Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái


"Gặp qua doãn mi thiên nữ, xin hỏi, người có nhìn thấy Thiếu chủ nhà ta?"
Rất nhanh sau đó, Doãn Mi nhìn thấy đám người đi theo Bạch Liệt cùng với những hộ giả trước đây luôn ẩn nấp trong bóng tối.

Một gã đạt tu vi thánh nhân.

Một vị nam trung niên, khuôn mặt khôi ngô, có đặc tính rõ ràng của bộ tộc Bạch hổ, khí huyết dâng trào.

Doãn Mi thấy hắn hỏi, nét mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc nói:" Bạch Liệt quả thực có tới qua chỗ của ta, chỉ có điều không phải hắn nói muốn đi tìm Diệp Lăng tính sổ sao?"
"Thì ra là thế, thiếu chủ cư nhiên chủ động đi tìm Diệp Lăng rồi! " người đàn ông trung niên tộc Bạch hổ nghe vậy, chân mày càng thêm nhíu chặt.

Bình thường khi Bạch Liệt và Doãn Mi gặp nhau, hắn đều nhìn thấy, biết được Doãn Mi là người có tính tình thế nào, khéo léo phóng khoáng, thông minh ôn nhu, thể hiện ra sự giáo dưỡng rất tốt.

Nhất là lúc trước ở trong lầu các, hắn tận mắt nhìn thấy Doãn Mi trợ giúp Bạch Liệt nhìn rõ bộ mặt chân chính của Diệp Lăng.

Cho nên hắn không hề hoài nghi lời nói của Doãn Mi.

Hơn nữa theo như tính cách của Bạch Liệt, hắn thực sự sẽ tự mình đến tìm Diệp Lăng tính sổ.

Lúc trước hắn đã cảm thấy cách làm người của Diệp Lăng không tốt, chỉ có điều Bạch Liệt bảo vệ Diệp Lăng khắp nơi, hắn cũng không tiện quản nhiều, nói nhiều gì.


Nói đến đây, hắn còn phải cảm tạ Doãn Mi, nếu như không có nàng, phỏng chừng đến bây giờ Bạch Liệt vẫn chưa thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Lăng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Doãn Mi nhướng mày, làm như nghi hoặc, nhịn không được hỏi.

"Không dám dối gạt Doãn Mi thiên nữ, thiếu chủ đi tìm Diệp Lăng tính sổ, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về, vừa rồi ta có đi đến phủ đệ nơi Diệp Lăng ở, chỉ phát hiện vết tích chấn động của một trận chiến đấu! "
"Bây giờ Diệp Lăng không biết tung tích, thiếu chủ cũng vậy.

" người đàn ông trung niên cau mày nói, trong lời nói có chút lo lắng.

Hắn tìm khắp tòa Cổ thành cũng không thấy chút tung tích nào vậy nên cuối cùng mới đến hỏi Doãn Mi.

"Bạch Liệt mất tích?" chân mày Doãn Mi nhíu lại càng chặt, có chút lo lắng nói:"Bạch Liệt là thiếu chủ của bạch hổ bộ tộc, pháp khí trên người rất nhiều, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Người đàn ông trung niên thở dài, chắp tay nói:"Diệp Lăng thủ đoạn quỷ dị, chỉ sợ thiếu chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay của hắn.

Đêm nay đã quấy rầy Doãn Mi thiên nữ rồi, tại hạ cáo từ trước.

"
Doãn Mi gật đầu, có chút lo lắng nói:"Nếu như tìm thấy hành tung của Bạch Liệt thì làm phiền ngươi nói hắn liên hệ lại với ta một chút.

"
"Đến lúc đó ta sẽ báo cho biết thiếu chủ, Doãn Mi thiên nữ yên tâm đi.

" người đàn ông trung niên đáp, nói xong cáo từ rời đi.

Doãn Mi thân là vị hôn thê của Bạch Liệt, lúc này lo lắng như thế đương nhiên cũng bình thường.

Nhìn người đàn ông trung niên dẫn đám người rời khỏi, nét mặt thoáng có chút lo âu của Doãn Mi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, sau đó không khỏi lộ ra ý giễu cợt, lẩm bẩm.

"Chờ đến lúc các người tìm được Bạch Liệt thì hắn sớm đã là một cỗ thi thể rồi.

"
"Chủ nhân quả thực liệu sự như thần a, không có việc gì có thể qua mắt được hắn.

"
Lúc Cố Trường Ca trở lại phủ đệ, Nguyệt Minh Không vẫn đang ở trong sân đợi hắn, một thân áo lụa thuần sắc, khoanh tay, dựa vào cây cột trong viện.


Gió đêm thổi tới, tóc đen lay động, trên gương mặt không chút tỳ vết một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn theo hắn không hề chớp mắt.

Vẻ mặt này của nàng tựa như có trượng phu nửa đêm ra ngoài ăn vụng, bỏ một mình nàng ở nhà vậy.

Cố Trường Ca lộ ra ý cười, cười cười một tiếng nói:"Sao lại bày ra vẻ mặt như này? Vi phu cũng đâu có ra ngoài ăn vụng.

"
Ở dưới ánh trăng mông lung, Nguyệt Minh Không đứng ở nơi đó, càng toát ra tư thái thướt tha cao gầy, đường nét kinh người.

"Ngươi đã đi đâu?"
Nguyệt Minh Không hỏi, bỗng nhiên nhíu mày, bước tới.

Nàng đương nhiên biết lúc này Cố Trường Ca không có khả năng sẽ đi giết Diệp Lăng.

Khả năng lớn nhất là tìm bạch hổ bộ tộc thiếu chủ Bạch Liệt gây phiền phức cho hắn thôi.

Nhưng vẫn phải hỏi một chút, dù sao đây cũng là một việc quan trọng.

Hơn nữa nàng có cảm giác, trên người Cố Trường Ca có một mùi hương rất cổ quái!
Cố Trường Ca cười cười nói:"Đương nhiên là đi làm việc rồi, đêm này coi kịch vui ngày mai về sơn môn.

"
Nguyệt Minh Không dừng lại trước mặt hắn, cái mũi khéo léo tinh xảo ngửi ngửi một hồi, sau đó đôi mắt đẹp của nàng không kìm được híp lại, tron lúc lơ đãng lộ ra một luồng khí tức nguy hiểm.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, lẽ nào múi nàng thính như vậy, còn có thể ngửi ra mình đã đi đâu?
Cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi là người của hắn, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng tôt.


Cố Trường Ca cũng không có ý định sẽ nói cho Nguyệt Minh Không biết.

Hơn nữa hắn cũng không biết một người trọng sinh như Nguyệt Minh Không đến cùng có biết việc này hay không.

"Trên người ngươi có mùi vị hồ ly tinh! "
Nguyệt Minh Không liếc mắt trừng hắn một cái, thanh âm phát ra nơi cổ họng chất chứa tức giận.

"Hồ ly tinh?" Cố Trường Ca có chút ngơ ra, sau đó bật cười.

Nói ra thì Doãn Mi đích thật là người của cửu vĩ thiên hồ bộ tộc, cũng tính là hồ ly tinh.

Chỉ có điều, mũi của Nguyệt Minh Không sao lại thính như vậy?
Hắn suy nghĩ chắc hẳn là lúc sờ sờ đuôi hồ ly không cẩn thận bị lây chút khí tức.

Nghĩ tới đây tầng cảnh giác của Cố Trường Ca lại nhiều thêm một chút, pháp lực bắt đầu khởi động, khử sạch những mùi trên người đi.

Xét theo tình hình trước mắt thì quan hệ giữa hắn và Doãn Mi vẫn chưa thể để bại lộ ra ngoài, nếu không kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được của hắn sẽ có sơ hở.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui