Tà Thiếu Dược Vương

Bớt được một chút, Nhậm Kiệt vội dùng dược phẩm, nếu không có lực lượng Thiên Đan Tục Mệnh hạ phẩm, vừa rồi Nhậm Kiệt cũng không biết có chống nổi được không. Dù sao bảy thành Trấn Thiên Ấn hiện tại quá miễn cưỡng đối với hắn. Lúc này dù tiêu hao lực lượng rất lớn, nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận được uy lực Thiên Đan Tục Mệnh điên cuồng vận chuyển, lực lượng đang khôi phục.

Nhậm Kiệt vừa động lực thần hồn, khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ điều phối cả trận pháp, lập tức thể hiện ra các loại uy lực.

Tuy rằng liên tiếp sử dụng ngọn lửa Hỏa Long, lại càng là đối phó Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, nhưng uy lực không yêu. Tuy rằng không cách nào dựa vào nó trực tiếp giết được Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, nhưng uy lực các trận pháp cũng không yếu, mấu chốt là Nhậm Kiệt còn đang nói chuyện.

- Súc sinh ngươi mà muốn ăn ta, ngươi cho rằng mình là ai.

- Ngươi vĩnh viễn không đột phá được, bổn gia chủ chơi với ngươi, một hồi liền đi, sau đó cách trăm năm đến thăm ngươi một lần.

- Ha ha... Ngươi cứ ở trong này, vĩnh viễn ở trong này đi.

- Không có ai nói chuyện với ngươi, không ai cung cấp tài nguyên cho ngươi, lực lượng của ngươi sẽ suy kiệt, dù cho yêu thú có tuổi thọ lâu dài, xem chừng ngươi vẫn sẽ chết rất nhanh.

Nhậm Kiệt vừa đẩy mạnh vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết khôi phục pháp lực, nhưng lực thần hồn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vẫn không ngừng công kích Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, quan trọng nhất là Nhậm Kiệt không ngừng nói lời kích thích hắn.

- Oành... Oành... Lăn ra đây...

- Ta muốn nuốt các ngươi, giết hết các ngươi.

- A! Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi...


Đối với Nhậm Kiệt, chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng lại làm Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu la hét như sấm, sắp điên cuồng. Tuy rằng phần lớn yêu thú không có tâm tình ổn định như người tu luyện, nhưng có thể tu luyện đến gần bằng trình độ tám đại Vương giả, đều là hạng thông minh vô cùng. Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu chẳng những không hóa hình, thậm chí tính tình cũng giống như yêu thú thông thường.

Má nó, sớm biết thế vừa rồi đã không mạo hiểm, suýt nữa mất mạng.

Thấy Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu nóng nảy như thế, một câu đơn giản lại làm nó mặc kệ mọi giá bùng nổ pháp lực đánh lung tung, Nhậm Kiệt không khỏi thầm cảm thán. Dưới tình huống này, dù cho nó có lực lượng như cấp bậc tám đại Vương giả, muốn đối phó nó cũng không khó khăn như thế.

Nhưng ngẫm lại cũng thường, tuy rằng yêu thú trời sinh hung hãn, am hiểu chiến đấu, nhưng dù sao không có bao nhiêu là trời sinh. Tuy rằng Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu cũng nhận được một chút ký ức truyền thừa, nhưng đều là của cha mẹ mới đạt đến cảnh giới Thiên Yêu liền lưu lại tình huống lúc đó vào trong trí nhớ của nó, không phải truyền hết chiêu thức, kinh nghiệm chiến đấu chiến thắng.

Tương tự như người ta nuôi dưỡng đại lực sĩ trong hầm ngầm đóng kín, nếu chỉ so sức mạnh, đại lực sĩ này quả thật khủng bố khác thường, nhưng nếu lên chiến trường, tên này chết thế nào cũng không biết.

Người Thương gia sợ người khác phát hiện, vì giam cầm Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu trở thành linh thú của hậu nhân Thương gia, một đời một đời nhốt nó trong này, không ngừng cung cấp tài nguyên, nó có thể không ngừng tu luyện tăng lên, nhưng lại không có cơ hội chiến đấu với tồn tại mạnh mẽ nào, càng không tiếp xúc với những tồn tại khác. Dưới tình huống này, nó còn sống được đến giờ đã không dễ dàng.

Về phần nói kinh nghiệm chiến đấu, đấu tranh, mưu trí, đều cơ bản là không có. Thương gia chỉ cảm nhận được lực lượng khủng bố của tên này, liền thật cho rằng bài tẩy của gia tộc mình là yêu thú gần tới tám đại Vương giả, thực tế không phải vậy.

Lúc này Nhậm Kiệt dùng lời đơn giản, mỗi một câu đều kích thích Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu nổi điên công kích, cộng thêm không ngừng sử dụng các phương thức công kích của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, tuy rằng công kích này không đạt đến chí mạng gì, nhưng từng chút tổn thương cộng thêm lời của Nhậm Kiệt, Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu liền trở nên điên cuồng.

Mà thương thế do Nhậm Kiệt dùng bảy thành Trấn Thiên Ấn đánh lên cơ thể nó, nó phải liều mạng trấn áp, bởi vì do Trấn Thiên Ấn tổn thương, cuối cùng Nhậm Kiệt mượn ngọn lửa Hỏa Long ngưng tụ Trấn Thiên Ấn, cho nên thương thế đó vô cùng nguy hiểm đối với nó, vết thương khó mà khép lại. Nếu như bình tĩnh chầm chậm khôi phục còn được, lúc này không ngừng nổi điên làm bậy, thương thế sẽ chỉ không ngừng xấu thêm.

Có khuyết điểm chí mạng này, Nhậm Kiệt tự nhiên phải lợi dụng, cho nên hắn tuyệt không nóng vội. Lúc này cảm thấy lực lượng đã đạt đến giới hạn, vừa khôi phục pháp lực thân thể, cũng chuẩn bị đột phá. Đương nhiên, hắn rất vui vẻ nói tin tức này cho Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, làm cho nó bị khinh thường, lại nổi điên một trận.


Ầm ầm! Tiếng vỡ tan vang lên, hai người Lý Thiên Thành cùng Hải Thanh Vân đã đánh thủng tầng đá mấy trăm thước, lại vào mạch nước ngầm.

- 108 cột nước vừa rồi tạo thành trận pháp, có công hiệu của tiểu na di trận. Đáng ghét, nếu quả thật dịch chuyện đến những chỗ khác, chúng ta căn bản không cách nào tìm được. Lý Thiên Thành nhìn mạch nước chảy khắp mọi nước, sốt ruột hỏi Hải Thanh Vân: "Ngươi xác định, chúng đi không nhầm?

Nhậm Kiệt bị cột nước trận pháp trực tiếp kéo đi, có lực na di biến động không gian, bọn họ phải mù mờ tìm kiếm trong mạch nước ngầm, vậy thì khó khăn hơn nhiều.

- Nếu như ngươi có thể xác định, trận pháp tiểu na di kia không thật sự dịch chuyển Nhậm gia chủ ra khỏi phạm vi lòng đất Ngọc Kinh Thành, vậy ta có thể từ từ định vị. Bởi vì mặc kệ là trong biển hay mạch nước ngầm, đều có biện pháp tìm kiếm tựa như long mạch, không có cách nào tìm đến chính xác, nhưng có thể tìm được phương hướng khái quát. Trên người Hải Thanh Vân, một tầng hào quang màu lam cao quý chớp động, lúc này hắn càng thêm có khí độ, càng thêm tự tin.

- Khẳng định không có vấn đề. Lý Thiên Thành rất tự tin vào điều này:

- Trận pháp na di trong Ngọc Kinh Thành khác biệt rất lớn với rời khỏi Ngọc Kinh Thành, cột nước kia tạo thành trận pháp, tối đa dịch chuyển người ta đi không quá 300 dặm.

- Được! Vậy chúng ta tăng tốc tìm, hai người tản ra, giữ khoảng cách có thể trao đổi thần thức, sau đó mau tra xét bên dưới, tcố gắng tránh những chỗ không có khả năng. Hải Thanh Vân nghe rồi, liền chỉ một chỗ, hai người mau chóng lao xuống.

Nguyên vốn là nha môn Tổng đốc thủy vận giờ biến thành cái hồ nhỏ, lần này cấm vệ quân liền đến kịp thời, mau chóng xua tan dân chúng. Đồng thời có tin tức khác lan ra, nói là Tổng đốc thủy vận Thương Trung biết hoàng đế đang điều tra hắn, cho nên mới làm thế.

Càng có tin tức nói, không ngờ Thương Trung muốn chạy trốn, liền đụng phải Nhậm Kiệt.

Cũng có tin tức nói, Thương Trung có đại thù với Nhậm gia, trước khi chết muốn kéo theo chết chung.


Tóm lại tin tức đầy trời, nhưng đối với dân chúng, sự thật đều vĩnh viễn vô cùng xa xôi.

Chỉ có một số người chân chính biết được đều còn tiếp tục chú ý, lúc này có một nhóm người Nhậm gia đến, là lục gia Nhậm Thiên Tung phái tới. Nếu không phải lúc này ngọc bài bổn mạng của Nhậm Kiệt để trong nhà vẫn còn tốt, nói rõ không có nguy hiểm tính mạng, lục gia Nhậm Thiên Tung đã sớm nổ tung rồi.

Đây là một mặt, trong quá trình Nhậm Kiệt đi Thương gia, đã âm thầm liên lạc lục gia Nhậm Thiên Tung, báo cho hắn biết mình không sao, bản lĩnh hộ mệnh là hạng nhất, bảo hắn yên tâm.

Nhưng mà lại có không ít chuyện khác cần lục gia đi làm, chính vì đã sớm trao đổi với Nhậm Kiệt, cho nên lục gia mới miễn cưỡng ấn xuống không nổi giận, dựa theo lời Nhậm Kiệt không ngừng liên lạc người bên ngoài. Trong lúc Nhậm Kiệt đi Thương gia mấy canh giờ, tổng kết ra quy tắc chế độ truyền đạt xuống.

Lúc này ở hoàng cung, hoàng đế luôn chú ý đã tạm cho người khác lui xuống, mau chóng truyền ra một loạt thánh chỉ. Lúc này trong lòng hoàng đế rất khó chịu, vốn cho là mọi chuyện đều trong tầm tay, sau khi gặp Nhậm Kiệt, lại biến thành thế này.

Càng thêm không ngờ tới, mình biết được những chuyện về Thương gia mà vốn không biết tới, thậm chí chuyện cũ mấy chục, mấy trăm năm trước, toàn bộ đều bị Nhậm Kiệt tuyên bố ra ngoài. Đáng hận nhất, là Thương Trung lại to gan ngập trời dám nhúng chàm cả tú nữ tuyển chọn.

Còn làm ra nhiều chuyện đáng hận hơn, hoàng đế tức tốc hạ lệnh, không ngừng xử lý, nên bắt thì bắt, đáng giết cứ giết, trực tiếp xử lý, tra xét một nhóm. Đối với hắn thì không tính là gì, nhưng những người này không chỉ dính dáng đến người phe hắn, còn liên lụy đến rất nhiều phe phái thế lực khác, mượn cơ hội này chỉnh đốn lại cũng chưa chắc là xấu.

- Truyền lệnh tất cả nha môn thủy vận Minh Ngọc Hoàng Triều, từ lúc này không có ý chỉ của trẫm, không được làm bậy, tất cả quan viên thủy vận đều phải khống chế.

- Tất cả nhân viên liên can, toàn bộ khống chế, phái khâm sai đến các nơi.

- Liên can một đại tướng quân, 17 tướng quân, ba Tổng đốc, toàn bộ cách chức bắt giữ, đợi tam ty hội thẩm rồi phán xử, tạm thời phái người chủ trì mọi chuyện các nơi.

- Thông báo những thành viên trọng yếu các đại gia tộc liên can tạm thời còn chưa bị bắt giữ, Thương gia là kẻ đầu sỏ gây tội, nhưng mặc kệ thế nào hắn cũng là Tổng đốc thủy vận Minh Ngọc Hoàng Triều, muốn bắt cũng phải làm theo pháp quy. Nếu còn náo loạn như thế, sau này còn ai sợ pháp luật, chuyện lần này nhất định phải có giao phó, nếu như bọn họ chết hết còn chưa tính, nếu chưa chết, vậy chuyện này phải có câu trả lời, điểm này phải làm bọn họ hiểu rõ.

- Mặt khác nói cho vị Nhậm gia kia, trẫm đã điều người trở lại, đến lúc đó xem bọn họ.


Hoàng đế một hơi hạ mấy chục mệnh lệnh, khẩu dụ, thánh chỉ, truyền ra trăm phần, thế mới buông bút, thu hồi cửu ngũ đại ấn.

- Quả nhiên lão tổ nói không sai, đương kim bệ hạ là người giống nhất thánh tổ Minh Ngọc Hoàng Triều trong 2000 năm gần đây, gặp chuyện lớn thế này vẫn có thể trấn tĩnh xử lý, quả thật có phong phạm thánh tổ lão nhân gia. Hoàng đế vừa xử lý xong chuyện, ở cửa truyền tới tiếng the thé, sau đó Tam Bảo thái giám trẻ tuổi tuấn mỹ đi vào, vừa nói vừa nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo vừa thay. Tuy rằng trên người không hề dính máu của Thương Trung, nhưng hắn vẫn ném bỏ quần áo cũ, thay một bộ trang phục hoa lệ.

- Lão tổ nói vậy là quá khen ta, trẫm nào dám đánh đồng với thánh tổ, có thế bằng một phần vạn đã hài lòng rồi. Tới đây, Tam Bảo, chúng ta nói chuyện. Gặp Tam Bảo thái giám, hoàng đế lại không có một chút lên mặt, lại vội đứng lên vô cùng thân cận vui vẻ nói, đi lên mời Tam Bảo ngồi xuống, lại còn ngồi ngang hàng với hắn.

- Bệ hạ khiêm nhường, nếu lão tổ đã nói vậy thì khẳng định sẽ không sai, những thứ lần này đều giao cho bọn họ, nhân tiện giúp bệ hạ đi Thương gia xem thử, giết Thương Trung cũng để tiểu tử bướng bỉnh Nhậm gia bị dẫn vào trong động phủ Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu, tin rằng dù cho có người Nhậm gia muốn cứu cũng chưa chắc đến kịp. Tam Bảo tự tin nói.

Nếu lúc này có người thấy hoàng đế lại khách khí với một thái giám trẻ tuổi như vậy, hơn nữa thái giám này cũng đương nhiên tùy ý, nhất định bị sẽ dọa, chuyện gì thế này.

Chỉ có bản thân hoàng đế hiểu rõ nhất, đừng nhìn Tam Bảo thái giám tuổi không lớn, nhưng lực lượng tuyệt đối không yếu hơn tám đại Vương giả, lại là người lão tổ thích nhất. Tuy rằng Tam Bảo thái giám cũng từng ở chung với mình một thời gian, nhưng hoàng đế cũng không dám đối đãi hắn như thái giám bình thường.

Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi nói: - Nhưng mà Nhậm gia cùng Nhậm Thiên Tung đến giờ vẫn chưa có phản ứng, nói rõ Nhậm Kiệt còn chưa có chuyện. Hơn nữa nếu thật muốn giết Nhậm Kiệt thì thật khó khăn, dù sao hắn không phải con cháu bình thường, khẳng định Nhậm Thiên Hành bỏ công sức trên người hắn, nhất định phải có bảo vật hộ mệnh. Hơn nữa lão tổ còn không phải đã nói, Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu bị Thương gia nuôi đến phế bỏ, sớm biết vậy, 200 năm trước nên xử lý bọn chúng.

- Cho dù là phế bỏ, vậy cũng có lực lượng gần tới Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, cho dù tiểu tử kia có phương pháp hộ mệnh, khẳng định cũng bị thương nặng. Nói lại, bệ hạ cũng có chuẩn bị khác rồi. Tam Bảo thái giám không quá để ý, cũng như lúc giết Thương Trung, theo hắn thấy thì chỉ là trò chơi mà thôi, không có gì lớn lắm.

- Tự nhiên rồi, dù sao năm đó 5 nhà cùng hưng thịnh Minh Ngọc, hơn nữa đại sự làm trọng, cho nên trẫm sẽ phải nghĩ cách khác. Tam Bảo, ngươi cũng đã gặp qua Nhậm Kiệt kia, ngươi cảm thấy... kẻ này thế nào? Không biết sao, gần đây mỗi lần hoàng đế ngẫm lại Nhậm Kiệt, liền luôn thấy trong lòng không vui, có áp lực không nói rõ, rất nhiều chuyện dường như mấu chốt đều nằm trên người Nhậm Kiệt.

- Tiểu tử này...

Tam Bảo bấm tay nhẹ nhàng vuốt qua chân mày: - Rất xấu xa, rất thông minh, cũng toát ra tà khí. Nhưng cũng chỉ vậy, hắn không nhịn được lộ ra lực lượng, không nhịn được đánh tới Thương gia, bệ hạ ngẫm lại cũng vui vẻ. Dù sao cũng là chuyện tốt, nếu hắn thật có thể nhịn, đạt đến độ cao như cha hắn, vậy mới là rắc rồi. Điều này nói rõ có thế nào thì hắn cũng chỉ vậy, hơn nữa trong mắt ta, dường như bệ hạ quá coi trọng hắn, có thế nào đi nữa hắn chỉ là thần tử, là một tộc trưởng 5 đại gia tộc. Mấy ngàn năm qua các đại gia tộc có yêu nghiệt gì chưa xuất hiện qua, ngay cả Nhậm Thiên Hành cũng không được, những người khác có thế nào cũng vô dụng.

Tam Bảo nhắc tới Nhậm Thiên Hành cũng vô dụng, sắc mặt hoàng đế khẽ biến đổi, nhưng lời này lại làm hắn thả lỏng hơn, cộng thêm hắn đã làm xong chuẩn bị từ trước, lúc này lại yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui