Sau khi cả hai rời đi, từ phía sau ngôi nhà mờ mờ, ảo ảo, bước ra một bóng người mặc hắc y vô cùng thần bí. Giọng nói khô khốc cất lên giữa cảnh chiều tĩnh mịch.
– Thì ra là như vậy!
Chiến quốc nổ ra, các nước nhỏ vì ở thế hạ phong nên đã cùng nhau liên minh với Bắc Quốc. Từ đó phân chia thành sáu Châu khác nhau. Trong số đó Đại Châu, được hình thành từ Bắc Quốc, là nơi rộng lớn nhất, cũng như sẽ nắm hầu hết quyền hành của lục châu.
Thục Châu, vương triều cai trị một cõi phương tây xa xôi, với bao đời đế vương thống trị vang danh khắp lục châu. Nơi đây còn được coi là cái nôi của các pháp sư theo con đường tu tiên. Cũng bởi vì quá tôn sùng đạo giáo nên Thục Châu từ lâu không còn được các châu khác coi trọng. Nhiều lần hoàng đế Đại Châu muốn xóa sổ Thục Châu khỏi bản đồ lục quốc nhưng đều nhận về là thương vong. Các binh sĩ mất tích không rõ nguyên do, một số trở về được thì điên điên, dại dại. Vì không có pháp sư nên Đại Châu gặp bất lợi về tâm linh, hoàng đế đành từ bỏ ý định thôn tính của mình.
Thiên Thành Thục Quốc, nơi nằm giữa hai ngọn núi lớn nhất lục quốc là Huyễn Ngạn Sơn và Huyền Vũ Sơn. Quanh năm được bảo bọc bởi linh khí nên sinh, thực vật ở nơi này phát triển đa dạng. Không khó để tìm gặp được linh chi và kì nam quý hiếm. Bởi có nguồn sản vật dồi dào nên thương nhân lẫn khách phương xa cũng đến đây với một số lượng rất lớn vào mỗi năm.
Được một hôm trời khá đẹp, mây trắng mỏng tanh, lướt nhẹ trên nền trời xanh như nhấn nhá cái sắc đẹp thiên nhiên này. Từ phía xa những tiếng “rầm rầm” như diễu binh tiến đến khu giao thương sầm uất. Tiếng tổng binh sứ hô to đầy oai nghiêm:
– Tất cả mau tránh đường!
Biết có chuyện chẳng lành nên không ai dám nói gì chỉ lẳng lặng đứng nép người vào quầy hàng hai bên đường, chừa lại lối đi cho binh lính. Lúc đoàn người đã đi qua, những tiếng nhí nhố bắt đầu xuất hiện:
– Hình như họ đang truy bắt ai đó thì phải!
– Bắt một người thì sao lại cho nhiều binh lính đi cùng như vậy chứ?
– Ta nghĩ có lẽ là tên nào đó mang trọng tội rồi!
Đứng gần đó nhưng Y Thanh lại tỏ ra không mấy quan tâm đến những lời ba hoa chích chòe của những người này. Nàng chỉ lặng lẽ chọn một cây trâm ngọc vừa ý mình. Dáng vẻ người thiếu nữ tựa hạt sương sớm, mặn mà nhưng lại trắng nhẹ thuần khiết. Nếu luận về nhan sắc thì cho dù có là đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng chưa thể so với nàng ta. Đang mải mê nhìn ngắm một chiếc trâm thì chợt giọng nói ấm áp của nam nhân khẽ bên tai:
– Cô nương thích nó sao?
Y Thanh lúc này quay sang nhìn người vừa nói. Người này có vẻ ngoài thanh tú, chính trực, còn phát ra chút linh khí nữa.
– Phải rồi, chẳng hay vị công tử đây hỏi tôi như vậy là có ý gì? Hay là công tử muốn mua nó sao?
Chàng trai cười phóng khoáng đáp lời:
– Không, ta không có ý đó, cây trâm đẹp như thế này thì chỉ nên cài trên tóc của tuyệt thế giai nhân như cô nương đây thôi.
Nghe được lời khen từ một nam nhân xa lạ thì mặt Y Thanh ửng đỏ có chút xấu hổ nhưng vẫn khiêm tốn trả lời:
– Tôi chỉ là một thôn nữ, dung mạo cũng bình thường thì làm sao được như công tử nói chứ.
Người kia nhìn từ trên xuống dưới Y Thanh như đánh giá, rồi mới nói:
– Gương mặt xinh đẹp, da trắng, ngực…
Chưa nói xong thì Y Thanh vội bịt miệng anh ta lại mà lúng túng:
– Đừng có nói nữa, sao công tử lại nhận xét nữ nhân thô thiển như vậy chứ?
Lát sau nàng mới buông tay ra, vẻ chính trực lúc đầu của hắn đã biến mất sau câu bình phẩm cơ thể kia. Chàng trai nãy giờ cũng nhận ra mình lỡ lời nên vội chữa cháy:
– Thứ lỗi cho Du Luân ta hơi thẳng thắn, mạo phạm cô nương đây rồi, thật ngại quá!
Nội tâm Y Thanh thầm mắng cái tên này rốt cuộc là thẳng thắn hay là giả vờ giả vịt để xong chuyện đây. Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng đáp:
– Tôi chỉ có ý nhắc nhở công tử vậy thôi. Mà công tử tên Du Luân phải không? Tôi là Y Thanh!
– Y Thanh sao, cái tên này nghe hay thật đó.
Xã giao vài câu thì sắc mặt Du Luân tái lại, gấp gáp nói với Y Thanh:
– Không xong rồi, ta có việc phải đi trước đây, hẹn cô nương vào một ngày không xa!
Nói rồi hắn chạy thật nhanh, bay qua bờ tường rồi mất hút. Lát sau đoàn binh lính đuổi theo sau nhưng tới chỗ Y Thanh thì tổng binh sứ dừng lại hỏi:
– Xin hỏi vị tiểu thư đây có thấy một nam nhân mặc bạch y ở gần đây hay không?
– Tôi không thấy, nhưng mà có việc gì hay sao?
– Không giấu gì tiểu thư, đó là Du Luân thế tử, người được định sẽ trở về thay hoàng thượng cai quản Thục Quốc. Khổ nỗi vì từ nhỏ đã tu tập ở Huyễn Ngạn Sơn nên tính khí có phần ương ngạnh. Sơ hở một tí là thế tử sẽ chạy mất, chúng tôi phải đi tìm rất nhiều lần rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...