Trên đỉnh núi ngàn thước cách Ngọc Kinh Thành vạn dặm, lúc này Hải Vương Hải Vô Thường đang lẳng lặng đứng, ánh mắt nhìn ra chính là hướng Ngọc Kinh Thành.
Xem như người già nhất trong tám đại Vương giả, Hải Vương đã gần 300 tuổi, đối mặt chuyện gì cũng trầm tĩnh được, hắn cũng không quá để ý chuyện Ngọc Kinh Thành lần này. Chẳng qua cảm thấy hơi thất vọng là không giết được lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Kiếm Vương Long Ngạo, đồng thời trong lòng hắn kỳ quái, là thương thế của hai người sao lại tốt lên.
Chẳng lẽ lão Đan Vương Ngọc Trường Không lại có thành tựu mới trên Đan đạo, bằng không làm sao giải thích được chuyện này.
Hiện giờ chuyện náo đến thế này, còn muốn bắt bé con kia lại càng rắc rối, mặc kệ thế nào cũng phải bắt lấy nó.
Ngay khi hắn đang đứng đó suy nghĩ, ở bầu trời xa xa có một cái chấm đen, nhanh chóng tới gần biến thành một con linh thú phi hành sải cánh hai mươi mấy thước, đuôi thật dài, đầu dẹp, tốc độ đó tuyệt đối là linh thú phi hành cấp chín. Nhưng đến trước mặt Hải Vương liền chậm rãi hạ xuống, khép cánh cuộn tròn bên cạnh hắn.
- Bái kiến sư tôn. Linh thú đáp xuống, bên trên có mấy người bước xuống, trong đó đi trước nhất là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, Hải Lượng.
- Ừm! Hải Vương Hải Vô Thường khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt lướt qua người Hải Lượng, nhìn vào hai gã cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn đang áp giải một người.
- Ha ha... Nhìn ánh mắt sư tôn liếc qua, Hải Lượng nhẹ nhàng mở quạt phe phẩy, cười nói: - Ngọc Nhân Long này cao ngạo nhưng thiếu kinh nghiệm, tuy rằng sau này rất dễ làm hắn mắc mưu, nhưng gần đây ta phát hiện hắn đang liều mạng tu luyện. Tuy rằng như vậy tốc độ sẽ tăng lên rất nhanh, nhưng cũng sẽ phá hỏng tích lũy, nội tình trước kia, lỡ hắn một hơi tiến lên đột phá Âm Dương Cảnh, sau này muốn bắt lấy, khống chế hắn sẽ khó khăn. Hiện tại dựa vào Thiên Khôi Thuật thượng cổ của ta sẽ dễ dàng khống chế hắn, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay bắt được nha đầu Ngọc Vô Song kia, bọn họ làm sao cũng không ngờ thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang lại bị người ta khống chế, trở thành con rối của ta.
Có thể luyện chế tồn tại cấp bậc thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang thành con rối, điều này làm Hải Lượng có chút kích động, hơn nữa nếu khống chế hắn, không cần chiến đấu cũng hoàn thành được chuyện sư tôn muốn làm, bắt lấy Ngọc Vô Song, hắn lại càng thêm kích động.
- Như vậy thì tốt, vừa lúc ta còn một số chuyện cần làm, nhưng mà Nhậm gia tàng long ngọa hổ, tình huống vô cùng đặc thù, ngươi phải cẩn thận hơn. Hơn nữa Thiên Khôi Thuật tuy rằng uy lực ban đầu rất lớn, nhưng cuối cùng không phải chính đạo, ngươi phải cố gắng tu luyện lực lượng bản thân mới được. Hải Vương nghe xong khẽ gật đầu, đồng thời quan tâm nói.
Hải Lượng tao nhã tự tin nói: - Sư tôn yên tâm, ta sẽ thống trị Thiên Hải Đế Quốc, tiêu diệt Minh Ngọc Hoàng Triều, đẩy Thiên Hải Đế Quốc lên đỉnh cao mới, ta sẽ đi trên con đường hoàng đế, những điều này chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi. Sư tôn, ngài đi là muốn tìm yêu đan của Thiên Yêu kia?
- Yêu khí của yêu đan Thiên Yêu kia rõ ràng bị người ta mạnh mẽ nén lại, sau đó dẫn đến đây thả ra, hiện tại vẫn không rõ dụng ý, nhưng dưới tình huống này không có khả năng lớn tìm đến, thu lấy. Hơn nữa so sánh với bí mật to lớn trong Minh Ngọc sơn trang, dù cho yêu đan Thiên Yêu không tính là gì, có điều chuyện này cần những người khác hỗ trợ, đây cũng là nguyên nhân ta không mạnh mẽ giành lấy cô gái kia. Nhớ kỹ, cô gái kia là chìa khóa, là mấu chốt, tuyệt đối không thể để cô ta xảy ra chuyện gì, nhất định phải bắt sống được cô ta. Hải Vương Hải Vô Thường căn bản chưa từng thật sự để ý tới yêu đan Thiên Yêu kia, đến xem thử chỉ là muốn nhìn người kia muốn làm gì, cũng thông qua chuyện này để che giấu.
Lúc này nghe được kế hoạch của Hải Lượng, nghĩ tới Hải Lượng tu luyện Thiên Khôi Thuật thần kỳ, cảm giác để hắn rèn luyện cũng được.
- Xin sư tôn yên tâm, chuyện nhỏ này sẽ không gây ra động tĩnh bao lớn. Hải Lượng vô cùng tự tin, ưu nhã trả lời.
- Ừm. Hải Vô Thường vẫn vô cùng hài lòng, tín nhiệm đồ đệ này, nhưng mà nghĩ tới những vấn đề vẫn quanh quẩn trong đầu, hắn vẫn nhắc nhở: - Kiếm Vương Long Ngạo cũng dung hợp âm dương, lực công kích không kém, còn có lão Đan Vương, Nhậm gia cũng có những nội tình khác. Nhất là ta cảm giác Nhậm gia có chút tà dị, nhưng lại không nói rõ được, tóm lại ngươi phải cẩn thận. Lần này đối với ngươi là một lần lịch lãm, chờ ta hoàn toàn phá vỡ cấm chế đột phá, ngươi cũng thừa kế Thiên Hải Đế Quốc, đến lúc đó Thiên Hải Tông sẽ hoàn toàn nắm giữ, giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp.
- Đồ nhi hiểu rõ, xin sư tôn yên tâm. Hải Lượng một mực biểu hiện lạnh nhạt, tao nhã, lúc này ánh mắt mới lóe lên hưng phấn mong chờ, khom người hành lễ.
Mà hắn chỉ là hành lễ bình thường, nhìn lại đã không thấy bóng dáng Hải Vương Hải Vô Thường. Hải Lượng cũng sớm quen, nhìn địa hình xung quanh, sau đó lại leo lên linh thú phi cầm kia, bay đi.
..........................
Thịch... Thịch.... Thịch...
Dưới thần thức tra xét, lực đập hùng hồn kinh người, Nhậm Kiệt vừa đi tới chỗ mập mạp, vừa tra xét yêu đan phong ấn trong lòng hắn. Kích thước yêu đan không thay đổi, nhưng nhịp đập lại tăng gấp trăm ngàn lần, Nhậm Kiệt tra xét cũng cảm thấy khủng bố.
Đồng thời hắn cũng tò mò, bởi vì dưới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, chính là nó đã cứu mình. Nếu không phải nó phát tán hơi thở dọa sợ Thú Vương kiến lửa, mình đã sớm chết rồi. Chẳng qua rốt cuộc nó là vật gì, lúc này yêu khí không còn hung bạo, tuôn trào ngập trời như trước, dần dần trở nên thu lại nội liễm, cảm giác này giống như... giống như...
Thai nghén sinh mệnh mới, mà nhịp đập mạnh mẽ cũng chứng minh mọi chuyện. Thần thức của Nhậm Kiệt cũng không cách nào tra xét được bên trong là gì, nhưng hấp thu giọt tinh huyết của lục thẩm, lại cùng mình hấp thu không ít linh khí, lực lượng Địa Viêm Chu Quả, yêu đan đã sớm có biến đổi lớn.
Duy nhất làm Nhậm Kiệt yên lòng một chút, là lúc trước mình để lại thủ đoạn, bởi vì không biết bên trong yêu đan biến hóa cái gì, cho nên lúc nhập vào giọt tinh huyết kia, cũng ấn thần niệm của mình vào đó. Lúc này tia thần niệm đó đã mọc rễ, cắm vào trong đó, bằng không dù là thần thức của Nhậm Kiệt cũng không thể nào tra xét được biến hóa cực nhỏ bên trong, lúc này ít ra Nhậm Kiệt cũng tra xét được một chút.
