Tà Thiếu Dược Vương

Bảy đại trưởng lão trưởng lão hội, đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ là tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, lại chuẩn bị kỹ càng, mọi người đều cho rằng lần này Nhậm Kiệt xong đời rồi.

Nên biết, căn cứ theo quy củ, chỉ cần có bốn vị trưởng lão đồng ý, Nhậm Kiệt sẽ bị phế bỏ chức vị gia chủ.

Mà 7 người bên Nhậm Hùng Đồ, hoàn toàn có thể nắm chắc tất cả, nhưng mà kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người. Càng làm cho người ta không nghĩ ra đó là, cuối cùng mọi người lại bằng mọi giá dùng võ lực giải quyết mọi chuyện, nhưng đại trưởng lão lại thua thê thảm như thế.

Kết cục này không ai nghĩ tới, nhất là một kích kia, tất cả mọi người đều thấy đám cận vệ đội của Nhậm Kiệt kết hợp với nhau tạo thành một trận pháp phát ra uy lực kinh khủng, một kích đánh trọng thương Nhậm Hùng Đồ.

Trong lòng mọi người đều rét lạnh, trách không được từ trước tới này Nhậm Kiệt lớn lối như thế mà đều không sao, vẫn bình yên vô sự, thì ra cha hắn để cho hắn cỗ lực lượng kinh khủng như vậy.

Nhậm Hùng Đồ tự bạo tự sát, Nhậm Thiên Tung đang lao tới vội vã tránh né, cả người lơ lửng trên không trung đưa mắt nhìn chỗ Nhậm Hùng Đồ tự bạo, lại nhìn đám cận vệ đội phía dưới.

Gã rõ hơn ai hết, đám cận vệ đội trung thành này do đại ca để lại, nhưng mà tuyệt đối không mạnh được như vậy. Mà tất cả chuyện này đều xuất phát từ Nhậm Kiệt mà ra, những người này là do hắn tự mình dạy dỗ. Lúc này ngay cả gã cũng có cảm giác kinh sợ!

Nghĩ lại tình huống những người đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, bao gồm vợ chồng mình. Lúc trước Phượng nhi hôn mê, mình gần như bị tiêu hao muốn chết, nhưng đều được Nhậm Kiệt cứu lại. Ngay cả Tu La Sát Đạo trước kia mình cũng không có biện pháp tu luyện, tiểu tử này cũng nói là có biện pháp. Mình đã vậy, nói chi tới đám người lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Tề Thiên. Cuộc sống mỗi người đều thay đổi khi gặp được Nhậm Kiệt, có phá vỡ bình cảnh, có đánh sâu vào cảnh giới trước kia cũng không dám nghĩ tới.

Trên bầu trời vẫn còn một số cường giả Âm Dương Cảnh của Nhậm gia, bọn họ là cường giả Âm Dương Cảnh đi theo đại trưởng lão. Thời khắc này bọn họ lơ lửng trên không trung, đi không được, mà ở cũng không xong. Đây là tranh đấu nội bộ Nhậm gia, cũng không phải chiến đấu với người ngoài, đánh không lại có thể chạy. Bọn họ chạy thế nào? Nhậm gia là tất cả của bọn họ, bọn họ đã thâm căn cố đế ở Nhậm gia, cũng giống như Nhậm Hùng Đồ cuối cùng phải lựa chọn tự bạo vậy.


Không cam lòng là một mặt, mặt khác lão cũng biết rõ, nếu như mình chết, có lẽ người nhất mạch mình sẽ bớt đi chút tội.

- Mấy người các ngươi cùng với người nhà đại trưởng lão, và đám người Nhậm Quân Dương ra chiến trường. Nhậm gia có ngày hôm nay là dựa vào gì, các ngươi cũng biết chứ? Lập đủ công trạng có thể trở về. Đang lúc bọn họ không biết phải làm sao, Nhậm Kiệt bay lên không trung trầm giọng nói.

Nhậm Kiệt không có ý định giết chóc khắp nơi, giết chóc nội bộ không phải là biện pháp tốt nhất, có biện pháp nắm chắc tuyệt đối tất cả trong tay, viễn viễn mạnh hơn bọn họ, cho nên gã cũng không lo lắng.

Xử lý xong những người này, Nhậm Kiệt chậm rãi nhìn mấy trăm người phía dưới. Trận pháp Nhậm gia đã khởi động, cho dù 3 cỗ thần hồn lực lúc trước có muốn dò la cũng không thể, cho nên chuyện xảy ra trong Nhậm gia, trừ một người Nhậm gia nói ra, nếu không người khác căn bản không biết.

Chuyện này rất khó tránh khỏi, bởi vì Nhậm gia quá khổng lồ, cho nên rất khó khống chế tất cả mọi chuyện. Nhưng mà từ khi bắt đầu, Nhậm Kiệt đã tính tới khả năng này.

Cho nên Tề Thiên biến thân cự viên ra tay, thực lực kinh khủng chân chính của cận vệ đội người ngoài cũng không thấy, mà Nhậm Kiệt cũng cố ý để cận vệ đội biểu diễn một chút uy lực.

- Trò hề đã xong, nên làm gì thì làm đi! Thời điểm này, Nhậm Kiệt phải nhân cơ hội vừa cảnh cáo một số người, lại vừa tạo uy tín. Nhưng gã cũng không làm như vậy. Bởi vì nội đấu chẳng hay ho gì, người chết, kẻ bị thương đều là người nhà mình.

Cũng may lần này khống chế tốt, nhưng tổn thất cũng không nhỏ.


Ở gia tộc, thậm chí tông môn, dưới tình huống Thái Cực Cảnh không nhúng tay vào, thì tồn tại Âm Dương Cảnh đỉnh phong hay cấp bậc Vương giả đều là tồn tại mạnh nhất. lần này Nhậm gia tổn thất một người, mà cường giả Âm Dương Cảnh khác cũng tổn thất không nhỏ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhậm Kiệt lại để cận vệ đội phát uy. Nhậm gia mượn khá nhiều ngoại lực, cho nên lực lượng nội bộ phải mạnh mới chấn nhiếp được bọn họ. Hơn nữa biểu hiện ra một chút thực lực của cận vệ đội cũng có thể dời đi không ít tầm mắt, đỡ cho bọn họ nghi ngờ mình, đỡ phải tìm lý do và giải thích cho bọn họ.

Trải qua nhiều chuyện, ngày càng có nhiều người có hảo cảm với Nhậm Kiệt, bởi vì nhìn ra gã làm việc vì Nhậm gia, bảo vệ con cháu Nhậm gia. Nhưng mà Nhậm Kiệt cũng không nhân cơ hội này lập uy, ngưng tụ bọn họ. Cũng không phải là chỉ nói mấy câu là ngưng tụ, đoàn kết được bọn họ. Nhậm Kiệt cũng không nóng nảy, mạnh mẽ khống chế không phải là đoàn kết, chỉ khi bọn họ chủ động tụ lại mới gọi là đoàn kết. Mà chuyện này không phải ngày một ngày hai, không phải ra vẻ ta đây, nói mấy câu là làm được.

- Vâng, thưa gia chủ! Nhìn ra Nhậm Kiệt độ lượng, thái độ mọi người cũng biến đổi rất nhiều. Mọi người cung kính thi lễ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bọn họ lo Nhậm Kiệt quá nóng giận mà mình bị vạ lây, dù sao đây chẳng khác nào là tạo phản. Tuy bọn họ chưa hoàn toàn tham dự, nhưng cũng ở một bên không quản, không bảo vệ gia chủ đã là tội lớn rồi. Mà đám người ủng hộ Nhậm Quân Dương lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

...... Trong Lam Phủ Thiên Tông, sau khi cỗ lực lượng Thái Cực Cảnh xuất hiện bảo vệ cả phủ, lập tức biến mất. Mà trong hoàng cung và Văn gia cũng giống vậy.

Không lâu sau, mỗi bên đều nhanh chóng thám thính được tin tức từ Nhậm gia. Đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ tự bạo, Nhậm Kiệt ổn định lại mọi mặt, Nhậm gia không xảy ra nội đấu quy mô lớn, cũng không bị rối loạn.

- Bụp! Chén trà trong tay Phương Kỳ lập tức vỡ vụn, thị vô cùng tức giận, không cam lòng nói: - Chuyện này cũng để cho hắn đứng vững. Lại cho hắn vượt qua. Không ngờ phụ thân hắn lại để lại cho hắn một chi lực lượng cường đại như vậy. Lại còn ẩn tàng sâu như thế, trách không được, trước kia đánh bất ngờ mà hắn vẫn luôn thắng, thì ra là có đám cận vệ đội này. Đáng ghét! Nhậm Hùng Đồ tên phế vật này, chuẩn bị lâu như vậy mà lại không giết chết được tên khốn Nhậm Kiệt này. Phế vật, ngu ngốc, chết cũng đáng.

Lam Thiên ngồi một bên, nghe thủ hạ báo cáo xong phất tay cho bọn họ lui.


- Nhớ kỹ! Vĩnh viễn không được ký thác hy vọng vào người khác, chuyện của mình phải tự mình giải quyết, bao gồm cả địch nhân. Về phần tên Nhậm Kiệt kia... Lam Thiên trầm ngâm một chút nói: - Hiện tại ta cũng có chút hứng thú với hắn. Ngươi nên nhớ, trên thế giới này không có nhiều chuyện tình cờ và may mắn như vậy. Nhậm Kiệt có thể đi tới bây giờ cũng không phải tình cờ. Cận vệ đội kia hẳn là không phải Nhậm Thiên Hành để lại cho hắn, ít nhất không thể ẩn núp sâu như vậy. Cách làm người của Nhậm Thiên Hành ta đã điều tra cặn kẽ rồi.

Phương Kỳ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lam Thiên, vô cùng chăm chú nghe dạy, đầu không ngừng gật gật.

- Lực lượng, năng lực bản thân của người này rất mạnh, năng lực chỉ huy cũng không tồi. Nhưng mà phương diện dùng người thì rất kém. Hắn một đường trưởng thành, nhưng người theo hắn lại bị hắn từ từ bỏ xa. Ngược lại, theo tin tức tình báo thì thấy cận vệ đội này cũng vì Nhậm Kiệt mà xảy ra biến hóa. Ngoài ra tên Tạ Kiếm năm đó bị ta phế bỏ cũng được hắn thu nhận, lực lượng đang khôi phục, thậm chí còn gia tăng. Mặc dù hôm nay hắn ở trong mắt ta cũng không đáng là gì, ngay cả để ta có tâm tình đạp một cái cũng không có, nhưng mà biến hóa này cũng đáng chú ý. Bởi vì biến hóa này xảy ra sau khi gặp Nhậm Kiệt.

Lam Thiên ngừng lại một chút lại nói: - Lúc trước tên phế vật Lục Thanh nói Nhậm Thiên Hành còn ở Nhậm gia ta còn cảm thấy kỳ quái. Cho rằng hắn bị đối phương lừa gạt, nhưng bây giờ xem ra rất có khả năng này.

- Cái gì? Phương Kỳ hoảng sợ, sắc mặt hơi biến nói: - Nhậm Thiên... Hành vẫn còn sống? - Chỉ là có khả năng, bởi vì vừa rồi Nhậm gia đột nhiên truyền tới khí tức hủy diệt, đó là lực lượng Thái Cực Cảnh dẫn phát đủ để hủy diệt một nửa kinh thành này. Cho nên một số tồn tại Thái Cực Cảnh ý thức được nguy hiểm mới xuất thủ. Không nghĩ tới, trong kinh thành này, ngoài hoàng gia ra, Thần Thông Cảnh lão tổ Văn gia vẫn còn sống. Chỉ là ngay sau đó cỗ lực lượng kia đột nhiên biến mất. Chuyện này thật quỷ dị. Lam Thiên nhìn Phương Kỳ biến sắc, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: - Không cần lo lắng, đây chỉ là khả năng, cho dù Nhậm Thiên Hành vẫn còn thì cũng không quan trọng, lúc cần có thể dọn dẹp hắn một thể. Nếu Nhậm Kiệt vẫn có thể tiếp tục làm gia chủ, vậy mấy ngày nữa ta gặp hắn một chút, xem hắn có đáng giá làm khối đá lót đường cho con đường lên trời của ta không. Không có việc gì làm thật là buồn chán. Ta đã nói với ngươi, phải có khí độ trên cao nhìn xuống, không thể phạm phải sai làm ngu xuẩn, bao gồm cả chuyện khinh khi đối thủ và địch nhân. Tuy Nhậm Kiệt này còn không xứng làm địch nhân và đối thủ của chúng ta, ngay cả làm đá lót đường cho ta cũng không đủ tư cách, nhưng cũng không thể có lối suy nghĩ ngu xuẩn, suy nghĩ ngu xuẩn rất không tốt. Hiểu không?

- Ừ! Lam Thiên nói không dễ nghe, nhưng Phương Kỳ vẫn thành tâm tiếp nhận.

Trong hoàng cung, hoàng đế cũng đang nói chuyện với Tam Bảo thái giám, tin tức mới nhất về Nhậm gia đã truyền tới.

- Bên Ngọc Tuyền Sơn thế nào rồi? Hoàng đế sắc mặt âm trầm nhìn người hồi báo phía dưới hỏi.

- Bên kia vẫn không có tin tức, sau khi 10 vạn đại quân tiến vào vẫn không có phản ứng. Chúng ta đã phái mấy lượt người dò xét, nhưng đều không có kết quả. Cho nên không dám làm ra động tĩnh lớn. Về sau được tin sau chuyện Nhậm gia chấm dứt, 10 vạn đại quân Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ từ trong trận pháp đi ra, hôm nay đang trên đường trở về.

- Tăng cường theo dõi Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ.. Tùy thời hồi báo động tĩnh 10 vạn đại quân, còn nữa. Bảo bọn họ làm một chút chuyện trên địa bàn người ta đi, không thể để cho bọn họ tiếp tục phát triển. Nói xong, hoàng đế phất tay cho người lui. Nhậm Thiên Hành à Nhậm Thiên Hành, đây là sách lược của ngươi sao? Ngươi lui về cho Nhậm Thiên Hoành và Nhậm Thiên Kỳ phát triển, mặt ngoài nhìn bọn họ có lòng tranh đoạt chức gia chủ, nhưng thật ra vẫn nghe lời ngươi.


Một khi như vậy cũng không thể để lại hai người này. Bên Nhậm Kiệt không tiện động thủ, nhưng hai người này thì khác, bọn họ luôn phải chiến đấu, cho nên đổ trách nhiệm cho địch nhân là được.

Nhậm Thiên Hành à Nhậm Thiên Hành, thủ đoạn của ngươi quả nhiên lợi hại. Không ngờ ngươi vẫn còn để lại hậu chiêu như vậy, thì ra cận vệ đội này mới là vương bài ngươi để lại bảo vệ Nhậm Kiệt.

Nhưng lần này cũng không thất vọng, bên Lam Thiên quả nhiên có tồn tại Thái Cực Cảnh, hơn nữa xem ra tu vi không yếu. Chỉ là không nghĩ tới vị kia của Văn gia vẫn còn sống, lại một mực ẩn giấu trong Văn gia. Xem ra Văn gia đúng là rất khiêm tốn.

Nhậm Kiệt sẽ biến Nhậm gia thành dạng gì? Người này quá tà môn, chuyện gì gặp phải hắn cũng biến thành tà môn, giống như chuyện lần này. Nhậm Kiệt có thể áp đảo Nhậm Hùng Đồ, tình huống này không phải hoàng đế chưa từng nghĩ qua, chỉ là chuyện lần này xảy ra quá dự liệu. Cũng dự tính Nhậm gia có thể có tồn tại Thái Cực Cảnh ra mặt, hoặc có thể Nhậm Kiệt vận dụng lá bài tẩy do cha hắn để lại, hoặc là tình huống khác.

Nhưng mà kết quả không ngờ nhất chính là nhân cơ hội Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ trở về, để đại quân bọn họ chiến đấu một chập, nhưng mà lại không nghĩ thành ra kết quả tà môn như thế.

Mình đã hoàn toàn biểu lộ ý đồ, nhưng Nhậm Kiệt lại ngoan cường như vậy, người bình thường đúng là không làm gì được gã. Đại sự bên mình quan trọng hơn, cũng không tiện tự động thủ, dù sao 5 đại gia tộc năm đó từng thề, nhưng mà vẫn không thể không thu thập để mặc cho gã phát triển. Như vậy rất nguy hiểm.

Lam Phủ Thiên Tông, Lam Thiên, Phương Kỳ, có lẽ... - Bệ hạ, có phải đang lo lắng chuyện Nhậm Kiệt hay không. Thật ra bệ hạ cũng không cần lo lắng, đợi sau khi Tam Bảo xuất quan, trở về mời lão tổ bóp chết con kiến này là được. Dù sao hắn không phải là Nhậm Thiên Hành năm đó, không cần phải dùng... Tam Bảo thấy hoàng đế sắc mặt ngưng trọng, trầm ngâm nói.

- Ừ... Đột nhiên hoàng đế ừ một tiếng phát ra từ lỗ mũi, sau đó mí mắt nâng lên, cau mày nhìn Tam Bảo.

- Ngươi thấy ta, quên cả mình cần bế quan. Xin bệ hạ bớt giận. - Ừ! Hoàng đế gật đầu nói: - Ngươi vừa nói, dù sao hắn cũng không phải Nhậm Thiên Hành cha hắn, nhưng mà có một số việc không đúng. Thật ra chuyện này cũng không có gì, Lam Thiên, Phương Kỳ của Lam Phủ Thiên Tông có cừu hận với Nhậm Kiệt rất sâu. Người khác không chơi lại tên Nhậm Kiệt tà môn này, nhưng mà yêu nghiệt Lam Thiên này thì vừa đúng. Đại sự quan trọng hơn, trẫm sẽ không phân tâm nữa. Tốt lắm, trẫm giúp ngươi đột phá.

- Oanh... Hoàng đế nói xong, hai tay đột nhiên ấn xuống án thư một cái, trong nháy mắt một cỗ pháp quyết vận chuyển, bên trên xuất hiện một cỗ khí tức cuồn cuộn dẫn động trận pháp xung quanh. Trận pháp ngưng tụ một cỗ lực lượng không gian kinh khủng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cửa nước. Tam Bảo thái giám gật đầu, cất bước tiến vào. Vừa bước vào, bên trong bạo xuất một cỗ hỏa khí khủng bố, cũng may hoàng đế đột nhiên thu lại, ngự thư phòng khôi phục lại bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui