Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Phó Lăng Nghi đi từ Định Tương quận đến Giang Nam mất gần hai tháng, trong hai tháng này băng tuyết đã tan, cỏ cây bắt đầu đâm chồi. Y không có tiền mua ngựa nên chỉ toàn đi bộ tới bờ sông quá giang thuyền của ngư dân tới Kim Lăng. Thành Kim Lăng phồn hoa đông đúc, đình đài lầu các cực kỳ xa hoa lãng phí, các quan lớn ngựa xe như nước, cả tòa thành ngập trong vàng son. Phó Lăng Nghi quần áo tả tơi chợt xuất hiện ở đây trở nên cực kỳ lạc lõng.

Túc Vương phủ nằm ở trung tâm thành Kim Lăng, chiếm diện tích cực lớn. Trong lúc bốn phương hỗn chiến mà Ngụy Chương lại ở Túc Vương phủ nên các phiên vương cũng như hổ rình mồi, không buông tha bất luận một cơ hội nào để giết vua giá họa, cũng bởi vậy mà Túc Vương phủ được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, một con sẻ cũng chui không lọt. Phó Lăng Nghi lảng vảng quanh đó một tháng trời mà vẫn chưa tìm thấy sơ hở nào để lẻn vào, nhưng y phát hiện được một cầm sư mặc đồ trắng cứ mỗi bảy ngày sẽ đến vương phủ diễn tấu một lần. Cầm sư này sống tại một nhạc phường trong thành Kim Lăng, hai mắt đeo lụa trắng, là một kẻ mù. Phó Lăng Nghi nhìn gã, chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Ngày hôm ấy, cầm sư vừa trở về nhạc phường đã cảm thấy có gì đó không đúng, ngay sau đó cửa phòng đã bị khóa lại. Khi mất đi thị lực, những giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén, cầm sư đứng đó một lát, vờ bình tĩnh lên tiếng, "Vì sao các hạ lại tới đây?"

Vừa dứt lời, tiếng bước chân thong thả đã truyền tới, chất giọng khản đặc cất lên, "Ta muốn thương lượng với ngươi một việc."

Cầm sư cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo kề lên cổ mình, khóe miệng giật giật, "...Các hạ, chỉ cần không lấy mạng ta thì việc gì cũng thương lượng được.

Phó Lăng Nghi cũng không muốn giết người, buông đao xuống, nhẹ giọng trả lời, "Ta muốn thay ngươi vào Túc Vương phủ."

Cầm sư hơi ngây người, rồi vội hỏi, "Ngươi muốn vào Túc Vương phủ làm gì?"

Phó Lăng Nghi im lặng, cuối cùng quyết định nói thẳng, "Trả thù. Ta muốn bọn họ đền mạng."

Cầm sư nghe vậy không đáp, cuối cùng trả lời, "Nếu ngươi đến trả thù, vậy ta giúp ngươi."


Từ đó Phó Lăng Nghi sống ở nhạc phường, hai người cũng không hỏi tên nhau. Y không biết vị cầm sư này có ân oán gì với Túc Vương phủ mà lại giúp mình trả thù, cầm sư cũng không biết tại sao y lại muốn bọn họ đền mạng, không ai nói, cũng không ai hỏi, bởi suy cho cùng, trên đời này ai cũng có những tiếc nuối không muốn tỏ bày. Trong khoảng thời gian ở nhạc phường, cầm sư dạy Phó Lăng Nghi đánh những khúc nhạc thông đụng để tránh bị lộ sơ hở khi Túc Vương phủ kiểm tra, y học rất nhanh, chỉ trong vòng vài ngày đã thành thạo.

Một ngày khác, cầm sư trở về từ vương phủ, trong tay là vô số phần thưởng, gã không nhìn thấy cũng chẳng thích thú, tiện tay đặt hết lên bàn. Phó Lăng Nghi vừa nhìn thoáng qua đã ngây người, trên mâm ban thưởng có một miếng ngọc bội màu đỏ pha trắng được xâu vào sợi tơ hồng, cực kỳ tinh xảo, giống hệt trong ký ức của y.

