đánh mạnh xuống một quyền.
- Bệ hạ! Đi! Mặc Sanh đột nhiên lách mình chụp lấy Hải Lượng vọt về phía sau, chính hắn biết rõ nhất, lực lượng của hắn so với Hắc Quả Phụ không hơn kém bao nhiêu, nhiều lắm là hiểu được một chút pháp thuật, thần thông trình độ của lão tổ Thái Cực Cảnh hơn Hắc Quả Phụ, nhưng nếu như so sinh mệnh lực cường độ thân thể, hắn còn không bằng Hắc Quả Phụ đâu. Khi thấy Hắc Quả Phụ bị một quyền đánh chết, rung động đối với hắn có thể tưởng tượng mà biết. Giờ này trong lòng hắn không còn mảy may ý chí chống cự, như vậy còn đánh cái rắm gì chứ?!
Trước đây Nhậm Kiệt mới chỉ là Âm Dương Cảnh, đã dám xông vào giữa trăm vạn đại quân chém giết, còn có thể chỉ huy người phá vỡ Nộ Hải Đại Trận; giờ này Nhậm Kiệt đạt tới Thái Cực Cảnh, mà hắn đường đường là lão tổ Thái Cực Cảnh đều không biết rõ thực lực của đối phương thế nào, mà người này lại có thể một quyền đánh chết Hắc Quả Phụ không hơn kém mình bao nhiêu... Con bà nó người này còn là người sao?
Thế này còn làm thế nào đánh chứ!?
Cho nên thời điểm này Mặc Sanh chụp lấy Hải Lượng liền chạy, nếu lúc này còn không chạy đúng là đầu óc có vấn đề! Chỉ là ngay lúc bỏ chạy, hắn không giống như Hải Lượng đã sợ đến điên cuồng, run rẩy. Trong lòng hắn dù đầy sợ hãi cùng rung động, nhưng còn suy nghĩ dù vậy bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra tại sao lại như vậy, không có đạo lý mà!
Nhậm Kiệt có thể thuận lợi đột phá đến Thái Cực Cảnh, chuyện đó không tính là gì, cho dù hắn có lực lượng của lão tổ Thái Cực Cảnh, Mặc Sanh cũng có thể chấp nhận. Dù sao chính bọn họ đã được ngoại lực trợ giúp, tu luyện mấy năm bên trong không gian gia tốc, bên ngoài chỉ mới đi qua mấy chục ngay là đạt tới lão tổ Thái Cực Cảnh.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, lão tổ Thái Cực Cảnh của mình cùng Hắc Quả Phụ này còn cần tôi luyện, khoảng cách lão tổ Thái Cực Cảnh chân chính còn kém rất nhiều. Nhưng dù có kém, cũng không đến mức bị người một quyền đánh chết mới đúng! Trong ý nghĩ của hắn, chỉ cần không tìm chết xông vào trong môn phái hơn ngàn năm, trước mặt những lão tổ ngàn tuổi trấn giữ kia, hoặc dưới tình huống không có Pháp Thần Cảnh xuất hiện, bọn họ gần như có thể xông pha quét ngang.
Bởi vì nhiều lắm dù đánh không lại, cũng rất khó bị người dễ dàng đánh chết, nhưng hiện tại... Hắc Quả Phụ kia thực lực tương đương với mình, lại giống như tờ giấy, cứ như vậy dễ dàng bị Nhậm Kiệt một quyền đánh xuyên thủng, hơn nữa liền... liền chết... Nếu còn không chạy... nếu còn không chạy thì xong đời.
"Ầm... Bùng Bùng..." Ngay lúc hắn kéo tay Hải Lượng lui về phía sau, trình độ phòng ngự cường đại của hành cung đã đạt đến Lăng Thiên Bảo Khí trong tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn, không ngừng nổ nát, từng tầng một vỡ vụn, phòng ngự tầng ngoài dưới một quyền của Nhậm Kiệt đánh nổ nát, hơn phân nửa trước mặt hành cung cũng trực tiếp vỡ tan.
"Vèo..." Nhưng đúng lúc này, Mặc Sanh mang theo Hải Lượng xông vào phía sau, hai người mượn cả lực lượng phòng ngự của hành cung ngăn chặn một quyền của Nhậm Kiệt, đồng thời, đột nhiên vọt vào bên trong một gian phòng phía sau dài chừng mười mấy thước, chiều rộng không tới năm thước, trong nháy mắt trong gian nhà kia lóe lên phù văn rồi tách ra khỏi hành cung, "vèo" một tiếng liền bay ra ngoài. Thế bay ra này lại hiệu quả giống nhau như đúc với thi triển Linh phù dịch chuyển, là trực tiếp xuyên qua không gian bay về phía xa xa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...