Dịch: God Of Heaven
***
Tuy rằng đây là lần đầu tiên liên hoan của viện ban liên lạc đối ngoại, thế nhưng bầu không khí lại chẳng có tý xa cách nào, bởi vì chuyện tình hồi cấp ba của cô nữ sinh xinh đẹp La Tuyền.
Những học sinh mới đều ở trạng thái hưng phấn líu ra líu ríu thảo luận với nhau, thỉnh thoảng còn truyền cho La Tuyền một ít ý đồ "Cướp nam nhân". Còn người trong cuộc Trần Hán Thăng nghe xong thì cảm thấy rất lúng túng.
Vì vậy người bộ trưởng này trở nên vô hình, chuyện họp mặt ngày hôm nay lại trở thành nơi để mọi người tán ngẫu chuyện tình cảm, đến ngay cả Nhiếp Tiểu Vũ cũng không có cách nào.
Có điều sau khi cơm nước xong, người phục vụ cầm hóa đơn đến nói: "Tổng cộng 320 tệ, vị nào trả tiền đây?"
Bây giờ những đứa học sinh năm nhất mới bắt đầu yên tĩnh lại, tất cả đều quay ánh mắt sang nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng ho một tiếng: "Đưa cho tôi đi."
Vì lẽ đó, ngày hôm nay Trần Hán Thăng vốn làm chủ hội nhưng đến lúc tính hóa đơn thì mọi người mới nhận ra.
Cơm nước xong, có một ít tân sinh viên vẫn muốn tiếp tục đi dạo ở thương phẩm Nghĩa Ô còn Trần Hán Thăng lại đi trở về trường học.
Lúc này, La Tuyền từ phía sau đuổi theo.
"Sư huynh, hai chúng ta cũng đã lâu chưa đi bộ cùng nhau rồi."
Trên đường đi bộ từ thương phẩm Nghĩa Ô về trường học, ánh đèn đường màu vàng hơi lấp lóe hấp dẫn những con con trùng không ngừng lao vào, trên bầu trời đầy sao cùng ánh trăng mông lung, thỉnh thoảng còn có một túm năm tụm ba thanh niên hướng tới dịch vụ Internet đi thoáng qua, nói chung rất có hơi thở cuộc sống.
Có điều, Trần Hán Thăng lại dùng một câu để phá tan bầu không khí: "Em đang nghĩ cái gì đấy, hai chúng ta không có tản bộ* với nhau!"
*Tản bộ: đi dạo.
La Tuyền cũng không tức giận, mỉm cười rồi chuyển đề tài: "Vừa nãy lúc ăn cơm, em cố ý không nói người kia chính là để sau này anh cũng dễ dàng chỉ huy người dưới."
"Ha ha ha."
Trần Hán Thăng đang hút thuốc lá, cười phun ra một vòng khói trắng: "Mấy ngày trước lúc anh chuyển sang bên này làm việc, có hai phó bộ trưởng cùng với mười mấy người trợ lý không nghe chỉ huy, em đoán xem sau đấy anh làm gì?"
La Tuyền lắc đầu một cái.
"Anh đây lập tức đuổi hết."
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn La Tuyền: "Vì lẽ đó nếu như ai không nghe anh chỉ huy thì sẽ đổi, uy hiếp cũng sẽ đổi."
La Tuyền gật gù: "Anh thật giống như trước đây, càng ngày càng bá đạo."
Trần Hán Thăng không muốn thảo luận thêm về đề tài này. Hắn bước nhanh về phía cổng trường, đột nhiên La Tuyền hỏi: "Nếu như không có cô gái ở bên trong 101, anh có thể cùng em yêu đương không?"
"Sẽ không, anh không thích em như thế này."
Trần Hán Thăng vung vung tay, bóng người chậm rãi biến mất ở trong màn đêm.
La Tuyền ở tại chỗ đứng một hồi, nhẹ giọng tự nhủ bản thân: "Mặc kệ như thế nào, yêu thích một người là không sai."
······
Đến sáng thứ bảy, Trần Hán Thăng đi tới đại học Tiên Ninh tìm Vương Tử Bác.
Ngày hôm nay sinh viên đại học năm nhất cũng không cần huấn luyện quân sự, bên 101 cũng không có hàng chuyển phát nhanh nào cần phải lấy, chỉ có Thẩm Ấu Sở đang yên tĩnh ngồi trên bàn làm việc ôn bài tập.
Mái tóc đen nhánh được buộc bởi một cái dây giun bình thường, đôi mắt hoa anh đào biểu lộ sự an bình, khuôn mặt dịu dàng tự nhiên làm người ta cảm thấy an tâm, ngón tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng chuyển động trang sách, không khác gì một bức tranh vẽ.
Nếu như Thẩm Ấu Sở đọc sách cảm thấy mệt mỏi, cô lập tức đứng dậy cầm một chiếc bình nước nhỏ đi tưới những cây hoa, sau đấy cô lại ngồi xổm người xuống quan sát những giọt nước mưa đang hội tụ trên cánh hoa.
"Tích tách "
Mỗi khi có giọt nước rơi xuống, Thẩm Ấu Sở lại mỉm cười, đối với cô vui sướng đơn giản chính là như vậy.
Ở nơi quang cảnh yên tĩnh này, cô nữ sinh xinh đẹp nhất Tài Viện lặng lẽ lan tỏa vẻ đẹp của chính mình.
Có điều theo thời gian trôi đi, ở căn cứ gây dựng sự nghiệp cũng bắt đầu náo nhiệt, sau khi đám người Lý Quyến Nam đến, Thẩm Ấu Sở lại như trước cúi đầu xuống bàn.
Tầm trên dưới 11 giờ, cửa chính 101 phát lên một tiếng đẩy ra "Kẽo kẹt", Lý Quyến Nam đi tới hỏi: "Xin chào, bạn cần gửi chuyển phát nhanh sao?"
Sau khi nghe được đáp án không phải, Lý Quyến Nam lại đi làm việc của chính mình.
Người này hướng tới Thẩm Ấu Sở: "Học tỷ, chị còn nhớ em không?"
Thẩm Ấu Sở bình thường chỉ phụ trách ghi chép công tác, cơ bản không giao thiệp với ai, cũng rất ít người đi tìm cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn một chút lại nhận ra đây là cô nữ sinh tình nguyện năm nhất hôm trước.
Em nữ sinh này cho dù đi giữa mưa cũng không muốn mượn ô của mình.
"Em, em có khỏe không."
Thẩm Ấu Sở đứng lên chào hỏi, lại đi rót cốc nước đặt lên bàn.
"Học tỷ, em tên là La Tuyền, học cùng cấp ba với Trần sư huynh." La Tuyền nói.
Thẩm Ấu Sở có chút giật mình, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp này lại là đồng hương của Trần Hán Thăng, vậy cô cũng nên làm quen một chút.
Có điều Thẩm Ấu Sở không giỏi giao lưu, sau khi đưa cốc nước thì hai tay lại để trên đầu gối không biết nên nói gì.
La Tuyền liền chủ động hỏi: "Sư tỷ không cần sốt sắng, em chỉ muốn đi ăn cơm ở nhà ăn số hai thôi, chỉ là thuận tiện đi qua nơi này, chị có muốn hay không cùng em đi ăn?"
Thẩm Ấu Sở vốn là không quen cùng người xa lạ ăn cơm, cô nếu không chính mình ăn thì sẽ cũng Trần Hán Thăng hoặc là Hồ Lâm ngữ mà thôi. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy không thể từ chối người khác được, đặc biệt đây là đồng hương của Trần Hán Thăng nữa chủ, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Hai người đi tới nhà ăn rồi trả tiền xếp hàng ăn cơm, La Tuyền vẫn đang quan sát Thẩm Ấu Sở, vì lẽ đó mọi cử động đều rất chú ý.
Cô đột nhiên phát hiện một vấn đề, Thẩm Ấu Sở lúc xếp hàng ở trong miệng lại đang đọc thuộc lòng thực đơn.
"Ma bà đậu hũ, món rau, ma bà đậu hũ, món rau, ma bà rau xanh, hũ đậu đỏ ······ "
"Sư tỷ, chị đang làm gì?" La Tuyền cảm thấy tò mò hỏi.
Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Chị sợ lúc gọi cơm nói vấp, đọc thầm từ trước."
La Tuyền tự hỏi rằng mình có cần phải đọc thực đơn lại một lần không.
"Anh ấy biết không?"
La Tuyền hỏi.
Thẩm Ấu Sở nhất thời không hiểu được hàm ý của câu này.
La Tuyền giải thích rõ: "Trần Hán Thăng biết không?"
Thẩm Ấu Sở gật gù.
La Tuyền suy nghĩ một chút: "Với tính cách của anh ấy, thực sự sẽ rất buồn bực."
"Ừm····· "
Thẩm Ấu Sở khẽ mím môi, cũng chỉ vì việc này mà Trần Hán Thăng không biết đã nói với mình bao nhiêu lần.
La Tuyền lắc đầu một cái, nói thầm một câu: "Vậy ý đồ của anh ấy đối với chị là gì, chẵng nhẽ chỉ vì sắc đẹp thôi sao?"
Có điều Thẩm Ấu Sở không nghe, bởi vì đã đã tới lượt của cô ấy lấy cơm, La Tuyền nghiêng đầu xem Thẩm Ấu Sở có nói vấp hay không, không nghĩ tới Thẩm Ấu Sở lại càng căng thẳng hơn.
Lần này tuy rằng không vấp, thế nhưng lại gọi sai: "Làm phiền gì, cháu muốn mua rau xanh tứ xuyên, đậu hủ đỏ."
Dì lấy cơm sửng sốt một chút, cái gì là "rau xanh tứ xuyên", "Đậu hũ đỏ".
Thẩm Ấu Sở trong lòng cũng biết gọi sai, thế nhưng ngoài miệng lại không biết sửa làm, bây giờ còn đứng xếp hàng, trong lòng loạn lên, không nhịn được nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng giẫm chân phải.
Cũng may cô làm nhà ăn lập tức phản ứng lại: "Có phải đậu hũ tứ xuyên cùng với món rau?"
Thẩm Ấu Sở nhanh chóng gật đầu.
Dì lập tức cười: "Lần sau có thể dùng tay để chỉ mà."
La Tuyền trợn mắt ngoác mồm nhìn khuôn mặt Thẩm Ấu Sở đang đỏ hồng bưng cơm rời đi.
"Phiền phức! Cho cháu Tôm bóc vỏ xào trứng cùng rau xanh."
La Tuyền mồm miệng lại lanh lợi rất nhiều, cô bưng khay cơm đi tới đối diện Thẩm Ấu Sở: "Sư tỷ, mỗi lần ăn cơm chị đều tìm nơi ít người thế này để ngồi ư?"
Thẩm Ấu Sở gật gù.
La Tuyền thầm nghĩ với tính cách của vị sư tỷ này thật không phù hợp với tính cách của Trần Hán Thăng, Trần sư huynh thực sự là người kiêu căng.
Lúc ăn cơm hai người không có trò chuyện với nhau, sau khi La Tuyền ăn xong, cô lẳng lặng nhìn Thẩm Ấu Sở trong khay cơm của mình mỗi một hạt gạo đều ăn sạch.
Ra khỏi nhà ăn, Thẩm Ấu Sở đối với La Tuyền nói: "Chị đi mua một ít hoa quả."
"Cùng nhau đi đi, em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm."
La Tuyền vốn dự định "Tìm hiểu rõ đối phương", vì lẽ đó cũng dự định theo.
Thẩm Ấu Sở cảm thấy có chút kì quái, có điều cô cũng không hỏi, hướng tới quầy hoa quả dưới ký túc xá.
"Xin chào, táo bao nhiêu tiền đấy ạ?"
"Lớn, ngọt một quả 3 tệ; nhỏ, chua một quả 2 tệ."
Thẩm Ấu Sở ngồi xổm người xuống, nghiêm túc cẩn thận chọn mấy quả táo, La Tuyền kỳ quái hỏi: "Sư tỷ, tại sao chị lại chọn hai loại táo, mua mấy cái lớn còn muốn mua hai cái nhỏ nữa."
Thẩm Ấu Sở liếc mắt nhìn La Tuyền không hề trả lời, nhẹ nhàng lấy ví nhỏ để trả tiền.
La Tuyền miễn cưỡng hỏi: "Sư tỷ, đây là bí mật không thể nói với người khác sao?"
Thẩm Ấu Sở ngại ngùng lắc đầu một cái: "Không phải nha, lớn cho anh ấy ăn, nhỏ chính để chị ăn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...