Tà Thiếu Dược Vương

Bên trong Nghị Sự Đại Điện Nhậm gia, ba vị trưởng lão tiến vào, mặt đều khó coi.

- Không thể tưởng tượng nổi, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi. Trưởng lão nghị sự hàng tháng đều không tham gia, làm bậy ở bên ngoài còn không nói, hiện tại sắp tới ngày mừng thọ Hoàng thái hậu rồi, vậy mà còn chưa trở về, các ngươi nghe cũng nghe 3 đại gia tộc kia nói chứ. Càng nghĩ càng giận, nếu không phải biên cương chiến sự không ngừng, không thể triệu tập toàn bộ trưởng lão họp nghị sự thì đã.. Hừ...

Nhậm Hàn Lâm tức giận nói. Nhậm Văn Húc cũng sầm mặt nói: - Chết là tốt nhất..

- Nói bậy bạ gì đó! Nhậm Quân Dương mắt lé nhìn thoáng qua Nhậm Văn Húc, Nhậm Văn Húc lập tức ngậm miệng, hắn lại lạnh lùng nói:

- Nếu gia chủ chưa trở về, chúng ta cứ dựa theo lệ thường chuẩn bị. Còn có, lập tức bảo tính báo gia tộc điều tra, nghĩ biện pháp liên lạc với gia chủ. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần một ngày hắn còn là gia chủ, thì không thể mặc kệ hắn.

Nhậm Quân Dương nói xong cũng rất tức, hôm nay Hoàng đế triệu kiến mấy đại gia tộc thương nghị chuyện mừng thọ Hoàng thái hậu, kết quả Nhậm Kiệt không tới, bọn họ bị mắng mấy câu.

Tuy rằng không nặng lời, nhưng bị bệ hạ khiển trách trước mặt đám gia chủ khác cũng khó coi.

Thời gian lâu như vậy, bên Minh Ngọc sơn trang truyền lại nói là gia chủ Nhậm gia tới đó, nhưng sau đó rời đi tiến vào Yêu Thú Thâm Uyên, tiếp theo không còn tin tức nữa.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không đúng, nhưng Nhậm Quân Dương vẫn cảm giác tình huống có chút không đúng, danh tiếng, không khí rất không bình thường, cho nên hắn càng phải cẩn thận. Nhưng càng cẩn thận thì lại càng biểu lộ quyết tâm của hắn, dù thế nào cũng không thể để quyền lực nơi tay rơi vào tay người khác.

Có rất nhiều đường tiến vào Ngọc Kinh Thành, nhưng cuối cùng cũng chỉ tụ lại vài chỗ, nhất là đường cưỡi linh thú tọa giá thì lại không nhiều. Cách Ngọc Kinh Thành 1800 dặm, Minh Ngọc sơn trang bắt đầu đi vào đường dẫn tới kinh thành.

Sắc trời dần sáng lên, trong sơn động một ngọn núi nhỏ cách đó mấy cây số, Phương Nhạc Tùng mở mắt, đúng là tam trưởng lão Phương gia Phương Nhạc Tùng, hắn chờ đợi ở đây đã lâu. Ánh mắt Phương Nhạc Tùng đầy vui mừng, cả người khoan khoái muốn ngửa mặt lên trời thét dài.


Tới rồi, rốt cuộc mình chờ được rồi.

Đợi lâu như vậy, hắn rốt cuộc cũng chờ được.

Phương Nhạc Tùng thần thức vừa động, lập tức thông báo cho thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng còn chưa tối đen, nhưng cũng quá nửa đêm, người đi không nhiều lắm. Dưới tình huống bình thường, Phương Nhạc Tùng sẽ chờ thêm, điều tra rõ rằng mới hành động, nhưng lúc này hắn đã không chờ đợi nổi nữa rồi.

Quan trọng dưa theo Phương Kỳ phân phó, bọn họ cũng không cần ẩn núp, dù sao mục đích của bọn họ cũng không phải đánh chết Nhậm Kiệt, chỉ muốn lấy thứ gì đó, chỉ cần giữ mạng cho Nhậm Kiệt là được.

- Gia chủ. Đồng Cường giục ngựa tới gần linh thú tọa giá chờ đợi Nhậm Kiệt chỉ thị, bởi vì hắn biết chuyện mình phát hiện, gia chủ khẳng định cũng đã phát hiện rồi. Bởi vì bọn họ cưới ngựa, cho nên tốc độ chậm hơn, nhưng mà dù sao Nhậm Kiệt cũng không vội trở về, tới gần Ngọc Kinh Thành lại phát hiện một đám người kia, thật không biết sống chết.

- Lúc đi bọn họ còn bám đít, nhưng mà phóng rắm cũng không đuổi kịp, bây giờ lại xuất hiện, cũng rốt, dù sao cũng rảnh rối, chơi với bọn họ một chút rồi trở về Ngọc Kinh Thành. Đám người kia công khai động thủ, có lẽ không để ý hậu quả, trừ chuyện không dám công khai giết chết ta ra, đoán rằng chuyện gì cũng dám làm.

- Để ta dẫn người đi diệt trừ bọn họ, đỡ cho đám người ấy chạy ra kêu loạn. Nghe Nhậm Kiệt nói, ánh mắt Đồng Cường trần ngập sát khí.

Nhậm Kiệt cười nói: - Làm vậy thật nhàm chán, giết bọn họ thì quá đơn giản với các ngươi, không giết thì hơi có chút khó khăn, truyền lệnh của ta, lần này giết một người, người còn lại bắt sống, hơn nữa ghi lại toàn bộ cho bổn gia chủ, sau này có chỗ dùng.

Sau khi đánh chết Mị Xà, đám người Nhậm Kiệt trở lại Ngọc Kinh Thành, kết quả lại gặp Phương Nhạc Tùng, tên khốn này lúc trước không đuổi kịp, giờ lại dám xuất hiện nữa.

- Vâng! Đồng Cường tuân lệnh, sau đó dùng thần thức liên lạc với thủ hạ, để Tiểu Điểu, Thiết Tháp, Địa Thử nhanh chóng truyền lệnh.

- Phía trước có người, cẩn thận.


- Lập tức dừng lại, tình huống phía trước không được bình thường.

- Dừng.

Đúng lúc này, nhận được lệnh của Nhậm Kiệt, thị vệ đội đột nhiên phát hiện phía trước có người chặn lại, hơn nữa hai bên đều có, phía sau cũng có người vây lại, cho nên quát đội ngũ dừng lại.

- Bên ngoài có náo nhiệt! Mập mạp hưng phấn nhìn ra bên ngoài.

- Loại chuyện này mà cũng là náo nhiệt, bổn đại gia không hứng thú. Tề Thiên không hứng thú lắm nói.

- Nhậm gia chủ, nếu không chết thì xuất hiện đi, thống khoái giao đồ ra đây, đỡ phải động thủ. Đội ngũ lập tức ngừng lại, Phương Nhạc Tùng mang người ngông nghênh đứng cách đó trăm thước nhìn đoàn người Nhậm gia nói. Hắn không chú ý nhiều thị vệ đội, ánh mắt nhìn chằm chằm linh thú tọa giá.

- Ta tưởng ai, thì ra là tam trưởng lão Phương Nhạc Tùng, Phương trưởng lão, hạnh ngộ hạnh ngộ. Nhậm Kiệt chủ động ra khỏi tọa giá, lại từ tọa giá tới trước mặt Phương Nhạc Tùng ôm quyền khách khí nói:

- Thật không nghĩ tới lại gặp được tam trưởng lão ở đây, không biết là vô tình gặp, hay là Phương trưởng lão cố ý tới đón. Còn tưởng người gia tộc tới đón ta, không ngờ lại là tam trưởng lão.

- Hả, tiểu tử này nói bậy bạ gì vậy? Phương Nhạc Tùng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, mình tới đón hắn, hắn nằm mơ sao? Hắn cho rằng hắn là ai, còn đón hắn. Chẳng lẽ thật sự bị trọng thương, đầu óc có vấn đề hay sao?

- Bổn trưởng lão không rảnh tới đón ngươi, giao đồ ra đây ta thả ngươi rời đi, nếu không một tên cũng đừng nghĩ còn sống trở về Ngọc Kinh Thành. Tuy rằng không thể động vào Nhậm Kiệt, nhưng Phương Nhạc Tùng vẫn động sát khí, trước chấn nhiếp tên khốn này, để cho hắn chủ động giao đồ ra là tốt nhất.


- A! Nhậm Kiệt làm bộ giật mình, lui về sau một bước nói: - Phương trưởng lão... ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì, mọi người đều là người trong 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, ta lại bị sát thủ đánh cho trọng thương, thương thế còn chưa hoàn toàn bình phục, ngươi lại chạy tới... Chẳng lẽ... Sát thủ kia là do các ngươi phái tới, ngươi... Phương gia ngươi muốn làm gì?

- Khụ... Khụ... Mập mạp tới bên cạnh Nhậm Kiệt nín không được mặt đỏ bừng, cúi đầu ho khan.

Không có biện pháp, mập mạp không nhịn nổi cười, chỉ đành giả bộ. Chẳng qua động tác của hắn phối hợp với động tác của Nhậm Kiệt có vẻ rất e ngại, thực tế hắn vui mở cờ rồi, chỉ thiếu gục xuống cười thôi.

Phiếu cơm lão đại thật quá đáng, trước không nói trong linh thú tọa giá còn có Tề Thiên, chỉ với Tạ Kiếm tà môn, Đồng Cường chiến đấu lại hung mãnh đáng sợ. Nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, dụ Phương Nhạc Tùng nói ra, thì hắn không nhịn được muốn cười, đám người Phương Nhạc Tùng bị phiếu cơm lão đại đùa bỡn mà không phát hiện ra.

- Tên tiểu tử hư hỏng này, lại muốn làm chuyện gì nữa đây, khẳng định lại có người xui xẻo. Tề Thiên lẩm bẩm.

- Đừng ở đó mà giả bộ hồ đồ, lúc trước không chết là vận khí ngươi tốt, nếu bây giờ không giao đồ ra, chỉ sợ vận khí của ngươi cũng không tốt như vậy đâu.

Phương Nhạc Tùng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này có phải bị sát thủ dọa sợ hay không, lại tới nông nỗi như vậy, nói chuyện cũng không ra hồn. Nhưng mà hắn chẳng để ý, bởi vì hắn cho rằng tên gia chủ quần là áo lụa này vốn nên như thế, cho nên lại quát hỏi Nhậm Kiệt.

- Phương Nhạc Tùng, ngươi... Quả nhiên là Phương gia các ngươi làm, bây giờ còn dám công khai chặn giết bổn gia chủ, ta là gia chủ Nhậm gia đấy, gia chủ Nhậm gia 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều đấy, ngươi hại ta chẳng khác nào khiêu khích Nhậm gia, ngươi hại ta chẳng khác nào khiêu khích ước định 5 đại gia tộc năm đó đấy. Ám sát, công khai chặn giết chính là khiêu khích luật pháp Minh Ngọc Hoàng Triều, khiêu chiến tôn nghiêm hoàng gia. Trong mắt ngươi có còn quốc pháp hay không, có còn bệ hạ hay không?

Đột nhiên, Nhậm Kiệt bạo nộ, chỉ vào Phương Nhạc Tùng kêu lên.

Phương Nhạc Tùng cảm giác lời của Nhậm Kiệt có chút vấn đề, như đang chụp mũ cho hắn, nhưng mà hắn không quan tâm. Bởi vì hiện tại hắn đều nắm mọi chuyện trong tay, bằng vào tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ tám của mình, dù ở trong Ngọc Kinh Thành cũng coi như là nhân vật lợi hại, hiện tại người mang theo đủ để hoàn toàn nắm cục diện trong tay, tên này chơi đùa thế nào thì cũng có cục diện như nhau.

- Nhiều lời vô nghĩa, ta đếm tới ba lập tức giao đồ ra, nếu không ta phải tự mình đi lấy. Phương Nhạc Tùng cảm thấy phiền phức, chuẩn bị động thủ. - Một! - Phương Nhạc Tùng, ngươi dám, Phương gia các ngươi muốn làm gì?

- Hai...

- Tốt lắm, tốt lắm, Phương gia các ngươi quả nhiên lợi hại, lại lớn mật như thế, trong mắt các ngươi còn có vương pháp, còn có Minh Ngọc Hoàng Triều ta không?


- 3, động thủ. Phương Nhạc Tùng lại không để ý, đếm tới ba hạ lệnh động thủ, mà hắn trực tiếp phóng ra chụp tới Nhậm Kiệt.

Nhớ lại hồi đó Nhậm Thiên Hành anh hùng bực nào, thật không nghĩ tới con trai hắn lại vô dụng như thế, lúc Phương Nhạc Tùng xuất thủ chộp tới Nhậm Kiệt, trong lòng còn có chút cảm khái.

- Biến!

- Oanh... Ánh sáng vàng lóe lên, một quyền biến lớn, tốc độ cực nhanh, lực lượng cực mạnh ầm ầm đụng vào hắn.

Phương Nhạc Tùng bay ra ngoài mấy chục thước, vừa đáp xuống đất, mặt đất vỡ vụn, hắn liên tiếp lui về phía sau mười mấy bước mới dừng lại được.

Chẳng qua không chờ hắn thở dốc, ổn định pháp lực, quả đấm của Đồng Cường đã đánh tới. Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy? Phương Nhạc Tùng trợn tròn mắt, Đồng Cường này ngay cả Thần Thông Cảnh tầng bốn chưa đạt tới, sao lại hung hãn như vậy.

- Ha ha... Thấy Đồng Cường xuất thủ, cận vệ đội cũng rối rít động thủ, mập mạp biết phiếu cơm lão đại đã diễn xong, rốt cuộc cười nghiêng ngả.

- Nghiêm túc đi, có gì mà cười, ngươi xem mọi người đều liều mạng, ngươi cũng nên giúp đi! Nhìn mập mạp cười khoa trương, Nhậm Kiệt chỉ chiến cuộc nói.

- Ừ, ừ, ha ha... Phiếu cơm... Lão... đại, biết trước ngươi muốn làm gì cho nên ta không nhịn được. Ta nghĩ, nếu như phiếu cơm lão đại ngươi đem cái này cho Hoàng đế xem, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào, cho gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân còn có nữ nhân tâm địa rắn rết kia xem, bọn họ sẽ phản ứng gì, còn có đám trưởng lão gia tộc nữa, cho nên càng nghĩ càng buồn cười. Mập mạp vất vả lắm mới nhịn được nói.

Sau đó nhìn về phía chung quanh nói: - Cận vệ đội chúng ta tố chất gì? Chỉ bằng bọn họ? Kém lắm!

- Chúng ta... Nhậm Kiệt thầm cười trong lòng, vốn muốn trêu chọc mập mạp một chút, nhưng nhìn bộ dáng hắn vẫn tưởng mình không biết hắn là nữ nhân Nhậm Kiệt lại nhịn.

Chiến đấu cũng không ra ngoài ý liệu, cận vệ đội dùng lực lượng áp đảo bắt sống toàn bộ, ngay cả Phương Nhạc Tùng cũng bị Đồng Cường đánh cho trọng thương không đứng dậy nổi, sau đó bị cận vệ đội bắt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui