- Mọi người sẵn sàng, lát nữa chuẩn bị dùng mê trận thúc dục sương mù xung quanh. Vừa đối kháng vừa tìm cơ hôi, một khi có cơ hội, tất cả mọi người phải nghe lệnh ta rút lui. Tại nơi này chỉ cần thoát khỏi phạm vi thần thức của gã thì cho dù là Hải Vương cũng có mắt như mù. Chặn được một kích của Hải Vương, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ rất kích động, nhưng Nhậm Kiệt lại bình tĩnh thông tri cho tất cả mọi người bước kế tiếp của kế hoạch.
Chặn được một kích này là lẽ tất nhiên. Nhưng Nhậm Kiệt biết, Hải Vương dù sao cũng là Hải Vương. Không hổ là người đứng đầu tám đại Vương giả. Đoán chừng bảy người kia cùng hợp lại cũng chưa chắc là đối thủ của lão, trừ phi âm dương dung hợp Kiếm Vương Long Ngạo liều mạng. cộng thêm lão Đan Vương Ngọc Trường Không sử dụng đan lô mới có sức liều mạng một trận.
Lực lượng tản đi, mặt đất mấy dặm xung quanh đều trầm xuống tạo thành một cái hố sâu.
Mà đây mới chỉ là một nửa lực lượng, hơn nữa với trận pháp hơn trăm người ngưng tụ, lại được Nhậm Kiệt dùng thần thức chỉ đạo. Nếu như muốn hóa giải toàn bộ lực lượng, chỉ riêng lực phản chấn dội lại cũng phải chết.
Lúc Nhậm Kiệt thông báo cho mọi người, đồng thời bật đoạn phim trong thức hải. Một lần nữa thần thức tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, trong nháy mắt thần thức không ngừng tăng trưởng.
- Mười dặm... 15 dặm... 20 dặm... 50 dặm... 100 dặm...
Cho dù đang ở trong sương mù di tích Vô Song Hoàng Phi, nhưng một khi tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo thì tác dụng trở ngại của sương mù giảm mạnh. Trong nháy mắt tình huống trăm dặm xung quanh xuất hiện rõ ràng trong đầu Nhậm Kiệt.
Hắn phải thông báo tình huống vài trăm dặm xung quanh cho mọi người đều biết. Dựa vào sự chủ động, cho dù Hải Vương muốn liều mạng cũng không được. Trước không nói mập mạp, Ngọc Vô Song cần mình chiếu cố, cho dù mình nắm chắc cũng không muốn liều mạng lưỡng bại câu thương với lão.
Lúc thần thức tăng trưởng, rất nhanh Nhậm Kiệt phát hiện phương hướng đám người mập mạp ly khai nói cho mọi người biết. Đột nhiên y lại phát hiện mấy cỗ khí tức khác, trong đó có một cỗ y vô cùng quen thuộc. Là Quách Tú.
- Mập mạp, đừng đi tiếp nữa. Nhanh chóng đổi hướng! Nhậm Kiệt lập tức thông tri cho mập mạp. - Hả? Ờ, ờ! Được! Bên này. Mập mạp lập tức dẫn mọi người chuyển hướng.
Tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng mập mạp lại không chút do dự dẫn mọi người chuyển hướng.
- Không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại có loại trận pháp này. Xem ra Nhậm Thiên Hành lưu lại không ít đồ. Để ta xem các ngươi cản được tới khi nào? Hải Vương lại nhấc hai tay, pháp lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một con thủy long khủng bố. Thủy long che phủ bầu trời, hung mãnh vọt xuống.
Cùng lúc, Nhậm Kiệt cũng khống chế trận pháp, mọi người một thể, lực lượng cuồn cuộn ngưng tụ, biến đổi, tầng tầng lớp lớp dung hợp lại với nhau. Tề Thiên lại đánh ra một quyền, lại chặn công kích của Hải Vương.
Công kích của Hải Vương tuy hung mãnh, nhưng đều bị chặn lại. Trong lúc Nhậm Kiệt đối chiến với Hải Vương, đám người mập mạp cũng tránh thoát được bọn người Quách Tú. Rốt cuộc tìm được một nơi an toàn cách đó vài trăm dặm nghỉ lại.
- Đáng ghét! Sương mù chó mà này là thứ quái quỷ gì vậy? Lại để cho tên khốn kiếp kia chạy thoát! Quách Tú, Lô Vĩ bay sau Tư Mã Dần, bọn họ không dám bay quấ nahnh. Dù sao không rõ tình huống di tích, hơn nữa sương mù này thần bí, đầy rẫy nguy hiểm, cho nên bọn họ không dám bay nhanh.
Quách Tú nhìn ngó xung quanh, giống như ruồi bọ không đầu, gã siết chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói. Lúc cuối cùng, Tư Mã Dần kịp lúc dẫn bọn họ dựa vào Thiên Hồng Kiếm và ánh sáng ngọc giản xông vào.
Nhưng tình thế lúc đó quá khẩn cấp, hắn không dẫn theo được nhiều người, chỉ đem theo hai người Quách Tú và Lô Vĩ xông vào. - Thiếu chủ đừng gấp. Tình huống lúc này đã khác trước. Lần này đích thân tông chủ tới. Có tông chủ ở đây, Nhậm Kiệt bị bắt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Lô Vĩ cẩn thận khuyên giải.
Người tu luyện cũng vẫn thích nịnh bợ, hơn nữa thân phận Lô Vĩ không thấp, dù thế nào cũng là cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn. Nghe gã vô mông ngựa, Tư Mã Dần cũng cảm thấy thư thái.
Hắn cũng không lên tiếng, nhưng thấy hắn cười tự tin, Lô Vĩ âm thầm vui mừng.
Tông chủ, Tư Mã Dần chính là Tông chủ Thánh Đan Tông. Tên Quách Tú này đúng là bám dính đít đuổi không đi à. Lúc trước không tiện công khai giết hắn, hắn lại không biết sống chết, không giết chết hắn xem ra còn phiền toái hơn.
Nhậm Kiệt vừa dẫn đường cho đám người mập mạp, vừa khống chế trận pháp cùng mọi người chống cự Hải Vương. Đồng thời y cũng lưu ý ba người Quách Tú. Đột nhiên trong lòng lóe lên ý niệm giết chết Quách Tú. Nhưng mà muốn thoát khỏi Hải Vương thì phải bạo phát bức lui lão dời đi. Dù sao đội cận vệ đội đào tạo vừa mới có chút thành tựu, không thể liều mạng với lão mà bị phế đi.
Mà lúc này Hải Vương rất tức giận. Người này thâm tàng bất lộ, mình nhất thiết phải quyết định sớm.
- Tông chủ! Ta cũng từng đi qua một ít di tích. Nhưng vẫn là lần đầu gặp linh khí bên trong đạt tới trạng thái sương hóa như thế này. Thật là thần kỳ. Xem ra di tích này không đơn giản. Lần này có tông chủ dẫn đội, ngoài bắt được Nhậm Kiệt ra, chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn.
Thiếu chủ cẩn thận! Nơi này phải tìm kiếm từ từ mới được. Không thể xông loạn được. Lô Vĩ cẩn thận nói.
Nói ra lời này trong lòng hắn cũng vui vẻ. Dù sao những di tích hắn tìm kiếm lúc trước không thể sánh được với di tích này. Chỉ nhìn uy lực khe nút lúc trước có thể giết chết Âm Dương Cảnh dương hồn là biết. Nếu không có cơ duyên, không có có nội tình căn bản không thăm dò được. Nói không chừng hôm nay tiến vào gã sẽ gặp được cơ duyên trời cho thì sao. Nghĩ tới trong lòng gã lại rạo rực.
Dĩ nhiên càng lúc gã càng phải theo sát Tư Mã Dần. Vạn nhất có nguy hiểm mới có chỗ dựa vào. Lúc này nhìn gã giống như quản gia vậy, vừa lấy lòng Tư Mã Dần vừa không mất lòng Quách Tú.
- Muốn tìm bổn gia chủ đúng không? Vậy bổn gia chủ cho các ngươi tìm! Đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ ra một kế, tuy rằng hơi mạo hiểm, nhưng y lại cảm thấy đáng giá liều mạng. Cũng chỉ trong di tích này mới làm được, nếu không ra ngoài sẽ không có cơ hội tốt như vậy. Hơn nữa môi trường di tích Vô Song này thật độc đáo.
- Biến trận! Nhậm Kiệt dùng thần thức hạ lệnh cho mọi người. Đồng thời ngửa mặt lên trời gầm thét: - Con bà nó, lão già kia! Ngươi tưởng bổn gia chủ sợ ngươi sao? Muốn giành với bổn gia chủ? Ngươi còn kém lắm, nó là của bổn gia chủ, tất cả mọi thứ đều là của bổn gia chủ. Đều là của ta...
Thanh âm cuồn cuộn. Nhậm Kiệt biết sương mù này ngăn trở thần thức, nhưng mà lại không ngăn trở thanh âm, bởi vậy y cỗ ý gầm lên dụ ba người Quách Tú tới.
- Oanh! Cùng lúc đó, y bảo Tề Thiên dùng phương pháp tứ lạng bạt thiên cân cố ý dẫn công kích lên một đống đá lớn. Trong nháy mắt loạn thạch nổ tung, cảnh tượng giống như khai sơn vậy. Bên trong mấy trăm dặm có thể nghe được rõ ràng.
- Nhậm Kiệt! Là tiếng Nhậm Kiệt! Dù có hóa thành tro ta cũng nhớ. Là tiếng của hắn! Tông chủ! Là bên kia... Nghe tiếng Nhậm Kiệt, Quách Tú nổi xung thét lên.
- Uy thế thật mạnh. Nhất định là tranh đoạt bảo vật... Lô Vĩ sáng mắt lên. - Đi! Tư Mã Dần khoát tay, dẫn theo Lô Vĩ, Quách Tú hóa thành một đạo hồng quang, xông về hướng đám người Nhậm Kiệt.
- Ha ha... Sợ rồi sao? Biết phải chết nên điên chứ gì? Lúc này là lúc nào còn dám nói di tích này là của hắn. Còn muốn chiếm làm của riêng? Đúng là thứ không biết sống chết... Hải Lượng cười hung tợn nói. Mặc Sanh cũng sững sờ, thầm nghĩ Nhậm Kiệt giở trò gì vậy?
- Để xem ngươi có thể nhảy nhót được bao lâu! Hải Vương khẽ nhíu mày. Lão không hiểu Nhậm Kiệt muốn làm gì, nhưng bây giờ cũng lười suy nghĩ. Bởi vì nơi này dù sao cũng là di tích, đúng như lúc trước Nhậm Kiệt nói. Còn có hai nhóm người khác cũng tiến vào đây. Người đi vào không phải là nhân vật bình thường, nhất là tên ngụy quân tử Tư Mã Dần kia. Người này rất đáng ghét, nhưng mà thực lực không yếu. Nếu tiếp tục dây dưa với Nhậm Kiệt nữa, có lẽ sẽ uống công một cuộc.
Nên biết chuyện như vậy chưa từng xảy ra. Rất nhiều người hao tổn tâm cơ nhưng thường là giá y cho kẻ khác, để bọn chúng chiếm tiện nghi.
- Bịch, bịch, bịch... Đột nhiên phía dưới biến hóa. Trong nháy mắt cảnh bật biến ảo, chung quanh tối đi. - Rống... Trong bóng tối xuất hiện một cự thú thượng cổ tản ra hơi thở hồng hoang cường đại. Sương mù xung quanh tụ lại phía nó, mặc dù chỉ thấy cái đầu, nhưng mà to lớn như một trái núi nhỏ, khí thế hơn xa những đại yêu thú hiện nay.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trong di tích này còn có cự thú thời thượng cổ? Hải Lượng, Mặc Sanh biến sắc. Trong mắt Hải Vương lóe lên hàn mang.
- Nếu như ngươi muốn dựa vào ảo trận này, vậy thì bỏ ý nghĩ ấy đi. Trò lừa nho nhỏ này cũng dám bêu xấu trước mặt ta? Hải Vương hừ lạnh một tiếng nói. Tiếp đó lăng không chụp ra một trảo, đầu cự thú thượng cổ vỡ vụn. Mà trên tay lão dần ngưng tụ, một phần ba lực lượng xung quanh tụ lại tạo thành một quả bóng nước. Bên trong ba quanh chớp động, giống như có một vầng mặt trời ở trong nước biển, tản ra tia sáng hoa mỹ. Nhưng mà uy lực ẩn chứa trong đó lại vượt xa tưởng tượng. - Đến đây! Nhậm Kiệt biết Hải Vương muốn động thủ. Mà lúc này đám người Quách Tú rốt cuộc cũng vọt tới. Đang lúc bọn họ xông tới, Nhậm Kiệt biến ảo trận pháp trực tiếp bao phủ bọn họ vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...