Ngọc Trường Không vừa đồng ý, Ngọc Nhân Long gần như không nhịn được bạo phát. Cái gì mà sớm gặp được hắn, ta dựa vào cái gì mà phải sớm gặp được hắn, chẳng lẽ bảo ta như hắn đi tranh giành tình nhân, bị người đánh, ăn chơi trác táng sao?
Nhậm Kiệt cười thầm trong lòng, thầm nghĩ nếu thật sự gặp được tên Nhậm Kiệt kia, để Ngọc Nhân Long đi theo học tên kia, vậy thì càng không ổn.
Khi nói chuyện Ngọc Trường Không và Nhậm Kiệt cùng ngồi xuống, Tạ Kiếm cũng đi tới trước mặt Ngọc Nhân Long.
Tới lúc này, Ngọc Nhân Long mới hiểu rõ, tại sao lại có cục diện này, mình đáng nhẽ không nên đồng ý tỷ kiếm với Tạ Kiếm. Cứ như vậy, mình chẳng khác nào ngang hàng với thuộc hạ hắn, nếu như mình đấu với Nhậm Kiệt, vậy thì còn đỡ, nhưng đánh với thị vệ của Nhậm Kiệt, để cho Nhậm Kiệt cùng lão tổ tông ngồi ngồi trên cao cao tại thượng nhìn xuống, khiến cho tỷ thí cũng mất đi ý vị ban đầu.
Đáng tiếc hiện tại biết thì cũng chậm rồi, Ngọc Nhân Long buồn bực nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt, chậm rãi nhìn về phía Tạ Kiếm. Dám đùa ta, vậy ngươi phải trả cái giá lớn, ta sẽ giết chết Tạ Kiếm trước mặt ngươi, để ngươi cười cũng không được, xem còn dám làm bộ trưởng bối nữa không.
- Tên phế vật, dù thủ hạ cũng là phế vật, chết đi. Hai người cùng đứng thẳng, Ngọc Nhân Long hai tay kết ấn pháp quyết, trong nháy mắt pháp lực bắt đầu khởi động, ánh lửa bao phủ thân kiếm, trong nháy mắt chém về phía cổ Tạ Kiếm, tốc độ nhanh kinh người, trong khoảnh khắc đó đã đến trước người Tạ Kiếm.
Nhanh, nhanh kinh người, nhanh tới mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên tập kích dưới khoảng cách ngắn như vậy, mắt thường có thể thấy được, một đường tia lửa từ trước người Ngọc Nhân Long trực tiếp vọt tới trước người Tạ Kiếm.
Nếu chỉ dựa vào ánh mắt căn bản không nhìn kịp, có lẽ trong một cái nháy mắt, chiến đấu đã xong. Cũng may thần thức Nhậm Kiệt đủ cường đại, dưới thần thức cường đại của Nhậm Kiệt, phi kiếm của Ngọc Nhân Long có vẻ chậm lại.
Ngọc Nhân Long tuy rằng cuồng ngạo, tuy rằng quật cường, nhưng đúng là không tầm thường, cũng không phải chiêu thức đẹp mắt, dựa vào dược lực mà tiến lên. Hiển nhiên trải qua không ít chém giết sinh tử, một chiêu này đủ để biểu hiện ra kinh nghiệm thực chiến của hắn, hiểu được chém giết sinh tử. Ở dưới thần thức, Nhậm Kiệt có thời gian suy tư, thực tế y cũng biết chiêu này kinh người cỡ nào, cho dù Thần Thông Cảnh tầng thứ tư, tầng thứ năm, chỉ cần hơi lơ là cũng có thể mất mạng.
Nhậm Kiệt chỉ có thể tin vào Tạ Kiếm, tuy rằng hắn chưa hoàn toàn khôi phục lực lượng, không bằng Ngọc Nhân Long. Nhưng y vẫn tin vào hắn.
- Đương... Bịch bịch... Oanh... Một kiếm càng nhanh, càng quỷ dị hơn đánh ra, chẳng lúc nào tay trái Tạ Kiếm đã xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm vẽ ra góc độ quỷ dị, nhanh như chớp đánh bay kiếm quang kia.
Cả người lui về phía sau mấy bước, thanh trường kiếm bình thường cho thị vệ sử dụng vỡ nát, thậm chí có vài chỗ hòa tan.
- Thần Thông Cảnh, đều phải chết thôi! Nhận thấy uy lực một kiếm này của Tạ Kiếm tuyệt đối đạt tới Thần Thông Cảnh, Ngọc Nhân Long phát hiện ra Tạ Kiếm đã khôi phục lực lượng Thần Thông Cảnh rồi, nhưng hắn vẫn không sợ, pháp lực lần nữa ngưng tụ, tay khống phi kiếm vòng lại tiếp tục công kích, chân bước ra một bước, bàn tay hóa trảo trực tiếp chụp tới cổ họng Tạ Kiếm. Một trảo mơ hồ có thể nhìn ra hư ảnh long trảo.
Dĩ nhiên không thể sánh được với hư ảnh long trảo Cửu Đầu Long Vương được, nhưng ý cảnh này vẫn có. Nhậm Kiệt cũng không kỳ quái, mình còn có được sừng Giao long, mà lúc trước lão Đan Vương Ngọc Trường Không chém 3 con Cửu Đầu Long Vương, chắc chắn sẽ không lãng phí.
- Vèo... Bịch... Thấy Ngọc Nhân Long tiếp tục vọt tới, Tạ Kiếm tiện tay ném chuôi kiếm ra ngoài, nhưng lại bị Ngọc Nhân Long bóp nát, thế tới không chút suy giảm.
Nhìn Ngọc Nhân Long hung mãnh vọt tới, Tạ Kiếm đột nhiên nâng tay trái lên, cách không bóp tới phi kiếm.
- A! Thét lớn một tiếng, Tạ Kiếm lại mạnh mẽ dùng tay trái chụp được phi kiếm của Ngọc Nhân Long, pháp lực bạo chuyển, trực tiếp đánh bật phi kiếm chém ngược về phía Ngọc Nhân Long.
Tạ Kiếm dùng tay trái trực tiếp bắt được phi kiếm của Ngọc Nhân Long khiến cho Ngọc Thành thất kinh, phải biết thanh phi kiếm kia là do hắn và mấy vị Thái thượng trưởng lão liên thủ luyện chế ra, mặc dù chỉ là Linh khí trung phẩm, nhưng cũng dùng không ít đầu Cửu Đầu Long Vương, cho nên vô cùng sắc bén, làm sao có thể.
Ngọc Nhân Long cũng cả kinh, không nghĩ tới Nhân Long Phi Kiếm của mình lại bị đối phương dùng tay không bắt được, còn ném ra như gậy gỗ vậy.
- Thu! Thân hình Ngọc Nhân Long lóe ra, tránh sang một bên, hai tay vận chuyển pháp quyết pháp thuật, trong nháy mắt tăng cường pháp lực Nhân Long Phi Kiếm.
Trong lúc hắn thúc dục Nhân Long Phi Kiếm chém ra chiêu thức mạnh hơn, Tạ Kiếm đã đảo khách thành chủ, thân hình vọt tới, tốc độ cực nhanh, cực kỳ quỷ dị, lực lượng toàn thân dồn vào tay trái. Tay trái của hắn giống như có sinh mạng, bên trên ngưng tụ một tầng sáng đỏ vàng, tầng sáng đỏ vàng kia cực kỳ chói mắt, toàn thân Tạ Kiếm dường như biến thành một thanh kiếm.
Nhanh, tốc độ nhanh kinh người, dùng tay làm kiếm. Lực lượng toàn thân dồn hết vào cánh tay, tốc độ, lực lượng, thế công tăng gấp mấy lần.
Ngọc Nhân Long hoàn toàn không nghĩ tới Tạ Kiếm lại tà môn như vậy, loại công pháp tà môn này hắn chưa từng thấy, cả người lách ra, Nhân Long Phi Kiếm vẽ ra từng vòng cung đặc thù, hắn lựa chọn phòng thủ.
- Đương đương đương...
Hắn nghĩ thì hay, đáng tiếc mọi chuyện không như hắn nghĩ, nhanh, nhanh tới khó tin, quỷ dị tới cực điểm. Trong mắt hắn chỉ có một thanh kiếm, mất đi tung tích Tạ Kiếm, thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của đối phương, mà tốc độ ra kiếm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng quỷ dị.
Chiêu đầu tiên Ngọc Nhân Long sử dụng rất nhanh, nhưng so với Tạ Kiếm lại chậm hơn rất nhiều. Chênh lệch có thể thấy rõ.
Càng làm cho Ngọc Nhân Long cảm thấy vô lực chính là, hắn cảm giác mình giống như đang đánh nhau với một thanh kiếm lạnh tanh, cảm giác quỷ dị khó có thể tả.
Công pháp thật quỷ dị, dùng tay làm vũ khí, pháp bảo. Lúc công kích có thể gia tăng tốc độ, lực lượng, Ngọc Trường Không nhìn mà cũng âm thầm giật mình, công pháp quỷ dị này hắn chưa từng thấy qua.
Nhậm Kiệt tuy rằng cũng chưa từng thấy qua, nhưng lại rất vui vẻ. Mình tu luyện Ngọc Hoàng Quyết đã tà môn rồi, thị vệ bên cạnh mình, Đồng Cường, Thiết Tháp tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thể cũng không bình thường, hôm nay lại thêm môn công pháp Tạ Kiếm nữa, thật là thú vị.
- Oanh... Hai người mạnh mẽ va chạm, Ngọc Nhân Long rất muốn phản kích, nhưng dưới thế công của Tạ Kiếm, căn bản không có cơ hội, lực lượng xới tung mặt đất, bụi bặm mịt mù. Cũng may xung quanh có cấm chế Ngọc Trường Không vừa rồi thi triển ra, cho nên sức phá hoại không đến mức ảnh hưởng tới người xung quanh.
Người làm sao có thể biến thành vũ khí, hơi thở của hắn làm sao có thể biến mất, cánh tay hắn sao lại luyện được cứng tới mức có thể chống lại Linh khí trung phẩm chứ, mẹ nó, hắn còn là người sao?
Mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần...
Tốc độ không ngừng gia tăng, va chạm không ngừng vang lên, Ngọc Nhân Long bị chấn cho liên tiếp lui về phía sau, rõ ràng pháp lực của hắn mạnh hơn đối phương, lại có thêm bí pháp, lực lượng có thể sánh ngang với Thần Thông Cảnh tầng thứ năm. Nhưng mà lúc này hắn lại bị đối phương đánh cho liên tục rút lui, khổ sở chống đỡ, Ngọc Nhân Long càng ngày càng căm tức.
- Nhân Long Phi Kiếm, võ kỹ tuyệt phẩm Hỏa Diễm Cửu Trọng.
Ngọc Nhân Long rốt cuộc nổi giận, nuốt vào mấy viên thuốc, trong nháy mắt thúc giục võ kỹ tuyệt phẩm Hỏa Diễm Cửu Trọng của Minh Ngọc sơn trang, Nhân Long Phi Kiếm bao phủ chín tầng sáng. Hắn cũng không tin, mình dùng võ kỹ tuyệt phẩm Hỏa Diễm Cửu Trọng lại không thể đánh nát cánh tay tên kia...
Vãi, đánh nhau cho chống đỡ không kịp mà còn nuốt đan được. Vãi cả Tác giả!
Cho dù đủ mạnh, cũng tuyệt đối không thể so được với linh khí, uy lực võ kỹ tuyệt phẩm cực mạnh, trừ phi cánh tay hắn có thể cứng ngang ngửa Linh khí thượng phẩm, nếu không tuyệt đối sẽ bị tổn thương. Cho dù cánh tay không sao, nhưng thân thể cũng sẽ bị tổn thương.
- Xích... Va chạm mãnh liệt như trong tưởng tượng của Ngọc Nhân Long lại không xuất hiện, Nhân Long Phi Kiếm trực tiếp đâm qua không khí, thân hình hắn bất ngờ vọt mạnh về phía trước.
Phán đoán lên không được, hắn phát hiện phi kiếm của mình xuyên qua cánh tay đối phương không được tự nhiên. Cánh tay đối phương giống như đột nhiên biến thành cánh tay bình thường vậy, phi kiếm của mình trực tiếp đâm xuyên qua.
Nhưng hắn lập tức khựng lại, bởi vì ngón tay trái Tạ Kiếm như điện, dùng tốc độ cao nhất điểm lên mi tâm hắn. Một cổ lực lượng chấn động đánh vào não bộ, trong nháy mắt pháp lực trong người tán loạn, cả người choáng váng đứng không vững.
May mà Tạ Kiếm cũng không tiếp tục gia tăng uy lực, nhưng ngón tay kia cho thấy tùy thời có thể chọc thủng mi tâm Ngọc Nhân Long.
Thua!
Không nghĩ tới lại bị đánh bại, mặc dù đối phương dùng phương thức như vậy, nhưng thua vẫn là thua.
Ngọc Nhân Long chôn chân tại chỗ, đối phương không tiếp tục công kích, cho nên hắn cũng không tiếp tục đánh nữa, thậm chí hắn có thể trực tiếp bạo phát lực lượng chấn vỡ cánh tay đối phương, nhưng hắn lại không làm như vậy.
- Trời ơi, người phiếu cơm lão đại tìm được, quả nhiên giống phiếu cơm lão đại, điên mất! Mập mạp toét miệng cười.
Vời vì nếu vừa rồi Ngọc Nhân Long tiếp tục công kích là có thể trực tiếp hủy diệt cánh tay của Tạ Kiếm rồi. Rất có thể còn đánh chết hắn nữa, hành động điên cuồng như vậy, không phải người thường có thể làm được.
Ngọc Thành cũng sững sờ, Ngọc Trường Không lại không cho là đúng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Nhậm Kiệt. Sở dĩ hắn nhìn Nhậm Kiệt, bởi vì theo hắn nghĩ, Nhậm Kiệt có thể giải quyết được vấn đề của mình, làm sao lại không có biện pháp đối phó một tên hậu bối như Ngọc Nhân Long chứ.
Ở trong mắt Ngọc Trường Không, Nhậm Kiệt đã sớm trở nên vô cùng cao lớn thần bí rồi.
Trên thực tế Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới, nhưng mà hắn cũng giật mình, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ làm như vậy. Ngọc Nhân Long quật cường, kiêu ngạo, cho nên sau khi bị đánh bại chắc chắn sẽ không động thủ nữa, dĩ nhiên, đây cũng là đánh cuộc.
Lúc trước tay trái Tạ Kiếm bị phế, cũng bởi vì tu luyện công pháp đặc thù mà bị phế. Cũng giống như người bình thường tu luyện kinh mạch bị phế vậy, cũng không phải là ngoại thương. Lần này tuy rằng kinh hiểm, Nhân Long Phi Kiếm trực tiếp đâm qua cánh tay, nhưng cũng chỉ là ngoại thương mà thôi. Nhưng dù vậy cũng không phải người thường có thể thừa nhận được, nói chi tới dự mưu từ sớm.
- Xem ra phải mượn luyện đan thất của ngài dùng một chút, thuận tiện ta cũng cần một ít dược liệu. Tuy rằng tay trái Tạ Kiếm hấp thu không ít máu Giao long, nhưng vẫn còn chưa đạt tới trình độ có thể khôi phục máu chóng được. Nhậm Kiệt cũng không khách khí với Ngọc Trường Không, một hơi trực tiếp hỏi mượn mấy chục loại dược liệu.
Đầu ngón tay Tạ Kiếm chớp động ánh sáng đỏ vàng, giống như dấu hiệu tuyên cáo hắn đâm xuyên qua mi tâm Ngọc Nhân Long vậy. Tuy rằng tay bị kiếm đâm xuyên, nhưng lại vững vàng như Thái Sơn, dường như chưa từng bị thương vậy, hắn nhìn Ngọc Nhân Long nói: - Nói xin lỗi đi!
- Đúng... Không... Giọng Ngọc Nhân Long run run, nhưng cũng đề cao hơn, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Nhậm Kiệt.
- Bổn gia chủ đã nói rồi, bổn gia chủ không cần lời xin lỗi của ngươi, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì với bổn gia chủ. Còn không bằng một khối linh ngọc hạ phẩm, dám đánh dám chịu, ngươi biết nên tìm ai xin lỗi đúng không? Còn ngươi nữa Tạ Kiếm, còn giả bộ tàn khốc gì nữa, còn không mau theo ta vào chữa thương. Nhậm Kiệt nói xong, quay đầu tiến về hướng mật thất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...