Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A


Trần Hán Thăng tửu lượng vốn không yếu, nhất là lúc người khác uống rượu, hắn giả bộ ăn đồ ăn, bây giờ hắn đột nhiên đứng ra nếu như nói gặp thần sát thần thì đấy là khoác lác, nhưng chuyện chặn rượu thì một điểm vấn đề cũng không có.

Rượu tràng vì là lãnh đạo mà chặn rượu là chuyện rất thông thường, đặc biệt bên chuyển phát nhanh khá là tôn sùng nghĩa khí anh em, nhưng người đứng ngoài thực sự không thể nói thêm câu gì.

Trước mặt nhiều người như vậy, người đã kết hôn như "Chu tổng" cũng không có quá nhiều ý nghĩ, hắn chỉ muốn thiết lập một chút uy quyền trong lòng Khổng Tĩnh.

Khổng Tĩnh gần như say rồi, mục đích của lão cũng đạt được.

Sau khi "Chu tổng" rời đi, Trần Hán Thăng đỡ Khổng Tĩnh say khướt trở về phòng.

"Lạch cạch."
Trần Hán Thăng bật đèn phòng lên, có điều người sau rượu lại khá mẫn cảm với ánh sáng vì thế Khổng Tĩnh theo bản năng đưa tay lên che mắt.

"Không hoàn toàn say a."
Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng một câu, hắn cố ý bật đèn để xem là Khổng Tĩnh say tới mức độ nào, còn xem cô có mấy phần ý thức, chí ít nếu như bây giờ Trần Hán Thăng có tháo quần áo cô nàng xuống thì một cái bạt tai là không thể thiếu.

Hắn đổi đèn phòng thành đèn ngủ, lần này độ sáng yếu đi rất nhiều, Khổng Tĩnh mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

"May là mình cũng không nghĩ đến chuyện cởi quần áo."
Ba năm không lỗ vốn đó là Thẩm Ấu Sở, Trịnh Quan Thị cũng miễn cưỡng đáng giá thử một lần, Khổng Tĩnh tuy rằng rất có phong vận, có điều Trần Hán Thăng đối với cô ở trong lòng vẫn dừng lại ở người giúp đỡ phía trên.


Cái gọi là "Uống say sau đó cơ hội", Trần Hán Thăng chỉ là muốn cùng cô nói chút lời nói thật lòng, hiểu rõ nhau hơn.

Bình thường Khổng Tĩnh khá là kín tiếng, rất ít khi đề cập đến chuyện cá nhân.

Trần Hán Thăng pha một ấm trà nóng, sau đó vỗ vỗ vào lưng của Khổng Tĩnh: "Tĩnh tỷ, có muốn uống chút trà nóng hay không?"
"A, a ······ cảm ơn "
Hiện tại Khổng Tĩnh đã tốt hơn rất nhiều, cô chậm rãi ngồi dậy.

Trần Hán Thăng thân mật nhét cho cô một cái chăn bông làm chỗ dựa, rồi quay lại đi xem trà đã được chưa.

Trong phòng khách sạn tối tăm này, chỉ có Trần Hán Thăng tới tới lui lui với bóng người bận rộn.

"Quên giúp tỷ cởi giày."
Trần Hán Thăng bưng ấm trà tới, thoáng nhìn thấy trên chân Khổng Tĩnh đang còn mang theo một đôi giày da, hắn lập tức ngồi xổm xuống hỗ trợ cởi giày.

"Không cần đâu ······ "
Khổng Tĩnh rất muốn chống cự, chỉ là động tác của Trần Hán Thăng thực sự rất nhanh, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mắt cá chân của mình bị Trần Hán Thăng nắm trong tay, nhẹ nhàng cởi giày của mình ra.

Thời khắc này nội tâm của Khổng Tĩnh thực sự rất là xấu hổm, bởi vì cô thấy ánh mắt của Trần Hán Thăng có chút chăm chú.

Để giày da của mình có chút thoáng khí, Khổng Tĩnh đã mua một đôi tất màu đen trong suốt ở tiệm hàng nước ngoài, vẫn là đôi tất có hoa văn nhưng lại khác mỏng thật giống như là để đôi chân trần trụi của mình bị đôi tay của Trần Hán Thăng đỡ lên vậy.


Cũng vì thế đôi bàn chân cũng cảm thấy được hơi ấm từ lòng bàn tay của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng thưởng thức xong đôi bàn chân nhỏ của Khổng Tĩnh, lại đột nhiên hỏi.

"Tĩnh Tỷ có muốn cởi luôn tất không?"
"Không cần, không ······ "
Khổng Tĩnh còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh, cô không nhịn được nhắm hai mắt lại, thì ra đôi tất cũng đã bị cởi ra.

Bởi vì những dây thần kinh trên chân đều phi thường nhạy cảm, vì lẽ đó mà những nữ nhân thời xưa so với thân thể thì chân còn là địa điểm riêng tư hơn, trừ người đàn ông của mình ra thì hầu như không để cho người khac chạm vào.

Cũng may Trần Hán Thăng cũng rất biết chừng mực, không có lại đi "Cưỡng hiếp", mà lại lấy một chiếc chăn giường khác qua đắp cho nửa dưới của Khổng Tĩnh.

Khổng Tĩnh lập tức uống trả để che đi vẻ căng thẳng, vừa quan sát vẻ mặt của Trần Hán Thăng, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt đơn thuần chất phác của hắn, thật giống như là để là vì để cho chính mình thoải mái một điểm mới cởi giày.

"Trước đây Tĩnh tỷ thường say sao?"
Trần Hán Thăng lơ đãng hỏi.

"Trước đây đi công tác có say một lần, sau này chỉ khi nào gặp loại công tác kiểu này mới say."
Bởi vì ảnh hưởng của chút men say, ham muốn nói chuyện Khổng Tĩnh được tăng thêm không ít.

Trần Hán Thăng rất tò mò: "Việc say rượu vì công tác kiểu này thì có thể lý giải, còn công tác trước đây nguyên nhân là gì thế?"

Lần thứ hai Khổng Tĩnh đánh giá Trần Hán Thăng, lúc này mới phát hiện dưới ánh đèn mờ ảo này chỉ có thể làm nổi bật lên nửa khuôn mặt của Trần Hán Thăng, căn bản không nhìn thấu được nửa khuôn mặt còn lại là vui sướng hay đâu buồn huống chi là chuyện thất tình lục đục ở trong nội tâm.

"Đôi gò má này sao lại có một luồng tang thương, ở cái tuổi này hắn có thể có bao nhiêu cố sự* đây?"
*cố sự: truyện cũ
Khổng Tĩnh đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác như vậy, lại nghĩ đến thời điểm cô tản bộ cùng Trần Hán Thăng, kì thực mà nói hầu như mọi chuyện đều là mình nói trước, Trần Hán Thăng chỉ dùng thân phận người nghe để dẫn dắt câu chuyện mà thôi.

"Trước đây cậu đã yêu ai hay chưa?"
Khổng Tĩnh không hiểu sao lại hỏi ngược lại, nội tâm của cô hứng thú khởi động tìm kiếm đáp án.

Trần Hán Thăng trầm mặc một hồi: "Chị muốn nghe về chuyện cũ của em hay sao?"
"Có thuận tiện không?"
Khổng Tĩnh lấy chăn đẩy lên phía sau một cái, tìm điểm tự thoải mái để nghe.

Trần Hán Thăng cười cợt: "Cũng chả có gì mà không thể nói được, thời cấp hai em yêu một cô gái suốt ba năm, toàn trường ai ai cũng biết.

Nhưng lúc tốt nghiệp tỏ tình thì bị từ chối, hơn nữa lên cấp ba lại không học cùng nhau nữa cuối cùng lại cắt đứt quan hệ với nhau."
Khổng Tĩnh gật gù, không nghĩ tới Trần Hán Thăng cấp hai đã yêu đương, rất hiển nhiên còn có cấp ba cố sự.

"Sau đó lên cấp ba, lớp 11 thời em cùng một tiểu sư muội xác định quan hệ."
Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm, chậm rãi nói: "Tiểu sư muội trước đây học cấp hai bị lưu manh đùa giỡn, lúc đó em đi ngang qua rồi cùng bọn lưu manh đánh nhau một trận sau đó tiểu sư muội lại theo em lên cấp ba cùng với nhau."
"Em ấy vốn điểm có thể đậu vào một trường cấp ba tốt hơn, cũng chỉ vì em mà giảm điểm thi đi để vào được." Trần Hán Thăng lại nói thêm một câu.

Khổng Tĩnh "Ừ" một tiếng, nếu như mình là Trần Hán Thăng, đại khái cũng không nỡ bỏ tiểu sư muội như vậy.

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Có điều tiểu sư muội chuyện tình cảm lại không giống người bình thường, em cùng người phụ nữ khác nói chuyện thì cô ấy nhất định đều ghen, hai người thường xuyên cãi nhau, sau đấy mới nhận ra là em không thích cổ, nhưng cô ấy nhất định không chia tay, cứ chia rồi hợp hồi rồi chia cho đến khi em tốt nghiệp cấp ba mới chia tay."

"Có điều ở ngày tốt nghiệp ấy, em lại phát hiện ở trong trường học còn ẩn giấu một hoa khôi của trường đang tiếc lúc đó quá nóng vội mà tuột mất."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Sau khi lên đại học thì em không muốn yêu đương nữa, độc thân chính ra tự do hơn nhiều nhưng mà mẹ em vẫn luôn giục em tìm thêm một người bạn gái nữa.

Mấy nhà có con trạc tuổi em thì đều đã đi tìm người bạn gái thứ hai cả rồi."
Khổng Tĩnh rất giật mình: "Ngươi cậu cũng quá sốt ruột đi, thực sự cậu mới năm 2 thôi mà."
Trần Hán Thăng cười cợt, hắn cố ý tả lại một đời trước đây mình từng trải qua chỉ là đưa trục thời gian thành sai mà thôi.

Cấp hai thực ra là cấp ba, cấp ba thực ra là đại học, đại học thực ra là sau khi đi làm việc, cái gọi là "Đại học tìm bạn gái" chính là Lương thái hậu thúc hôn, "Tìm thêm bạn gái nữa" thực ra là tái hôn.

(Đoạn này mình cũng không biết Trần Hán Thăng đã cưới La Tuyền hay chưa vì ở dưới là tái hôn, còn đoạn sau mình spoil luôn( đoạn này là kiếp trước nhé) là Thẩm Ấu Sở đi làm nghiên cứu viên rồi bệnh...!còn Tiểu Ngư Nhi thì đi sang nước Mỹ du học trở về cũng không cùng nhau giao tiếp với main)
"Em cũng thường nghĩ nếu như có một ngày em có thể trở về lúc tốt nghiệp cao trung."
Trần Hán Thăng nhìn về phía Khổng Tĩnh: "Tĩnh tỷ chị nói em phải làm gì?"
Khổng Tĩnh nghĩ thầm chẳng trách Trần Hán Thăng so với những sinh viên đại học bình thường thì trưởng thành hơn nhiều, thì ra những điều cậu ta trải qua thực sự quá phong phú.

"Nếu như thực sự trở lại thời cấp hai thì đầu tiên em nên xác định người mà mình thích nhất."
Khổng Tĩnh suy tư nói: "Nếu như em vẫn như cũ yêu thích cô gái mà em đã tỏ tình thì nên tranh thủ đi; còn nếu như không thích tiểu sư muội thì phải kiên định từ chối; còn cô gái còn lại kia thì nếu như hai người gia đình không quá thân thiết thì tốt nhất đừng trêu người ta."
Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn Khổng Tĩnh: "Tĩnh tỷ, tam quan của chị thực sự đúng đắn quá đi."
Khổng Tĩnh cũng sửng sốt một chút: "Đây chính là ý nghĩ của người bình thường thôi mà."
"Mọi chuyện của cậu đều nằm ở cấp hai a, còn nếu là tôi thì sẽ chọn trở về lúc tốt nghiệp cấp ba giống như cậu bây giờ vậy."
Trần Hán Thăng hấp háy mắt: "Lẽ nào không lưu lại chút tiếc nuối nào sao?"
Khổng Tĩnh suy nghĩ một chút, yên lặng lắc đầu một cái.

"Vì vậy?"
Trần Hán Thăng giơ tay phải lên, ở dưới ngọn đèn nắm chặt lại: "Tất cả em đều muốn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui