Edit : Phong Lữ
Chu Anh cởi bộ quần áo bị dính máu biến thành màu nâu đen ra, ném xuống đất.
Tô Tuấn Văn gọi người đi lấy quần áo sạch sẽ, ngồi ở đó nhìn hắn được rửa sạch vết thương, băng bó.
Trước đó hắn thấy mình bị thương nhẹ thôi, nên chỉ hỏi thái y xin thuốc trị thương, với băng bó qua loa cho có.
Tới giờ vải băng đã lỏng ra, vết thương còn chưa khô đang rỉ máu, nhiễm đỏ cả băng gạc.
Thái y muốn khử trùng cho vết thương của Chu Anh, khử trùng xong mới bôi thuốc, rồi mới cẩn thận băng bó lại.
Thái y nghe nói hắn là dũng tướng bắt sống Lưu Vọng, nên cứ yên tâm tiến hành.
Vậy mà mới vừa đụng tới vết thương, Chu Anh đã đau đến cắn răng trợn mắt, gào khóc lên khiến thái y mém không dám dụng tới hắn nữa.
Tô Tuấn Văn vừa không nhịn được muốn quở trách hắn, cũng không nhịn được đau lòng cho hắn.
Cuối cùng chỉ đành hết lần này tới lần khác bảo thái y làm nhẹ chút.
Thái y dở khóc dở cười: “Thần đã làm rất nhẹ rồi.”
Chu Anh nước mắt lưng tròng nói: “Không sao đâu, ta chỉ kêu tí xíu thôi, ngươi cứ tập trung làm chuyện của ngươi… A Ui, đau, đau quá đi… Điện hạ, ta đau muốn chết luôn…”
Tô Tuấn Văn nghe hắn la hăng say, nhưng đúng là vẫn nhẫn nhịn không tránh né, mà tiếng la khóc cực kỳ sung sức, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thái y dứt khoát băng bó xong cho Chu Anh, để lại mấy bao thuốc với băng gạc rồi nhanh chóng cáo lui.
Lúc này nội thị cũng đưa tới quần áo sạch, định chuẩn bị hầu Chu Anh mặc vào.
Nhưng lại bị Chu Anh tạm thời từ chối.
Chu Anh ngồi đối diện Tô Tuấn Văn vẫn không chịu đi, nói: “Hay là Điện hạ tránh đi một chút?”
“… Được.” Tô Tuấn Văn nói: “Nhưng ta muốn xác nhận một chuyện.”
Tô Tuấn Văn sờ mũi một cái, đi tới.
Kiếm Hiệp Hay
Chu Anh lùi một bước.
Tô Tuấn Văn kêu hắn dừng lại đừng nhúc nhích, Chu Anh nghe theo.
Sau đó Tô Tuấn Văn duỗi hai ngón tay thon dài ra, kéo quần Chu Anh xuống một đoạn.
Ở chỗ khố eo của Chu Anh giống với Chu hoàng hậu kiếp trước, có hai cái bớt hình tiền đồng to nhỏ.
Tô Tuấn Văn trầm mặc, Chu Anh cũng trầm mặc.
Chu Anh nhìn Tô Tuấn Văn, rồi cúi đầu nhìn nhìn tiểu huynh đệ dưới quần đang ngẩng đầu lên của mình… tuyệt vọng ôm kín mặt.
Tô Tuấn Văn ra cung điện thì gặp Lục Phùng.
Lục Phùng hỏi: “Sao vẻ mặt Điện hạ đầy u sầu, có chuyện gì xảy ra ư?”
Tô Tuấn Văn không trả lời hắn, mà chỉ nhìn trời nhìn đất, rồi mới liếc nhìn Lục Phùng, thở dài bỏ đi.
Trên đầu Lục Phùng mọc ra một dấu chấm hỏi “?”
Ngay sau đó, cửa mở ra, Chu Anh sửa sang lại bộ thường phục cũ của Thái tử, mặc không mấy vừa vặn, mang vẻ mặt ngây ngốc đi ra.
Chu Anh nhìn Lục Phùng, nhìn trời nhìn đất, cũng thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Đầu Lục Phùng mọc ra cả mớ đấu chấm hỏi “????”
Lục Phùng đi hỏi thái giám: “Điện hạ với Chu đại nhân có chuyện gì vậy?”
Thái giám cúi đầu: “Nô tài không biết gì hết.” Nói xong cũng chạy.
Lục Phùng bèn chặn Chu Anh lại, hỏi: “Ngươi với điện hạ có chuyện gì vậy?”
Chu Anh kéo tay Lục Phùng nói: “Ta có thể, có thể đã đắc tội Điện hạ —— Lục đại nhân, ta muốn xin nghỉ, cầu ngươi giúp lo hộ công việc”
Chu Anh giày vò Lục Phùng một hồi lâu, Lục Phùng cuối cùng cugnx đồng ý thay ca với hắn.
Chu Anh về đến nhà, ngã quắp trên giường mình, còn chưa kịp khổ não chuyện xấu hổ trước mặt Thái tử, anh hắn đã tìm tới.
Anh hắn đẩy cửa ra, vội vàng lôi đầu hắn từ trên giường đậy: “Tiểu tử ngươi sao lại ở đây? Thái tử với Vương Thái phó đang cãi om rùm beng, cha bảo ta nhanh đi tìm ngươi tới khuyên nhủ.”
Khi Chu Anh đuổi đến, Tô Tuấn Văn và Vương Phượng Anh đều mặt đỏ tới mang tai, ai cũng không chịu nhường ai.
Trượng phu và phụ thân cãi nhau, Thái tử phi đương nhiên cũng ở đó, chỉ là núp ở bên cạnh Lục Phùng, được thị nữ đỡ, cúi đầu lau nước mắt.
Chu Anh cũng nhanh tới hỏi Lục Phùng chuyện gì đã xảy ra, Lục Phùng ra hiệu cho hắn im lặng, chỉ lắc đầu một cái, để tự hắn nghe rõ.
Chu Anh chăm chú nghe, mới hiểu được sự tình rối ren.
Thái tử thế mà lại muốn chơi mạnh tay, thừa lúc trong cung hỗn loạn, bức lão hoàng đế thoái vị luôn.
Vương Phượng Anh tức giận đến mắng Thái tử lỗ mãng.
Thái tử thì lại nói bệ hạ bây giờ đã bệnh đến nỗi không nhúc nhích được, nhưng cũng không chết ngay được, người Hồ ở biên cương thì như hổ rình mồi.
Y cần lập tức đăng cơ chỉnh binh chuẩn bị chiến tranh, còn châm chọc khiêu khích nói, bây giờ bệ hạ thoái vị, sau này còn có thể sống thêm đến mấy năm.
Vương Phượng Anh đương nhiên không cho phép, dù như vậy cũng sẽ bị các Ngôn quan tiền triều dùng ngòi bút công kích.
Nếu lúc này bức hoàng đế thoái vị, thì Thái tử vốn còn đang ở vị thế cao, có công bình định phản loạn lập tức sẽ bị hoài nghi là kẻ đứng sau tạo phản, mà không phải người bị ép phải chống trả.
Chu Anh chưa từng thấy Thái tử nổi nóng như vậy.
Tô Tuấn Văn khoác khôi giáp, cả người âm trầm, bộ dạng như muốn ngay lập tức xông ra đi hành thích vua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...