Nghiên cứu một phen cũng không tra xét ra nguyên cớ gì, Nhậm Kiệt tạm thời không để ý, bước vào sân viên của mập mạp.
- Phiếu cơm lão đại, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ngươi đúng là mệt chết người không đền mạng mà. Ta con trẻ, thân thể yếu ớt như vậy, ngươi đặt áp lực lớn như thế lên người ta, bảo ta chế luyện nhiều loại dược phẩm hiệu quả ngang với linh đan thượng phẩm, một loại dược phẩm dành riêng cho lão Đan Vương có hiệu quả linh đan tuyệt phẩm, không có bù đắp là không được. Mập mạp vừa pha chế xong một bộ dược phẩm, dược phẩm này chuẩn bị cho dùng sau nên không cần vội, nhìn thấy Nhậm Kiệt liền hưng phấn xông tới.
Nhậm Kiệt vừa vào, liền thấy mập mạp làm bận rộn, Kiếm Vương một mình khoanh chân ngồi im trong góc, thân thể gầy gò, đặt thanh kiếm lớn lên hai chân, nhắm mắt như đang tu luyện.
Nhưng hắn có thể xuất hiện ở đây, nói rõ thương thế của hắn căn bản không nghiêm trọng.
- Ngươi hưng phấn, kích động như thế, nhất định pha chế dược phẩm thuận lợi, ngươi đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ? Lão Đan Vương lại bị thương, khi đó Nhậm Kiệt đưa ra một loạt điều chỉnh, bởi vì gần đây trình độ dược phẩm của mập mạp tăng lên nhanh chóng, cộng thêm tình hình cấp bách, đại cảnh giới của Nhậm Kiệt lại tăng lên, liền nghĩ ra phương pháp trị liệu, pha chế dược phẩm mới cho lão Đan Vương.
Diệu Dược sư bình thường thì chỉ là dự bị trước luyện đan, giống như đi học trước khi vào mẫu giáo. Nhưng hiện tại Nhậm Kiệt cùng mập mạp cùng đi lên còn đường hoàn toàn dược phẩm, không đi luyện đan nữa, chính là không ngừng pha chế dược phẩm chuyên dùng. Con đường này không có phương thuốc dược phẩm cố định, tất cả đều cần Nhậm Kiệt nghiên cứu, căn cứ tình huống khác nhau đưa ra phương thưốc dược phẩm mới.
Còn mập mạp thì pha chế những dược phẩm này, không ngừng học tập. Dựa vào thiên phú của hắn, cộng thêm Nhậm Kiệt nhắc nhở, hôm nay thành tựu dược phẩm đã không tầm thường, bản thân pha chế dược phẩm không kém gì Linh đan sư thượng phẩm.
- Ừm! Nghe Nhậm Kiệt nói thế, mập mạp vuốt cằm, làm ra vẻ nghiêm túc suy tư, sau đó nhỏ giọng nói: - Phiếu cơm lão đại lợi hại, ngay cả ta được tiện nghi còn khoe mẽ mà cũng bị ngươi nhìn ra.
- Hắc... Nhậm Kiệt cũng bị mập mạp chọc cười, tiếp theo hai người cũng cười, sau đó Nhậm Kiệt quay sang nhìn Kiếm Vương.
Mập mạp hiểu được, lập tức nói: - Vừa về liền một mực như thế, giống như có tâm sự gì.
Tự nhiên có tâm sự, tuy rằng bọn họ không gặp mặt, Kiếm Vương Long Ngạo đã rời đi trước khi Chiến Thiên Long đi vào chỗ mình, nhưng không thể không cảm giác được Chiến Thiên Long.
Hai cha con này, nói tới vốn không phải chuyện gì to tát, giống như Trái Đất đời trước, gia trưởng vì đứa nhỏ không nghe theo mình an bài mà xảy ra mâu thuẫn, đứa nhỏ bị buộc bỏ nhà đi. Nhưng thời gian trôi qua, những chuyện này còn quan trọng hay sao?
Có lẽ lúc này cố chấp, đều là vì tính cách như thế.
Nhậm Kiệt chợt nhớ tới những thứ đã thấy ở kiếp trước, nhìn Kiếm Vương khoanh chân ngồi đó, Nhậm Kiệt rất xúc động, nếu như có thể, hắn cũng hy vọng làm cho con bọn họ khôi phục bình thường. Dĩ nhiên, loại chuyện này rắc rối vượt xa xử lý kẻ địch, nhưng không gấp rút đến mức phải làm ngay.
Trong lòng nghĩ vậy, Nhậm Kiệt bước tới gần Kiếm Vương, chỉ là một bước đi ra, lực lượng thân thể lập tức đạt đến cường độ Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, tiếp theo Nhậm Kiệt bước tới, sau 3 bước, lực lượng lại tăng lên đến Chân Khí Cảnh đại viên mãn.
Oành...
Tiếp theo, Nhậm Kiệt lại tiến 3 bước, hắn trực tiếp phóng thích pháp lực mạnh mẽ trực tiếp chuyển hóa từ linh khí, khác biệt về bản chất, lực lượng Thần Thông Cảnh. Nhậm Kiệt không dừng lại, tiếp tục vận chuyển pháp lực hùng hồn, lại đi ra 3 bước. Chỉ còn cách Kiếm Vương không tới 5 bước, Nhậm Kiệt đã hoàn toàn phóng thích pháp lực hùng hậu ngang với Thần Thông Cảnh tầng thứ hai.
- Thần Thông Cảnh, phiếu cơm lão đại ngươi không nhầm chứ, ngươi đột phá khi nào. Ngươi chơi xấu, không nói một tiếng nào. Mập mạp vừa thấy Nhậm Kiệt đã đột phá Thần Thông Cảnh tầng thứ hai, lập tức ủ rũ. Vốn trong thời gian hắn hắn tập trung vội pha chế dược phẩm cho lão Đan Vương, những dược phẩm này vô cùng khó khăn, yêu cầu rất cao, thấm thoát mà lực lượng của hắn cũng đạt đến trình độ Chân Khí Cảnh đại viên mãn.
Vốn là xong chuyện muốn khoe khoang với phiếu cơm lão đại, hắn biết cănbản không cần nghĩ tới chiến đấu thực tế, nhưng cảnh giới có thể đè đầu phiếu cơm lão đại cũng làm hắn đắc ý, không ngờ phiếu cơm lão đại lại thành Thần Thông Cảnh.
Được rồi, lại mất một cơ hội đắc ý, khoe khoang.
- Hả? Lúc này, Kiếm Vương Long Ngạo mở mắt kinh dị nhìn Nhậm Kiệt, hắn cũng rất giật mình, dù sao không lâu trước Nhậm Kiệt vừa 3 bước đột phá Chân Khí Cảnh tầng thứ tám trước mặt hắn. Tuy rằng Chân Khí Cảnh cực yếu ớt ở trong mắt hắn, nhưng tốc độ đột phá của Nhậm Kiệt cũng nhanh quá đi chứ, lúc này mới bao lâu.
Hơn nữa Chân Khí Cảnh đột phá Thần Thông Cảnh, nói sao cũng là một bước vọt về bản chất, chân khí chuyển hóa thành pháp lực, cảm ngộ thiên phú thần thông của mình, từ nay về sau chân chính bước lên con đường tu luyện. Năm đó dù là hắn, cũng tốn 1 năm mới đạt đến, nhưng Nhậm Kiệt từ Chân Khí Cảnh tầng thứ tám đến giờ mới có 1 tháng, hơn 1 tháng... Hơn 1 tháng, hắn đã làm như thế nào.
Càng làm Kiếm Vương Long Ngạo khó hiểu, là tiểu tử này có ý gì, xem chừng chọc giận mình, khiêu khích mình hay là gì khác?
Kiếm Vương Long Ngạo kỳ quái nhìn Nhậm Kiệt.
- Đã biết thương thế của ngài không nặng, không cần trị liệu, lần này ta ra ngoài tu luyện mấy ngày không cẩn thận lại đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ hai, không cẩn thận phá vỡ kỷ lục trước kia của ngài. Đúng rồi, không bằng chúng ta lại cược một lần, cược xem lúc nào ta đột phá Thần Thông Cảnh tầng thứ ba? Nhậm Kiệt như đứa nhỏ mới có chút thành tựu, đang khiêu khích tồn tại cấp bậc tông sư.
- Hừ! Ngươi nói đi cho tiểu tử kia, đừng tưởng rằng đã qua nhiều năm ta liền tha thứ cho hắn, ngươi không cần ở đây khích ta, kiểu này năm đó phụ thân ngươi cũng đã thử qua. Nếu hắn nói cho ngươi, vậy ngươi nói lại cho hắn, hoặc là bảo hắn bỏ đi ý tưởng ngây thơ, trở về từ đường Thiên Long kiếm trang nhận sai chịu phạt. Hoặc là đánh bại ta chứng minh hắn đúng. Nếu không, Long Ngạo không có con trai như hắn. Đột nhiên, ánh mắt Kiếm Vương Long Ngạo biến đổi, như nhìn thấu suốt, cáu kỉnh nói, nói rồi lại nhắm mắt không để ý Nhậm Kiệt.
Ở trong mắt Kiếm Vương Long Ngạo, dù cho người thống lĩnh trăm vạn đại quân cũng không có tiền đồ gì, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không trở thành cường giả siêu cấp chân chính, không có khả năng đứng trên đỉnh cao chân chính. Nếu muốn thành tồn tại vĩ đại chân chính, trở thành tồn tại trong truyền thuyết, phải một lòng một dạ cố gắng trên con đường tu luyện.
Theo hắn thấy, Chiến Thiên Long con mình chính là đi trên con đường sai lầm, nếu như hắn không trở về chính đạo, Kiếm Vương Long Ngạo sẽ không chấp nhận hắn.
"Sệch!" Thấy bộ dạng của Kiếm Vương Long Ngạo, Nhậm Kiệt thật muốn dựng ngón giữa, lão già ngang bướng lên liền không tầm thường. Lúc đó mình có thể làm hắn giận phục cũng thật không dễ dàng, vừa ngay lúc đặc thù, cộng thêm mình cứu hắn, cũng cứu lão Đan Vương, làm hắn cảm thấy mắc nợ, mới thoáng nghe theo mình một chút, bằng không chỉ sợ sẽ sinh ra xung đột rất nhiều.
- Cái gì con trai, cái gì từ đường nhận sai chịu phạt, ngươi đang nói gì? Trong lòng Nhậm Kiệt cảm khái, ngoài mặt làm ra vẻ căn bản không hiểu, kỳ quái nhìn Kiếm Vương Long Ngạo, nói: - Không cược thì không cược, nhưng mà nghĩ tới lão Đan Vương bị thương lần nữa cần dược liệu khá là khó khăn, muốn chọc ngươi đi hái thuốc mà thôi, nếu ngươi cảm thấy không muốn làm, vậy ta sai người khác đi làm. Đúng rồi, sau đó Nhậm gia ta còn phải vây quét Ngọc Tuyền đạo nhân bị cha ta hủy diệt thân thể 20 năm trước, còn sót lại lực thần hồn Thái Cực Cảnh. Ngọc Tuyền đạo nhân kia khống chế Thú Vương kiến lửa, bản thân cũng từng là tồn tại Thái Cực Cảnh, hắn cũng có thứ giúp lão Đan Vương đột phá, vốn phải sớm vây diệt cùng điều trị cho lão Đan Vương. Thôi vậy, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Nếu thương thế Kiếm Vương ngài đã khỏi, ước chừng cũng phải mau rời đi, hôm nay ngươi giúp Nhậm gia ta đấu Hải Vương, chúng ta cũng thanh toán xong, Nhậm gia ta có chuyện gì hay chiến đấu cũng không ngài tham dự. Mời ngài tự nhiên, thứ không tiễn xa.
Nhậm Kiệt nói rồi, trực tiếp xoay người đi, dù chỉ nói một câu, nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận được đau khổ của Nhậm Thiên Hành cha mình năm đó. Khi đó lực lượng của Nhậm Thiên Hành còn có thể áp chế được Kiếm Vương, nhưng đánh bại hắn rồi cũng không được.
Nói cũng phải, giết hắn thì dễ, nhưng muốn hắn phục tùng thì không thể nào. Người này chính là con lừa chứng, dắt không đi đánh không lùi, giết hắn cũng không đổi ý. Nói thật, chỉ nhìn biểu tình, thái độ, ngữ khí khi hắn nói tới chuyện này, Nhậm Kiệt liền biết, so với thay đổi ý tưởng của hắn, còn không bằng nghĩ cách giúp Chiến thúc đánh bại hắn hoặc là tìm cơ hội gõ đầu hắn.
Xem chừng năm đó lão cha của mình cũng rất tức giận, dựa vào cái gì dẫn quân đánh trận, thống lĩnh đại quân là không có tiền đồ. Xem chừng năm đó đánh bại hắn, cũng là muốn chứng minh điều này, đáng tiếc Nhậm Kiệt biết đối đãi người như thế là vô dụng. Cho nên Nhậm Kiệt cũng lười nói nhiều, nhưng nhìn bộ dạng thần sắc như con lừa chứng của Kiếm Vương, hắn lại nổi giận, lập tức biến sắc, trực tiếp nổi giận xoay người bước đi.
Người như thế, ngươi không thể dùng đúng sai tốt xấu để cân nhắc, cứ nhìn hắn tự dưng khi không đi tìm lão Đan Vương tỷ thí liều mạng đến lưỡng bại câu thương, khiến cho Hải Vương, Cửu Đầu Long Vương có cơ hội, suýt nữa hại chết lão Đan Vương. Nhưng lão Đan Vương chỉ có thể cười khổ, Ngọc Thành đi rồi cũng không để ý sống chết của hắn, bởi vì hắn biết bản chất kẻ này không xấu, năm đó còn từng giúp Minh Ngọc sơn trang, chẳng qua tính cách này thật làm người ta bó tay.
- Cái gì... ngươi nói... Kiếm Vương Long Ngạo nghe vậy cũng sững sờ, bị Nhậm Kiệt nói đến mặt già nóng rát.
Nếu như Nhậm Kiệt là vì chuyện Chiến Thiên Long, hắn làm sao cũng được, nhưng nếu Nhậm Kiệt nói chuyện này, còn là vì lão Đan Vương, còn là Nhậm gia có chuyện bảo hắn chiến đấu. Là mình hiểu lầm, làm hắn lúng túng không thôi.
Nhưng chờ lúc hắn muốn hỏi, lại phát hiện Nhậm Kiệt đã khoát tay bỏ đi.
- Ố ồ, chuyện gì, con trai gì, bí mật gì. Nhưng mà phiếu cơm lão đại, vẻ mặt của Kiếm Vương hiện tại thật là đặc sắc, rốt cuộc có chuyện gì, nói mau, nói mau lên! Người khác không biết, mập mạp lại biết trong này nhất định có vấn đề, lập tức dùng thần thức truy hỏi chuyện này.
Thông qua thần thức, Nhậm Kiệt nhanh chóng kể rõ ngọn nguồn chuyện này cho mập mạp, sau đó nói: - Nếu hắn muốn tìm ta, cứ nói ta mặc kệ hắn, sau đó nói cho hắn biết bổn gia chủ rất tức giận. Người như thế không kích thích là không được. Về phần chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, thương thế lão Đan Vương khá lên, ngươi nói cho hắn một tiếng.
- Yên tâm đi, phiếu cơm lão đại, người như thế thật không biết phải nói sao nữa. Lão già Kiếm Vương ngang bướng này thật đúng là phải trị hắn, chuyện nhỏ xíu bị khuấy lên thành thế này là do hắn tạo thành. Thì ra Chiến thúc thúc lại là con của hắn, may mắn tính tình nóng nảy cứng đầu không có di truyền hoàn toàn. Mập mạp nghe vậy, cũng cảm khái.
- Tiểu mập mạp... Lão Đan Vương còn cần dược liệu gì, ta liền đi tìm? Thấy Nhậm Kiệt đột nhiên bỏ đi, tuy rằng Kiếm Vương Long Ngạo cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng càng thêm lúng túng, nghĩ lại liền hỏi mập mạp một tiếng.
- Ta nào biết, lão đại ta còn chưa nói đã bị ngươi chọc giận bỏ đi, thật ra ngươi không muốn đi cũng không cần nói những lời kỳ lạ như vậy. Cái gì con trai chứ, ngươi muốn con mình trở về, cũng không có ai ngăn cản ngươi cả. Mập mạp nghĩ tới Kiếm Vương Long Ngạo chứng lên liền tức giận thay Chiến Thiên Long, lúc này không khách khí nói một câu, quay người tiếp tục pha chế, ném Kiếm Vương Long Ngạo sang một bên.
- Ta... Kiếm Vương Long Ngạo muốn nói gì, nhưng căn bản không có ai nghe hắn nói, ngẩn người ra đó. Vừa rồi hắn không muốn nghĩ, nhưng Nhậm Kiệt vừa nói vậy, hắn liền cảm giác là muốn nói chuyện Chiến Thiên Long, cho nên mới nói thế.
Lúc này lời của Nhậm Kiệt, mập mạp, làm hắn ngẩn người ra đó. Ngẫm lại vừa rồi Nhậm Kiệt còn chưa nói gì, chỉ là nói đánh cược, lời đằng sau còn chưa có, chẳng lẽ là mình phản ứng quá kịch liệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...