Tà Thiếu Dược Vương

- Nhậm Kiệt ca ca cẩn thận...

- Cẩn thận! Ngọc Vô Song thấy thế lập tức lo lắng dùng thần hồn lực nói với Nhậm Kiệt. Mà Hổ Hổ, vượn trắng và Tề Thiên đều lười để ý, tiếp tục chơi đùa vui vẻ.

- Thái Cực Cảnh, Thái Cực Cảnh đến rồi, ta...Ta Vừa thấy có Thái Cực Cảnh xông tới, Cổ Tiểu Bảo không dằn nổi hưng phấn kêu lên.

- Được rồi, tên đó nhường cho ngươi đấy, tới đi. Nhậm Kiệt nói.

Cổ Tiểu Bảo lập tức mừng như điên, cả người vọt ra, lâp tức xông về phía Thanh Vân.

- Đừng chạy bên đó, ngươi là của ta. Cổ Tiểu Bảo hô lên.

- Nhanh quá... Thanh Vân mới đầu phát hiện người xông tới mình lại là một đứa trẻ đen sì, hắn thiếu chút nữa phụt cười, nhưng lập tức kinh hãi, tốc độ Cổ Tiểu Bảo quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người mình rồi.

- Vân Tung Phiêu Miểu, Thanh Vân Kiếm, chết đi. Dù không phát hiện ra đứa bé kia mạnh bao nhiêu, nhưng Thanh Vân vẫn không muốn phí thời gian, lập tức thi triển ra tuyệt chiêu chém tới. Mà Thanh Vân Kiếm cũng là một kiên Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm nắm đó hắn chiếm được.

- Oanh... Nắm tay siết lại, trên tay ngưng tụ pháp lực cuồn cuộn, Cổ Tiểu Bảo một quyền đánh ra, trong nháy mắt đánh bay Thanh Vân Kiếm, chấn bay Thanh Vân lão tổ mấy trăm thước.

Thanh Vân kinh hãi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng may vừa rồi mình không khinh địch, lấy ra Thanh Vân Kiếm, nếu không một quyền này đã mất mạng rồi.


- Phốc... Thanh Vân phun ra một búng máu tưới, da dẻ bên ngoài có vài chỗ nứt vỡ, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Lực lượng đối phương không ngờ còn kinh khủng hơn cả tên Thái Cực Cảnh tầng thứ bốn năm đó đuổi giết hắn nữa.

Điều này sao có thể, làm sao có thể... Người này không phải là con nít, nhất định không phải. Chạy nhanh... Trong đầu lập tức lóe lên ý niệm này, gã vội vã phóng về phía Thủy Giao Long.

Chạy, chỉ cần chạy về tới đó là hắn được cứu. - Không chết? Đánh không chết đối phương, Cổ TIểu Bảo cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng thấy đối phương bỏ chạy, hắn lập tức phóng ra đuổi theo.

Phát sau mà tới trước. - Xem ngươi còn chạy được nữa không? Bịch, bịch, bịch...

- Hắn không phải con nít, mà là lão yêu quái. Là lão yêu quái... - Thái Cực Cảnh, chiwr sợ chỉ có lão tổ Thái Cực Cảnh mới có thực lực như vậy.

- Cho dù không đạt tới Thái Cực Cảnh, cũng không kém bao xa, trách không được Nhậm Kiệt lại dám lớn lối như vậy. Thì ra là dựa vào nó.

Đám người trên Thủy Giao Long đều bị một màn này làm cho kinh ngạc, tất cả đều nhận định Cổ Tiểu Bảo phải là cấp bậc lão tổ.

Hải Lượng siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên khó coi.


- Bệ hạ...Cứu ta... Cảm nhận uy áp thoi quyền kinh khủng phía sau ép tới, Thanh Vân kinh hãi kêu lên, ngay cả quay đầu lại cũng không dám, chỉ cầu cứu đám người Hải Lượng cứu giúp.

- Oanh... Chỉ tiếc là hắn cũng không biết thoi quyền của Cổ Tiểu Bảo mạnh bao nhiêu, nhanh bao nhiêu, hung mãnh bao nhiêu, cho dù người bên trên Thủy Giao Long muốn cứu hắn cũng không kịp. Còn chưa kịp phản ứng, thân thể hắn đã bị thoi quyền nện trúng, lập tức bị đánh cho nổ tung.

Cổ Tiểu Bảo không chút khách khí thu nhẫn trữ vật của Thanh Vân lại, cũng quay trở lại nhặt thanh bảo kiếm Thanh Vân Kiếm lên.

Một màn này xảy ra quá nhanh, mọi người hoàn toàn bị Cổ Tiểu Bảo dọa cho sợ hãi.

- Má nó, viện quân thật. Thái Cực Cảnh...Lại còn hung hãn như vậy. Cho dù ta.... Nhậm Thiên Hoành không dám tin nhìn đứa nhỏ đen sì trên không trung. Không đúng, đây không phải con nít gì, mà là lão yêu quái ngàn năm mới đúng.

Quá cường hãn, nói thế nào đối phương cũng là Thái Cực Cảnh, sao có thể bị đánh chết trong nháy mắt chứ, chuyện này hoàn toàn khác với đánh bại.

Nhậm Thiên Hoành cảm thấy không thích hợp. Cổ Tiểu Bảo này nhất định là lão yêu ngàn năm đội lốt con nít rồi.

- Nhậm Kiệt. Trách không được ngươi lại dám lớn lối như vậy. Tưởng mang theo hắn mà có thể giữ mạng được trong trăm vạn đại quân ta ư? Nằm mơ đi. Giết bọn họ. Vận chuyển Nộ Hải Đại Trận, giết chết hết cho ta. Hải Lượng quát lên.

Nộ Hải Đại Trận cần ít nhất 30 vạn đại quân tinh nhuệ phối hợp với mấy chục vạn tướng sĩ mới vận chuyển được. Một khi vận chuyển uy lực vô cùng, nhưng mà tiêu hao cũng lớn. Tuy không tới mức nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hao phí quá lớn. Mấy ngày tiếp theo những tướng sĩ tham gia vận chuyển đại trận đều không thể tham gia chiến đấu nữa, thậm chí phải mất thời gian dài hơn để khôi phục.


Nhưng Hải Lượng chấp nhận trả cái giá cao này để nhằm giết được Nhậm Kiệt.

Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ còn có hai gã Thái Cực Cảnh của Thiên Hải Tông lập tức hành động. Tuy vừa rồi Cổ Tiểu Bảo rất uy vũ, nhưng trong mắt bọn họ, Thanh Vân cũng chẳng coi là gì, ngay cả Cửu Đầu Long VƯơng và Hắc Quả Phụ cũng xem thường gã.

Trong hai gã Thái Cực Cảnh của Thiên Hải Tông, một người là Thái Cực Cảnh tầng bón, một người là Thái Cực Cảnh tầng ba đỉnh phong, cộng thêm hai người bọn họ đều là Thiên Yêu Thú cường đại, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy tiện một người cũng không phải Thanh Vân có thể so sánh.

- Cẩn thận! Thấy đối phương ùa xuogos, Ngọc Vô Song cũng xông tới bên cạnh Cổ Tiểu Bảo, trong tay xuất hinej hai thanh đoản kiếm trong suốt, trên người xuất hiện Vô Song phượng y rực rỡ.

- Chính là tiểu nha đầu kia của Minh Ngọc sơn trang. Không ngờ ả lại đạt tới Thái Cực Cảnh rồi. Đáng ghét. Nhất đinh là chiếm được truyền thừa từ di tích Vô Song Hoàng Phi rồi. Hải Lượng căm phẫn kêu lên.

Cũng vì Nhậm Kiệt chưa đạt tới Thái Cực Cảnh cho nên có thể tùy tiện làm bất cứ điều gì, không cần cố kỵ. Nhưng một khi Nộ Hải Đại Trận vận chuyển, Nhậm Kiệt cũng lập tức cảm nhận được uy lực của nó. Từ ngoài vào trong, có rất nhiều tầng trận pháp, lại dùng linh ngọc thúc giục nó tới cực hạn. Giống như sóng to gió lớn, uy thế vô tận, cho dù lão tổ Thái Cực Cảnh tiến vào cũng không dám nói phá được.

Tuy trong đại trận không có tồn tại Thái Cực Cảnh, nhưng có tới mấy chục cường giả Âm Dương Cảnh, Thái Cực Cảnh vô số, cộng thêm có lượng lớn linh ngọc, pháp bảo hỗ trợ, có sát khí do mấy chục vạn đại quân tạo thành, uy lực của nó khủng bố vô cùng.

Nếu lão tổ Thái Cực Cảnh bình thường gặp tình huống này, phản ứng đầu tiên chính là toàn lực đột phá, chỉ có đột phá mới chiếm được quyền chủ động, dù sao mấy chục vạn đại quân không có tốc độ nhanh như Thái Cực Cảnh.

Nhưng bây giờ Nhậm Kiệt không thể thi triển Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, càng không thể bộc lộ toàn bộ lực lượng, nếu bây giờ tiếp tục ỷ vào thân thể mạnh mẽ kháng cự thì vô cùng khó khăn.

Hổ Hổ và hai con vượn trắng đều cảm nhận được nguy hiểm, lập tức chạy tới bên cạnh Nhậm Kiệt và Tề Thiên.


- Bổn đại gia ghét nhất là loại đại trận này. Hừ... Tề Thiên chán ghét nói.

- Bổn đại gia đưa ngươi ra ngoài. Mặc dù Nộ Hải Đại Trận kinh khủng như thế, nhưng Tề Thiên lại coi như không, nếu như lúc này hắn biến thân thành cự viện, vậy đủ để đưa Nhậm Kiệt ra ngoài.

Tề Thiên cũng không sợ mình gặp nguy hiểm, để Nhậm Kiệt mang theo đám người Hổ Hổ ra ngoài. Có thể khiến cho Tề Thiên nói vậy, chứng tỏ uy thế đại trận này cường đại bực nào.

- Hôm nay chúng ta tới đây lập uy, sao lại đi như vậy được. Đừng lo, cứ ở sau nhìn đi. Nhậm Kiệt nói.

Rất nhanh đối phương cho thấy uy lực Nộ Hải Đại Trận. Nhậm Thiên Hoành chấn kinh, thật không nghĩ tới đối phương lại thi triển phương thức tàn nhẫn như vậy.

Lúc này hắn không quản nghĩ nhiều như vậy, áo giáp trên người nổ rộ quang hoa, thi triển ra lực lượng vượt qua cực hạn Âm Dương Cảnh, đồng thời gầm lên.

- Đội thân vệ, tử sĩ đoàn, 10 vạn đại quân dự bị theo ta đi cứu gia chủ, chuẩn bị Càn Khôn đại trận... Đã đánh nhau nhiều năm như vậy. Đối phương có đại trận cường đại, đại doanh Tây Bắc tự nhiên cũng có. Chỉ có điều lúc bình thường hai bên ít khi thi triển. Hôm nay vì Nhậm Kiệt, không ngờ khiến hai bên đều phải vận dụng.

Nhậm Thiên Hoành không quản mọi chuyện, trực tiếp dẫn đội nhân mã, cả người tản phát ra khí tức nóng rực, sau lưng xuất hiện một đầu Hỏa Diễm Cự Tê to lớn, trực tiếp xông ra ngoài.

- Ngăn hắn lại. Tuyệt đối không thể để cho hắn xông tới. Muốn cứu Nhậm Kiệt? Không có cửa đâu. Đại doanh Tây Bắc trẫm nhất định sẽ phá. Giết chết hắn, nhanh. Nhìn thấy Nhậm Thiên Hoành xông tới cứu viện, Hải Lượng giận dữ kêu lên. Không còn chút cao cao tại thượng gì nữa.

- Oanh... Mà đúng lúc này quyền đầu của Nhậm Kiệt đánh lên đại trận, công kích nổ tung, Nhậm Kiệt bị đánh bay ra ngài mấy trăm thước mới miễn cưỡng dừng lại được. Nhưng thế công của đối phương ở bốn bề, Nhậm Kiệt cảm nhận được lực lượng cơ thể thừa nhận, lập tức lau sạch máu nơi miệng cười.

- Ha ha ha... Trai hiền mà, giết cho hắn máu nhuộm chiến trường, giết cho hắn lòng run dạ sợ, đánh ra Thiên triều uy vũ, khiến bốn phương tới đây triều bái. Đánh ra công danh truyền tới muôn đời. Hôm nay chẳng những bổn gia chủ xông trăm vạn đại quân của hắn, còn muốn phá trăm vạn đại quân của hắn. Khiến mọi người trong thiên hạ đều biết. Binh hùng một cái, tướng hùng một ổ, chủ tử vô dụng, mọi người đều vô dụng. Bổn gia chủ chẳng những muốn đạp đầu hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, mà còn muốn cho mọi người cùng nhau đạp đầu tất cả người Thiên Hải Đế Quốc. Hảo huynh đệ của ta, các ngươi đều ở lại đây đi, đội thân vệ của bổn gia chủ đâu, đến đây giúp bổn gia chủ phá địch.. Thanh âm Nhậm Kiệt vang vọng khắp đại doanh Tây Bắc, truyền đi ngàn dặm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui