"Hải Vương rất coi trọng nước trong hồ, bảo ta thu thập nước, nước này hình như có cổ quái, hẳn có liên quan tới việc hắn đột phá. Các người mau rời khỏi đây, sau khi hắn đột phá sẽ không tha người khác, mau dẫn gia gia cùng Vô Song đi, mau!"
Cuối cùng tên này phát hiện, sớm biết hắn vì nước hồ này mới đột phá. Lúc này Nhậm Kiệt cũng đến điểm mấu chốt, linh ngọc còn thừa không duy trì được hai ba nhịp thở, cũng may liều mạng cố gắng, cuối cùng ghi nhớ sơ sơ ba chiêu ấn quyết mà nam nhân kia không ngừng thi triển.
Trong quá trình này, bởi vì số lượng lớn chất lỏng trong hồ nhập vào thần thức, cuối cùng thần thức của Nhậm Kiệt đột phá cực hạn, đạt tới trình độ lực thần hồn. Mà đại cảnh giới tăng lên, Ngọc Hoàng Quyết cũng vận chuyển, cường độ thân thể cũng đạt tới âm hồn đỉnh phong, chỉ là không có dung hợp rèn luyện lực Thuần Dương, bằng không đã có thể đánh sâu vào trình độ thân thể dương hồn.
Mấu chốt nhất là lực lượng của Nhậm Kiệt đã đạt đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn, thần thức đạt đến lực thần hồn, trực tiếp khẽ động đã có thể bước vào Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn. Người bình thường ngưng tụ âm hồn vô cùng nguy hiểm khó khăn, bởi vì phải ngưng tụ hồn phách, dẫn lực âm sát rèn luyện. Tuy rằng người thường cũng thường nói ba hồn bảy vía, nhưng không cách nào ngưng tụ, còn người tu luyện đến Âm Dương Cảnh âm hồn, có thể trực tiếp ngưng tụ hồn phách thành âm hồn.
Một khi đến trình độ này, tuổi thọ tăng lên, âm hồn đủ mạnh thì dù cho thân thể hủy diệt cũng có thể sống sót, tu luyện. Đương nhiên, rất ít người tu luyện thế này, bởi vì quá khó khăn, vô số người muốn luyện hóa ngươi, cũng có người nhập ma sẽ luyện hóa âm hồn người khác thành bảo bối.
Ở trong trạng thái này, Nhậm Kiệt chợt nghe Ngọc Nhân Long thông báo, cảm nhận được Hải Vương ra tay đột kích. Lúc này Nhậm Kiệt chân chính lo lắng không phải chuyện đó, bởi vì một mực ở trong Thánh nhân luận đạo, thần thức đột phá lực thần hồn, vừa đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, hơn nữa không ngừng tăng cường, nói tới thần thức thì còn mạnh hơn nhiều so với Hải Vương, cho nên Nhậm Kiệt cảm nhận được nước hồ dần biến mất.
Phần lớn dung nhập vào không gian phía dưới, còn một phần bị mình hấp thu, không gian bên trên bắt đầu không ổn định, ở đây chỉ có hắn mới cảm nhận được, nơi này không duy trì được bao lâu nữa.
"Nước hồ này rất đặc biệt, một hồi ngươi có thể nhập một ít vào trong âm hồn, sẽ giúp ngươi rất nhiều, còn lại thì tốt nhất thu thập xong cũng không cho Hải Vương, dựa theo ta nói kích hoạt cấm chế bổn gia chủ để lại trên người Hải Lượng, Mặc Sanh, không gian này đã không ổn định, chuẩn bị rời đi." Lực thần hồn của Nhậm Kiệt vừa động, lập tức thông báo Ngọc Nhân Long, đồng thời Nhậm Kiệt cũng cảm thấy mình phải mau rời khỏi đoạn phim.
- Đi ra. Nhậm Kiệt lập tức khống chế ba món pháp bảo, lập tức lao ra khỏi lốc xoáy hồ nước sắp biến mất. Ba món này vẫn không hề bị cản trở, lập tức lao ra, không ai ngờ tới, hơn nữa lần này Nhậm Kiệt trực tiếp dùng lực thần hồn khống chế, tốc độ nhanh kinh người, lập tức lao vào trong trận pháp.
Nhậm Kiệt khoát tay, trực tiếp nắm lấy ba món này, đồng thời lực lượng trên người nhanh chóng thay đổi, lực thần hồn ngưng tụ, dẫn lực âm sát tuôn trào trong không gian đi vào trong thân thể.
Lực âm sát ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể, thần thức, người bình thường ngưng tụ âm hồn phải từ từ rèn luyện, trải qua tôi luyện dần dần nhập lực âm sát vào người, miễn cưỡng ngưng tụ âm hồn, sau đó sẽ từ từ dung nhập lực âm sát vào âm hồn. Cũng chính vì thế, vừa mới đột phá đến Âm Dương Cảnh âm hồn, lực âm sát chưa nhập thân thể, lúc bay đều là mượn lực âm sát nâng đỡ mới bay lên được, dưới tình huống không mượn pháp bảo thần thông mà muốn dẫn theo người bay đi cũng khó khăn. Đợi cho đạt đến tu vi nhất định, mới có thể dẫn lực âm sát vào người, dựa vào lực lượng bản thân mà bay.
Lúc này xung quanh người Nhậm Kiệt tuôn trào vô số lực âm sát, khi hắn nắm lấy ba món pháp bảo, bắt đầu ngưng tụ lực âm sát trong người.
- Lực âm sát... Ngưng tụ âm hồn... Nhậm gia chủ.. ngài... chẳng lẽ ngài đột phá, thế này...
Ngọc Thành có kinh nghiệm, nhìn một cái liền biết là chuyện gì, đều ngây người, không dám tin nổi.
Vừa rồi Nhậm Kiệt khủng bố như thế, quả thật muốn nổ tung, hiện tại bỗng nhiên ba món bảo vật kia quay về, Nhậm Kiệt tiện tay nắm, cả người nháy mắt thay đổi, hơi thở tuôn trào tăng vọt, lại có vô số lực âm sát trực tiếp nhập vào người.
Người khác mà để lực âm sát nhập vào người đều phải bế quan cẩn thận không dám có chút quấy nhiễu, chỉ là hấp thu một ít lực âm sát giúp ngưng tụ âm hồn, đa số lực âm sát phải làm tan đi. Hắn thì dữ dội, trực tiếp đột phá dẫn hết lực âm sát thu vào trong người.
Đứng ngay đây đột phá, ngưng luyện âm hồn?
Nói chơi gì thế, chưa từng nghe chuyện như thế này, hắn muốn làm gì? Sẽ không... thật phải đột phá đó chứ?
- Vô Song cầm lấy, đây là vật của ngươi, xem thử có thể dung hợp được không, tiểu thế giới này lập tức phải sụp đổ, ngươi dùng huyết mạch thúc đẩy sẽ có cách rời đi. Nhậm Kiệt lập tức ném ba món bảo vật cho Ngọc Vô Song.
Tiếp theo gật đầu với Ngọc Thành, cho hắn biếtlúc này trong người mình quả thật đang vận chuyển ngưng tụ âm hồn, hơn nữa còn là ngưng tụ một cái âm hồn hùng mạnh kinh người.
A! Quả thật đang ngưng tụ âm hồn, vào lúc này, hắn đột phá thì cũng thôi, nhưng ngưng tụ âm hồn...
Quá điên cuồng đi chứ, lại còn thu nhập toàn bộ lực âm sát vào người, sao mà được, quả thật là muốn chết.
Oành.... Cũng lúc này, công kích của Hải Vương đã tới lốc xoáy còn sót lại rất nhỏ, lúc này dù sao cũng đã đột phá, tuy rằng không thể ra tay toàn lực, nhưng uy lực vẫn kinh người. Hơn nữa lốc xoáy đã nhỏ đi nhiều, lập tức bị đánh tan, vô số giọt nước bắn tung tóe.
Ngọc Nhân Long cầm Hải Ảnh Kiếm, nháy mắt tăng tốc, không ngừng thu thập giọt nước.
- Đáng ghét! Lúc này, Hải Vương cắn răng nghiến lợi, hận không thôi, sớm biết vậy vữa nãy vọt vào đã thu lấy nước hồ, đó là bảo tàng khủng bố cỡ nào. Kết quả bây giờ chỉ còn lại một chút, cũng may mình phản ứng kịp thời, còn có thể thu gom được một ít.
Trước tiên là tức giận, sau đó Hải Vương cũng coi như an ủi, dù sao những thứ này là bảo vật khó tìm, bởi vì chưa từng nghe qua thứ chất lỏng có thể tẩm bổ thần thức, lực thần hồn. Cuối cùng mình quyết đoán ra tay, thu gom không ít, thứ này thu thêm một giọt, giá trí cũng không kém gì một món Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm.
"Không xong, không gian sắp sụp đổ, xảy ra vấn đề, mau thu thập đưa qua đây, giết những người khác, lại nghĩ cách bắt lấy Ngọc Vô Song." Lúc này, Hải Vương đã đột phá đến Thái Cực Cảnh, lực thần hồn đã thành, hơn nữa hắn tích lũy mấy trăm năm lại còn hấp thu chất lỏng vượt xa Ngưng Hồn Dịch, lực thần hồn đã nhận ra được không gian biến đổi.
"Lập tức làm theo lời sư tôn, thu gom toàn bộ nước hồ, sau đó lập tức đưa qua đây. Sư tôn, ngay cả đại tướng quân kia cũng có Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, thứ bay vào bên cạnh Ngọc Vô Song tuyệt đối là thứ tốt, tuyệt đối không thể bỏ qua." Thiên Khôi Thuật rất đặc biệt, vì có thể để mệnh lệnh của sư tôn lập tức truyền cho Ngọc Nhân Long, Hải Lượng trực tiếp để Ngọc Nhân Long đồng thời cảm nhận được nói chuyện thần thức giữa hắn và Hải Vương, để ra lệnh nhanh nhất.
Bởi vì theo hắn thấy, Ngọc Nhân Long chỉ là một con rối, căn bản không cần lo chuyện gì, cho nên lúc này chẳng những ra lệnh, ngay cả nói chuyện giữa hắn và Hải Vương, Ngọc Nhân Long cũng biết rõ.
"Mấy thứ kia thì tính là gì, không thể so sánh với những chất lỏng tăng cường thần hồn này, càng không cần nói cuối cùng chảy vào chỗ kia, khẳng định đó mới thật là di tích Vô Song Hoàng Phi. Di tích Vô Song Hoàng Phi này chỉ sợ còn khủng bố hơn chúng ta nghĩ, mà Ngọc Vô Song mới là mấu chốt. Lúc này không gian sụp đổ, tuy rằng ta cũng có cách, nhưng trả giá quá đắt, bắt được Ngọc Vô Song thì không thành vấn đề, huống chi nó còn là mấu chốt tiến vào di tích Vô Song Hoàng Phi, hôm nay gặp được chỉ là mặt ngoài mà thôi." Đối với Hải Lượng, Hải Vương vẫn rất kiêng nhẫn, nhất là nói chuyện thần thức tốc độ rất nhanh, ngay cả lúc này hắn vẫn còn giải thích cho Hải Lượng, để hắn hiểu được vì sao.
Thần thức của bọn họ nhanh chóng trao đổi tùy ý, căn bản không để ý tới Ngọc Nhân Long, đã bị luyện chế thành con rối sẽ có phản ứng gì, còn làm sao biết bọn họ đang nói gì.
Oành... Keng... Lúc này, cả không gian ầm ầm chấn động, cùng lúc, một tiếng vang kim loại rít lên, vô số binh lính tướng quân tràn ngập không gian, kể cả đại tướng quân Thương Vũ vẫn liều mình chiến đấu đều ngừng lại.
Bùm bùm bùm vù vù vù... Vù.. Bỗng nhiên, thân thể binh sĩ chợt vỡ nát, đốm sáng tàn hồn biến mất, không ngừng tiêu tán.
- A... Kẻ tự tiện xông vào tẩm cung vương ta, giết không tha. Cùng lúc thân thể binh lính tan vỡ, thân thể đại tướng quân Thương Vũ cũng nổ tung, ba đầu sáu tay không ngừng nổ tan, nhưng thân thể ngưng tụ của đại tướng quân Thương Vũ mạnh hơn binh sĩ bình thường, vẫn không lập tức tiêu tán.
Thương Vũ vô cùng không cam lòng, ngửa mặt rống giận, tiếp theo ba đầu sáu tay biến mất, cả người lao lên, cây gậy Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm xoay tròn, trước khi hắn nổ tung liền ra một đòn sau cùng, bắn ra như tia sáng lao thẳng về phía Tề Thiên một mực chiến đấu trực diện với hắn.
Oành! Tề Thiên một quyền đánh xuống, nhưng một chiêu cuối cùng của Thương Vũ trước khi tiêu tán, tập trung tất cả lực lượng, thúc đẩy Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm này, uy thế kinh người không tầm thường. Tuy rằng Tề Thiên một quyền đánh nghiêng lệch, không nện lên trái tim, nhưng cũng đánh thẳng vào ngực Tề Thiên.
Tuy rằng thân thể Tề Thiên đủ mạnh mẽ, ngay cả chỉ là phân thân hôm nay tu luyện đột phá thêm, đã không kém hơn Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm, nhưng vẫn bị xuyên thủng, bị kéo văng ra ngoài.
- A... Hộc...
Sử Lang, Thị Huyết Yêu Lang vốn đang liều mạng giãy giụa, ngăn cản, vừa mới bất chấp mọi giá tranh giành bị đánh bay, sau đó đối mặt với binh sĩ tướng sĩ vô cùng vô tận ập tới, cùng công kích của Thương Vũ ba đầu sáu tay thi triển Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm.
Tuy rằng bọn họ đối mặt áp lực không lớn như Tề Thiên, Tư Mã Dần, nhưng bọn họ cũng vô cùng nguy hiểm, đã đánh đến cực hạn sắp không chịu được. Đột nhiên tất cả kẻ địch biến mất, những phi đao trước mặt cũng rơi xuống.
Sử Lang phản ứng nhanh nhất, lập tức khoát tay thu hồi những phi đao kia, ngẫu nhiên nhìn thấy đại tướng quân Thương Vũ không tiếc mọi giá đánh bay đại tướng quân, sau đó thân thể hắn hoàn toàn biến mất. Lúc này không gian chấn động muốn vỡ vụn, nhưng Sử Lang lập tức lao về phía trường cung màu bạc của đại tướng quân Thương Vũ rơi xuống. Đó là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm chân chính, mặc kệ thế nào, liều mạng.
Tư Mã Dần đối mặt đại tướng quân Thương Vũ không ngừng dùng trường cung màu bạc bắn phá, trên người không ít vết thương, đang thi triển hết bản lĩnh ngăn cản, đột nhiên phát hiện tất cả tướng sĩ biến mất, hắn cũng nhìn thấy Thương Vũ đánh bay Tề Thiên, nhưng hắn chú ý một bên khác. Lập tức tức thể hóa thành ánh sáng, thúc đẩy Thiên Hồng Kiếm lao về phía Ngọc Nhân Long đang thu gom hồn dịch.
Hải Vương đột phá cùng phản ứng sau đó, hắn đều chú ý tới. Hồ nước này tuyệt đối không bình thường, cho nên ngay cả đại tướng quân Thương Vũ đánh rơi Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm mà hắn cũng không để ý.
- Muốn chết! Ầm! Nhìn thấy tên Tư Mã Dần kia lao tới tranh giành, Hải Vương không khỏi biến sắc, lúc này hắn đã đột phá Thái Cực Cảnh, chờ củng cố lực lượng. Dù sao vừa mới hấp thu hồn dịch quá mạnh mẽ, ngay cả hắn tích lũy lực lượng hùng hậu mấy trăm năm cũng không cách nào lập tức tiêu hóa, cho nên lúc này không cách nào lập tức ra tay.
Nhưng nhấc tay, nháy mắt vỗ ra, cuộn sóng như biển rộng gầm thét cuốn về phía Tư Mã Dần.
Tư Mã Dần đã giao đấu với Hải Vương trước đó, cũng cảm nhận được người đứng đầu tám đại Vương giả khủng bố, tuy rẵng đều có che giấu chưa từng thật sự liều mạng, nhưng hắn cũng thừa nhận Hải Vương quả thật là địch thủ khó gặp trong Âm Dương Cảnh. Lúc này Hải Vương lại ra tay, chỉ đánh một chưởng, lại cảm giác khác biệt một trời một vực với trước đó, làm hắn cảm thấy mình như con thuyền nan chong chênh giữa biển.
Bùm bùm... Tư Mã Dần lập tức thúc đẩy bảo trong người, đồng thời dẫn động một chiếc Linh phù hạ phẩm, thế mới không bị một chưởng này đánh bay. Thân thể phát ra tiếng vỡ vụn giòn giã, mạnh mẽ xuyên qua lực sóng biển, lập tức thu được vài giọt nước.
- Hải Vương, ngươi đã đột phá, có chút thứ ngươi không ăn mảnh được. Ta là Tông chủ Thánh Đan Tông, dù cho ngươi đột phá Thái Cực Cảnh, ngươi thật nghĩ rằng có nắm chắc hoàn toàn giết ta hay sao. Tư Mã Dần thu được vài giọt, nhưng tiếp theo thấy Hải Vương lại giận dữ ra tay. Lần này hắn không dám cậy mạnh ngăn cản, cũng không dám tới gần Ngọc Nhân Long tranh cướp đồ vật, chỉ có thể tránh ra xa.
- Ngươi còn sống đi ra thử xem. Lúc này, vòng sáng quanh người Hải Vương dần co rút, đã lộ ra sát khí dữ tợn, chuẩn bị đại khai sát giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...