Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Bệnh viện tâm thần Thái An.
"Người đã ngủ rồi sao?" Lâm Yêm liếc nhìn qua khe cửa sắt, nhìn thấy dì Trần đang nằm nghiêng mình trên giường, bên cạnh giường là giá truyền dịch, bình dịch bên trên đã vơi đi một nửa.
Viện trưởng theo sát phía sau, cung kính đáp: "Uống thuốc xong đã ngủ, tiểu thư."
"Bà ấy chủ động uống thuốc?"
Bác sĩ cười gượng: "Chúng tôi nghiềng thuốc trộn lẫn vào thức ăn, không thì bà ấy cũng không chịu uống."
Đôi lông mày Lâm Yêm bao phủ một tầng sầu não: "Bà ấy có cơ hội bình phục hay không?"
Viện trưởng tuổi ngoài 40, trước khi theo nàng cũng là chủ nhiệm chuyên khoa não của một trong ba bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất nước, lắc đầu nói: "Rất xa vời, ở tuổi của bà ấy, chỉ có thể cầm cự, giảm bớt tần suất tái phát."
Lâm Yêm cũng được xem như một nửa bác sĩ, bảy năm trước nàng nhờ người tìm kiếm bà ấy, bà ấy lúc đó còn điên loạn hơn bây giờ nhiều, nằm co ro dưới gầm cầu, đừng nói nhìn ra nhân dạng hay không, căn bản chẳng giống người.
Trong bảy năm này nàng đã dùng tất cả biện pháp chữa trị cho bà, các loại thuốc thường, thuốc đặc trị, vật lý, tâm lý, các loại thuốc tiên tiến đã và đang được nghiên cứu, dì Trần cũng chỉ dừng ở mức lúc thì tỉnh táo, lúc lại phát bệnh, chưa đủ điều kiện để một bệnh nhân tâm thần xuất viện, mà tuổi của bà ấy càng lúc càng tăng, các loại biến chứng cũng theo thời gian xuất hiện, cao huyết áp, bệnh tim, thiếu máu, loét dạ dày.
Khi còn trẻ bà gặp muôn vàn khổ ải tìm kiếm Sơ Nam, đến tuổi về già thân thể dần suy yếu, chỉ có tuổi tác là không gì có thể ngăn cản.
Lâm Yêm nhìn mái tóc hoa râm của bà, lòng run rẩy: "Mở cửa đi, tôi vào xem bà ấy."
Viện trưởng do dự: "Tiểu thư, nguy hiểm ---"
"Dù sao bà ấy cũng là một bệnh nhân tâm thần."
"Mở cửa." Giọng điệu đừng xía vào chuyện của ta.
Da đầu viện trưởng tê rần, đành phải cầm chìa khoá mở cửa ra.
Lâm Yêm bước vào trong, đột nhiên nhớ đến gì đó, từ trong túi xách lấy ra một ống nghiệm đưa cho ông.
"Mang đi hoá nghiệm, đến phòng thí nghiệm tư của tôi, muộn nhất trong vòng 3 ngày, tôi muốn nhìn thấy kết quả."
Viện trưởng nhận lấy: "Vâng, tiểu thư."
Viện trưởng rời đi, để lại chìa khoá cho nàng.
Trong phòng bệnh nhân tâm thần không được đặt ghế, Lâm Yêm ngồi xuống mép giường, đánh giá từng nếp nhăn trên mặt bà, vén lọn tóc bạc ra sau vành tai bà.
Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, dì Trần ngủ thật trầm, nàng ngắm nhìn bà, vô thức nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, lần đầu tiên nàng đến nhà Trần Sơ Nam.

Hai người cùng che dưới tán ô rách lởm chởm, băng qua con hẻm nhỏ.
Mấy hàng xóm lắm chuyện ở phía sau lưng các nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Chả phải con của tên giết tiểu tử Phạm gia đó sao? Còn không biết xấu hổ mà về nhà kìa."
"Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, còn con của loài chuột chỉ biết đào hang, đừng thấy nó học hành giỏi mà tưởng, nói không chừng là lũ đạo đức giả, con đừng có chơi với cái thứ đó nghe không?"
"Chứ gì nữa, đi đi đi, nhìn làm gì, về nhà ăn cơm, để nó nghe thấy nó lại quay đầu đâm cho mấy dao, khóc cũng khóc không nổi."
Lâm Yêm chỉ muốn chạy khỏi cơn mưa.
Trần Sơ Nam níu tay áo nàng: "Lâm Yêm, cậu muốn làm gì?"
"Cậu để mặc bọn họ muốn nói gì nói à?" Thiếu niên Lâm Yêm mang tâm trạng một chú nghé con không sợ cọp, nàng không quá thân với Trần Sơ Nam, nhưng trên người đang quấn áo khoác của người ta, tự nhiên có chút ngại cô chung quy chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Trước giờ nàng ân oán phân minh, ai tốt với nàng thì nàng tốt với người đó.
Trần Sơ Nam lắc đầu, thu ô, đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kỹ.
"Mình quen rồi."
Nét mặt cô không khổ sở cũng không uỷ khuất hay bị tổn thương, giống như bình luận thời tiết hôm nay không tồi, cô quay đầu gọi mẹ, giọng nói nhỏ nhẹ lại hoạt bát.
Cô thật sự không để tâm những lời nói mỉa mai đó.
"Mẹ, con về rồi."
Dì Trần đang xào rau, bếp lò đặt bên cạnh cửa sổ, là bếp tự chế tuỳ tiện với vài cục gạch lót trên đất, bà cong lưng, ước lượng gia vị cho vào trong chảo, nghe thấy tiếng con gái bà mới quay đầu sửng sốt.
"Về rồi à, đây là ---"
Từ sau khi ba cô bị bắt giam, chưa từng có ai đến nhà mẹ con hai người.
Trần Sơ Nam hưng phấn nắm tay nàng, đẩy nàng vào bên trong: "Mẹ, cô ấy là Lâm Yêm, là bạn học của con."
Dì Trần có chút ngượng ngùng xoa tay vào tạp dề, tiếp đón nàng: "Ngồi, ngồi đi, bạn a Nam mau ngồi, đúng lúc dì đang nấu cơm, ở lại cùng ăn đi."
Lâm Yêm không nhúc nhích, cũng không chào hỏi, nàng không quen việc được chào đón nhiệt tình như vậy, thứ hai là....

Dì Trần nhìn thấy nàng khép nép có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên eo buộc chiếc áo khoác ngoài của Sơ Nam, bà đã hiểu.
"Trong người con khó chịu sao? Nữ hài lần đầu đến kỳ kinh nguyệt đều sẽ như vậy, lát nữa a di sẽ nấu chút rượu trứng để con uống giảm đau."
Lâm Yêm 12 tuổi, lần đầu tiên nghe thấy hai từ kinh nguyệt có chút lạ lẫm, mặt bất chợt đỏ lên, giống như mình mắc phải tội ác tày trời, ngón chân co quắp giấu dưới bàn ăn.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy ra khỏi cửa ngay lập tức.
Trần Sơ Nam lại giống như rất có kinh nghiệm, kéo nàng vào trong phòng.
"Mẹ, con đưa cậu ấy đi thay quần áo."
Dì Trần vừa xào rau vừa nói: "Bộ quần áo mới lần trước mẹ mua cho con, con lấy cho bạn mặc đi, nhìn hai đứa cũng xấp xỉ, hẳn là vừa."
Đồng phục của Trần Sơ Nam đều được giặt sạch, mặc đi mặc lại, không chỉ tay áo ống quần đều ngắn mà còn có những đốm chấp vá.

Lâm Yêm lại là tiểu cô nương xinh đẹp, mặc dù quần áo luôn bị nàng đánh nhau mà vấy bẩn nhưng đôi giày dưới chân nàng luôn là những mẫu mới nhất được quảng cáo trên TV, một năm tiền lương của dì Trần cũng chưa chắc mua nổi.
Trần Sơ Nam với lấy chiếc quần mới được xếp gọn trên ngăn cao nhất trong tủ áo, tuy nói là tủ áo thật ra chỉ giống mấy cái sọt nhựa được chất chồng lên nhau mà thôi.
Bao đựng quần vẫn chưa khui ra, cô yêu quý sờ sờ lên nó, nhẹ nhàng mở túi nilon, mùi quần jean rẻ tiền mới toanh bỗng chốc lan tràn.
Trần Sơ Nam có chút không nỡ nhưng vẫn thật cẩn thận đặt vào trong tay nàng: "Ừm, cậu mặc cái này đi."
Đợi sau khi Lâm Yêm đỏ mặt từ sau bức rèm bước ra, chiếc bàn ăn được chế từ các mặt ghế nhựa đã chất đầy thức ăn, căn nhà này bốn vách tường, trừ bỏ giường là thứ duy nhất có thể ngồi ra thì không có chỗ nào khác để ngồi cả, vách tường nứt nẻ bong tróc lớp bê tông, một bên bức từng khác được dán đầy giấy khen của Trần Sơ Nam.
Trần Sơ Nam ngồi xếp bằng trên mặt đất lạnh, Lâm Yêm chậm rãi bước đến.
"Ngày mai mẹ sẽ mua cho con cái mới."
"Không cần đâu mẹ, giặt sạch là được rồi." Dì Trần bước tới lấy một tấm đệm lót cho nàng.
"Mau ngồi, trong nhà không có gì cả, con đừng ghét bỏ."
Thức ăn cũng đơn sơ, cháo trắng không được mấy hạt gạo, đĩa dưa muối đen ngòm, bánh bao không biết đã để bao lâu, lớp bột bên ngoài đã đóng mốc meo, thứ duy nhất trông có thể ăn được chắc có lẽ là đĩa khoai lang hấp.
Trần Sơ Nam nhìn chén rượu trứng, nuốt nước miếng: "Món này một tháng mình cũng chỉ được ăn một lần thôi."
Lâm Yêm biết, đối với Trần gia, với Trần Sơ Nam, những món ăn này phi thường trân quý.
Lâm Yêm không ngồi, bỏ quần áo vừa thay ra vào cặp sách, xoay người đi: "Mình về nhà."
"Ai---" Sơ Nam buông đũa đuổi theo, cầm một miếng đồ vật mỏng bỏ vào tay nàng: "Nhà cậu không phải ở rất xa sao? Trên đường đi nhớ đổi, những ngày này không được ăn thức ăn lạnh, mẹ mình nói vậy đó."
Lâm Yêm cầm miếng BVS giống như cầm củ khoai lang nóng, nàng nghĩ vứt đi nhưng lại siết chặt trong tay, đẩy cô ra, ẩn mình vào màn mưa không hề quay đầu lại.
Miếng BVS đó là món đồ vật thấp kém nhất mà Lâm Yêm từng dùng, đã mềm còn không hút ẩm, cũng không được làm bằng sợi bông tổng hợp, thậm chí rất ngột ngạt không thoải mái, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng quên chiếc quần jean rẻ tiền cùng sự ấm áp khi người nọ đặt miếng BVS vào trong tay nàng.
Khoảnh khắc nhìn lại đã là 19 năm.
Trần a di từ một người minh mẫn hoà ái biến thành một bà lão hồ đồ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thật đúng là tạo hoá trêu ngươi.
Lâm Yêm bứt khoé môi cười nhạt, ngẩng đầu bức nước mắt trở về, nhìn thấy bình dịch trên giá đã cạn, nàng cầm bình dịch khác trên giường lên xem, đọc kỹ công dụng của nó rồi mới thay cho bà.
Nàng quay đầu giúp bà điều chỉnh vải quấn trên cánh tay, nhét tay bà vào trong chăn, dịch góc chăn, sau đó nhỏ giọng rời đi.

Khi nàng trở lại biệt thự, đã có người đứng ở đó chờ nàng.
Từng một lần Tống Dư Hàng đứng đợi nàng chính là một đêm mưa tầm tã.
Hiện tại khắp núi đồi đều đã phủ tuyết.
Vân tay của cô đã được lưu lại nhưng cô không vào, ngồi xổm bên cạnh hàng rào hoa hướng dương hút thuốc, ánh đèn đường mờ nhạt phủ lên người cô, dưới chân là một núi nhỏ tàn thuốc.
Bông tuyết xây thành trên tóc cô, không biết cô đã đợi bao lâu, đứng từ xa nhìn đến trông chẳng khác gì người tuyết.
Tống Dư Hàng nhìn thấy ánh đèn xe đi đến lập tức dụi điếu thuốc đứng dậy nghênh đón, mở cửa xe cho nàng, giật lấy cây dù trong tay của tài xế che tuyết cho nàng.
Cô vừa nói, bông tuyết vương trên mi mắt hoà tan, thoáng nhìn giống như chợt khóc, mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.
"Em về rồi."
Nhưng không hỏi nàng đã đi đâu.
Tài xế mở cốp xe lấy mấy túi đồ mà các nàng mua ở trung tâm thương mại ra, xách trên tay, phía sau ghế phụ cũng chứa không ít túi.
Lâm Yêm cúi người muốn lấy, Tống Dư Hàng đã nhanh một bước đỡ nàng lên, nhét ô vào trong tay nàng.
"Em cầm đi, để tôi, tôi lấy cho."

Cô cùng tài xế trước sau đưa mấy túi đồ vào trong phòng khách, nhanh chóng trở ra khoá xe rồi đi ngược lại vào trong nhưng phát hiện cửa kính phòng khách đã bị khoá từ bên trong.
Cửa ra vào khoá vân tay cô còn có thể vào, nhưng cánh cửa kính này đặt khoá an toàn chốt từ bên trong, hơn nữa là loại kính chống đạn nên cô không cách nào vào được.
Tống Dư Hàng vỗ cửa, hơi thở phả ra phủ lớp sương trắng trên bề mặt kính: "Lâm Yêm, cho tôi vào đi, nghe tôi giải thích có được không...."
Lâm Yêm vào phòng thay ra bộ quần áo, mặc trên người chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đi chân trần đạp trên sàn, cầm trên tay quyển tạp chí thời trang, đến quầy rượu rót một ly vang đỏ bước đến bên cửa sổ, vén tấm rèm lên.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Tống Dư Hàng hét một hồi, tựa vào kính cửa lấy bao thuốc ra đốt thuốc.
Lâm Yêm uống xong ly rượu chuẩn bị đi tắm, nàng thoáng nhìn qua khe hở bức rèm, người kia đang ngồi xổm ngoài hiên nghịch tuyết, nhặt nhánh cây viết tên nàng.
Môi Lâm Yêm vừa cong cười, chợt nhớ ra mình vẫn còn giận, trừng mắt bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, nàng đắp mặt nạ rồi lại đến quầy bar rót thêm một ly rượu nửa bước lên lầu, lúc này Tống Dư Hàng đang ở ngoài sân hoạt động làm ấm thân thể, nhấc chân chạy bộ, hít đất, hít đất.
--- Hừm, tinh lực tràn trề như vậy, xem ra đêm nay không bị lạnh chết đâu.
Lâm Yêm cầm chiếc cốc chân dài bước lên lầu, tìm đến căn gác mái tự nhốt mình trong đó.
Nơi này có thể xem là căn cứ bí mật ở Biệt thự Thanh Sơn, bình thường đều khoá kín, không dùng bất cứ hình thức khoá khoa học hiện đại gì, đơn giản khoá bằng một ổ khoá siêu cứng bảng to theo tiêu chuẩn phòng trộm bình thường.
Bên trong căn phòng tối dán đầy những bức ảnh chụp lớn nhỏ, đa số đều liên quan đến Sơ Nam, Lâm Yêm mở đèn bàn, cầm ly rượu vang bước đến bức tường dán đầy các manh mối mà bao năm qua nàng thu thập được.
Trên đó vẫn còn dấu vết lần trước nàng dùng sơn đánh dấu.
Bức ảnh đặt giữa trung tâm được cố định bằng đinh ốc, là ảnh chụp Trần Sơ Nam.
Xung quanh được gắn kết bởi những manh mối rời rạc, cấu thành hình một bản đồ nhỏ, sau nhiều năm rốt cuộc cũng xem như có chút thu hoạch.
Nàng nhìn bức ảnh trắng đen của Lý Bân, bước đến dùng tay tháo xuống.
Manh mối này đã bị chặt đứt.
--- Như vậy thì thời điểm đó còn ai có thể tiếp xúc với thi thể của Sơ Nam?
--- Người báo án?
--- Nhân chứng mục kích?
--- Cảnh sát phụ trách điều tra vụ án năm đó?
--- Trợ lý pháp y?
--- Pháp y thực tập?
--- Điều tra hiện trường?
....
Dù gì vụ án năm đó chấn động như vậy, rất có thể đã qua tay nhiều người.
Tay Lâm Yêm siết chặt ly rượu, dùng sức lớn đến mức máu trong các ngón tay không thể lưu thông biến thành màu trắng bạch.
Nàng hận bản thân lúc ấy không có năng lực, không học vấn nghề nghiệp.

Giờ thì chỉ cần một phần hài cốt nàng cũng có thể nghiệm ra được tám chín phần.
Tống Dư Hàng ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, cô tựa người vào kính cửa ngủ thiếp đi rồi lại bị cái lạnh run người chọc tỉnh, liên tục mấy tiếng hắt xì, nước mũi cũng bị đóng thành băng.
Cô chà xát hai tay, đứng dậy, ngắm cả toà biệt thự, ánh mắt nhìn trúng ống khói chỉ thiên trên tầng, loé lên sự giảo hoạt.
Khốn thật, truy thê khó vậy sao, đến cả nghề tay trái lẻn vào phòng tuyến của địch cũng đến lúc trổ tài.
Ngón tay của Tống Dư Hàng bám lấy ống khói di chuyển lên phía trên, nhìn ánh sáng đèn mông lung bên dưới, nhắm chặt mắt, nhảy xuống.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, ly rượu bất ngờ rơi xuống, Lâm Yêm cầm theo con dao nhỏ phóng tới.
Con dao rọc giấy theo động tác của nàng lao đến như mũi tên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã xuất hiện trước tầm mắt.
Tống Dư Hàng nhảy xuống bị chấn kinh khiến đầu choáng mắt hoa, chỉ kịp cảm nhận làn gió lạnh phóng lướt qua nhắm thẳng vào cổ mình, bản năng muốn giơ tay chặn lại con dao, Lâm Yêm làm sao để cô đắc ý, thấy rõ người xâm nhập gia cư bất hợp pháp là ai, động tác ngược lại càng tăng thêm giận dữ, cong gối thúc thẳng vào bụng cô sau đó vặn sườn ném cô sang một bên.
Tống Dư Hàng ngã lăn, đầu đập xuống sàn, nắm chặt cổ tay nàng: "Lâm Yêm, là tôi...."
"Biết là chị, đột nhập nhà dân không nên đánh sao?"
Lâm Yêm hít thở dồn dập, hai người giằng co không nhẹ.

"Nhưng mà....!tôi nhớ em." Tống Dư Hàng nói, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang cầm dao của nàng nhích sang một bên.
Lâm Yêm cảm nhận được sự phản kích lập tức trả lại vị trí, nắm mũi dao chỉa thẳng vào mắt cô.
"Em nói không cần chị an ủi, muốn chết sao?"
Nàng cong gối khoá ngồi trên người cô, hai người thay phiên đấu sức, Tống Dư Hàng rơi vào thế hạ phong, lại không muốn tổn thương nàng.
Cô mở to mắt nhìn mũi dao dần dần chạm đến mí mắt.
Buông thỏng tay: "Em đến đi."
Nói xong, cô nhắm mắt lại, mặc nàng xâu xé.
Bàn tay cầm con dao của Lâm Yêm phát run, cắn răng nhìn khuôn mặt của người trước mặt, hốc mắt đỏ hoe.
Làn gió nhẹ thoáng lướt qua, Tống Dư Hàng khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng lại không cảm nhận được đau đớn như dự cảm.
Tống Dư Hàng mở mắt ra, Lâm Yêm lướt dao cắt đi một lọn tóc của cô sau đó ném bỏ con dao đứng dậy: "Tống Dư Hàng, là chị nợ em."
Tống Dư Hàng lòng đau xót, bò dậy đuổi theo nàng, muốn nắm tay áo nàng kéo vào trong lòng mình mà hảo yêu thương.
"Tôi biết, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại bồi tội với em."
Lâm Yêm đánh vào tay cô hất ra, mặc dù bỏ qua cho cô nhưng tức giận trong lòng nàng không dễ dàng quên vậy đâu.
"Mang theo mấy lời đường mật buồn nôn của chị cút đi."
Tống Dư Hàng bị đẩy ngã va vào cạnh bàn, nhìn thấy bức tường phía đối diện lập tức chấn động: "Đây là...."
Các manh mối rời rạc của vụ án phanh thây ở bến tàu Phần Dương.
Nàng đã dùng 14 năm để thêu dệt nên bức tường này.
Tống Dư Hàng nhìn Lâm Yêm, nàng đang lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc để trên bàn ra, bật lửa, rít một ngụm, hai tay chống xuống bàn cau mày nhìn xem tấm bản đồ.
Cô chợt hiểu ra vì sau lúc nãy Lâm Yêm lại tức giận như vậy.
Tống Dư Hàng lặng lẽ thở dài, bước đến bên người nàng nhưng không dám quá mức kéo gần khoảng cách, khoảng tầm một gang tay, khoảng cách này vừa đủ để cô nhìn thấy bao quát tấm bản đồ.
Thành phố Giang Thành 14 năm trước.
Vòng màu đen chính là trung tâm thành phố.
Vòng bút màu đỏ là nơi mà Trần Sơ Nam rời đi.
Chưa đi được bao xa đã mất tung tích.
Đến khi được phát hiện đã là ba hôm sau, khi thân thể biến thành đống thịt nát vụn được nhặt ra từ thùng rác.
Nơi vứt xác được Lâm Yêm dùng bút đỏ vẻ thật đậm, tấm bản đồ vô tình biến thành những nét vẻ nguệch ngoạc.
Tống Dư Hàng đi vòng quanh bàn rồi đến trước bức từng quan sát những bức ảnh chụp, đợi đến khi một lần nữa trở lại vị trí bên cạnh Lâm Yêm liền đoạt điếu thuốc trong miệng nàng ngậm vào trong miệng.
Lâm Yêm giơ tay muốn đánh cô, cô đã nhanh nhảu tránh né.
Tống Dư Hàng vẫy đuôi cười tủm tỉm: "Em hút thuốc nhiều không tốt đâu, để tôi giải quyết cho, tránh lãng phí."
Khoé môi Lâm Yêm nghiền ngẫm ý cười nhìn cô: "Chị có biết không, trước đó người dọn dẹp vệ sinh táy máy tay chân bước vào nơi này đã chết, để được như bản thảo phanh thây trên tường kia em cũng có thể làm được, thậm chí còn sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, đến xương cốt bột phấn gì cũng không thừa."
Lúc nàng nói những lời này, mái tóc rũ xuống, gương mặt được bao phủ bởi ánh sáng đèn nhạt màu, đôi môi vừa uống rượu ướt át đỏ tươi, có lẽ vì điện áp trên căn gác mái không ổn định, ánh đèn chớp nháy phác hoạ bóng của nàng in lên bức tường phía sau cực kỳ quỷ mị.
Lồng ngực Tống Dư Hàng đột nhiên lạnh rần, toàn thân nổi da gà nhưng lát sau, cô kiên định lắc đầu: "Không phải em không thể giết người, mà là sẽ không."
Nếu không Lâm Yêm đã không hận cô như vậy, vừa yêu vừa hận, nhát dao lúc nãy nhất định sẽ cắm thẳng vào cổ cô, huống chi chỉ là một công nhân dọn vệ sinh không thù không oán.
Nghe cô nói như vậy, Lâm Yêm liếc mắt, mím môi thu lại ánh nhìn.
Tống Dư Hàng đi đến, chuyển đèn bàn đặt lên trên bản đồ.
"Tôi cũng biết ít nhiều về vụ án này, có muốn nghe suy nghĩ của tôi không?"

"Đây là...." Người đàn ông ngồi đối diện sắc mặt có chút khiếp sợ.
"Không sai, giống y như bản phân tích thành phần mẫu vật mà Cục cảnh sát Giang Thành đưa đến."
Ống nghiệm trước đây không lâu Lâm Yêm giao cho thân tín lẳng lặng nằm im trên bàn.
"Có điều dược tính thuốc lần này ít hơn nhiều, Lâm Yêm cũng thông minh thật, biết cách tự giúp mình."
Nam nhân cúi đầu cười, sắc mặt thích thú, gõ ngón tay lên đầu gối: "Thứ này làm sao mà có?!"
"Liên tiếp xuất hiện ở Giang Thành cũng không phải chuyện tốt đẹp gì." Nam nhân nói chuyện với người đàn ông thở dài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
"Vì thứ này, đã có quá nhiều người phải hy sinh."
"Nhưng phương pháp điều chế không phải đã tiêu huỷ rồi sao?" Người đàn ông nhìn ống nghiệm, nhàn nhạt nói.
"Vậy nếu người chế tạo ra nó vẫn còn sống thì sao?" Nam nhân đứng bên cửa sổ quay đầu lại, giọng nói khàn trầm.
"Không --- không thể nào!" Người đàn ông bỗng dưng cao giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Hắn, hắn đã chết rồi! Không thể nào vẫn còn sống! Trừ phi....!trừ phi...."
Người đàn ông thở hổn hển: "Hắn là ác ma sống dậy từ địa ngục đến nhân gian trả thù!?"
Nam nhân nhìn ánh nghê hồng lập loè bên ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước, có chút thất thần.


Hai người tuổi đã không còn trẻ, bóng dáng cao lớn có chút được mài giũa.
Nhưng mà, lúc nam nhân nói ra những lời đó khiến người đàn ông không khỏi nhớ đến những năm tháng chông gai trước đó.
"Mặc kệ hắn là người hay quỷ, sống lại bao nhiêu lần, hai mươi năm trước đã chết như thế nào thì chỉ cần hắn dám xuất hiện địa ngục sẽ mang hắn trở về.

Thế gian không dung túng giống loài còn thua cả bọ rệp."

Không có bản trắng, Tống Dư Hàng đành dùng bút viết chữ lên tờ giấy: "Về mặt tâm lý, sát nhân biến thái hàng loạt còn được gọi là "những kẻ giết người vui vẻ", 95% tội phạm là nam giới, chỉ có số ít là nữ giới thể chất khoẻ mạnh."
Lâm Yêm gật đầu, ngồi tựa vào bàn ý bảo cô nói tiếp.
Nàng biết lý do vì sao, việc phanh thây giải phẫu một thực thể sống, hoặc là có kỹ thuật hoặc là sức mạnh, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu không tên sát nhân sẽ nhầm tưởng bản thân đang giết gà.

Giết gà thì không cần sức.
"Thứ hai, các mục tiêu của thủ phạm thường là ngẫu nhiên, có thể vì bộ váy hôm nay em mặc trên người rất đẹp, hoặc có thể em quải một chiếc balo bắt mắt nên bị theo dõi, cũng có khả năng tội phạm thích những người béo, mà em lại rất gầy nên thoát được một kiếp, về điểm này thì không cần bàn cãi, chỉ cần mục tiêu phù hợp với tiêu chuẩn của tên sát nhân, hắn sẽ nảy sinh ý định giết người."
"Thứ ba, loại hành vi tấn công bệnh hoạn này, những kẻ phạm tội nói chung sẽ không chọn những người có đặc tính xã hội, bởi vì những người như vậy thì trong mắt tội phạm chỉ có tập tính của sinh vật độc lập, nói cách khác, em chỉ là con mồi của hắn, là miếng thịt trên tấm thớt, hắn mới cảm thấy kích thích, sảng khoái, hắn hưởng thụ cảm giác khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay."
"Thứ tư, hắn là người có năng lượng sống hỗn tạp, sống trong tiềm thức, dùng tiềm thức làm bản năng, Libido*, bởi thế sự phát triển tâm lý cũng song song với việc ham muốn dục vọng, cho nên, một tên sát nhân biến thái, nguyên nhân của sự biến thái là bộc lộ bản tính sai lệch, hắn không thể đạt được khoái cảm từ những mối quan hệ bình thường, chỉ có giết người mới thoả mãn được dục vọng của bản thân.
*Libido: là một thuật ngữ được sử dụng trong lý thuyết phân tâm học để mô tả năng lượng được tạo ra bởi bản năng sinh tồn và tình dục.
"Tựa như chúng ta khi lấy khẩu cung phá án, đa số tội phạm căn bản luôn có quy luật nhất định, hắn thông qua việc khống chế, vũ nhục, dâm loạn phụ nữ để tâm lý được thoả mãn như một đạo lý."
Nói đến đây, cô ngẩng đầu dừng một chút, nhìn Lâm Yêm: "Có điều nó khá giống với sát thủ liên hoàn vì sau khi phạm án, nhất định sẽ tiếp tục gây án, tôi nghĩ, em rất rõ điểm này."
Lâm Yêm gật đầu, hít sâu một hơi khắc chế cảm xúc: "Cho nên những năm gần đây, em một mặt giải phẫu, mặt khác là để truy tìm những trường hợp tương tự, chính là muốn...."
Tìm được điểm tương tự, cũng tìm được manh mối để phá án.
Bắt đầu từ năm hai đại học nàng đã theo lão sư thực tập cho đến nay, đã giải phẫu hơn 6000 thi thể, nàng ngâm mình trong phòng giải phẫu còn nhiều hơn thời gian ngủ nghỉ ăn cơm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chưa từng gặp qua tình trạng tương tự.
Bạch Linh là một ngoại lệ, nhưng manh mối lại bị chặt đứt.
Tống Dư Hàng nhớ đến lọ thuỷ tinh cất chứa hàng ngàn con hạc giấy, tim thắt lại, đi đến ôm choàng bả vai nàng, đầu tóc kề sát vào nhau, yên lặng an ủi nàng.
Lâm Yêm cử động khuỷu tay thúc ngược muốn đẩy cô ra, Tống Dư Hàng kiên quyết giữ chặt không cho nàng cử động, giữ yên tư thế tiếp tục nói: "Cho nên trước đó chúng ta suy luận đã bỏ qua việc tên hung thủ có thể là một gã sát nhân biến thái giết người hàng loạt, điều tra theo hướng một vụ án hình sự thông thường, đơn giản hoá sự phức tạp."
Tống Dư Hàng một tay ôm nàng, một tay vẽ vời trên tờ giấy, trông như rất có kinh nghiệm về vụ án lần này.
Lâm Yêm kích động nhìn cô vài lần, thấy nàng đang nhìn mình, môi Tống Dư Hàng hơi cong lên một chút.
"Nói chung những vụ án giết người chỉ gói gọn trong phạm vi tiền tài, trả thù và tình ái.

Lâm Yêm, cho tôi chút manh mối về nhân mạch của Trần Sơ Nam đi."
Lâm Yêm lắc đầu: "Các mối quan hệ xã hội của cô ấy rất đơn giản, em - bạn tốt nhất của cô ấy, dì Trần - mẹ của cô ấy, tất cả học sinh trong trường đều xa lánh cô ấy, làm gì có nhân tế giao hảo gì."
"Em nghĩ kỹ lại xem." Tống Dư Hàng nhắc nhở: "Không nhất định phải là các mối quan hệ tốt, đại loại như hiềm khích."
Lâm Yêm trầm tư, lấy giấy bút ra viết lên giấy vài cái tên: "Đây là những người trước đó thường xuyên gây chuyện với bọn em, em đã từng điều tra về họ, cảnh sát cũng không bỏ qua nhưng vẫn không thu hoạch được gì."
Một tia sáng loé lên trong đầu Tống Dư Hàng: "Tôi nhớ nghi phạm lúc đó được nhận định là một người đàn ông hành nghề mổ heo, ba của Trần Sơ Nam ở chợ đã xô xác với ông ta chỉ vì 2 xu tiền, vô tình chém vợ của hắn bị thương, sau đó bà ấy vì không kịp thời chữa trị đã qua đời.

Hắn có động cơ gây án, hiện trường vứt xác cũng ở khu vực gần đó, điều kiện phù hợp, lại có động cơ, trong xe của hắn cũng tìm được vết máu của Trần Sơ Nam, rất phù hợp với bản phác hoạ chân dung tội phạm nhưng nghe nói hắn đã chết trong lúc bị tạm giam, nếu không thì sẽ moi được rất nhiều manh mối từ miệng hắn, nhất định không thoát khỏi liên quan đến người giấu mặt đứng phía sau."
Vụ án này rất đáng để cô bận tâm, rõ ràng đã khoanh vùng được nghi phạm lại để hắn chết không rõ nguyên do, ai có thể nuốt trôi cục tức đó chứ?!
Lâm Yêm chống tay lên bàn run khẽ, nuốt nước miếng, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Tay Tống Dư Hàng ở phía sau lưng nàng nhẹ nhàng vỗ: "Chỗ em có máy tính không?"
"Có, để em đi lấy."
Nàng giở mấy quyển tạp chí ra, xuất hiện một chiếc notebook, bật mở rồi đưa cho cô.
Tống Dư Hàng lấy ra thẻ nội bộ quét trước màn hình, Lâm Yêm nhìn cô bận rộn, quay mặt đi: "Chị....!cớ gì phải lao tâm như vậy?"
Tống Dư Hàng không quay đầu hỏi ngược: "Em muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?"
Nàng chưa kịp trả lời cô đã thản nhiên tự thuật: "Nói dối chính là tôi là một cảnh sát, xảy ra án mạng nhất định phải điều tra cho dù vụ án đó đã qua rất nhiều năm, chắc hẳn em đã nghe đến nhàm rồi."
"Nói thật, chính là ---" Cô nhín ra chút thời gian nghiêng đầu qua thoáng nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt nóng rực lại vô cùng chân thành.
"Không phải em từng nói, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc sẽ kết hôn cùng tôi sao?"
"Tôi muốn rước em về thật nhanh."
----------------
----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui