Tà Thiếu Dược Vương

- Ngươi có phiền hay không, có gì nói thì ngươi không nói một mạch, đánh rắm không một cái là xong hả. Nhậm Kiệt khoát tay, lại dùng pháp lực mở ngọc bài, đồng thời khó chịu nói.

Lần này thì đừng nói Ngọc Thành, ngay cả mập mạp đang cố ý ra dáng nghĩ cách cứu chữa cho Ngọc Nhân Long - để Hải Lượng xem, cũng suýt nữa cười phun ra, còn Hải Thanh Vân thì bóp trán.

Nếu không phải tận mắt thấy, chính tai nghe, hắn thật không thể ngờ có người khi đối mặt Hải Vương Hải Vô Thường đứng đầu tám đại Vương giả mà dám nói như thế.

- Nhậm Kiệt, thu hồi cái kiểu của ngươi, bổn vương sống 300 năm, lời của ngươi không dao động được bản tâm của bổn vương, chỗ do ngươi xác định, nói đi. Hải Vương lạnh lùng nhìn Nhậm Kiệt, giống như nhìn thấu hắn.

Nhìn thấu hả?

Nói nhảm, Nhậm Kiệt không tin ai cũng có thể, mỗi người đều dựa vào kinh nghiệm hiểu biết của mình, suy đoán phán đoán mà thoi. Hắn thật có thể nhìn thấu mình thì quá lợi hại, ngay cả tên biến thân như Tề Thiên cũng không nhìn thấu được mình, chỉ dựa vào hắn.

Nhưng mà lão già này thật là đủ gian xảo, làm cái gì cũng vững vàng như biển cả, nhưng một khi nổi giận lên là sóng gió động trời. Lão già này tuyệt đối khó chơi, trước đó mình liên tiếp biến hóa thay đổi kế hoạch, cũng là bởi vì lão già này.

- Thu hồi cái gì, bổn gia chủ cứ thế đó, ngươi cho rằng mình là ai, dựa vào cái gì mà bổn gia chủ phải nghe theo ngươi. Nhậm Kiệt nói là bổn gia chủ, nhưng phát huy tận cùng phong thái trác táng, tùy tiện nói: - Chỉ có câu cuối mới ra kiểu người nói, sớm nói vậy còn không được, chịu thua thì chịu thua, bổn gia chủ chính là thích thể diện. Cứ ngay chỗ bổn gia chủ đang ở, cách Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn 5600 dặm, ở miệng núi lửa mới nổ gần biển nhất hành tỉnh An Dương, tự ngươi xem đi. Nếu như tới quá trễ, nói không chừng Thái tử của ngươi bị phong ấn lực lượng sẽ biến thành Thái tử nướng.

Nhậm Kiệt nói xong, lại phất tay kết thúc cuộc nói chuyện, căn bản không cho Hải Vương lại nói tiếp. Biết lão già này trầm tính, nhưng không tin hắn có thể một mực như thế, Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không theo quy củ bình thường mà chơi với hắn, nếu vậy thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Thấy kết quả này, Ngọc Thành cũng thở ra. Trong lòng thầm hô may mắn may mắn, cuối cùng không tan vỡ, bởi vì thái độ của Nhậm Kiệt làm hắn rất lo lắng.

Tan vỡ, làm sao tan vỡ, chỉ cần lúc đó Hải Vương biểu lộ ra ý không muốn nói là hỏng rồi.

Rõ ràng Ngọc Thành căn bản không hiểu được loại đàm phán này, nhưng biểu hiện của Hải Vương vẫn làm Nhậm Kiệt bất ngờ, có chút khác thường, thực tế bản thân cũng nhất định không bình thường.

Lúc này không có khả năng bình thường được, chỉ có thể đi từng bước ứng đối. Đang nghĩ, đột nhiên Nhậm Kiệt cảm giác không đúng, loại cảm giác này giống như ban đầu hắn không phát hiện ra phương pháp ẩn nấp của Sát Thủ Vương, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận ra.

Lúc này, bằng thần thức của Nhậm Kiệt, có thể làm hắn cảm giác có gì đang tới gần...


Oành...

Ngay khi Nhậm Kiệt nhận ra có gì không đúng, ở chỗ Hải Lượng, Mặc Sanh, vách đá núi lửa dày mấy chục thước trực tiếp nổ tung, đá vụn không văng ra, trực tiếp vỡ nát giữa không trung, tựa như sóng biển phá tung con đê, sau đó là sóng gió tuôn trào ập tới.

- Không xong... Hải Thanh Vân kinh hô.

- Cản hắn lại!

Ngọc Thành cũng kinh hô, hết tốc lực lao tới, nhưng dù hắn là Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, vô hạn gần tới dương hồn, hết tốc độ lao tới cũng không nhanh bằng lực lượng nổ tung cuốn qua.

Gần như chỉ là chuyện trong nháy mắt, hai người Hải Lượng, Mặc Sanh đã bị cuốn đi.

Oành...

Sau đó Ngọc Thành trực tiếp truy đuổi, nhưng cỗ lực lượng bành trướng chia ra một phần, chấn bay hắn trở về.

Dù chỉ là một nhánh chia ra, nhưng cũng chấn cho Ngọc Thành phun máu, hai tay toàn lực chống đỡ cũng bị gãy, trực tiếp đánh bay hắn trở về.

Má nó, quả nhiên là người già thành tinh, quỷ già thành linh, lão già Hải Vương quả thật cmn quá xảo quyệt, đã chạy đến chỗ này. Đến lúc này, mọi người đều có cảm giác sợ hãi, Hải Vương làm việc thật là khó dự đoán.

- Ngươi... Hự... Lúc này Ngọc Thành hừ nặng, trong lòng lo lắng Hải Lượng cùng Mặc Sanh đã được cứu, không có hai con tin, nào còn vốn liếng mà đàm phán với Hải Vương, còn nói gì cứu Vô Song.

Lúc này đám người Nhậm Kiệt ở trên miệng núi lửa, lúc này không cần đi, bởi vì đã cảm nhận được mặt trời nóng bỏng, lực lượng hơi thở sóng biển ngập trời ập tới. Ngay sau khi Hải Lượng, Mặc Sanh được cứu, Hải Vương bao bọc trong lực lượng xuất hiện ở trên không trung.

- Nhóc con, thật nghĩ rằng ngươi có thể đàm phán với bổn vương, nếu lão cha ngươi đến đây thì còn tạm, ngươi còn chưa đủ tư cách. Xem ra lão Đan Vương Ngọc Trường Không cũng không thể chạy đến, sớm biết ngươi đang hư trương thanh thế, chút thông minh đó mà dám nhe nanh múa vuốt trước mặt ta. Lúc này, Hải Vương dẫn theo người đứng trên không trung nhìn Nhậm Kiệt, dùng tư thế mạnh mẽ, người thắng nhìn xuống.

Lần trước thất bại ở Nhậm gia, Hải Vương căn bản không để ý, dù sao có hai lão già âm dương dung hợp lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, còn có Sát Thủ Vương, Tu La Nhậm Thiên Tung, nhưng hắn chưa tửng để mắt tới Nhậm Kiệt.


Một thằng nhóc con, có người bên cạnh thì còn nhe nanh, ở trước mặt mình thì tính là gì.

Bùm... Đối mặt Hải Vương đột nhiên xuất hiện, đám người Tiểu Hà Mễ, Tạ Kiếm vội bùng nổ lực lượng, bởi vì Hải Vương dù đứng trên không, nhưng áp lực vẫn tuôn trào ngập trời.

Trong lòng Hải Thanh Vân cũng cả kinh, trước kia chỉ nghe nói qua danh tiếng tám đại Vương giả, nhưng hắn thành danh đã là 200 năm trước, mấy chục năm sau cũng không thể hiện, mọi thứ đều không có tư liệu, trước đó nhìn hắn nói chuyện với Nhậm Kiệt, cũng không nhìn ra được gì.

Lại không ngờ tới, vừa mới nói chuyện, lúc này đã xuất hiện cứu người đi, còn biểu hiện ra lực lượng mạnh mẽ, pháp lực ngập trời, quá kinh người.

- Lão già này, thật là đủ âm độc.

Mập mạp lẩm bẩm.

- Biết thế này là gì không? Nhậm Kiệt dựng hai ngón tay lên, cười nói: - Đây là nhị, ý là nói ngươi quá nhị (ngu), đồng thời cũng đại biểu ngươi gãy cánh chạy về lần thứ hai... Má nó, đánh tên khốn kia, chơi kiểu này với bổn gia chủ, đứng đầu tám đại Vương giả phải không, đánh không sai.

Hải Thanh Vân, Ngọc Thành, thậm chí Ngọc Nhân Long làm bộ như con rối không có phản ứng, lúc này nghe lời của Nhậm Kiệt, đều vô cùng kỳ quái?

Trong lòng Ngọc Nhân Long đang nghĩ, chẳng lẽ hắn còn có chuẩn bị khác?

Nhưng Hải Thanh Vân, Ngọc Thành một đường đi theo Nhậm Kiệt đến đây, biết hắn không có chuẩn bị gì khác, nhưng mà theo tình huống trước mắt, muốn giữ được tính mạng ở dưới tay Hải Vương, muốn trốn cũng khó, có lẽ còn đàm phán một chút, dù không chết cũng không tránh khỏi bị bắt.

Còn lúc này Nhậm Kiệt lại nói như thế, chẳng lẽ bị kích thích quá độ?

Vù! Nhậm Kiệt nói xong, Tề Thiên kéo theo hư ảnh trực tiếp lao lên không trung, nháy mắt tới trước mặt Hải Vương.

Tề Thiên? Hải Thanh Vân, Ngọc Thành đều sửng sốt, bọn họ biết sức chiến đấu của Tề Thiên rất dũng mãnh, thậm chí lúc trước Tề Thiên một quyền đánh bay cảnh giới dương hồn như Lô Vĩ.


Nhưng vấn đề là, Tề Thiên có lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ với Hải Vương Hải Vô Thường.

Hải Vương không phải như tồn tại cảnh giới dương hồn khác, lúc trước ngay cả lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo âm dương dung hợp cùng liên thủ, cũng chỉ bảo trì cục diện tạm thời. Hơn nữa Hải Vương rõ ràng không có liều mạng, bây giờ chỉ dựa vào một mình hắn mà đối phó Hải Vương, thế này... thế này có chút... không có khả năng.

- Đây là chỗ dựa của ngươi, là bài tẩy của ngươi? Hải Vương quan sát Tề Thiên, đồng thời bất ngờ nhìn Nhậm Kiệt.

- Sư tôn... Đừng giết bọn chúng, ta... ta muốn trả lại gấp mười lần sỉ nhục hắn đưa cho ta.

Lúc này Hải Lượng mới phản ứng lại, được lực lượng của sư tôn bao bọc, sư tôn ngạo nghễ giữa không trung, lực lượng hùng hồn che trời, làm tâm tình của hắn vô cùng kích động.

Lúc này dù nói chuyện không nhanh, nhưng trong kích động, hắn vẫn vội nói một câu.

Nếu như đối phương bắt mình uy hiếp sư tôn, sư tôn phải còn kiêng kỵ, nhưng mình đã được cứu ra, bọn họ chết chắc rồi.

Bây giờ Hải Lượng chỉ nghĩ, là làm sao hành hạ bọn người kia.

- Sư huynh! Mặc Sanh cũng rung giọng gọi sư huynh, trước giờ hắn chưa từng bị người bắt giữ, càng không bị nhục nhã thế này. Nhưng mà sư huynh đã đến, mọi chuyện không thành vấn đề, chỉ dựa vào bọn họ mà dám đấu với sư huynh, một đám không biết lượng sức.

- Đánh ngươi đủ rồi. Nhậm Kiệt vô cùng tự tin nói, Hải Vương có lợi hại, nhưng Nhậm Kiệt càng rõ ràng Tề Thiên khủng bố khi nháy mắt biến thân, lúc đó hắn vừa cùng mình đi ra đã đánh bay Cửu Đầu Long Vương, huống gì là hiện giờ.

Đương nhiên, nếu hắn toàn lực bùng nổ thì dù mãnh liệt, nhưng thời gian duy trì rất ngắn, hiện tại Tề Thiên có thể bùng nổ toàn lực duy trì tối đa mười mấy giây, nhưng thế cũng đủ rồi.

Oành...

Mọi chuyện chỉ là trong mấy câu, Nhậm Kiệt còn chưa dứt lời, thân thể Tề Thiên nháy mắt biến thành một con khỉ đột cực lớn, tựa như hai con kiến đối đầu, bỗng nhiên một con chợt biến thành hổ.

Cùng lúc biến thân, Tề Thiên đánh ra một quyền.

Nhanh, quá nhanh, biến hóa nhanh đến khó tin. Lúc Tề Thiên xuất hiện, Hải Vương cũng không phải không có phòng bị, nhưng có thì có, hắn vẫn tự tin tuyệt đối. Thành danh hơn 200 năm, sóng gió gì chưa trải qua, tự nhiên hắn tuyệt đối tự tin vào lực lượng bản thân, đáng tiếc lần này hắn đã sai.


Đợi khi thấy lực lượng khủng bố của đếnTề Thiên sau khi biến thân tràn tới, hắn còn muốn ứng phó thì đã trễ, chỉ có thể tập trung toàn bộ lực lượng, ngoài người chồng chất các tầng lực lượng, đánh thẳng ra ngoài.

Bùm... Nhưng dưới nắm đấm của Tề Thiên, nháy mắt hoàn toàn nổ nát, một quyền trực tiếp đánh lên người Hải Vương.

Nổ tung, thân thể Hải Vương trực tiếp nổ tung, nháy mắt vỡ nát thành bụi.

- A... Hai người Hải Lượng bị lực lượng của Hải Vương bao bọc, càng ở ngay gần bên nhìn thấy Hải Vương bị đánh nát, cảnh tượng này làm hắn ngây người, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sư tôn của mình là đứng đầu tám đại Vương giả, làm sao lại bị người ta một quyền....

Đừng nói hắn, ngay cả Hải Thanh Vân, Ngọc Thành cũng ngây ngốc, đây là chuyện gì?

Khỉ đột khổng lồ, yêu thú hả? Nhưng không có yêu khí, chẳng lẽ là linh thú, cũng không đúng, đại yêu hóa hình, nhưng mà Tề Thiên căn bản không phải yêu mà.

Còn nữa, sao mà Hải Vương lại bị đánh chết.

- Chết rồi, vậy... là chết rồi? Hải Thanh Vân không thể tin nổi lẩm bẩm.

- Nào có chết dễ vậy, nhìn bên kia... Thần thức phản ứng của những người này không nhanh như thế, căn bản không theo kịp chiến đấu chớp nhoáng vừa rồi, lúc này Nhậm Kiệt giơ tay chỉ, mọi người mới nhìn theo. Mới phát hiện Hải Vương sắc mặt thay đổi, xuất hiện trên không trung cách đó ngàn thước, còn cái vừa vỡ vụn chỉ là lực lượng của hắn ngưng tụ thành một thân thể, lúc này trực tiếp biến thành bãi nước rơi xuống dưới.

Dù chỉ là lực lượng ngưng tụ, không giống phân thân, nhưng thứ này tuyệt đối là bản lĩnh hộ mệnh, nhìn sắc mặt Hải Vương thì biết tuyệt đối không thể tùy tiện thi triển.

Thực tế, đây là pháp thuật Huyễn Hải Phân Thân mà đã bao nhiêu năm rồi Hải Vương chưa dùng đến, cái này cần phải rèn luyện trước, nhiều năm qua hắn cũng chỉ rèn luyện ra mười mấy bộ phân thân, bây giờ liền tổn thất một cái, tuyệt đối hết sức đau lòng, hơn nữa cũng tiêu hao không nhỏ.

Vù!

Mất đi lực lượng của Hải Vương bao bọc, hai người Hải Lượng, Mặc Sanh trực tiếp rơi xuống, Nhậm Kiệt nhấc tay cách không chụp lấy, trực tiếp kéo hai người sang phía bên mình.

Bịch... Bịch... Hai người rớt mạnh xuống mặt đá đằng trước Nhậm Kiệt, cũng là thân thể bọn họ không phải người thường, bằng không chỉ riêng rớt xuống từ độ cao trăm thước, đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhậm Kiệt chỉ là dùng pháp lực nâng một chút, bằng không hiện tại bọn họ không thể vận chuyển lực lượng, không té chết cũng không kém bao nhiêu, lúc này cũng không dễ chịu, té đến điên đảo.

- Biết Hải Vương ngươi rất có bản lĩnh, nhưng mà bây giờ ngươi thử động nữa xem... Nhậm Kiệt nói rồi, ngón taybắn ra, một cỗ lực lượng cách không đánh vào tảng đá bên cổ Hải Lượng, trực tiếp đánh tảng đá ra cái lỗ sâu, đồng thời xẹt ngang cổ Hải Lượng, rạch ra một đường máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui