Edit: Phong Lữ
Chu Anh mang ánh mắt mơ hồ, cũng không hiểu rõ ý y, không thể làm gì khác hơn ngoài lúng túng cười.
Tô Tuấn Văn lạnh nhạt nói: “Vậy thì chọn nàng đi.”
Hoàng hậu thoả mãn gật gật đầu, lôi kéo cô nương kia giới thiệu với y một hồi.
Cô nương kia mới mười năm tuổi, là biểu muội nhà cữu cữu y, lúc đi đến trước mặt y thì ngẩng đầu lên, lễ nghi đoan trang, nhưng bị việc xiết chặt khăn mùi soa cho thấy nàng đang bất an, căng thẳng.
Tô Tuấn Văn vội vã rời cung hoàng hậu.
Y và Chu Anh đi trên đường trong cung.
Nước mưa rơi xuống chạm mặt dù, thuận theo khung nhỏ xuống.
Rõ ràng xung quanh vang đầy tiếng mưa rơi, nhưng không gian lại mang vẻ vô cùng yên tĩnh.
Có lẽ Tô Tuấn Văn sợ hắn mắc mưa, hay có lẽ đang thấy lạnh mà cầm dù đi rất gần Chu Anh.
Chu Anh phát hiện, từ sau khi ra khỏi cung hoàng hậu, tâm trạng Thái tử kém đi hẳn.
Hắn cầm dù đi nhích lại gần Tô Tuấn Văn hơn.
Tô Tuấn Văn cũng vừa khéo nhích về phía hắn, cánh tay của bọn họ chạm vào nhau.
Tô Tuấn Văn ngẩng đầu cười nhạt với hắn, trong đôi mắt đang uể oải bỗng có một chút thần sắc.
“Hôm nay làm ngươi sợ rồi, nếu ngươi giận thì mắng ta đi.
Nói cái gì cũng được, miễn cho ngươi vô tội hết.” Tô Tuấn Văn nói thêm: “Quân vô hí ngôn.”
Dù vậy, Chu Anh cũng không dám nói gì bất kính với vị Thái tử gia này.
Hắn nhìn Tô Tuấn Văn liếc mắt một cái rồi nói: “Điện hạ không biết đấy thôi, cha ta ngày nào cũng khen điện hạ là thiếu niên lão thành, thận trọng trang nghiêm vào tai ta đó.”
Tô Tuấn Văn: “Vậy ái khanh cảm thấy thế nào?”
Chu Anh vỗ vỗ quan phục hoạn quan trên người mình, nhẹ nhàng mà nói: “Ta thấy điện hạ không lên tiếng thì thôi, chứ mà lên tiếng là khiến người ta kinh hồn.”
Tô Tuấn Văn nhịn cười không nổi, lớn giọng cười to.
Trong thư phòng Thái tử, Tô Tuấn Văn và Chu Anh thay đồ khô mát vào, ngồi đối diện cách một cái bàn dài.
Tô Tuấn Văn hỏi hắn: “Ngươi có thích cô nương hôm nay không?”
Chu Anh vốn chẳng chú ý cô nương gì.
Bị Thái tử hỏi, mặt không đổi sắc tán thưởng liền một câu.
Nhưng Tô Tuấn Văn vẫn thấy khóe mắt hắn hơi giật.
“Ngươi còn chưa kết hôn, gia thế nàng rất được.
Bây giờ ta cũng không kết hôn với nàng đâu, nên nếu ngươi thích thì ta làm mai cho người.” Giọng Tô Tuấn Văn nhẹ nhàng dịu dàng, như đang dỗ trẻ con.
Chu Anh bắt đầu nghĩ nát óc muốn tìm cớ thích hợp để từ chối lẹ.
Tô Tuấn Văn thấy hắn không trả lời, biết hắn không thích, đang muốn đổi đề tài, lại thấy Chu Anh nói: “Thần và nàng cũng không quen biết, mới gặp có chút, cũng không tìm ra lý do gì.
Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Nàng là một cô nương, không phải vật gì, nếu điện hạ không thích, cũng chớ lén đẩy qua cho thần.” Chu Anh nói xong, không chờ Tô Tuấn Văn lên tiếng đã tự nhận ngôn từ bất kính, biểu thị nguyện chịu xử phạt.
“Ngươi đứng lên, ngồi xuống lại đi.” Tô Tuấn Văn nói: “Ta tự nhận mình cũng khá độ lượng, ngươi mà khuyên can thì ta cũng rất sẵn lòng nghe.”
Chu Anh cũng mới ngồi xong, ánh mắt sáng ngời mà nhìn y: “Thế điện hạ thích nàng không? Sẽ cưới nàng chứ?”
“Ta không thích nàng.
Ta cũng sẽ lấy nàng.” Tô Tuấn Văn nhìn Chu Anh đang nhăn mày, giải thích:”Triều thần hi vọng ta đúng lúc thành gia, hoàng hậu hi vọng ta lấy nàng để lôi kéo ngoại thích, bách tính cũng cần một thiên hạ ổn định.”
“Vậy còn bản thân điện hạ thì sao?” Chu Anh hỏi.
Tô Tuấn Văn bị hỏi, y suy tư một lúc lâu, lông mày cũng nhíu lại: “Ta không có ý kiến với việc cưới nàng.”
Chu Anh nhìn hắn, ánh mắt cũng ôn hòa lên: “Là thần mạo phạm điện hạ rồi.”
Tô Tuấn Văn nói: “Ngươi không cần khách sáo như vậy với ta mới đúng.”
Yên lặng chốc lát, Chu Anh phá vỡ sự yên lặng: “Điện hạ vẫn chưa phân chức quan cho thần.”
“Ta muốn cho ngươi làm Trung thứ tử.” Tô Tuấn Văn nói.
Trung thứ tử là quan hầu Thái tử, vừa là hộ vệ, vừa là mưu thần.
Thái tử an bài chức vị như vậy cho hắn, là coi hắn như người của y.
Chu Anh ngất ngây về đến nhà, kể chuyện truyền kỳ thực trải này cho thừa tướng với huynh đệ (chuyện bá đạo Thái tử trắng trợn cướp đoạt giáo úy vào đông cung, hoàn khố công tử vươn mình thăng cấp thành Trung thứ tử).
Thừa tướng vừa kinh sợ vừa vui, nhíu mày lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với tiểu nhi tử: “Đây là điện hạ tín nhiệm con, kỳ vọng nhiều ở con.
Con cần làm hết phận sự, không được lười biếng, vân vân.”
Đại ca hắn thì lại nói: gần vua như gần cọp, kêu hắn dũa nết lại cho chín chắn chút.
Bằng hữu thì vỗ vai chúc mừng hắn, bảo hắn mai mốt phú quý rồi thì nhớ đừng quên nhau.
Cuối cùng, mẹ hắn thắc mắc hỏi hắn, hỏi Thái tử sao lại nhìn trúng được hắn?
Chu Anh trả lời: “Thái tử thấy con đẹp đó.”
Câu trả lời này vừa nghe đã thấy hư cấu, mẹ hắn thưởng cho hắn một cú ký đầu, lại hỏi: “Vậy con thấy Thái tử thế nào?”
Chu Anh trả lời: “Con thấy Thái tử đẹp hơn con.”
Dứt lời, Chu gia tiểu công tử ôm đầu, trốn lẹ như bay.
=)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...