Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
“Ta không thích đánh đánh giết giết, chẳng qua luôn có kẻ không có mắt hay quấy rầy người ta thanh tĩnh.
” Lục Kiến Vi nói một câu như thật như giả.
Trương bá nháy mắt hiểu ý.
“Chưởng quầy, nếu có thể chiêu mộ tiểu nhị võ công cao cường, hẳn là có thể tránh được bọn đạo chích gây chuyện.
”“Chưởng quầy tỷ tỷ, khách điếm không phải có tiền bối cao nhân tọa trấn sao?” Nhạc Thù nhịn không được mở miệng hỏi.
“Trong tiệm chỉ có ba người chúng ta, làm gì có cao thủ tiền bối?” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Ngươi nghe ở đâu tin này?”Nhạc Thù đầu óc hoang mang: “Nhưng……”“Chưởng quầy, Yến Phi Tàng là giang hồ đệ nhất đao khách, vũ lực tự nhiên không cần phải nói.
” Trương bá cắt ngang lời Nhạc Thù: “Hắn hôm nay thua trong tay ngài, dựa vào tính cách hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
”Lục Kiến Vi cười mà không nói, không hổ là người từng làm quản gia, quả thật biết nhìn mặt đoán ý.
“Yến Phi Tàng người này có hai sở thích, một là so tài, hai là đao pháp.
” Trương bá suy bụng ta ra bụng người nói: “Nếu ngài có thể chỉ điểm hắn đao kỹ, hoặc lấy ra đao pháp tinh diệu có lẽ sẽ mời được hắn.
”Lục Kiến Vi lười biếng chống cằm: “Không khó.
”Trương bá cung kính nói: “Ngài yên tâm, việc này ta chắc chắn làm thỏa đáng.
”Lão tin rằng không có võ giả nào có thể chống đỡ được loại dụ hoặc này, đặc biệt là Yến Phi Tàng.
Chỉ cần im hơi lặng tiệng lộ ra ưu điểm khách điếm, Yến Phi Tàng chắc chắn sẵn sàng chủ động góp sức.
Hai người rời khỏi phòng, trong lúc xuống lầu Nhạc Thù nhỏ giọng hỏi: “Ta vừa rồi có phải nói sai gì rồi không?”“Cao thủ tiền bối hành sự khiêm tốn, không thích người khác dị luận, huống hồ cấp bậc cao nhân theo đuổi cảnh giới càng cao, bế quan tu luyện là chuyện thường tình.
” Trương bá ôn tồn nói.
Nhạc Thù bừng tỉnh: “Cũng đúng.
”Hai người đi đến lầu hai thì gặp phải Tiết Quan Hà đang bưng khay trà đến cho đôi sư huynh muội Nhàn Vân sơn trang.
“Trương bá, A Nguyệt.
” Tiết Quan Hà mặt lộ vẻ vui mừng: “Trước kia ta không biết bản thân nên học gì, hôm nay rốt cuộc cũng đã xác định rồi!”“Là gì thế?” Nhạc Thù tò mò hỏi.
“Vừa rồi ta mới xem Yến đại hiệp dùng đao, trong lòng như có đám lửa thiêu cháy.
” Tiết Quan Hà hai mắt sáng ngời nói: “Ta muốn học đao!”Nhạc Thù tán thưởng: “Ta cũng cảm thấy ngươi rất thích hợp học đao.
”“Thật vậy sao?” Tiết Quan Hà hưng phấn hỏi: “Ngươi nhìn ra bằng cách nào?”“Kỹ thuật xắt rau lúc nấu ăn của ngươi thật sự không tồi, có thể thấy phương diện dùng đao quả thực có thiên phú.
”Tiết Quan Hà: “……”Hắn bật cười ha hả: “Ta đi đưa nước trà.
”Trong phòng, hai sư huynh muội đang thương lượng việc truyền tin đột nhiên nghe được tiếng bước chân liền ngậm miệng không nói.
Chờ Tiết Quan Hà bưng nước trà tới Đào Dương mới hỏi: “Có thể cho chúng ta mượn xe lừa khách điếm dùng được không?”Tiết Quan Hà sửng sốt hỏi lại: “Các ngươi mượn làm gì?”“Chúng ta muốn đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Thành, xe lừa sẽ nhanh hơn.
”“Ta thấy nhị vị không giống người thiếu tiền người, vì sao không mua ngựa thay vì đi bộ?”Khách nhân hôm nay ai nấy cũng đều kỳ quái, nhìn qua đều giống như không thiếu tiền, thế mà không ai cưỡi ngựa.
Ngụy Liễu nghe vậy thở dài: “Ngựa chạy nửa đường gục chết, chỗ này lại hẻo lánh hoang vắng, trời xa đất lạ chúng ta không tìm được mã thị nên đành phải cuốc bộ.
”“Khách điếm không có ngoại lệ cho mượn xe lừa, ta phải hỏi chưởng quầy thử, khách nhân chờ một chút.
” Tiết Quan Hà khách khí nói.
Hai người tỏ vẻ thấu hiểu.
Ngụy Liễu lại hỏi: “Tiểu nhị, ta hỏi ngươi chuyện này.
”“Khách nhân xin hỏi.
”“Xiêm y và trang sức Lục chưởng quầy nhà ngươi mang đều mua tại Vọng Nguyệt Thành sao?” Mắt nàng lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ: “Trang sức và xiêm y đều vô cùng độc đáo mới mẻ, ta ở nơi khác chưa từng thấy qua, không biến giá bán thế nào?”Tiết Quan Hà: “……”Hắn nào biết xiêm y trang sức gì chứ?“Cái này ta cũng không rõ lắm.
”Ngụy Liễu nói: “Vậy ngươi đi hỏi thử Lục chưởng quầy.
”Tiết Quan Hà gật đầu ra cửa, đầu tiên là lên lầu ba gõ cửa phòng Lục Kiến Vi, thấy không có người đáp lại mới quay trở lại đại đường lầu một.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...