Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng chạy xong mười vòng quanh sân tập, thì đến chiếc quần lót cũng ướt đầm mồ hôi. Thời điểm, hắn quay về chỗ ngồi, đi ngang qua chỗ bọn con trai, thì đứa nào đứa nấy đều giơ ngón tay cái hướng về phía hắn. Bọn này chưa hẳn hiểu được ý đồ của Trần Hán Thăng trong việc này, nhưng đều biết mái tóc của mình được giữ lại đều nhờ công của Trần Hán Thăng.

Lúc này, thằng nhóc Kim Dương Minh lặng lẽ tiến lại gần có chút ý tứ thăm dò, giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ: “Trần ca, ku anh bật huấn luyện viên nhìn rất trâu bò nha.”

“Cái gì mà bật với chả không bật huấn luyện viên!”

Trần Hán Thăng không muốn tâm lý bọn này lúc nào cũng muốn đối nghịch lại huấn luyện viên, nên lập tức mắng ngay: “Chu Thành Long đúng là con lợn, tóc dài như thế còn không biết đường giấu đi, làm bố mày phải chạy 10 vòng, mệt muốn đứt cả hơi đây này.”

Trần Hán Thăng cố ý nói cho Chu Thành Long nghe được. Chu Thành Long cười ‘ hắc hắc’ lên tiếng nịnh hót: “Lớp trưởng, tối nay em mời ngài ăn cơm.”

Dương Thế Siêu nghe thấy, vội vàng nói: “Cũng đừng quên chú Dương này đấy nhá.”

Chuyện này cứ vậy bỏ qua đi, Trần Hán Thăng cố gắng hạ thấp ảnh hưởng của việc này lại, làm cho sự việc thành không có gì.

Hồ Lâm Ngữ chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, áp lực càng ngày càng lớn. Giờ này, chỗ bọn con trai đã một lòng một dạ hướng về Trần Hán Thăng, xem ra mình chỉ còn cách, đoàn kết các bạn nữ lại cùng một chỗ mà thôi.

Sau bữa cơm chiều, mọi người không phải tham gia huấn luyện quân sự nữa. Hồ Lâm Ngữ mua chút nước ngọt, bánh kẹo, hoa quả đưa tới ký túc xá nữ, để tăng cường thêm tình cảm, cùng đề xuất ý kiến mình muốn làm lớp trưởng cho các bạn nữ nghe.

Loại hình thức này tương đối trần trụi cùng trực tiếp. Dẫn đến các bạn học mới bước vào cánh cổng đại học cảm thấy hơi đột ngột và quá là thực dụng đi.

Hồ Lâm Ngữ vừa rời đi. Các bạn học ngồi đó vừa ăn vặt vừa bàn tán: “Hồ Lâm Ngữ muốn làm quan đến phát điên rồi, loại biện pháp này mà cũng lấy ra dùng được. Chẳng trách mọi người đều nói, đại học là một xã hội thu nhỏ nha.”

“Đúng vậy, mình cảm thấy Hán Thăng rất được, đúng chất nam tử hán đại trượng phu. Thời điểm, hắn nói lí cùng huấn luyện viên trông rất đẹp trai nha.”

“Hắn đúng thật không xấu, nhưng lớp trưởng là học sinh nam làm, thì người bất tiện là chúng ta đấy. Có một số việc trong lớp cần phải hỏi qua lớp trưởng, chả nhẽ đến lúc đó lại chạy tới ký túc xá nam, có vẻ hơi xa nha.”

“Đúng thế, thời điểm bầu cử lớp trưởng, chúng ta cho Hồ Lâm Ngữ một phiếu nha, coi như vì mấy món ăn vặt hôm nay đi.”

Bên này, Hồ Lâm Ngữ có hành động, bên kia Trần Hán Thăng cũng không phải ngồi không. Hắn cũng mua một chút đồ chơi nhỏ.


Đó là, 2 bộ bài tú lơ khơ, tổng giá trị 6 tệ.

Thởi điểm sau huấn luyện quân sự, tầm 8h, 9h, Trần Hán Thăng miệng ngậm điếu thuốc, trong túi quần là hai bộ bài tú lơ khơ, chân đi dép lê bước đi ‘xoành xoạch’ mở từng cửa phong ký túc xá nam, cùng với đó là ầm thanh ồn ào náo nhiệt vang lên.

“Ngủ cái khỉ gì giờ này, đánh bài.”

“Đừng xem AV nữa, đánh bài đi.”

“Có biết đánh bài hay không, để anh mày dạy cho.”



Lúc đầu, cũng chả có mấy thằng hưởng ứng cái trò này, nhưng về sau khi đội ‘xòe quạt’ bắt đầu thành hình thì mọi người cũng theo đó mà tập trung lại. Thời đại này, điện thoại máy tính còn chưa phổ biến, thì mấy thằng đực rựa cũng chỉ có trò chơi dạng này để giải trí mà thôi.

Đến ngày thứ hai, thứ ba, mọi người chỉ chờ đợi thời điểm huấn luyện quân sự xong, là chạy ngay về phòng để chiếm cho mình một vị trí trong ‘hội bàn tròn’.

Trong quá trình này, Trần Hán Thăng chỉ mất hai bộ bài, ngoài ra chẳng mất thêm thứ gì, từ nước ngọt, thuốc lá cũng không phải mua qua. Không những thế, hắn còn được ăn uống không ít đồ đặc sản mà các bạn mang theo. Lạ đời hơn nữa, hắn cũng chưa từng đề cập đến mình cần mọi người ủng hộ vào vị trí lớp trưởng, nhưng mọi người thi nhau nói, mong hắn có thể bỏ ra chút thời gian, cũng như bận rộn thêm một chút để tiếp nhận vị trí này.

Đây chình là sự khác biệt giữa Trần Hán Thăng cùng Hồ Lâm Ngữ trong quá trình làm việc trong vòng tròn của mình. Kết quả so ra cũng không khác nhau là mấy, đều có được sự ủng hộ của mọi người.

Nhưng Trần Hán Thăng có thể bảo vệ được hình tượng của bản thân mình, cùng sự cao quý của vị trí ‘lớp trưởng’ này.

Chẳng qua, hai bên so đấu không chỉ dừng lại ở đấy, có đôi khi phụ đạo viên Quách Trung Vân cũng sẽ đảo qua xem xét, lúc mọi người tham gia huấn luyện quân sự, đây là việc trường học đề ra, phụ đạo viên phải chấp hành.

Lão Quách cũng không để tâm đến vấn đề huấn luyện quân sự này cho lắm. Mỗi ngày, lão giống như đi điểm danh vậy, đến sân tập khoảng chừng 10 phút là kiếm cớ chuồn mất.

Hồ Lâm Ngữ cùng Trần Hán Thăng đều hiểu, Quách Trung Vân là người quyết định cuối cùng. Bởi vậy, trong thời gian ngắn ngủi 10 phút bên trong, hai người đều muốn thể hiện ưu thế của mình.

Thời điểm đó, Hồ Lâm Ngữ khi thì giúp các bạn điều chỉnh lại tư thế cho đúng, khi thì nhắc nhở các bạn mặc quần áo quân sự cho chỉnh tề, có lúc còn dìu bạn học có dấu hiệu cảm nắng vào chỗ mát nghỉ ngơi.


Nói chung, cô ấy tận dụng tất cả mọi cơ hội, để biểu hiện mình toàn tâm toàn lực phục vụ cho mục đích chung của cả lớp.

Còn thời điểm đó Trần Hán Thăng ở đâu và làm gì. Hắn đứng cùng Quách Trung Vân cười nói, hút thuốc, đôi khi liếc nhìn Hồ Lâm Ngữ đang mồ hôi đầm đìa.

“Dùng sức quá nhiều, được không bù mất.” Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói.

“Gần đây, mấy cậu đều đánh bài trong phòng ký túc xá phải không?”

Quách Trung Vân đột nhiên hỏi.

Trần Hán Thăng nhìn qua phụ đạo viên, bình tĩnh trả lời: “Chỉ là kiếm trò chơi bổ ích giải trí thôi mà.”

Lão Quách suýt chút nữa không nhịn được cười ra thành tiếng. Thằng nhóc này da mặt công nhận dày thật, thế mà có thể thoải mái nói đánh bài là ‘trò chơi có ích’ được. Nhưng sinh viên đánh bài cũng không phải việc gì to tát lắm, lão cũng không đào sâu tìm hiểu về vấn đề này.

“Tôi nghe nói, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự. Con trai lớp chúng ta suýt nữa xảy ra xung đột với huấn luyện viên?”

Quách Trung Vân hỏi tiếp vấn đề thứ hai.

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trả lời ngắn gọn: “Mọi thứ ổn rồi.”

“Ừ.”

Quách Trung Vân đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt cằm. Trần Hán Thăng trả lời, có một loại lực lượng khiến người nghe tin tưởng.

Trần Hán Thăng chưa hề hỏi qua Quách Trung Vân sao lại biết chuyện này. Quách Trung Vân làm giáo viên tại Tài Viện đã nhiều năm, có một số việc lão muốn tìm hiểu, chỉ cần hỏi một chút sẽ biết tường tận, nên lừa gạt là điều không cần thiết.

“Đinh đinh đinh.”

Thời điểm, Quách Trung Vân định căn dặn thêm một vài câu nữa, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Quách Trung Vân là giảng viên đại học, đã được vào biên chế, mua được điện thoại cũng là chuyện bình thường.


“Hôm nay là thứ 6, nhà trẻ tan học sớm.”

….

“Đêm nay, trường học tổ chức một cuộc họp, anh không thể xin nghỉ được.”

“Anh không thể tìm người hỗ trợ đón được sao, ngày hôm nay bệnh viện có rất nhiều chuyện.”

“Đấy, em nói bao nhiêu lần là mời một bảo mẫu, anh lại lo lắng con mình bị đối xử không tốt.”

Trần Hán Thăng nghe được từ ngữ trong điện thoại, đoán được người gọi đến là vợ Quách Trung Vân. Tóm tắt nội dung là, tối nay, Quách Trung Vân phải tham gia cuộc họp, vợ lão cũng bận việc tại bệnh viện, cả hai đều không thể đi đón con được.

“Vợ thầy gọi điện à?” Trần Hán Thăng hỏi.

Quách Trung Vân cau mày gật đầu.

“Nếu thầy không đi được, để em đi đón con gái của thầy cho?”

Trần Hán Thăng không hề vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Quách Trung Vân ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn Trần Hán Thăng, sau đó dứt khoát lắc đầu: “Không được, cậu còn phải tham gia huấn luyện quân sự!”

“Em có thể xin huấn luyện viên, cho phép nghỉ.”Trần Hán Thăng trả lời.

“Thôi đừng nói linh tinh nữa, cậu còn chưa quen thuộc đường đi tại Kiến Nghiệp.”

Quách Trung Vân lần nữa từ chối.

“Em có một người thân nhà ở Kiến Nghiệp. Toàn bộ thời gian nghỉ hè, em đều ở đấy, cho nên rất quen thuộc thành phố này.” Trần Hán Thăng bịa một lý do.

Quách Trung Vân vẫn còn chưa đồng ý. Lúc này, vợ lão lại gọi điện tới, hai người cãi nhau một hồi, cuối cùng Quách Trung Vân bực mình cúp luôn điện thoại.

“Để em thử làm chuyện này đi, thầy Quách?”

Trần Hán Thăng nhẫn nại nói.


Lão Quách nghiêm túc nhìn Trần Hán Thăng, rồi hỏi một câu: “Cậu biết nhà trẻ Cổ Lâu nằm ở đâu không?”

Trần Hán Thăng thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ của mình thường ngày, nghiêm túc hỏi lại: “Có mấy nhà trẻ Cổ Lâu. Không biết con gái của thầy học ở nhà trẻ Cổ Lâu thuộc đường Mân Giang, Ly Giang, hay Yến Tây Kinh?”

“Nó nằm ở đường Yến Tây Kinh.”

Lão Quách nghe được địa điểm mấy chi nhánh của nhà trẻ Cổ Lâu, trong tin tưởng hơn một chút, điều này rõ ràng Trần Hán Thăng rất quen thuộc những con đường này.

Trần Hán Thăng lục lại trí nhớ của mình một chút, rồi tiếp tục trả lời: “Từ trường học, bắt xe bus số 737, sau đó đổi sang xe bus 33 là có thể đến. Nhà trẻ Cổ Lâu nằm gần một chuỗi cửa hàng bán tiết vịt*, đối diện là một khách sạn 4 sao, gần đó còn có một cây ngô đồng(hay là cây sung dâu chứ không phải là cây ngô trồng lấy bắp đâu nhá) trông rất rậm rạp.

(* là một món ăn của trung quốc, máu vịt được luộc qua, sau đó cắt từng miếng gọn gàng chế biến thành nhiều món.)

Ban đầu, Trần Hán Thăng chỉ muốn chứng minh là mình quen thuộc đường ngang ngõ tắt ở đó mà thôi, nhưng kết quả lại khiến hắn chìm vào trong hồi ức, cứ thế nói ra tường tận cảnh vật xung quanh nhà trẻ Cổ Lâu. Quách Trung Vân không chờ thêm được nữa, vội vàng ngắt lời: “Nhà người thân của cậu nằm gần đó phải không?”

“He he, thầy Quách không làm nghề thầy bói thật là lãng phí tài năng.”

Trần Hán Thăng ‘hồn nhiên’ trả lời.

Quách Trung Vân vẫn còn một chút do dự. Lão tin tưởng Trần Hán Thăng biết rõ nhà trẻ Cổ Lâu ở nơi nào, nhưng vẫn còn băn khoăn không biết Trần Hán Thăng có chăm sóc tốt cho con gái của mình hay không!

Trần Hán Thăng thấy Quách Trung Vân đã bắt đầu lung lay, ngay lập tức nắm lấy cơ hội, bồi thêm một câu: “Em đến nhà trẻ, sẽ cùng lão sư liên hệ, để ngài nói chuyện với cô giáo bên đó. Đến lúc đó em nói ra mã số sinh viên, nếu trùng nhau thì rõ ràng không phải là giả mạo.”

Biện pháp này rất tốt. Tên tuổi cùng cơ quan công tác của bố mẹ có thể giả mạo, chứ mã số sinh viên dài như vậy, trừ Trần Hán Thăng ra ai mà nhớ cho được.

“Cậu cầm lấy điện thoại để dễ dàng liên lạc. 7h là hội nghị có thể kết thúc.”

Suy nghĩ một lúc, Quách Trung Vân quyết định để Trần Hán Thăng đi một chuyến. Trong lòng suy nghĩ, nếu thời điểm hai vợ chồng đều bận thì có thể thuê bảo mẫu.

Trần Hán Thăng bình tĩnh nhận lấy điện thoại, lúc này mình phải biểu hiện ra sự chín chắn để Quách Trung Vân thêm phần yên tâm.

Thật ra, Quách Trung Vân quyết định tin tưởng Trần Hán Thăng gồm có ba lý do. Thứ nhất, Trần Hán Thăng là một người có năng lực tùy cơ ứng biến rất tốt. Thứ hai, cuộc sống gia đình Trần Hán Thăng khá là đơn thuần, bố mẹ đều là công viên chức nhà nước. Thứ ba, Trần Hán Thăng nắm rõ đường lối đi lại không sợ lạc đường.

Trước khi đi, Trần Hán Thăng nhìn qua Hồ Lâm Ngữ mồ hôi đang chảy ra ròng ròng, trong lòng có điều suy nghĩ. Lão Quách nhìn thấy hành động của Hồ Lâm Ngữ cũng chỉ đánh giá là một sinh viên nhiệt tình, có trách nhiệm mà thôi. Còn đối với mình, đó là sự giúp đỡ về mặt cá nhân, lão sẽ nhớ tới một điểm ân tình trong đó.

“Xin lỗi tiểu Hồ, vị trí lớp trưởng phải là của mình chứ không thể của ai khác được. Sau đó mình sẽ là người phát ngôn của lão Quách, thông qua việc này mình sẽ giúp cậu biết thêm con người bên ngoài xã hội là như thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui