10 giờ đêm
Trở thành ông chủ một tập đoàn lớn với tài sản ròng hơn trăm triệu không phải chuyện dễ dàng, Lâm Lại Nguyên đang tham dự hội nghị với các đối tác nước ngoài bàn về dự án có kinh phí hơn chục triệu.
Ngươi đi ta tới, đấu khẩu thật náo nhiệt.
Đối tác đã đến Trung Quốc hơn nửa tháng, toàn bộ chi phí ăn uống sinh hoạt đều được tập đoàn Cảnh Thái chi trả, nào là ở khách sạn 5 sao, ăn sushi cao cấp, không có việc gì làm còn được tắm suối nước nóng rồi ra ngoài đánh golf, trên dưới Cảnh thái phải nói là toàn tâm toàn lực đối đãi.
Vậy mà đối phương ngay cả 0.1% lợi nhuận cũng không chịu chia còn bắt họ phải trả trước số vốn ban đầu.
Lâm Lại Nguyên nhăn mày, nhấp một ngụm nước trà cho nhuận giọng, thuận tiện áp chế hoả khí đang bốc lên.
Đúng lúc này thư ký gõ cửa, vội vả chạy đến: "Lâm đổng...."
Ông nhướng mày nén xuống lửa giận: "Chuyện gì?"
Thư ký nhìn ông đang bàn chuyện với đối tác lập tức khom mình, nhỏ giọng thì thầm bên tai ông: "Tiểu thư, cô ấy...."
Ông ngồi vị trí chủ thượng, những người khác đều ngồi cách thật xa.
Thư ký cứng nhắc đưa email cho ông xem: "Vừa gửi đến hòm thư của Ngài năm phút trước."
Đoạn video không có âm thanh, Lâm Yêm giống như vật chết bị xích sắt quấn quanh tứ chi treo lơ lửng, cổ cũng bị tròng một vòng sắt, tóc tai rũ rượi, toàn thân đều là máu.
Lâm Lại Nguyên phun ra mấy chữ xuyên qua kẻ răng: "Thứ vô dụng."
"Lâm đổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bí thư nuốt nước miếng, vẻ mặt hốt hoảng.
Lâm Lại Nguyên cầm tách trà nhấp một ngụm, giống như đang xem một thứ gì đó rất nhàm chán, tắt màn hình đưa lại cho hắn.
"Làm gì? Đừng nói 100 triệu, một xu cũng không."
Các đối tác trong phòng họp cũng có vài đại diện nước ngoài biết tiếng trung, họ nghe hiểu lời ông nói có chút đứng ngồi không yên, ông ta vẫy tay ra hiệu thư ký lui xuống, tiếp tục họp.
Thư ký ra ngoài cửa, càng nghĩ mà sợ, đi tới đi lui, nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi, bọn bắt cóc giao hẹn thời gian đưa tiền chuộc chỉ còn lại 2 giờ.
Hắn cắn chặt răng lấy điện thoại trong túi ra, quyết định báo cảnh sát: "Xin chào! Cục cảnh sát Giang Thành có phải không? Tôi là người của Tập đoàn Cảnh Thái, muốn báo án...."
•
Từ lúc bắt đầu hành động, Phùng Kiến Quốc đã túc trực trước màn hình lớn trong phòng điều tra, cả ngày không ăn không uống.
Nhìn thấy mọi người đã đến dưới lầu bệnh viện bỏ hoang, Tống Dư Hàng ấn máy bộ đàm: "Tổ một, hai, ba canh giữ cầu thang, chuẩn bị hoả lực sẵn sàng chi viện."
"Tay súng bắn tỉa vào vị trí."
Trên đài quan sát trong công viên đối diện bãi tắm nhô lên một cái đầu: "Đã vào vị trí."
"Tổ bốn, năm, sáu thay phiên, theo tôi vào trong lục soát."
Mấy cảnh sát một tay cầm súng một tay cầm bạo thuẫn tiến lên, Tống Dư Hàng giơ súng sẵn sàng tư thế, men theo vách tường, mái tóc dưới mũ đã ướt sủng.
Đoàn người bám sát tường di chuyển không một tiếng động tiến vào vào bên trong.
Máy bay không người lái bên ngoài ghi lại tất cả hình ảnh của đợt hành động truyền về cảnh cục, Phùng Kiến Quốc cũng không khỏi lo lắng đổ mồ hôi thay họ.
"Phùng Cục, không tốt!" Có người hối hả chạy vào.
Ông không quay đầu lại đã chửi ầm lên: "Mẹ kiếp không tốt cái gì? Bây giờ là thời khắc mấu chốt để hành động, dẹp mấy lời xui xẻo đó đi."
Tiểu cảnh sát ôm máy tính thò đầu vào, bối rối quên mất kính lễ: "Không....! không phải....!Lâm....!Pháp y Lâm xảy ra chuyện rồi!!!"
Đoạn Thành vừa bước vào châm trà cho Phùng Kiến Quốc thì nhìn thấy hình ảnh chiếu trên màn hình máy tính của hắn, nuốt nước miếng nói: "Tập đoàn Cảnh Thái vừa báo án, Pháp y Lâm bị bắt cóc tống tiền, đây là video bọn bắt cóc gửi tới."
Hình ảnh được phát, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà gặp dừng lại mọi động tác.
Cảnh vật xung quanh khó biết được là nơi nào, Lâm Yêm cũng không nói câu gì, không phải nàng không muốn nói mà là nàng căn bản không nói nên lời.
Trên cổ là vòng sắt to bằng ngón tay út, đầu nàng rũ xuống bị treo lơ lửng, con dao vẫn còn cắm trên vai, cũng không biết còn sống hay chết.
Đến cả tay điều tra lão luyện nhiều năm như Phùng Kiến Quốc cũng không nhìn ra được chút manh mối gì.
Hình ảnh cuối cùng kèm theo giọng nói của bọn bắt cóc, bọn họ muốn một trăm triệu!
Phùng Kiến Quốc đi qua đi lại, nhíu chặt mày, ông đột nhiên xoay người, cầm chung tra trong tay Đoạn Thành ném xuống đất.
Nước trà văng khắp nơi, những người khác không dám hó hé tiếng nào.
Phùng Kiến Quốc thở hổn hển: "Khốn khiếp thật biết chọn thời điểm, lại còn một trăm triệu, sao không đi cướp ngân hàng có phải nhanh hơn không?"
Hành động bắt giữ nghi phạm đang bước vào giai đoạn mấu chốt, toàn bộ cảnh sát đều tập trung ở tiền tuyến, đừng nói hình cảnh, đến tổ ngoại cần cũng không có lấy một ai.
Trương Kim Hải nhìn đoạn video, hơn nửa ngày mới dám mở miệng, lắp bắp nói: "Hay là gọi cho Tống đội....!Bảo nàng điều động nhân lực trở về."
Phùng Kiến Quốc khoanh tay phản bác câu nói của hắn: "Không được, không thể khiến cô ấy phân tâm, chưa xác định hai vụ này có liên quan với nhau không, tính mạng Lâm Yêm là mệnh, người khác cũng là sinh mệnh, chúng ta không thể mạo hiểm."
Nói thì nói vậy, Lâm Lại Nguyên năm nay đã ngoài 60 tuổi, đừng thấy ông ta cưới vợ trẻ, việc không thể có con tiếp cũng là chuyện bình thường.
Lâm Yêm là người thừa kế duy nhất của Lâm gia, là Giám đốc điều hành tương lai của Cảnh Thái, sinh mệnh của nàng đáng giá bao nhiêu, nếu không thư ký sẽ không tức tốc báo cảnh sát như vậy.
"Người của Cảnh Thái đã đến chưa?"
"Đã đến, đang chờ ở phòng khách."
"Trước đừng tiết lộ tin tức, chuyện này không thể lan truyền ra bên ngoài, nhân viên kỹ thuật lập tức phân tích đoạn video tìm kiếm id của đối phương, nhất định phải nhanh!"
Rốt cuộc gừng càng già càng cay.
Phùng Kiến Quốc đội mũ, sải bước ra ngoài: "Tới thì tốt, tôi sẽ tự mình tra hỏi."
Phùng Kiến Quốc đi rồi, Đoạn Thành bước đến bên cạnh Trịnh Thành Duệ: "Lão Trịnh....!Pháp y Lâm....!chị ấy....!chị ấy...."
Trịnh Thành Duệ gõ bàn phím, trán tuôn đầy mồ hôi: "Giải mã không được, cảng vật bên trong giống như một kho chứa hàng, một chút kiến trúc hay thứ gì đó để tham chiếu cũng không có, khắp Giang Thành có đến hơn trăm ngàn cái nhà kho như vậy."
Đoạn Thành cũng nóng như lửa đốt, đi tới đi lui đột nhiên trèo lên vai cậu ta: "Nếu không chúng ta gọi cho Tống đội đi, em cảm thấy chị ấy nhất định sẽ nghĩ ra cách."
Trịnh Thành Duệ liếc mắt nhìn hắn, đẩy người ra xa nhỏ giọng nói: "Cậu điên rồi sao? Còn muốn thi nhân viên công vụ không vậy? Không nghe Phùng cục nói gì à, một chữ cũng không thể tiết lộ."
Đoạn Thành nghẹn giọng: "Em...."
"Nhưng là....!nhưng là...." Lòng hắn lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, tuy rằng Lâm Pháp y độc mồm độc miệng lại thích bạo lực nhưng khoảng thời gian làm việc với nàng, xem nàng giải phẫu nghiệm thi đã khiến hắn học hỏi không ít, chẳng lẽ nhìn nàng vì không giao ra được tiền chuộc mà bỏ mạng?
Lâm gia cũng thật là, gia tài lên đến hàng tỉ lại tiếc một trăm triệu không nhả ra.
Đoạn Thành không khỏi lo lắng, Phùng Kiến Quốc biết chuyện này đối với Lâm gia không phải là lần đầu tiên.
Ông ra phòng khách nhìn thấy người đến là thư ký chứ không phải Lâm Lại Nguyên, lòng có chút thấp thỏm.
"Mời ngồi."
Ông vừa dứt câu thư ký đã đứng dậy, lưu loát nói một lèo: "Xin chào Phùng cục, tôi là thư ký của Lâm đổng, đại diện tập đoàn Cảnh Thái đến báo án, số tiền một trăm triệu chúng tôi nhất thời không thể xoay sở, hơn nữa vừa hoàn tất góp mọi nguồn vốn trong năm nay...."
Câu nói này nhiều năm trước ông đã từng nghe qua rồi.
Ở trong phòng điều tra ông có thể hùng hổ doạ người nhưng lúc ở ngoài ông nên có uy nghiêm của một Cục trưởng.
Phùng Kiến Quốc không cùng hắn lôi thôi dài dòng: "9h30 bọn bắt cóc gửi mail, 10h các người mới báo án? Giờ thì thời gian hẹn giao tiền chuộc không đến 1 tiếng rưỡi, các người muốn chúng tôi đi đâu tìm người đây?"
Thư ký lấy khăn tay lau trán: "Thật xấu hổ, Lâm đổng đang tham dự một cuộc họp rất quan trọng, thật sự....!chỉ có thể làm phiền cảnh sát."
Hắn chưa nói xong màn hình kỹ thuật viên bên cạnh đã sáng lên.
"Phùng cục, bọn bắt cóc lại phát tin nhắn."
Lâm Lại Nguyên nhìn cảnh tượng Lâm Yêm bị tra tấn, bị người nắm tóc hung hăn trấn xuống nước, nàng liều mạng giãy giụa, xích sắt kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng leng keng, máu chỗ vết thương trên vai lại tiếp tục âm ỉ chảy ra, nhuộm đỏ cả bể nước.
Nàng nghiến răng không rên không than, người nọ tiếp tục túm tóc nàng kéo lên, người bên cạnh dùng một thứ bột màu trắng gì đó rắc lên vết thương của nàng.
Thư ký che mắt lại, hãi hùng khiếp vía: "Gì....!gì thế này?"
Hắn rất nhanh sẽ biết.
Bột muối thô ráp khảm sâu vào da thịt, máu được hoà tan loãng ra, Lâm Yêm đau đến chết đi sống lại, không thể ẩn nhẫn được nữa, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rít gào.
Lâm Lại Nguyên đóng máy tính, nhắm mắt lại, một mình ngồi trong phòng hội nghị trống không, không khỏi nhíu mày.
"Mẹ kiếp!" Cổ họng người đàn ông phát ra tiếng rít rào, tiếng nói khàn đục thô thiển tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.
Lâm Yêm vẫn không nhả ra, gắt gao cắn chặt cánh tay hắn, cho đến khi hắn ấn đầu nàng đâm vào vách tường, từng tiếng bưng bưng vang vọng khắp kho hàng.
Trên tường để lại lõm máu lớn, lúc Lâm Yêm ngã xuống thì một miếng thịt từ trong miệng nàng rơi ra.
Người đàn ông đau đến khóc cha gọi mẹ, tức giận đạp mấy cái vào người nàng, hắn túm tóc nàng kéo đi, để lại những vệt máu loang lỗ trên lối mà hắn đi qua.
•
"10 triệu, không hơn." Ông nói chuyện với Phùng Kiến Quốc thông qua điện thoại.
Bên kia trầm mặt một lát: "Ông không sợ bọn bắt cóc thủ tiêu con tin?"
"Sợ." Lâm Lại Nguyên nói thẳng: "Càng sợ mất cả người lẫn của, chuyện xảy ra 26 năm trước tôi không muốn tái diễn một lần nữa, cho nên tôi chỉ có thể giao ra 10 triệu, mọi chuyện tuỳ thuộc vào các người."
Phùng Kiến Quốc xoa giữa lông mày, đứng bên cửa sổ chửi ầm lên: "Các người làm ăn lúc nào cũng hy vọng lợi ích hoá, xem nhẹ sống chết, đừng quên Lâm Thành đã chết như thế nào."
Lâm Lại Nguyên ngoài cười nhưng trong lại không: "Lâm Thành đã chết còn có Lâm Yêm, Lâm Yêm chết đi vẫn còn Lâm Khả, nếu hắn cũng vô dụng thì tuỳ tiện nhận nuôi một đứa từ cô nhi viện cũng có thể mang họ Lâm, nhưng Cảnh Thái chỉ có một, nếu hôm này tôi giao ra 100 triệu, các công ty con nhất định phá sản, mấy vạn công nhân sẽ phải nghỉ việc, Lâm Yêm có thể chết đi, nhưng Cảnh Thái phải sống."
Hiệu ứng bươm bướm, Lâm Yêm chỉ là mồi lửa, quý góp vốn vừa thông qua, cơ cấu thị trương thay đổi, thì trường đóng băng, nếu dễ dàng nhả ra thì rất khó thu lại.
100 triệu này thật sự thương gân động cốt, ông không thể mạo hiểm lấy Cảnh Thái ra đặt cược.
"Nhanh lên, mau mò ra địa chỉ IP, lão Trịnh, lão Trịnh!"
Đoạn Thành chỉ thiếu cái loa ở bên cạnh hối thúc cậu ta.
Trịnh Thành Duệ vốn dĩ béo ú, tâm tình hậm hực càng đổ nhiều mồ hôi hơn khiến lòng bàn tay trơn ướt không rê được chuột, cậu ta cố thử vài lần đều thất bại.
Cậu hít sâu một hơi, con số bắt đầu nhảy vọt.
Đoạn Thành chăm chú nhìn tiến trình, Phương Tân cũng sốt ruột nhìn màn hình máy tính.
90%, 93%, 95%, 99%....!100%!
Mọi người dừng hô hấp.
Sự im lặng kéo dài khoảng một phút, hàng loạt đoạn mã xuất hiện trên màn hình.
Trịnh Thành Duệ ném mắt kính lên bàn, suy sụp lắc đầu: "Không được, là sever nước ngoài, không phân tích được."
Đoạn Thành đấm thật mạnh xuống bàn, hốc mắt đỏ rực: "Má nó! Vậy....!chúng ta phải làm gi bây giờ a...."
Phương Tân cắn cắn ngón tay rồi nhả ra, đứng dậy: "Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, đi tìm manh mối đi, tìm hiểu xem Pháp y Lâm mất tích thế nào."
•
"Ongggg ---" Điện thoại trong túi chấn động, Tống Dư Hàng không để tâm, cô dẫn đầu bước vào một căn phòng trống, tia laser từ họng súng xé tan từng mảng sương mù bắn ra ngoài.
Cô giơ tay lên: "An toàn, không phát hiện mục tiêu, lui lại."
"Ongggg ---" Điện thoại lại rung lên.
Tống Dư Hàng hồi hộp, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ vừa rồi của Lâm Yêm, bước chân chậm lại bảo đặc cảnh đi lên trước còn cô vác súng trên lưng, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Hai đoạn video.
Cô vừa phát lập tức muốn phát điên, một bên cắn tháo bao tay, lập tức gọi cho Phùng cục..
Đối phương cũng không an nhàn gì, rống lớn: "Tôi cũng đang sứt đầu mẻ trán cô còn chất vấn tôi?! Lâm Yêm bao lớn rồi ai có thể ngăn được cô ta, có trời mới biết cô ta muốn làm gì đi!"
Tống Dư Hàng xuống giọng hít sâu một hơi, tim cơ hồ nhói lên: "Thời hẹn giao tiền chuộc còn bao lâu?"
"1 giờ."
Cô không thể tin được gầm nhẹ: "Tại sao không cho tôi biết sớm?!!"
Đoàn người dáo dác xoay lại nhìn cô, Tống Dư Hàng tháo mũ xuống, đeo kính rada, tháo bỏ tai nghe truyền tin, quay đầu chạy đi.
"Tống đội, Tống đội...." Những người khác ngăn cô lại, Phùng Kiến Quốc nghe thấy tức thì chửi ầm lên.
"Tống Dư Hàng, cô coi trọng chính sự có được không?! Cô đừng quên nhiệm vụ của chính mình! Cô phải bảo vệ sự an toàn của tất cả người dân Thành Phố, hiện tại thì sao? Chỉ vì Lâm Yêm mà đào binh, bỏ mặc đồng đội? Đừng quên, cô là chỉ huy của đội, làm sao ăn nói với cảnh hàm (quân hàm cảnh sát) trên vai cô đây?"
Tống Dư Hàng vuốt ngược phần tóc mái, xoay người tiếp tục hít một hơi thật sâu, cưỡng bách bản thân bình tĩnh: "Vậy Lâm Yêm thì sao? Ai đến bảo vệ cô ấy trong khi mạng sống của cô ấy đang bị đe doạ?!!"
Phùng Kiến Quốc im lặng chốc lát, nói: "Người của chúng ta đang trên đường đến điểm giao tiền chuộc."
"Bọn bắt cóc muốn bao nhiêu?"
"Một trăm triệu."
"Lâm gia thì sao?"
"Chỉ chấp nhận giao ra 10 triệu."
Tống Dư Hàng nghiến răng: "Mẹ kiếp chẳng phải quá vô nghĩa?!"
"Mỗi lần xảy ra chuyện liên quan tới Lâm Yêm, cảm xúc của cô quá dễ bại lộ, Tống Dư Hàng, đừng nói tôi không trọng tình nghĩa, không cho cô cơ hội, cô có thể cứu nàng trở về, kết cuộc, hoặc là đưa nghi phạm ra ánh sáng, hoặc là cởi bỏ bộ cảnh phục tự kiểm điểm chính mình, cô tự chọn đi."
Sau khi tắt điện thoại, Tống Dư Hàng trầm mặc thật lâu, những người khác đã sớm tản ra lục soát khắp ngỏ ngách của bệnh viện, dù sao thì nơi này cũng có một sinh mạng đang gặp nguy hiểm.
Cô chôn đầu vào bức tường lạnh băng, xem lại hai đoạn video vừa rồi, lúc Lâm Yêm thống khổ co quắp người đau đớn, nước mắt của cô cũng thay nàng mà khóc.
Cô biết lý do vì sao Lâm Yêm lại tự mình hành động, nhất định là trong quá trình nghiệm thi nàng đã phát hiện manh mối gì đó liên quan đến vụ án của Sơ Nam, cũng chỉ có lý do này mới đốc thúc nàng tìm hung thủ trả thù mà không thông báo với cô một tiếng.
'Án Bạch Kình' cùng 'Án phanh thây ở Bến tàu Phần Dương' có điểm tương tự cũng có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng bất luận hung thủ có phải là cùng một người hay không, cô nghĩ hắn nhất định không thoát khỏi liên quan.
Việc cấp bách hiện tại là phải tìm được hung thủ thì khoảng cách giữa cô và Lâm Yêm sẽ không còn xa nữa.
Trần Sơ Nam là nhược điểm duy nhất của nàng, vậy thì cô sẽ dùng đó làm áo giáp.
Tống Dư Hàng lau nước mắt, thút thít cánh mũi, đội mũ, cài tốt áo chống đạn, cầm súng chạy lên lầu.
--- Lâm Yêm, chờ tôi.
•
"Vẫn không ai tới cứu cô." Máu loãng chảy vào mắt, khiến tầm mắt vốn đã mơ hồ càng không thể nhìn rõ.
Người đàn ông vừa rồi đánh nàng đã biến mất, nàng lại bị treo lơ lửng giữa không trung, chỉ nghe thấy giọng nói máy móc lạnh băng không chút độ ấm.
Lâm Yêm hơi nhếch môi cười khẩy.
Nhưng là sau đó nàng đã cười không nổi nữa rồi.
"Dám đánh tao, tiện nhân ngu xuẩn, thứ ngu si!" Giọng nói quen thuộc nháy mắt đưa nàng trở lại buổi chiều 26 năm về trước.
Nam hài dùng chân đá nàng ngã xuống đất, dẫm lên ngực nàng, bẻ ngón tay nàng, cố giật lấy hai cọc tiền trong tay nàng ra xé nát vụn.
"Phi, thứ tạp chủng dám lấy tiền của ba ba, mày xứng sao?! Đê tiện y như mẹ mày, cút đi!" Nam hài 10 tuổi đã ra dáng cao lớn, một chân liền đá hất nàng lăn đến chân tường.
Đầu Lâm Yêm đập xuống đất, lần nữa tỉnh lại đã bị trói chung với Lâm Thành, nước trên trần nhà từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt nàng.
Nàng còn chưa kịp thanh tỉnh thì người đàn ông đeo mặt nạ đã dùng sức quất roi lên người nàng.
"Khóc đi, khóc lớn lên cho tao! Khóc càng lớn càng tốt, để lão già chết tiệt đó nhìn xem hai đứa con quý báo của hắn bị tra tấn đến mức nào."
Roi chạm da thịt cực kỳ đau rát, Lâm Thành gào khóc thảm thiết, Lâm Yêm lại quá quen ròi, nàng cắn răng không lên tiếng.
"Ha, ngoan cố lắm, khuôn mặt nhỏ này cũng đáng yêu quá chứ, nhưng ánh mắt này sao...." Người đàn ông nâng cằm nàng lên, nhìn đông nhìn tây.
"Dữ quá đấy!"
Nói xong hắn liền vun roi quất vào khoé mắt nàng.
Lâm Yêm nhắm mắt lại, cả người run rẩy, nước mắt vô thức chảy ra, nhưng vẫn không gào thét tiếng Nào.
Người đàn ông cảm thấy hứng thú: "Đừng nói bị câm đi."
Tên đồng loã phụ hoạ: "Câm càng tốt, câm thì cái gì cũng không nói, vừa hay để xem con gái người có tiền có khác gì đám nghèo khổ chúng tay hay không."
Âm thanh quần áo bị xé toạt.
Hốc mắt Lâm Yêm như muốn nứt ra, âm thanh đó dường như vang vọng từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong kho hàng xuyên vào tai nàng.
"Ngươi....!đến tột cùng là ai? Ra....!ra đây!"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cô sắp chết rồi, lúc nhỏ không ai cứu giúp, lớn lên cũng không khác gì."
"Lâm Yêm a Lâm Yêm, cô sống thật tẻ nhạt."
Giọng nói máy móc phát ra tiếng than thở, vô tình khiến người sởn tóc gáy.
Lâm Yêm bị treo lơ lửng giữa không trung, gian nan quay đầu, vừa cử động toàn thân đều đau buốt, máu trên đầu chảy xuống không ngừng, len lỏi vào mắt nàng đến đau nhức.
Nàng co tay, xích sắt theo động tác leng keng, Lâm Yêm híp mắt: "Muốn ta chết, không dễ như vậy, ta luôn tồn tại một mình, không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai."
Giọng nói kia cười khanh khách, giống như hàm răng đang nói chuyện, cực kỳ vô cảm giống giọng nói của NPC trong game, là giọng không có âm ngân.
Lâm Yêm cũng không phân biệt được đến tột cùng là nam hay nữ, hay căn bản không phải người.
"Nhìn tình cảnh hiện tại của ngươi xem, sợi xích mỗi 5 phút sẽ hạ xuống 6cm, nửa giờ sau, nếu ta không nhìn thấy tiền ở điểm hẹn, thì không ai có thể cứu nổi ngươi rồi a~"
Giọng nói máy móc vừa dứt, sợi xích đột nhiên buông lỏng, cảm giác rơi tự do đánh úp, Lâm Yêm nhắm mắt lại, bị một cổ lực vô hình níu giữ.
Mặt nước sóng sánh, nàng bị treo lơ lửng trong chiếc lồng thuỷ tinh chứa đầy nước.
Đồng tử Lâm Yêm co rút lại, giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên.
"Được, Lâm Pháp y chúng ta thông minh như vậy nhất định đã có tính toán rồi đi, còn cách mặt nước bao xa, còn bao nhiêu thời gian để hít thở cùng với việc bọn họ đến cùng có thể đến kịp hay không đây~"
---------------
---------------
Mỗ Vu: Edit xong chương này Mỗ rơi vào tình trạng trầm cảm nhẹ ( tức thím 'Rượu' mà nói hổng có được -_.
-).
Mọi người nghĩ giúp Mỗ xem Mỗ có nên tạm thời ẩn thân một thời gian để tĩnh tâm rồi Mỗ sẽ lại bất ngờ xuất hiện không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...