Ta Thật Thảm
Nhấn chọn biểu tượng "Có" trên màn hình xong, hắn đột nhiên cảm thấy chóng mặt một cách không hiểu được. Cơ thể hắn thì hắn tất nhiên là biết mình không hề có bệnh gì cả, thiếu máu hay tụt huyết áp là hoàn toàn không thể xuất hiện. Mặc Trúc Hạ cố nheo mắt nhìn về phía màn hình máy tính, một hình ảnh cực kỳ thót tim hiện lên. Đó là phần nửa dưới của gương mặt, nó màu đỏ máu với phần miệng cười khoe ra những chiếc răng vừa nhọn vừa dài. Âm thanh mà hắn nghe được từ chiếc tai nghe gắn với máy tính là câu chúc và chào mừng đến với thứ gì đó.
- Đáng chết!
Trong khi dần lịm đi, Mặc Trúc Hạ tức giận quát lên một tiếng khi biết mình bị lừa. Khi ở trong quán net này quả thực rất dễ làm người ta thả lỏng cảnh giác vì có nhiều người xung quanh. Hắn lại còn đang mất bình tĩnh vì có ai đó đang theo dõi bản thân từ xa nên không mấy tỉnh táo trước lời thách đố quá mức lộ liễu kia. Quả thật là đáng giận, hắn nắm chặt hai bàn tay rồi gục xuống bàn phím máy tính.
Vừa lúc nằm xuống, hắn lại ngay lập tức có thể mở mắt ra và xem xét quang cảnh xung quanh mình. Hiện tại hắn đang ngồi dựa lưng vào một mặt phẳng nào đó, do cảm giác mát lạnh từ mặt phẳng mà hắn đó là tường xi măng bình thường. Nhưng thứ mà hắn phải đối mặt ngay lúc này chính là một đống cặp mắt xa lạ chĩa thẳng vào mình. Mặc Trúc Hạ không hề thấy thoải mái chút nào khi ở trong tình cảnh này. Mặt hắn đanh lại vì khó chịu.
Nơi mà hắn đang ở đó chính là một cái phòng khách, có bàn cà phê, một bộ sô pha màu nâu và một cái tủ kính đựng mấy món đồ linh tinh mang giá trị kỷ niệm. Những ánh mắt tò mò xen lẫn khinh thường và tội nghiệp chĩa thẳng vào hắn lúc nãy là của ba người. Người phụ nữ trung niên không quá lớn tuổi, nhưng khóe mắt đã có chút ít nếp nhăn đang ngồi ở trên bộ sô pha và cách đó không xa là một cậu học sinh trông còn trẻ hơn cả hắn đang ngồi gần đó. Còn người còn lại là một ông chú râu ria mọc lởm chởm đang đứng tựa lưng vào tường, người này từ đầu tới giờ vẫn đang nhìn hắn như thể một mớ rắc rối.
Sau khi đưa mắt đánh giá sơ ba người trước mắt, Mặc Trúc Hạ hít một hơi thật sâu và dùng tay mình tì vào bức tường phía sau lưng để có thể đứng dậy được. Hắn mặc dù không muốn mở miệng cũng phải cố gắng mà kiềm chế xúc động muốn chửi người để có được thông tin mà mình cần nhất bây giờ. Đây là đâu? Hắn thật sự không nghĩ nơi này có thể là thứ bản thân mơ thấy được, vì nó quá chân thật đi.
- Xin hỏi, nơi này là gì?
Khi Mặc Trúc Hạ hỏi câu này, hắn đã nghĩ đến cái quảng cáo quỷ quái chết tiệt kia đã dụ mình tới đây. Có thể bình thường hắn không tin những câu chuyện mang màu sắc huyền bí, nhưng điều này không có nghĩa là mọi thứ đều có đúng và sai rạch ròi. Rất nhiều thứ trên thế giới mà con người chưa có lời giải đáp, họ cũng không tài nào dùng khoa học để có thể lý giải nó được. Và với tình cảnh bây giờ của hắn thì chỉ có thể tạm thời tin tưởng và chấp nhận.
Ba người kia khi nghe hắn đặt câu hỏi thì người đàn ông đang đứng kia hừ một tiếng và không thèm đếm xỉa gì đến việc trả lời hắn. Mặc Trúc Hạ cũng không trông mong gì từ thái độ của người đàn ông này, hắn chỉ nhìn thẳng về phía người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sô pha kia. Thông thường phụ nữ là những con người rất bao dung, họ trời sinh mang trong mình sự đồng cảm mạnh mẽ nên dễ dàng nói chuyện hơn nhiều. Sau khi nhìn người phụ nữ kia một hồi, hắn thấy bà ấy thở dài và bắt đầu chuẩn bị lời nói sao cho dễ hiểu nhất.
- Đây là một trò chơi, cháu có thể hiểu một cách đơn giản như vậy, nhưng đây không phải là một trò chơi bình thường vì khả năng mất mạng rất cao. Hiện tại vẫn chưa bắt đầu trò chơi, cho nên hệ thống chưa giải thích luật chơi lần này. Ta chỉ có thể giải thích với cháu như thế.
Một trò chơi, đây là thứ mà cái quảng cáo thách thức mình nhấn vào đó sao, hắn nghĩ trong đầu một lúc rồi lại đặt thêm câu hỏi.
- Mọi người đều bị một cái quảng cáo đáng ngờ mang tới đây?
Câu hỏi này của cậu làm không khí trong căn phòng khách không mấy rộng rãi này càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Hắn thấy không ai muốn trả lời mình thì cho rằng tất cả có vẻ do cái quảng cáo quái ác đó đem trở thành người chơi.
- Nhìn mọi người trông khá bình tĩnh. Vậy không biết đây là lần thứ mấy mọi người tham dự rồi?
Lần này thì ngay cả ông chú cau có, khó chịu kia cũng lên tiếng, ông ta nói rằng bản thân lần này chơi là lần thứ thứ 3 rồi. Người phụ nữ trung niên kia thì là lần thứ 2 và cậu học sinh kia cũng là lần thứ 2. Vậy để mà nói thì hắn là người mới, hèn gì không ai thèm đếm xỉa gì đến hắn và thái độ còn không mấy thân thiện. Theo như góc nhìn của ba người kia thì hắn chả khác gì một cái tạ làm chậm trễ và ngáng chân người khác cả.
Sau khi nghe được những lời đáp trên thì Mặc Trúc Hạ không có bất kỳ ý muốn thu thập thêm thông tin từ họ, không ai nghĩ đi giúp một người mới như hắn thì hắn cũng không cần phải treo bộ dạng chờ được giúp đỡ lên mặt nữa. Những người kia cũng chẳng mảy may muốn làm quen hay giới thiệu bản thân với người lạ nên hắn bắt đầu đi xung quanh để xem xét có điều gì mới lạ hay không.
Trước mắt thì hắn xác định được rằng đây là một căn hộ chung cư khá ổn thỏa với ba gian ngăn cách bởi một phòng khách. Từ hướng cửa chính đi vào thì bên tay trái phòng khách là phòng ngủ và bên tay phải thì là phòng bếp. Cách trang trí, bày biện đồ dùng trong nhà cho thấy rằng đây là một người độc thân và chính xác hơn là một người nam vì màu sắc căn phòng thiên về những gam màu trầm, trung tính. Ba người thấy hắn đi xem xét mọi thứ trong nhà thì cũng đưa mắt nhìn, có vẻ đối với họ thì việc điều tra mọi thứ trong phòng không có ích lợi gì nên họ vẫn cứ giữ nguyên vị trí ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...