Edit: Phong Lữ
Tô Tuấn Văn và Lạc Quân Ý ngồi đối diện nhau tại một gian phòng riêng trong trà lâu.
Trời vừa mới mưa nhỏ, không khí ẩm mát trong lành.
Cửa sổ trong phòng riêng ở trà lâu mở hé, có thể nhìn thấy sương xanh nhạt ngoài cửa sổ.
Hai người không châm trà, chỉ là nhìn cảnh xuân một chốc, xếp ván cờ trên bàn.
Tô Tuấn Văn nói: “Như tiên sinh mong muốn.
Sau khi lên ngôi, ta sẽ phong Cửu đệ làm quận vương, để cho y ở lại kinh thành.”
Lạc Quân Ý tùy ý hạ một con cờ xuống, bình thản nói: “Điện hạ rất khác trước, giống như mới qua một hôm mà trưởng thành lên rất nhiều.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tô Tuấn Văn giương mắt nhìn chằm chằm Lạc Quân Ý, muốn nhìn ra sơ hở gì từ mặt y.
Nhưng y thất vọng rồi, Lạc Quân Ý hệt như đang tường thuật một chuyện thực, cũng không ám chỉ gì.
Nghĩ lại có thể không phải Lạc Quân Ý quá mẫn cảm, mà là trừ Chu Anh ra, cũng chỉ có Lạc Quân Ý hiểu rõ y mà thôi.
Vì vậy Tô Tuấn Văn hỏi ngược lại: “Tại sao tiên sinh lại nói như thế?”
Lạc Quân Ý nói: “Cách đi cờ giảm chút nhuệ khí, nhưng lại thận trọng hơn rất nhiều.”
“Tuổi tác càng lớn, tính tình của ta lại càng như tiên sinh.” Tô Tuấn Văn nói.
“Có người nói ta lãnh tâm lãnh tính, như cục đá không hâm nóng được.” Lạc Quân Ý nhẹ nhàng nói tiếp.
“Ta và tiên sinh giống nhau, chỉ có điều không ai dám mắng ta.” Tô Tuấn Văn tự giễu: “Thái tử phi bây giờ nhìn thấy ta sẽ đi vòng, cả Chu Anh cũng đang trốn ta.”
“Chu đại nhân đối xử với điện hạ hết sức chân thành, có lẽ có hiểu lầm gì đó.” Lạc Quân Ý nói:”Hắn là một hiền thần, cũng là một người bạn tốt, hy vọng điện hạ quý trọng hắn.”
Tô Tuấn Văn nghe nhắc đến Chu Anh thì mỉm cười.
Thần sắc Lạc Quân Ý cũng dịu xuống: “Từ khi Chu đại nhân vào đông cung, trên người điện hạ từ từ bắt đầu có chút nhiệt.”
“Tiên sinh cũng vậy, quan tâm Cửu đệ chu đáo, coi như con đẻ.” Tô Tuấn Văn lạnh nhạt nói.
“Ta biết điện hạ oán ta, càng oán bệ hạ.
Cho nên hôm nay, thần cũng không có ý định sống sót đi ra ngoài.” Lạc Quân Ý hạ quân cờ cuối cùng xuống: “Điện hạ muốn ta mô phỏng bút tích của bệ hạ để viết chiếu thư thoái vị, ta đã viết xong.”
“Viết xong?” Tô Tuấn Văn cau mày:”Để ở đâu?”
Lạc Quân Ý lấy ra một cái hộp gỗ mộc mạc để lên bàn, mở ra, lấy một tờ chiếu thư: “Hôm Bệ hạ phong Thái tử có cho ta vật này, điện hạ cất đi.”
Tô Tuấn Văn nhìn thấy liền nhăn chặt mày, nhìn kĩ xem xét.
Đó là một tấm chiếu thư hàng thật, có cả ấn đỏ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”.
Tô Tuấn Văn bất ngờ.
Hôm nay y cũng mang theo chiếu thư, con dấu là do hoàng hậu lấy ngọc tỷ rồi tự ấn.
Đời trước Lạc Quân Ý cũng không viết xong sẵn rồi mang đến, mà là ngồi tại chỗ mô phỏng theo bút tích hoàng đế rồi viết một tờ.
Hắn cũng biết đời trước khi Tô Tuấn Hoàn mưu phản có mang theo một tấm chiếu thư, mà không ngờ tấm chiếu thư đó là thật.
“Sao người biết ta muốn giết người?” Tô Tuấn Văn gọi Lục Phùng vào cất chiếu thư cẩn thận, đứng lên.
Ánh mắt Lạc Quân Ý nhìn trên bàn cờ.
Quân trắng của y đã bị quân đen vây chết, chiến cuộc đã không còn sinh cơ.
Hầu bàn bưng một chén trà tới, Lạc Quân Ý cầm lên uống một hơi cạn sạch: “Đời này ta không có chiến tích gì, có thể thấy Điện hạ và Cửu hoàng tử cố gắng hóa giải hiềm khích lúc trước, ta đã rất vui vẻ.”
Tô Tuấn Văn đột nhiên biến sắc.
Lạc Quân Ý lộ ra một nụ cười uể oải mà chân thành, sau đó đẩy Tô Tuấn Văn, đi ra ngoài.
Tô Tuấn Văn muốn đuổi theo, bị Lục Phùng cố cản lại.
Khi Chu Anh nghe tin Lạc Quân Ý say rượu đột tử trong nhà, mí mắt giật lên, vội vàng đổi quan phục chạy đến đông cung.
Đến cửa cung, gặp Lục Phùng.
Lục Phùng thấy hắn thì có chút né tránh, chỉ nói cho hắn: “Điện hạ chờ ngươi ở tẩm cung.”
Tô Tuấn Văn ngồi trên bậc thang ở cửa tẩm cung, nhắm mắt tắm nắng.
Trời trong xanh, nhưng sau giờ ngọ, không khí vẫn còn lạnh giá.
Chu Anh đi tới, mang một cái áo choàng khoác lên vai Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn nhìn hắn, viền mắt đỏ, nước mắt không ngừng rơi ra.
Y dựa đầu vào trong lồng ngực Chu Anh, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, gào khóc.
Chu Anh ôm chặt lấy y, ôm rất lâu.
Trời xung quanh vẫn lạnh, chỉ riêng trong lồng ngực của hắn lại ấm như một lò sưởi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...