Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo theo sau Nhậm Kiệt, Cổ Tiểu Bảo là cái gì cũng không sợ, đồ ăn trong tay vẫn không ngừng, đồng thời mong chờ đi theo sau, hắn thích nhất là có chuyện náo nhiệt.
Nhị hoàng tử, Cao Bằng, Lâm Vân Thông...
Người bình thường chưa chắc biết những người này, nhưng Văn Thi Ngữ đã từng cử hành Hội Văn, bổn ý là giúp Văn gia vãn hồi xu hướng suy tàn. Mà mượn Hội Văn, nàng cũng giúp Văn gia mở rộng mạng lưới tình báo, lập tức liền nhận ra mấy người nổi bật trong này.
Đương nhiên, nàng còn không nhận ra Vũ Khiếu, nhưng lại biết Lâm Vân Thông vì trước kia có gặp qua. Vì sao Lâm Vân Thông bị dọa thành như thế, nàng cũng rõ ràng, nhưng... những người khác thì sao?
Đông quan viên triều đình như thế, mỗi người đều sắc mặt sợ hãi, ngay cả nhị hoàng tử cũng vậy. Nàng cảm thấy thì ra nàng không biết Nhậm Kiệt, hiện tại Nhậm Kiệt đã đến cỡ này.
Thật không sợ ư? Thật không sợ ư?
Câu nói này vang vọng trong lòng mỗi , ngoài Cao Bằng hơi nghiêng đầu ra, trong lòng mọi người đều có một câu trả lời khẳng định, bao gồm cả nhị hoàng tử, nói không sợ là nhảm nhí. Ngay cả Vũ Khiếu lúc này ngưng tụ lực lượng, lần đầu gặp Nhậm Kiệt, cũng cảm thấy áp lực gấp bội. Tuy rằng hắn không yếu, nhưng lúc này đối mặt Nhậm Kiệt, lại như tồn tại nhỏ bé nhìn lên núi cao xa xưa không thay đổi.
Tuy rằng Nhậm Kiệt không cố ý thả ra khí thế uy áp, nhưng đến giờ hắn không cần cố ý che giấu, tự nhiên đã tạo thành uy thế, khiến người ta gặp áp lực vô biên, người thường không thể chịu được.
- Nhậm... gia chủ, bổn hoàng tử mở tiệc là vì tiễn đưa tướng sĩ xuất chinh, ngươi đến đây là có ý gì? Lúc này, nhị hoàng tử coi như ổn định lại, dù sao cũng là con cháu hoàng gia, nhị hoàng tử đứng lên ưỡn ngực nói, tuy rằng vẫn còn yếu ớt.
Lúc này nhị hoàng tử là đau khổ nhất, trước kia đối mặt Nhậm Kiệt cũng không có cảm giác này, sao bây giờ lại cảm thấy áp lực lớn như vậy, không kém gì khi đối mặt với phụ hoàng.
- Nhàm chán, tìm người tới chơi với bổn gia chủ. Nhậm Kiệt tùy tiện nói, ánh mắt chậm rãi quét qua.
Vậy là sao, tìm người chơi, chẳng lẽ kẻ này thật muốn tạo phản hay làm cái gì khác, muốn đối phó bổn hoàng tử?
Trong lòng nhị hoàng tử lo lắng, không biết Nhậm Kiệt rốt cuộc muốn làm gì.
- Vậy chỉ sợ Nhậm gia chủ đến nhầm chỗ, hiện tại bổn hoàng tử đang bận rộn... Hiện tại nhị hoàng tử hận không thể làm Nhậm Kiệt mau rời đi, càng xa càng tốt, bởi vì đối mặt với Nhậm Kiệt, hắn liền hoảng hốt không biết đối phó thế nào. Bởi vì hắn rõ ràng, ngay cả phụ hoàng mà Nhậm Kiệt cũng không nể mặt, nhị hoàng tử như hắn thật là không đáng đồng tiền.
- Đi qua một bên chờ, ngươi còn chưa đủ tư cách. Nhậm Kiệt khoát tay, không để ý tới nhị hoàng tử cố giả vờ trấn tĩnh, trực tiếp đi ngang qua.
Thật ra Nhậm Kiệt nói không có chuyện của mình, nhị hoàng tử thật là thả lỏng, có điều Nhậm Kiệt một câu đi qua một bên chờ, ngươi chưa đủ tư cách, lại khiến sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
Sắc mặt đỏ lên, mình đường đường là nhị hoàng tử, có cơ hội thừa kế ngôi vị hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, Nhậm Kiệt lại dám nói mình không đủ tư cách.
- Làm càn, dám nói chuyện với nhị hoàng tử như thế. Oành... Vừa thấy Nhậm Kiệt nói vậy, bước tới không nhìn mọi người ở đây, coi bọn họ như không tồn tại, Vũ Khiếu liền nổi giận. Tuy rằng trong lòng hắn cũng sợ hãi, nhưng dù sao cũng là con cháu Vũ gia, hơn nữa còn là người tu luyện đi ra từ chiến đấu sống chết, lúc này hắn lựa chọn ra tay chống đỡ áp lực khủng bố kia.
Bàn tay lớn mở ra, ầm ầm bao phủ Nhậm Kiệt, mặc kệ thắng thua, hắn cũng phải cho Nhậm Kiệt biết sự tồn tại của Vũ Khiếu hắn, biết sự lợi hại của Vũ gia.
- Xong rồi! Lúc này, Lâm Vân Thông sợ đến nhũn ra, trong lòng chợt lạnh, bởi vì hắn chân chính nhìn thấy sự lợi hại của thắng bé đen thui kia. Tuy rằng tin tức này truyền ra, nhưng những người khác không biết tình huống khi đó, hắn quả thật không cách nào nói ra cảm giác của mình.
Lực lượng của đứa nhỏ kia, làm hắn cảm thấy con lợi hại hơn cả vị lão tổ Lâm gia, hơn nữa đứa nhỏ kia còn nói muốn đi diệt Thiên Hổ Tông.
Mà lúc này hắn đi theo Nhậm Kiệt, đột nhiên Lâm Vân Thông nghĩ tới ý tưởng đáng sợ, chẳng lẽ Nhậm Kiệt chính là sư... sư phụ mà hắn nói...
Nếu thật là thế, vậy khi nãy hắn nghe mấy người mình nói, còn Vũ Khiếu ra tay, lỡ như hắn thật nổi giận?
Lúc này Lâm Vân Thông chợt nghĩ tới các lời đồn về Nhậm Kiệt, hắn chợt cảm thấy, có lẽ Lâm gia nghĩ rằng Nhậm gia cùng Văn gia bị hoàng đế thù địch, Lâm gia bọn họ muốn chiếm ghế, có lẽ là quyết định hoàn toàn sai lầm.
Nhưng làm Lâm Vân Thông cùng mọi người đều không ngờ, ngay cả chính Vũ Khiếu cũng không ngờ, một chiêu hắn đánh ra lại vỗ vào khoảng không. Tựa như chính hắn nhàn rỗi, đánh vào không khí.
Đây... đây là chuyện gì?
Vũ Khiếu liền ngẩn ngơ, bởi vì hắn nhìn Nhậm Kiệt không nhanh không chậm đi sang một bàn khác.
Cảnh này làm Vũ Khiếu hoàn toàn không hiểu, ngay cả đối phương né tránh, nhưng cũng phải có động tác chứ, cái này hoàn toàn không hề né tránh, sao lại thế này.
- Quay lại cho ta! Vũ Khiếu bị mặc kệ, nổi giận muốn thi triển đại thần thông với Nhậm Kiệt.
"Tiểu Bảo, giao cho ngươi, lực lượng Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong chơi với hắn, cố gắng đừng dựa vào cường độ thân thể." Nhậm Kiệt không có hứng thú với Vũ Khiếu, bất luận là tranh đấu giữa Nhậm Kiệt cùng hoàng đế và các thế gia khác, hay là kinh doanh Trường Nhạc Thiên Phủ thu hút vô số người tu luyện, hoặc là dùng thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương tung hoành Đông Hoang, hiện tại Nhậm Kiệt đều đứng trên độ cao tuyệt đối.
Nếu nói trên Kim Loan Đại Điện đánh Uy Viễn đại tướng quân Lâm Nguyên một trận thì còn có tâm tình, như vậy đối với Vũ Khiếu thì hắn không lên hứng được.
"Được... Hả!" Nhậm Kiệt thông qua lực thần hồn nói với Cổ Tiểu Bảo, tốc độ rất nhanh, đối với cảnh giới như bọn họ, công kích của Vũ Khiếu thoạt nhìn hung hãn vô biên, nhưng quá nhiều lỗ hổng, tốc độ quá chậm. Bọn họ thông qua lực thần hồn nói chuyện một hồi rồi phản ứng cũng còn thừa thời gian. Thậm chí nếu không phản ứng, không sao cả, ngay cả thân thể tự động sinh ra lực lượng cũng đủ để đánh bay Vũ Khiếu.
Có điều làm Cổ Tiểu Bảo sửng sốt, là sao hắn biết được phương pháp của sư phụ, nhưng sau đó nhớ lại sư phụ nói, mọi chuyện đều nghe theo hắn, lời hắn nói chính là lời của sư phụ, vậy hẳn là do sư phụ nói cho hắn biết.
Nghĩ vậy, Cổ Tiểu Bảo ngậm một chuỗi trái cây đỏ, thân mình nháy mắt từ sau đến trước, xuất hiện đằng sau Nhậm Kiệt, nắm tay nhỏ đen thui đánh ra như mưa.
Rầm rầm rầm... Nắm đấm của Cổ Tiểu Bảo ẩn chứa nhịp điệu nhất định, đây là quyền pháp mà Nhậm Kiệt căn cứ thân thể hắn dạy cho. Bởi vì căn cơ Cổ Tiểu Bảo rất tốt, 5 tuổi đã có lực lượng mạnh mẽ cỡ này, tổ phủ còn có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào. Cho nên lúc Nhậm Kiệt dạy hắn, không như người khác, càng thêm nghiêm khắc hơn, thậm chí còn hà khắc. Trong quyền pháp của hắn, ẩn chưa rất nhiều trận pháp, lực lượng trên tay còn ngưng tụ phù văn biến đổi.
Có thể nói, nghiền ép vận dụng lực lượng đến cực hạn. Nhậm Kiệt không cho Cổ Tiểu Bảo dùng thân thể, lực lượng hiện tại, mà kiềm chế bản thân, khiến hắn không ngừng vắt sạch lực lượng, dùng lực lượng nhỏ nhất phát huy hiệu quả mạnh nhất.
Đối với chuyện này, từ đầu Văn Thi Ngữ cũng không hiểu, sau đó Nhậm Kiệt dứt khoát nói rõ, hiện tại kẻ địch lớn nhất của Cổ Tiểu Bảo không phải là người nào, mà là - trời.
Khi tổ phù của hắn thức tỉnh lần nữa, sẽ làm lực lượng của hắn tăng lên, lại khiến hắn có được truyền thừa to lớn.
Nhưng đồng thời, cũng dẫn tới lôi kiếp cực mạnh, khi đó Nhậm Kiệt biết không ai phong ấn được tổ phù, bởi vì nếu còn phong ấn, sẽ tổn hại tổ phù, bất lợi với Cổ Tiểu Bảo. Cho nên từ bây giờ, Cổ Tiểu Bảo nhất định phải chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp.
Nháy mắt trăm ngàn quyền, ẩn chứa pháp lực, còn mang theo trận pháp, phù văn, ầm ầm như những giọt mưa hợp thành dòng nước, dòng nước theo lực lượng đẩy mạnh thành sóng lớn, ầm ầm ngan cản một đòn mạnh mẽ của Vũ Khiếu.
Oành... Một đòn hung hãn của Vũ Khiếu lại bị Cổ Tiểu Bảo dùng pháp lực Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong yếu hơn ngăn cản.
- Đáng ghét, nhóc con, cút ngay. Vũ Khiếu nổi giận, bởi vì hắn cảm nhận được đứa nhỏ đen thui này chỉ dùng lực lượng Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong mà ngăn cản được đòn của mình, làm hắn nổi giận không thôi, bước tới ra tay lần nữa.
Âm Dương Cảnh âm hồn, cản được công kích của Vũ Khiếu, sao lại thế được?
Đứa nhỏ kia là ai, sao lại có lực lượng Âm Dương Cảnh âm hồn, nó mới bao nhiêu tuổi.
Không thể là đứa bé, nhất định không phải.
Đứa nhỏ này, sẽ không phải là như trong lời đồn, không phải đứa nhỏ, nhưng mà không giống với lời đồn.
Lúc này, không ít người bị cảnh này làm cả kinh, không thể tin nổi một đứa trẻ lại có thể ngăn cản được Vũ Khiếu. Tiếp theo phản ứng lại, ngay cả lực lượng như thế, làm sao một đứa nhỏ mấy tuổi lại có được, không nên như thế.
Liền có người nghĩ tới tin tức mới nhất, nhưng lập tức cảm thấy không đúng, bởi căn cứ tin tức đó, đứa nhỏ mặc áo da thú nhẹ nhàng tiêu diệt dương hồn, đứa nhóc này chỉ biểu hiện lực lượng âm hồn đỉnh phong thôi.
Những người khác nghi hoặc không rõ, nghĩ ngợi lung tung, Lâm Vân Thông lại thở hổn hển. Bởi vì chỉ có hắn biết, đứa nhỏ đen thui kia, không, có thể là lão yêu quái, không có dùng tới lực lượng cấp bậc lão tổ, bằng không Vũ Khiếu đã sớm chết rồi. Theo hắn thấy, đây là lão quái vật đang đùa giỡn Vũ Khiếu mà thôi.
Cổ Tiểu Bảo ra tay ngăn cản Vũ Khiếu tuy rằng làm mọi người kinh ngạc chấn động, làm Vũ Khiếu nổi giận. Nhưng ánh mắt mấy người nhị hoàng tử nhìn về phía Nhậm Kiệt, không có thời gian để ý Cổ Tiểu Bảo, bởi vì lúc này hắn đã đi tới một bàn khác, đến trước người Cao Bằng.
- Cao Bằng, đứng lên theo bổn gia chủ chơi chút. Nhậm Kiệt nhìn Cao Bằng lẳng lặng ngồi đó, nói.
Hôm nay hắn phải xác định một chuyện, xác định suy đoán.
Cái gì? Nhị hoàng tử ở bàn bên kia đã quên mất chuyện Vũ Khiếu chiến đấu với Cổ Tiểu Bảo, theo hắn thấy, Nhậm Kiệt đang làm nhục mình mà.
Ở trước mặt mình nói là không đủ tư cách, lại đi chạy tới tìm tên phế vật Cao Bằng. Cao Bằng đã không còn là người thừa kế Cao gia ý chí hào hùng năm xưa, dù cho sau này có thể thừa kế Cao gia, cũng sẽ vô năng giống như Cao Chiến Uyên, chỉ là gia chủ quá độ trong đại gia tộc, không có thành tựu gì.
Những người khác đều tròn mắt, nhất là những người cùng bàn với Cao Bằng, bởi vì một năm gần đây bọn họ đã quen Cao Bằng như đồng liêu bình thường, tự nhiên bỏ qua thân phận của hắn.
- Nhậm... Nhậm gia chủ, ngài tìm nhầm người, ta đã quỳ xuống chịu thua, ngài còn muốn thế nào. Thấy Nhậm Kiệt đi đến, trong mắt Cao Bằng lóe lên một tia kỳ dị, tiếp theo nghe lời Nhậm Kiệt, Cao Bằng tựa như một người bị ăn hiếp, cuộn mình lại khiếp sợ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...