Mười mấy năm trước, anh trai Phó Lăng Vân bảo vệ y từ Gia Dục Quan trốn đi, sau lưng có vô số kẻ đuổi giết, đến cuối cùng chỉ còn mình y sống sót. Y trở thành một tên ăn mày nơi biên cương gió cát, vật lộn chống chọi từng ngày. Cho đến khi mười hai, mười ba tuổi, tại An Tây, y gặp được một thiếu niên trạc tuổi mình. Lúc ấy hai đứa ở ven thành, y thì đang sắp chết đói, thoạt nhìn thiếu niên có vẻ mảnh khảnh thì nhào lên cắn mạnh lên cổ tay người ta. Vị máu thịt ngòn ngọt, Phó Lăng Nghi còn nghe được tiếng cậu thiếu niên rên lên vì đau, ngay sau đó đã bị xách cổ ném sang một bên. Y quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng đầy máu, toàn thân bủn rủn không thể bò dậy được. Thiếu niên kia cũng mặt xám mày tro, bị cắn một cái nhưng không hề bực tức, gương mặt tái nhợt xé một miếng vải băng bó vết thương, bất đắc dĩ nói, "Chậc, sao lại đói đến nỗi cắn cả người thế này..." Cậu nhóc lục lọi khắp người mà vẫn không tìm được một xu nào, lại bất lực thở dài.

Phó Lăng Nghi đã đói đến mức đầu váng mắt hoa, không còn sức nhào lên nữa, nhưng thấy bên hông thiếu niên có một miếng ngọc đỏ trắng thì lại đột nhiên có lực. Tuy đói muốn chết nhưng hai mắt y sáng rực, chỉ cần cướp được miếng ngọc kia y sẽ lại có tiền mua đồ ăn. Y đứng phắt dậy, bàn tay gầy guộc trơ xương nhanh như chớp đã giật được miếng ngọc xuống. Thiếu niên bất ngờ tròn mắt, sốt sắng nói, "Nó là đồ mẹ ta để lại đó! Ngươi đừng..." Chưa kịp nói xong, hai chân Phó Lăng Nghi đã nhũn ra, đói ngất đi. Vừa nghe thiếu niên nói y đã hối hận ngay, sao có thể cướp thứ mẹ người khác để lại được chứ? Nơi này hỗn loạn như thế, vô số người đã chết vì đói khát, bệnh tật, có lẽ mẹ thiếu niên này cũng chết rồi...

Trong cơn mê man, Phó Lăng Nghi nhớ rõ mình được cõng lên đưa đến y đường, còn nghe loáng thoáng thấy chủ nhân nơi đó nói bệnh của mình quá nặng, cần tiền trị, nếu không sẽ chết. Thiếu niên không có tiền, Phó Lăng Nghi nhớ cậu im lặng hồi lâu rồi bảo đại phu chờ một lát, mình sẽ sớm có tiền. Đến khi tỉnh lại, cậu thiếu niên đã ngồi bên giường y từ lúc nào, thở dài nói, "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

Phó Lăng Nghi không khỏi nghi hoặc nhìn thiếu niên một hồi, giọng nói non nớt khàn khàn chất chứa lo lắng, "Ngọc bội của ngươi đâu?!"

Thiếu niên im lặng một chốc rồi nhẹ giọng nói, "Bán đi rồi." Cậu lại mỉm cười, lặng lẽ nhét một nắm bạc vụn xuống dưới chăn, "Nhiêu đây để lại cho ngươi, đừng ra ngoài cắn người nữa," dứt lời thì đứng dậy rời đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng trong đám đông.

"Khoan đã!" Phó Lăng Nghi khản giọng gọi, "Ngươi... Ngươi tên là gì?" Không may, đường phố quá ồn ào, phải chăng cậu thiếu niên không nghe được nên cũng không quay đầu lại.


Mười mấy năm trôi qua, đến tận bây giờ Phó Lăng Nghi vẫn nhớ như in miếng ngọc ấy, thiếu niên kia bán đi di vật mẹ mình để lại, đổi lấy một mạng cho y. Y run rẩy cầm nó lên, hỏi, "Ngọc bội này ở đâu ra?"

Cầm sư đáp, "Túc Vương thưởng."

Phó Lăng Nghi nắm lấy nó trong tay, ngọc bội dần ấm lên, sáng bóng dưới ánh nến. Y nhìn thật kỹ rồi chợt ngây người, ngọc bội trở nên trong suốt dưới ánh sáng, mặt trên khắc hoa văn tinh xảo, phía dưới mơ hồ có ba chữ. Y chậm rãi đưa lại gần nhìn, miếng ngọc màu đỏ pha trắng, bên dưới là ba chữ triện được khắc tỉ mỉ: Từ Ưng Bạch. Phó Lăng Nghi sững sờ ngay lập tức.

Từ Ưng Bạch???

Từ Ưng Bạch!!!

Cầm sư nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, ngờ vực hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

Rất lâu sau không có tiếng trả lời. Phó Lăng Nghi lặng lẽ khóc rồi lại bật cười, siết chặt ngọc bội trong tay. Hai mắt y đỏ quạch, cổ họng như bị nhét đầy sắt, mùi rỉ sét nồng nặc, đau đớn khôn nguôi. Vẻ mặt y lại càng đáng sợ, các đường nét vặn vẹo vì đau khổ và điên cuồng cực độ. Phải rồi... Từ Ưng Bạch... Ngoại trừ Từ Ưng Bạch, vào cái lúc nạn đói hoành hành khắp nơi như thế, còn ai có thể giang tay cứu giúp một đứa trẻ vừa cắn vừa muốn trộm đồ của mình nữa? Còn ai có thể bán ngọc bội mẹ mình để lại để cứu một tên ăn mày sắp chết? Vậy mà y lại không hề nhận ra người ấy. Thực ra đó là chuyện rất bình thường, mười mấy năm đã qua, ngọc bội không thay đổi nhưng con người thì có, sẽ trưởng thành, sẽ già đi, hay vì bệnh tật mà dáng người và dung mạo sẽ thay đổi. Những ký ức phai nhạt dần theo thời gian không đủ để y nhận ra người thiếu niên từng một lần gặp mặt.

Cầm sư hơi bất an, vì không nhìn thấy nên chỉ có thể hỏi lại, "Ngươi làm sao vậy?"


Cổ họng nghẹn đắng làm Phó Lăng Nghi không thở nổi, y hít một hơi thật sâu, nức nở, "Ta... bỏ lỡ một người."

"Không nói chuyện này nữa," Phó Lăng Nghi mỉm cười vặn vẹo, gằn từng chữ một, "Lần tới ta sẽ thay ngươi đến Túc Vương phủ."

Cầm sư im lặng một lúc rồi đáp, "Được. Nhưng ngươi và ta không giống nhau."

"Dịch dung là được, ta đã làm sẵn vài chiếc mặt nạ da người rồi."

"Nhưng Túc Vương phủ kiểm tra rất nghiêm ngặt, lần nào cũng xốc vải che mắt của ta lên, ta là người mù đã đành, còn ngươi..." Chưa kịp dứt lời, cầm sư đã nghe thấy tiếng lưỡi đao lạnh băng đâm vào máu thịt, khiến người ta sởn tóc gáy. Gã bàng hoàng đứng bật dậy, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc và nghe tiếng người đối diện đang rên lên vì đau. Nhưng chẳng mấy chốc tiếng rên rỉ đã bị thay bằng giọng cười thích thú bất cần, Phó Lăng Nghi bịt lại đôi mắt đang chảy máu không ngừng, trên bàn là hai con mắt máu thịt lẫn lộn. Giọng y bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng lại ẩn chứa một chút run rẩy vì đau đớn khó phát hiện, "Giờ thì mù rồi."

Cầm sư sợ tới mức ngã ngồi trên ghế, đúng là một kẻ điên!

Trước khi đi một ngày, hai kẻ mù ngồi đối diện nhau. Bọn họ im lặng rất lâu, đột nhiên cầm sư bảo, "Để ta tính cho ngươi một quẻ."

Phó Lăng Nghi khàn giọng hỏi, "Ngươi từng học đạo rồi sao?"

"Không," cầm sư cười, "Chỉ có vài ba ngón nghề xỏ lá mà thôi."


Ngón tay Phó Lăng Nghi giật giật, "Vậy ngươi tính đi."

Có tiếng quẻ bói rơi xuống mặt bàn, cầm sư sờ soạng cầm lên, mỉm cười nhẹ giọng nói, "Đại cát."

Phó Lăng Nghi nhếch môi, "Mong là vậy."

Chiều hôm sau, cầm sư mặc áo vải thô trắng, chống gậy đi tới vương phủ. Gã nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng loạn thất thanh, nghe thấy tiếng gỗ cháy lách tách. Sóng nhiệt ập vào mặt, gã bình tĩnh đứng lại trong chốc lát rồi cười lớn đi về phía cổng thành.

Bên trong Túc Vương phủ, ánh lửa ngập trời, thi cốt ngổn ngang, chảy thành sông. Phó Lăng Nghi không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ vạn phần của những thi thể ấy, y nắm chặt miếng ngọc bội trong tay bước vào biển lửa, đó là thứ duy nhất có liên quan đến Từ Ưng Bạch còn sót lại. Luồng hơi nóng ập đến trước mặt, cột kèo sụp đổ sau lưng, chân y có một vết thương, ngực bị tên bắn thủng, y chưa đi được mấy bước đã ngã quỵ, sống lưng thẳng tắp cong gập xuống.

"Từ Ưng Bạch..."

Phó Lăng Nghi cúi đầu áp đôi môi khô nứt lên miếng ngọc bội ấm áp kia, mặc cho lửa nóng đang dần liếm lên quần áo, quyến luyến mà quý trọng.

"Không sao rồi... Không sao..."

"Đợi ta... Ta tới tìm ngươi..."

Rốt cuộc y cũng không thể chống đỡ được nữa, chậm rãi ngã về phía sau, táng thân trong ánh lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui