Thời điểm Tống Dư Hàng nhảy vào từ cửa sổ Lâm Yêm đã chuẩn bị ngủ rồi, nháy mắt nghe thấy động tĩnh nàng lập tức bật chế độ cảnh giác, tay sờ soạn con dao gọt hoa quả trên đầu giường.
Cho đến khi giọng nói quen thuộc truyền đến, Tống Dư Hàng đoạt con dao gọt trái cây trong tay nàng, nắm cổ tay nàng nhét lại vào trong chăn: "Là tôi."
Lâm Yêm lúc này mới thả lỏng, nghiêng người nhìn cô, nhắm mắt khẽ ngáp nhỏ một tiếng.
"Sao đến trễ vậy?"
"Có chút việc đột xuất." Tống Dư Hàng cười cười cúi người ôm nàng.
Lâm Yêm hơi nhíu mày nép vào trong ngực cô ngửi ngửi.
Tống Dư Hàng quan sát biểu cảm trên mặt nàng, thoáng tách ra một chút: "Sao vậy?"
Vừa dứt lời, cổ áo lại bị người tóm lấy kéo lại, Lâm Yêm đưa quần áo của cô lên mũi ngửi ngửi.
Tống Dư Hàng: "Không phải chứ, trước khi đến tôi có tắm rửa mà."
Lâm Yêm thả tay đẩy cô ra xa: "Không phải loại nước hoa em hay dùng, chị đã trăng hoa nơi nào lập tức khai mau, miễn cho tội chết."
Nụ cười trên môi Tống Dư Hàng dần phai nhạt, gãi đầu lúng túng nói: "Vậy mà em cũng phát hiện...."
Lâm Yêm hừ lạnh: "Mùi tử thi em có thể đoán được tám chín phần, huống chi là chị."
Phát hiện sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, thấp thỏm cơn bão sắp ập đến, Tống Dư Hàng chủ động nhấc tay đầu hàng.
"Tôi không có lêu lổng a, hôm nay chị dâu đến nhà ăn cơm, cháu tôi cũng theo đến, tôi bồi các nàng nói chuyện chơi đùa một chút, chị dâu có uống chút rượu không thể lái xe nên tôi đưa hai người trở về, xong việc liền chạy đến đây." Tống Dư Hàng kéo quần áo của mình lên mũi ngửi ngửi, sao cô lại không ngửi được gì hết vậy.
"Nước hoa....!có thể đã vướng lên người tôi vào lúc đó."
Lâm Yêm nhìn chằm chằm gương mặt cô, không bỏ sót bất cứ một biến hoá nhỏ nào.
Tuy rằng kinh nghiệm điều tra nàng kém phong phú hơn Tống Dư Hàng, nhưng lại là một chuyên gia phân tích nét mặt, người đối diện có nói dối hay không nàng vẫn có thể nhìn ra được.
Đáy lòng Tống Dư Hàng lặng lẽ thở dài một hơi, có bạn gái là một Pháp y xuất chúng quả thực khổ quá đi, chỉ một chi tiết nhỏ cũng không lọt pháp nhãn của nàng.
Tống Dư Hàng cọ cọ nhích lại gần, nửa quỳ bên mép giường, cúi người ôm nàng, nâng lên gương mặt nàng, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi nàng.
"Không tin tôi sao?"
Lâm Yêm dời mắt, đôi đồng tử rũ xuống, hiển nhiên vẫn còn sinh khí.
Tống Dư Hàng bật cười khẽ nâng lên cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mình: "Là em không tin tưởng bản thân mình hay căn bản không có lòng tin đối với tôi?"
"Em...." Lâm Yêm cắn răng: "Dù sao thì em cũng không thích chị chung đụng với nữ nhân khác, không, nam nhân cũng không được."
Tống Dư Hàng cười cười, vén lọn tóc rũ bên gò má nàng ra sau vành tai, xoa xoa gương mặt nàng.
"Nghĩ gì đâu, tôi chỉ thích thân mật với em, hay là...." Một tia sáng xoẹt qua ánh mắt nàng, dừng trên môi nàng.
"Em chê tôi thân mật còn chưa đủ trình."
Lâm Yêm bản năng che kín môi, lại nữa rồi, lại muốn khi dễ nàng tay trói gà không chặt sao?
Tống Dư Hàng phì cười ra tiếng, niết niết chóp mũi nàng, bất ngờ đoan chính: "Nhưng thật ra là em kìa, trước kia em thế nào tôi mặc kệ, hiện tại và sau này chỉ có thể là của tôi."
Cái đuôi kiêu ngạo của Lâm đại tiểu thư vễnh cao nghoe nguẩy, hừ một tiếng nói: "Mơ tưởng, lão nương mới không chôn mình chết ở một gốc cây đâu."
Tống Dư Hàng nghiến răng, trừu* nàng: "Em thử xem, thử xem, chơi chết em."
*Trừu: thọt cù lét.
Lâm Yêm bị chọc cười không ngừng được, thở hồng hộc tuôn một tầng mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng.
Tống Dư Hàng giơ tay bưng kín miệng nàng: "Hừm, nhỏ giọng thôi."
Lâm Yêm gật đầu, ý cười trong mắt vẫn chưa vơi, Tống Dư Hàng vẫn còn nguyên tư thế nửa áp lên người nàng, ánh mắt tối sầm.
Để tiện cho việc thay thuốc, mấy ngày này nàng chỉ mặc mỗi bra, dây áo bên bả vai bị thương lỏng lẽo trượt xuống.
Tống Dư Hàng bất giác nuốt nước miếng, cô nghĩ cô cũng không hiểu vì cái gì, lúc nãy Quý Cảnh Hành ôm, cô liền có chút phản cảm theo bản năng né tránh, nhưng những lúc thân mật với Lâm Yêm thì lại không, cho dù nàng không chủ động thì cô vẫn rất muốn thân mật với nàng.
Lâm Yêm nhìn Tống Dư Hàng chậm rãi cúi người, cách lớp băng gạc như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ lên miệng vết thương của nàng, giật mình mở bừng mắt.
"Tống ---"
Tống Dư Hàng bưng kín môi nàng, nhiệt khí tràn lan xâm nhập, Lâm Yêm bị buộc phải ngửa đầu, tay siết chặt drap trải giường.
Cô dường như từ rất lâu trước kia vẫn luôn bị sau cổ nàng hấp dẫn, dần dần cuồng việc chạm vào các đốt sốt cổ của nàng, cho đến bây giờ chính là....
"Lâm Yêm, em có biết sói dùng cách gì để biểu đạt sự yêu thích đồng loại không?"
Lâm Yêm hơi nghiêng đầu đi, ý định tìm chút không khí ai ngờ lại khiến cô dễ dàng chiếm lĩnh tiên cơ: "Chị khốn kiếp...."
Những lời còn lại hoàn toàn bị mai mọt dưới động tác của Tống Dư Hàng.
"Sói lúc săn mồi thích cắn đứt cổ đối phương, biểu đạt sự ưa thích cũng tương tự, chỉ là sẽ mềm nhẹ hơn rất nhiều, giống như liếm láp vậy."
Lâm Yêm nhắm mắt lại, nuốt nước miếng, cánh tay kháng cự áp lên đầu vai cô dần không còn sức, bị cô một phen tóm được.
Lâm Yêm hoàn toàn bị mùi hương của nắng trên người cô vây phủ.
Tống Dư Hàng không chờ được nữa, có chút nóng vội: "Lâm Yêm, tôi nghĩ....""
Cô cũng biết hiện tại không phải lúc, không nên lăn lộn nàng như vậy nhưng thân thể trẻ tuổi sung sức lần đầu tiên bị xúc cảm mãnh liệt chi phối, chút lý trí còn sót lại nói rằng cô nên trưng cầu sự chấp nhận của nàng.
Lâm Yêm đỏ mặt lan sang cả vành tai, nghiến răng: "Chị cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy đã đến lúc em nên cho tôi nếm chút ngon ngọt."
Thanh âm tiếng vải vóc ma sát, chăn bị người xốc lên.
Tiếng kháng cự nho nhỏ của Lâm Yêm không còn tí tác dụng gì nữa rồi.
Tống Dư Hàng khoá ấn hai tay của nàng lên gối đầu, sắp sửa động thủ thì bên ngoài vang lên giọng nói của ai đó.
"Tiểu thư ngủ rồi sao?"
Quản gia đang canh giữ ở bên ngoài cung kính đáp: "Vừa ngủ không lâu."
Lâm Khả nhìn vào trong: "Không sao, tôi tới xem em ấy một chút."
Tống Dư Hàng xoay người nhảy dựng, nhặt lên quần áo nhìn chung quanh xem có nơi nào để ẩn náo hay không, nhưng phòng bệnh to như vậy mà đến tủ quần áo cũng không có.
Lâm Yêm cũng nhanh chóng ngồi dậy sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc, chỉ ngón tay ra ngoài phía cửa sổ ý bảo cô tạm trốn bên ngoài.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng có chút quái dị.
Tống Dư Hàng muốn cười những vẫn nghe lời nàng, ôm quần áo chạy ra ngoài, ngồi trên máy điều hoà, dùng tay nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.
Lâm Khả đẩy cửa bước vào.
Lâm Yêm cầm một quyển tạp chí trên tay nhìn không chớp mắt, tuỳ tiện lật sang vài tờ, không hề ngẩng đầu.
"Hửm, người bận rộn hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm em vậy?"
Lâm Khả buông túi đồ trong tay xuống, kéo ghế tựa lại gần bên giường ngồi xuống: "Này không phải xong việc rồi liền đến đây sao?"
Anh vẫn mặc bộ tây trang, khoác áo Blouse trắng, vừa nhìn đã biết vừa tan tầm đã lập tức chạy tới.
Khoé môi Lâm Yêm lộ ra chút tươi cười: "Mang theo gì vậy?"
Lâm Khả lấy từng túi giấy đưa đến: "Mẹ anh làm bánh, muốn anh đưa đến cho em, anh nói em không ăn nhiều vậy đâu, thật là."
Anh lắc lắc đầu có chút không biết làm sao: "Còn có máy mát xa vai cổ, sợ em nằm lâu quá cổ khó chịu, còn nữa, đây là dược phẩm dùng để dưỡng ẩm chuyên dụng cho da vào mùa đông, rất nhiều người ở bệnh viện của anh đều dùng chúng."
Lâm Yêm buông xuống quyển tạp chí, cầm lên hủ dược phẩm: "Xem ra cũng không tệ lắm, hôm nào thử xem."
Nàng vừa thả xuống quyển tạp chí Lâm Khả lập tức chú ý nhìn vào cổ nàng, Lâm Yêm nhận ra được ánh mắt của anh, khẽ chạm vào cổ.
"Sao vậy?"
Lâm Khả nhìn trái ngó phải, đưa tay muốn xốc chăn ra để nhìn kỹ hơn: "Cổ em bị làm sao vậy?"
Lâm Yêm sực tỉnh, sắc mặt ửng đỏ lập tức kéo chăn lên, thầm nghiến răng trợn mắt: --- Mẹ nó, Tống Dư Hàng, chị gặm cắn thì thôi đi còn lưu lại dấu vết!
"Không....!không có việc gì....!Em vô tình cào trúng thôi....!hah...."
Đến Lâm Yêm còn cảm thấy nụ cười của mình kỳ cục xấu hổ cỡ nào.
Tống Dư Hàng ở bên ngoài nghe thấy cũng nhịn không được cong môi, nội tâm thầm nghĩ: --- Sao anh ta còn chưa đi nữa?
Cô gấp vội cào tường.
Lâm Khả nhìn thấy sắc mặt nàng đỏ lựng lạ thường, nghĩ rằng nàng khó chịu trong người nên giơ tay áp lên trán nàng.
"Sao vậy? Em không được khoẻ sao?"
Lâm Yêm hơi tránh đi: "Không....!có chút nóng."
"Đúng là nóng thật." Trong phòng điều hoà bật mở vừa phải, Lâm Khả lúc tiến vào cũng thấy khá nóng, anh nhìn quanh muốn tìm bộ điều khiển, đứng dậy định mở cửa cho thông gió.
Lâm Yêm bất ngờ giật thót ngồi thẳng người dậy, giọng nói có chút run sợ: "Đừng ---"
Lâm Khả tay đã đặt lên song cửa sổ, nhưng lại bị giọng nói của nàng làm cho giật mình: "Sao vậy em?"
Lâm Yêm dừng một chút, chạm rãi nằm trở lại: "Đừng, đừng mở, giờ em lại cảm thấy lạnh rồi, hiện tại."
"...."
Một hồi lạnh một hồi nóng, lý do nghe có vẻ bình thường quá hah.
Lâm Khả trở lại giường, cầm lên ống nghe mà lúc sáng bác sĩ bỏ lại đeo lên tai, ấn nàng xuống giường: "Đừng nhúc nhích, để anh nghe một chút."
"--- Không cần." Lâm Yêm chỉ mặc mỗi bra, muốn tránh đi lại nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, trong mắt toàn là sự quan tâm.
Tâm Lâm Yêm ấm lên, tuỳ anh thôi.
"Nha sĩ cũng có thể khám nội khoa?"
"Nha sĩ thì sao? Em làm Pháp y không phải cũng học y hay sao? Hơn nữa, anh của em lấy được bằng song học vị đấy ---"
Lâm Yêm thiết một tiếng: "Lại nữa, nói anh béo anh lại chối."
Lâm Khả cười cười, thu lại ống nghe: "Ổn, không có vấn đề gì lớn, em ngủ sớm chút đi, mấy ngày nữa anh mang thuốc trị sẹo đến."
Lâm Yêm gật gật đầu, ước gì anh đi nhanh chút: "Anh về nhanh đi, em thật sự không có việc gì, đừng đến thăm em hoài, hàng tá muội tử ở bên ngoài theo đuổi anh phỏng chừng sẽ hận em chết mất."
Lâm Khả hạ giường của nàng xuống, giúp nàng đắp chăn, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn thế nào cũng toát lên vài phần ôn nhu.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Khả luôn đối tốt với nàng là chuyện chưa từng thay đổi.
"Theo đuổi cái gì, muội muội tỷ tỷ gì cũng không quan trọng bằng em."
Lâm Yêm nổi gai ốc: "Đi đi đi mau đi đi."
Lâm Khả bật cười, tắt đèn, nhẹ khép cửa lại bước ra ngoài.
Tiếng bước chân ngoài hành lang nhỏ dần.
Quản gia khom lưng: "Thiếu gia, tôi tiễn Ngài ra ngoài."
Tống Dư Hàng lúc này mới đẩy cửa sổ nhảy vào, nhìn những thứ mà Lâm Khả mang đến bày biện đầy bàn cùng với việc hai người vừa làm, vẩu môi, có chút ăn vị (ăn dấm).
"Nếu không phải là anh em, tôi thật sự ghen tức chết."
Lâm Yêm nằm nhích vào trong, chừa chổ để cô ngồi xuống mép giường, trợn trắng mắt: "Còn nói ghen với em, đó là anh trai em, từ thuở còn ở truồng tắm mưa kìa, chị đang nghĩ cái gì vậy."
Tống Dư Hàng nhún vai, không rảnh nghĩ thêm nữa, cô cùng anh còn chưa đến mức thân thiết như nàng, cô cùng Tống Diệc Sâm từ nhỏ đã không hoà thuận, Tống Diệc Sâm cảm thấy cô đoạt đi sủng ái của ba mẹ, còn cô thì cảm thấy Tống Diệc Sâm chiếm hết tài năng mà cô nên có, có gì ngon đều do anh giành trước hết.
Vì thế hai người vung tay đánh nhau, lúc nào cũng như chó với mèo.
Cũng may vì thế mà thời thơ ấu của cô không hề tẻ nhạt, không giống như Lâm Yêm được gửi nuôi nhờ nhà người khác, nghĩ đến tình cảm sâu xa giữa nàng cùng Lâm Khả, về tình có thể tha thứ.
Tống Dư Hàng nghĩ nghĩ lại nổi lên chua xót dành cho Lâm Yêm, hơi hơi cúi thấp người.
Lâm Yêm che kín môi cô: "Em còn là bệnh nhân đấy."
Tống Dư Hàng mở tay nàng ra: "Tôi biết ---"
Lâm Yêm lại che chắn: "Chị biết cái rắm."
Tống Dư Hàng mỉm cười, lại đẩy tay nàng ra: "Tôi là loại người đó sao?"
Lâm Yêm gật đầu: "Chứ sao nữa."
"Được được, em nói phải là phải, tôi không ngại, thật đấy."
Cô nói, ấn tay của nàng xuống, lại tiếp tục cúi người.
Lâm Yêm quay mặt đi, gắt gao nhắm mắt lại, nụ hôn ngoài dự liệu dừng trên trán nàng.
Tống Dư Hàng lưu luyến đứng dậy: "Được rồi, em nên ngủ."
Lâm Yêm thẩn thờ nhìn cô mặc áo khoác, nhưng lúc chuẩn bị rời đi nàng bất ngờ câu lấy góc áo cô.
"Chị....!ở lại đi."
Tống Dư Hàng ngẩn ra, khoé môi cong lên ý cười, như suy ngẫm nhìn nàng.
Lâm Yêm nghiêng đầu, thấp giọng thì thầm: "Thôi bỏ đi, chị vẫn phải rời đi mà, miễn cho...."
Nàng vừa dứt câu chăn đã bị người một phen xốc lên, Tống Dư Hàng ủng tiến vào trong chăn.
"Ngủ ngủ, buổi tối sẽ không ai đến làm phiền phải không?"
Lâm Yêm nhích người sang bên cạnh thêm một chút để nhường chỗ cho cô, vẫn chưa chịu nhìn cô, vành tai có chút nóng lên: "Sẽ không, quản gia canh giữ ở bên ngoài."
"Vậy thì tốt rồi." Ý cười tà ác quanh quẩn bên tai nàng.
Lâm Yêm còn chưa kịp định thần đã bị người kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, tầm mắt nhất thời chìm vào bóng tối.
"Làm....!làm gì?"
"Ngon ngọt, là em chủ động mời tôi ngủ lại không phải sao."
•
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tống Dư Hàng cảm thấy thỏa mãn đứng dậy, tối qua cô nháo đến khuya mặc dù chỉ quấy rối chiếm chút tiện nghi thôi đã đủ rồi.
Tống Dư Hàng sờ sờ chóp mũi, cẩn thận bước xuống giường rồi lại ghé vào mép giường nhìn dung nhan đang say ngủ của nàng, trên cổ nàng lưu lại rất nhiều dấu vết, cô có chút xấu hổ, mặt đỏ lên giúp nàng đắp kín chăn.
--- Sao thế được....!giống hệt sói con không biết thỏa mãn, rõ ràng sắp bước qua tuổi trung niên luôn rồi.
Tống Dư Hàng bất giác mỉm cười, dừng một nụ hôn lên trán nàng, nhặt lên quần áo đứng dậy rời đi.
Có lẽ bởi vì người con gái này là của cô, chỉ có thể là của Tống Dư Hàng.
Ngày tháng chậm rãi trôi, Tống Dư Hàng như thói quen mỗi ngày đều đến, thi thoảng sẽ ngủ lại, ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ.
Những lúc như vậy, Lâm Yêm bỗng cảm thấy ngủ không phải là chuyện gì đó quá khó khăn đối với nàng.
Có cô bên cạnh, nàng phá lệ cảm thấy an tâm rất nhiều.
Lâm Hựu Nguyên cũng không đến quấy rầy nàng, hết thảy sóng êm gió lặng, nhưng những cơn sóng ngầm lại phảng phất như phong vân hội tụ.
Thấy nàng khoẻ hơn một chút, nhân lúc thời tiết trong lành Lâm quản gia đẩy nàng ra ngoài tản bộ, đây là khoảng thời gian không nhiều lắm nàng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhóm vệ sĩ trong bệnh viện xuất hiện thêm vài gương mặt mới, Lâm Yêm ghi nhớ từng người một, dùng bộ óc siêu việt của mình đếm hết thảy camera lắp đặt ngoài hành lang, và phải vòng qua bao nhiêu ngõ ngoặc mới có thể ra đến cổng bệnh viện.
Lúc vừa hồi phục nàng chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, dần dần chuyển sang thức ăn mềm, vết thương trên vai cũng khép vảy rất nhanh.
•
Mùa đông phía Nam đến rất muộn, lúc chiếc lá vàng cuối cùng ngoài cửa sổ rơi xuống, cơn gió lãnh sương rốt cuộc kéo đến.
Lâm Yêm tháo băng, nhìn chiếc roi sắt đen nhánh bằng kim loại lạnh băng trong tay mình.
Nàng dùng sức nắm lấy nó, cảm nhận luồn sức mạnh dần trở lại cơ thể, khẽ nhắm mắt.
Quản gia nhìn nàng, muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, người nhất định phải đối đầu với lão gia sao?"
Lâm Yêm nhếch môi, cầm lên chiếc khăn lụa chà lau chiếc roi sắt đến bóng loáng.
"So với việc bị đánh gãy xương ghép nối gân, chi bằng chiến đấu đến cùng, cá chết lưới rách."
Thoả hiệp trước giờ không phải là tính cách của nàng.
Lâm quản gia chưa từng thấy nàng để bụng như vậy bao giờ, nàng cẩn thận lao khô chiếc roi sắt, thu lại đặt bên gối.
"Nhưng là...."
Lâm Yêm ngước mặt nhìn ông: "Ông đến cùng đứng về phía ai?"
Nàng nói không chút cố kỵ, quản gia bị doạ khiếp vía, không ngừng gật đầu: "Đương nhiên là tiểu thư."
"Vậy không phải ổn rồi sao, tôi sẽ giải thích sau, mọi chuyện ổn thoả cả rồi chứ?"
Quản gia nói tiếp: "Tiểu thư yên tâm."
Khoé môi Lâm Yêm xuất hiện ý cười, tựa vào đầu giường: "Ông cũng yên tâm đi, tiền mà ông được nhận không thua gì lão đông tây Lâm Hựu Nguyên kia trả cho ông đâu."
•
Cơn gió lốc đến nhanh hơn dự kiến.
Đúng vào lúc Lâm Hựu Nguyên bận rộn công việc của tập đoàn vào cuối năm.
Thư ký vội vã chạy tới, thì thầm bên tai ông: "Lâm đổng, không ổn, hàng hoá chúng ta xuất khẩu đã bị cảng hải quan chặn lại."
Đôi đồng tử Lâm Hựu Nguyên co rút lại, lô hàng đó đã giao dịch với tập đoàn nước ngoài, có thể vượt qua đợt khủng hoảng kinh tế mùa đông năm nay hay không hoàn toàn phụ thuộc vào lợi tức của nó.
"Không phải đã làm việc với bên đó rồi sao?"
"Hải quan nghiệm thu, nói một vài kiện hàng không đủ tiêu chuẩn nên không đóng dấu xuất quan."
Gân xanh nơi thái dương của Lâm Hựu Nguyên bạo phát: "Chết tiệt, ai là ngươi kiểm tra chất lượng, gặp trực tiếp người đó đối chất."
"Vâng, tôi sẽ đi ngay." Thư ký vội vàng chạy ra ngoài sắp sếp một buổi gặp mặt.
Ông nghĩ ngợi, cầm lên tách trà nhấp một ngụm, cảm thấy chuyện này có chút quái lạ không nói ra được, gọi thư ký trở lại."
"Khoang đã, sắp xếp lịch trình, tối nay đích thân ta sẽ mời các lão bằng hữu dùng cơm."
Trong bữa tiệc trò chuyện vui vẻ.
Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn cũng cố vươn dài cánh tay cụng ly với mọi người, uống đến mặt đỏ tai hồng.
Rượu đi được ba vòng rốt cuộc đi vào vấn đề chính.
"Lưu cục, về việc hàng hoá bên phía Hải quan...."
Đối phương lập tức phác tay: "Aizz, đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa, tôi cũng đã phớt lờ nhưng phía cảnh sát cắn chặt không buông.
Vị lãnh đạo mới nhậm chức rất cứng rắn, vài người uống thực phẩm chức năng gì gì đó bị lủng bao tử, cảnh sát đã bắt đầu vào cuộc, việc này hiện tại không còn thuộc quyền hạn hải quan nữa rồi...."
Lâm Hựu Nguyên ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng ngầm siết chặt ly rượu trong tay, cào ra mấy vệt đỏ.
Giỏi cho Tống Dư Hàng.
Lợi hại, cứng rắn, được lắm!
Ông buông ly rượu, đặt lên bàn: "Các vị hôm nay cứ ăn uống thoả thích, lão Lâm tôi mời, công ty có chút việc xin phép về trước, xin lỗi không tiếp đãi mọi người chu đáo."
"Aizz---- Lão Lâm, ông đúng thật là."
Có người kháng nghị, Lâm Hựu Nguyên quay đầu nói với thư ký: "Cậu ở lại bồi mấy vị lão tổng, phải khiến họ tận hứng, đã rõ chưa."
"Vâng, Lâm đổng yên tâm."
Thư ký mang đến mấy bình rượu quý, rót đầy ly từng người.
Lâm Hựu Nguyên lúc này được bảo vệ tháp tùng rời khỏi đó.
•
Đèn xe cảnh sát chớp nháy lập loè từng chiếc một dừng trước cổng lớn bệnh viện.
Cửa xe kéo ra, hình cảnh lần lượt bước xuống, người đứng đầu nhóm hình cảnh tháo xuống kính râm, lập tức đi đến trước cổng, giơ lên thẻ cảnh sát trước mặt cảnh vệ.
"Cảnh sát, tránh đường, chúng tôi nhận lệnh điều tra việc khám chữa bệnh trái phép."
Mấy cảnh vệ bước tới, tay sờ soạn phía sau lưng, hình cảnh lập tức đề phòng, vài tiểu cảnh sát trẻ tuổi đi đến đẩy người ra.
"Làm gì? Muốn tập kích cảnh sát? Đây là phó đội của chúng tôi!"
Mấy cảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, lui bước tránh sang một bên nhường đường cho cảnh sát đi vào, đồng thời nói vào máy truyền tin được gắn trên ngực.
"Đến phòng tiểu thư nhìn xem, người còn ở đó không?"
Tống Dư Hàng che mặt, đem máy truyền tin kéo đến bên miệng tên bảo vệ, Lâm Yêm ngồi bên cạnh cầm trên tay roi sắt nhắm thẳng vào yết hầu hắn, tên bảo vệ bị trói chặt.
Hắn ậm ừ nói: "Còn....!vẫn còn."
Chờ bên kia hoàn toàn yên tĩnh Tống Dư Hàng mới vứt máy truyền tin xuống đất, nắm tay nàng rời đi.
"Đi thôi."
Lâm Yêm theo cô rẽ trái rẽ phải: "Chị biết đường sao?"
Tống Dư Hàng ló đầu ra thoáng nhìn ngoài hành lang: "Ừm, đã từng thăm dò."
Nói xong lại nửa ôm nàng đi về trước.
Khoé môi Lâm Yêm ẩn hiện ý cười: "Lên kế hoạch bao lâu rồi a?"
"Không lâu, mới một tháng thôi, còn phải đa tạ ba em cho tôi cơ hội ấy chứ."
Cô vừa dứt lời, lúc chuẩn bị kéo nàng ra khỏi chỗ ngoặc hành lang thì đụng phải một cảnh vệ mặc đồ đen.
Tống Dư Hàng đứng trước che chở cho nàng, vừa định động thủ thì tên mặc đồ đen đột nhiên sái cổ, mềm nhũn ngã xuống đất.
Đoạn Thành đứng phía sau tên mặc áo đen nhô đầu ra, hướng các nàng cười cười, trong tay là côn điện cảnh sát.
"Không ngờ nha, thứ này hoạt động khá tốt."
Lâm Yêm thở phào, Tống Dư Hàng nắm kéo tay nàng, choàng ôm bả vai nàng tiếp tục đi về phía trước, trao cho nàng một ánh nhìn an tâm.
Đoạn Thành đi trước dẫn đường: "Lão Trịnh cùng Phương Tân đang chờ ở bên ngoài...."
Cậu còn chưa nói xong, cổ họng nhất thời nghẹn ứ nuốt nước miếng, giống như lâm đại địch.
Lâm Hựu Nguyên lướt qua vài bảo vệ xuất hiện trên hành lang, Tống Dư Hàng quay đầu nhìn lại, lối đi đã bị chặn.
Các nàng hoàn toàn bị vây khốn.
Lâm Yêm siết chặt roi sắt, quất ra khỏi vỏ bọc, vừa định tiến lên một bước đã bị Tống Dư Hàng kéo lại phía sau.
"Để tôi."
Lâm Yêm kích động, thấp giọng nói: "Một mình chị cho dù có thêm Đoạn Thành cũng ---"
Tống Dư Hàng xoay người nhìn nàng, nắm tay nàng không hề buông lỏng, thậm chí nhẹ nhàng vỗ về trấn an: "Sớm muộn gì cũng phải bước qua cửa ải này, không phải sao?"
--------------
--------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...