Lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi cũng không có trễ nải thời gian, ngay lúc Thiên Long Quân vừa mới xuất phát, bọn họ cũng nắm tay nhau bay xuống, không cần nói nhiều, dùng tốc độ cao nhất bay về hướng Tây Bắc đại doanh, có chuyện gì vừa đi vừa hàn huyên là được.
- Lục gia gia, lục nãi nãi, các vị vừa mới ở trên đó làm gì vậy? Sư phụ nói ta không được đi lên, nhi đồng không nên, nhưng ta không có cảm thấy cái gì đâu? Lúc này Cổ Tiểu Bảo đã biết Nhậm Kiệt chính là sư phụ mình, gặp lại lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi cũng thân thiết hơn.
Không đợi Nhậm Kiệt bọn họ hàn huyên cái gì, Cổ Tiểu Bảo đã trước không kịp đợi hỏi tới. Nó rất là tò mò, vừa rồi trên đó đã không có chiến đấu, không có lôi kiếp, vì sao sư phụ còn nói mình không thể đi lên chứ?!.
Vừa nghe Cổ Tiểu Bảo nói lời này, lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi hai người tức thì vừa bực mình vừa buồn cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Tiểu Bảo ngoan! Là sư phụ ngươi đùa với ngươi thôi! Đúng rồi, ngươi làm sao gọi hắn là sư phụ vậy, đến đây nói cho ta nghe được không? Cổ Tiểu Bảo cường hãn bọn họ cũng nhìn thấy, cũng biết Cổ Tiểu Bảo là đứa nhỏ năm tuổi thứ thiệt, Vân Phượng Nhi yêu thương ngoắc tay gọi nó, nắm bàn tay nhỏ bé của nó hỏi thăm.
Bất quá trong lòng nàng dường như đã nghĩ tới một ít chuyện, bởi vì vừa rồi lúc Nhậm Kiệt cản thiên kiếp, đã sử dụng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, vật đó hiện nay chính là bảo bối cực kỳ nổi danh, chính là vật của Tiếu Kiểm Sát Thần Vương trong truyền thuyết.
- Đó là bởi vì sư phụ là Tiếu... A... Sư phụ! Cái này nói được hay không vậy? Cổ Tiểu Bảo lên tiếng định trả lời, nhưng lập tức nghĩ tới một vấn đề: Tuy rằng lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi là người một nhà, nhưng Nhậm Kiệt cũng từng nói với nó, nếu nói ra thân phận khác của mình sẽ mang tới chuyện phiền phức cho gia tộc... Cổ Tiểu Bảo thiếu chút nữa bật nói ra, lập tức ý thức được không đúng vội vàng hỏi Nhậm Kiệt.
- Thông qua thần hồn lực nói đi, để xem ngươi có thể nói rõ hay không! Nhậm Kiệt cũng bị chọc cho không nhịn được bật cười thành tiếng, phất tay áo bảo nó nói.
Nhậm Kiệt đích xác không muốn cho người khác biết thân phận này, nhưng theo tình thế biến hóa, nhất là vì mình trợ giúp lục thẩm chống lại lôi kiếp đã vận dụng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, không muốn nói ra phỏng chừng bọn họ cũng có thể đoán được, vậy còn không bằng nói cho bọn họ biết.
Hơn nữa hiện tại lục thúc đã có thể nắm trong tay Tu La Sát Đạo, lục thẩm thì giờ này đã là Pháp Thần Cảnh, tuyệt đối là sức chiến đấu đỉnh phong của bên mình. Hiện tại cho dù đối mặt với đại giáo vô thượng, mình cũng không phải là không có sức phản kháng, hơn nữa thời điểm này cũng đích xác phải chuẩn bị từ từ, cho nên bảo Cổ Tiểu Bảo nói cho lục thúc, lục thẩm biết cũng không có gì đáng ngại.
Đối với Cổ Tiểu Bảo mà nói, loại nín nhịn bí mật trong lòng này là một chuyện rất khó chịu, nhất là với người thân cận, cho dù là che giấu với ý tốt nó cũng khó mà chịu đựng, lúc này rốt cục có thể nói, lập tức hưng phấn nói ra sư phụ chính là Tiếu Kiểm Sát Thần Vương; nói ra một ít chuyện sư phụ làm ở Đông Hoang; kể lại vì sao nó quen biết Nhậm Kiệt; vì sao cùng chung trở về đây; cùng chuyện xông xáo thế giới Cổ Thần như thế nào thế nào...
Chỉ là vừa mới nghe Cổ Tiểu Bảo kể lại chuyện lúc đó, lục gia Nhậm Thiên Tung cùng Vân Phượng Nhi đều bị dọa cho hoảng sợ! Tuy rằng Vân Phượng Nhi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rất chấn động khiếp sợ. Không ngờ Tiếu Kiểm Sát Thần Vương huyên náo chấn động Đông Hoang, nổi tiếng thiên hạ kia lại chính là Nhậm Kiệt! Trước kia mặc dù biết Nhậm Kiệt tinh thông rất nhiều thứ, có thể làm cho rất nhiều chuyện khó tin biến thành sự thật, nhưng gần như chưa thấy hắn lộ ra lực lượng chân chính để làm gì... ít nhất không có người nào nghĩ rằng gia chủ Nhậm gia là cường đại bao nhiêu.
Ở trong lòng người khác, mấy người lão Đan Vương Ngọc Trường Không kia mới chân chính là võ lực mạnh nhất của Nhậm gia, không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại dùng một thân phận khác, tạo ra danh tiếng như vậy.
Mà lúc nghe kể tới thế giới Cổ Thần, bọn họ càng thêm khiếp sợ, Cổ Thần muốn khai thiên lập địa, đây là thế giới bực nào...
Đang lúc bọn họ vừa nghe Cổ Tiểu Bảo thuật chuyện, vừa theo Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất bay về Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt cũng ổn định lại tình huống của mình.
Giờ này Nhậm Kiệt đã đột phá cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh, đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, thân thể cùng thần hồn lực đều đã đạt đến Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm. Hơn nữa thân thể một lần nữa trải qua lôi kiếp rèn luyện, trở nên cường hãn hơn; giờ này cũng đã thu được công pháp Ngọc Hoàng Quyết, Nhậm Kiệt vận chuyển lực lượng bản thân trở nên cường hãn kinh người hơn.
Đừng nói Nhậm Kiệt, ngay cả Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ trải qua lôi kiếp lần này, cũng như tắm trong lửa sống lại, rất nhiều đại kỳ bị Cổ Ma bóp nát khôi phục hơn phân nửa không nói, uy lực tăng cường rất nhiều; nhất là Tiểu Lôi Long trở nên lớn gần gấp mười lần, nhanh nhẹn phấn chấn.
Nhậm Kiệt uống vào Tiên Đan của cha mình lưu lại, còn mượn những dược phẩm khác làm cho Tiên Đan này tăng mạnh uy lực, nhất là dưới trợ giúp của tinh huyết tâm mạch Cổ Thần, Tiên Đan bị tổng hợp lại thành dược phẩm ở trong người, lúc đó Nhậm Kiệt chỉ dùng hơn phân nửa, còn có một phần nhỏ ẩn tàng các nơi trong thân thể, thứ này cần sau này từ từ hấp thu luyện hóa.
Lần này một lần nữa xâm nhập khu vực độ kiếp của người khác, cưỡng ép quấy rầy chống cự lôi kiếp, tuy rằng nguy hiểm vạn phần, nhưng thu hoạch cũng rất lớn. Lục thẩm hoàn toàn kích phát huyết mạch Chu Tước, đây chính là một trong bốn huyết mạch Yêu Thần của Yêu Thần tộc, giờ này lục thẩm đã là Pháp Thần Cảnh, tương lai tiềm lực không thể lường. Mà lần này lực lượng bản thân mình cũng có tăng lên, với tình huống hiện tại như vậy, cho dù đối mặt với Pháp Thần Cảnh bình thường, Nhậm Kiệt cũng không e ngại, bất quá sau đó hắn liền nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác.
Cha mình cuối cùng lưu lại câu nói bị vây khốn kia, tới lúc này Nhậm Kiệt mới có thời gian cẩn thận suy nghĩ, sắp xếp lại chuyện này.
Với cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện tại đã có thể đoán được: lúc cuối cùng cha của mình trở về để truyền cho mình các thứ kia, chỉ sợ đều không phải là bản thể của cha mình. Điều này đối với người trên Thái Cực Cảnh mà nói, vốn cũng không tính là chuyện khó khăn lắm.
Nghĩ tới công pháp cha mình để lại, thật ra đều có lưu lại tới Pháp Thần Cảnh, nhưng rõ ràng là công pháp Pháp Thần Cảnh không có hoàn chỉnh như trước.
Nếu đổi lại là người khác khẳng định không nhìn ra công pháp Pháp Thần Cảnh này có thiếu sót, nhưng hiện tại thần hồn lực của Nhậm Kiệt đã là Pháp Thần Cảnh tầng thứ năm không nói, cảnh giới của hắn lại cao vượt hơn Pháp Thần Cảnh bình thường, chỉ cần dò xét sơ qua liền phát hiện công pháp Pháp Thần Cảnh của Nhậm Thiên Hành lưu lại không hoàn chỉnh, hẳn là chỉ có một phần khởi đầu.
Không chỉ như thế, cha mình cuối cùng nói lời nói kia cũng rất kỳ quái, hiển nhiên chính ông ấy đều không tin tưởng lắm một ngày kia mình có thể đạt tới thành tựu này, không có khả năng dùng máu cùng lực lượng bản thân đạt tới Thái Cực Cảnh thậm chí Pháp Thần Cảnh, để mở ra những thứ này. Nhưng ông ấy vẫn lưu lại, lưu lại các thứ từ từng tầng một... Cuối cùng ông ấy còn nói thoáng qua, không có nói thêm gì nhiều, nhưng từ đó xem ra ông ấy kiêng kỵ hoàng đế quá mức sâu đậm, vậy chuyện ông ấy bị vây khốn này hết tám chín phần mười có liên quan với hoàng đế!
Sau đó, Nhậm Kiệt vận chuyển thần hồn lực, tuy rằng cảnh giới hắn còn chưa có đạt tới Pháp Thần Cảnh, nhưng thần hồn lực đã đạt tới, thuận thế trước thúc giục một điểm sáng sáp nhập vào trong thức hải của mình, đó là công pháp Ngọc Hoàng Quyết Thái Cực Cảnh, Pháp Thần Cảnh...
"Ầm..." Thời khắc này Nhậm Kiệt tìm kiếm, trong tiếng ầm ầm mở rộng, lập tức trong đầu Nhậm Kiệt xuất hiện một hình ảnh thế giới vô cùng rộng lớn bát ngát.
Nhưng hình ảnh này rất mờ, mở ra không tới vài giây đã tan đi, nhưng Nhậm Kiệt cũng kịp thời yên lặng ghi nhớ toàn bộ trong đầu. Một đường dùng tốc độ cao nhất bay về Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt cũng không ngừng suy tư, luôn có cảm giác thế giới vừa mới triển khai kia rất quen thuộc.
Điều này làm cho Nhậm Kiệt rất lấy làm lạ, tại sao lại có cảm giác này chứ, loại cảm giác quen thuộc đó là chuyện gì xảy ra, thật kỳ lạ...
----------------------
Ngọc Kinh Thành gần đây đột nhiên bình tĩnh lại, từ sau khi Nhậm Kiệt gõ trống trận, thiêu đốt nhiệt huyết vô số người cùng đi theo hắn ra ngoài thành, Ngọc Kinh Thành liền rơi vào một thời kỳ yên tĩnh đặc biệt.
Dĩ nhiên, trong yên tĩnh này cũng có một loại đè nén, bởi vì cho dù triều đình không thông báo, Nhậm Kiệt cũng không ngừng cho người truyền về Ngọc Kinh Thành tin tức tình huống của tiền tuyến: tình hình chiến đấu ở Tây Bắc đại doanh liền trở thành đề tài sôi động nhất ở Ngọc Kinh Thành, chỉ có điều dường như nơi nơi đều có một chút cố kỵ.
Tuy nhiên đặc biệt nhiệt huyết đã đi theo Nhậm Kiệt bọn họ rời đi, một số lực lượng của Nhậm gia, Văn gia cũng đã điều đi, còn lại dân chúng cho dù bàn luận sôi động như thế nào đi nữa, cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với chỉnh thể thế cục.
Trong hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Đại đốc công Kim Bằng của Giám Thiên Vệ mặc một thân áo choàng màu vàng đang đứng trong ngự thư phòng, lúc này quanh thân hắn sáng lấp lánh hào quang màu vàng, người ẩn ở trong áo choàng như cũ không thấy rõ gương mặt, hắn đã đứng ở nơi này một hồi lâu.
Đột nhiên, không gian lần nữa dao động, tiếp theo là Tam Bảo thái giám, Nhị Bảo thái giám trước sau đi ra đứng thẳng hai bên.
Tam Bảo thái giám theo thói quen khẽ đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày, ánh mắt nhìn về phía Kim Bằng như cũ mang một tia cảnh giác, hắn luôn có cảm giác Kim Bằng này tạo cho hắn một loại áp lực vô hình, khiến hắn không dễ chịu lắm.
Nhưng giờ này trạng thái trong lòng hắn đã khác trước rất nhiều, không còn là tâm tính lúc đầu ở Huyền Âm Tông, hơn nữa gần đây cùng đi xông xáo trong di tích kia cùng Nhị Bảo sư huynh, cộng thêm sau khi trở về bế quan tu luyện tăng lên rất nhiều, hắn càng hiểu rõ hơn: mặc dù Huyền Âm Tông là tông môn do lão tổ tông tự mình thành lập, nhưng cũng chỉ là một phần của Minh Ngọc Hoàng Triều, là một loại thủ đoạn của hoàng gia.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới từ từ tiếp xúc đến, thì ra trước kia nhìn thấy các thứ ở Minh Ngọc Hoàng Triều, chẳng qua chỉ là ở mặt ngoài mà thôi.
Nhị Bảo thái giám, Tam Bảo thái giám đi ra một hồi lâu, hoàng đế mặc một thân long bào mới long hành hổ bộ, uy thế ngôi cửu ngũ mười phần đi ra.
- Nói?
Hoàng đế lúc này dường như đang suy tư về chuyện khác, sau khi đi ra cũng không có lập tức đóng cánh cửa sóng dao động không gian kia, cả người lại tạo cho người ta một cảm giác rất khác biệt với trước kia.
Loại cảm giác này, Tam Bảo thái giám, Nhị Bảo thái giám đi theo bên cạnh hắn, thậm chí Kim Bằng kia là cảm thụ rõ ràng nhất. Hoàng đế vừa xuất hiện ngay cả bọn họ đều cảm thấy áp lực, cảm thấy nặng nề, giống như là lúc dân chúng bình thường gặp vua, trong lòng có một loại áp lực cùng kính sợ khó hiểu, đây là một loại chấn nhiếp đặc thù, là trước nay chưa từng có trên người hoàng đế.
- Dạ! Kim Bằng đáp một tiếng nói: - Tây Bắc đại doanh rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập, nếu tình thế trước mắt phát triển tiếp, không tới ba ngày nhất định sẽ bị san bằng toàn bộ, Nhậm Kiệt vẫn chưa hề xuất hiện. Về mặt di tích Cổ Thần, phái người đi không có tin tức. Lúc đó ở chung quanh đột nhiên mở ra, không có thời gian sai nhân thủ cường đại hơn, chỉ có mấy tên Thái Cực Cảnh bình thường xông vào trong đó, bản mạng ngọc bài của họ vỡ vụn, hẳn là đều đã bỏ mình. Tuy nhiên cảm nhận được khí tức của Hạ Cửu Hạc kia đã từng xuất hiện ở trong đó, trước mắt đang truy tra!.
- Hải Thần Giáo trong biển đã hoàn thành nhất thống, bọn họ có ý chỉ Tiên giới, có người muốn chống lại cũng không chịu nổi thế lực khác trợ giúp. Bất quá bởi vì chuyện phiền phức đó, người của đại giáo vô thượng hiện tại còn đang thương nghị đối sách! Lần này kinh động bệ hạ, chủ yếu là muốn xin chỉ thị hai chuyện: như thế nào đối phó chuyện Hải Thần Giáo lần nữa lập giáo; làm thế nào ứng phó chuyện bên trong Thiên Hải Đế Quốc hoàn toàn bị Thiên Long Quân tiêu diệt, tiếp sau chuyện Tây Bắc đại doanh bị diệt? Chuyện nhỏ Kim Bằng vốn không cần nói ra, hai sự kiện trọng yếu, chỉ hai câu đã nói ra rõ ràng.
- Hải Thần Giáo bên kia ngươi không cần quản tới, nhìn xem tình thế rồi tính; còn Thiên Hải Đế Quốc... Hoàng đế hơi trầm ngâm một chút nói: - Bị diệt rồi chứ?
Bị diệt rồi chứ?
Lời nói này tùy ý như vậy!? Vừa nghe nói lời này, Tam Bảo thái giám đều không khỏi lông mày hơi nhảy lên, đùa gì thế? Thiên Hải Đế Quốc tuy rằng xảy ra nhiều chuyện xấu, nhưng dù sao cũng là Thiên Hải Đế Quốc, hơn nữa chỗ dựa sau lưng Thiên Hải Đế Quốc trước đây là Thiên Hải Tông, hiện tại là Hải Thần Giáo, nói giỡn hay sao, bị diệt?
Cho dù Thiên Long Quân quấy phá làm đảo loạn bên trong Thiên Hải Đế Quốc, nhưng cũng không đến mức nói diệt là diệt được!
Loại cảm giác này, giống như là một đại giáo vô thượng, đối phó với một tông môn bình thường, tùy tiện phái một người cũng có thể tiêu diệt. Thế nhưng trên thực tế, Thiên Hải Đế Quốc chính là quốc gia đối lập mấy ngàn năm với Minh Ngọc Hoàng Triều, trước kia còn là luôn luôn cường thế hơn so với Minh Ngọc Hoàng Triều.
Chẳng lẽ chính vì Thiên Long Quân làm đảo loạn bên trong Thiên Hải Đế Quốc, hay là Tây Bắc đại doanh đã đánh bị thương nặng đại quân của Hải Lượng vị hoàng đế ngự giá thân chinh này? Nhưng mà thời điểm này Hải Lượng có đại quân yêu thú tương trợ, nếu như thật sự muốn toàn diện khai chiến tiêu diệt một quốc gia khác, thì hắn khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, huống chi còn có Hải Thần Giáo...
Nhị Bảo thái giám dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên vẻ kinh sợ, nhưng lập tức khôi phục được trạng thái dao động, không nói một lời lẳng lặng đứng thẳng ở bên cạnh.
- Nhị Bảo! Ngươi cùng Tam Bảo bế quan cũng có một đoạn thời gian, tuy rằng Hải Thần Giáo hiện tại không dư nhiều lực lượng cũng không dám nhúng tay vào chuyện Thiên Hải Đế Quốc, nhưng Thiên Hải Đế Quốc dù sao cũng có chút nội tình, lực ảnh hưởng của Hải Thần Giáo cũng dẫn tới một chút tác dụng. Các ngươi cũng đi theo qua đó phối hợp với đại quân ổn định lại chuyện Thiên Hải Đế Quốc đi! Hoàng đế nói xong, nhìn về phía Nhị Bảo thái giám cùng Tam Bảo thái giám nói một câu, rồi dường như vẫn còn đang trong trầm tư suy nghĩ điều gì, xoay người bước thẳng vào cánh cửa dao động không gian kia, trong nháy mắt biến mất.
Kim Bằng thấy hoàng đế rời đi, cung kính thi lễ, sau đó liền hóa thành một luồng sáng vàng biến mất.
- Sư huynh! Để lại Tam Bảo thái giám vô cùng kinh sợ, có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi nhị sư huynh.
- Đi thôi, có gì muốn hỏi trên đường nói! Nhị Bảo thái giám vừa động thần hồn lực, ngầm bảo Tam Bảo thái giám trước rời khỏi chỗ này, nơi này không phải chỗ nói chuyện. Cho dù giờ này hắn đã đột phá cảnh giới, đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ chín nhiều năm, nhưng hiện tại đối mặt với hoàng đế, hắn cũng giống như một tiểu thái giám, không dám có chút khinh thường, càng không dám tùy ý nói chuyện gì khác ở trong ngự thư phòng của hoàng đế.
Tam Bảo thái giám vừa nghe nói, lập tức hiểu rõ ý của nhị sư huynh, vội vàng đi theo Nhị Bảo thái giám rời đi.
Mà lúc Nhị Bảo thái giám rời đi, không nhịn được quay đầu nhìn lướt qua ngự thư phòng: xem ra sư phụ nói không sai, đại thế chờ đợi mấy ngàn năm, cuối cùng đã tới rồi đây!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...