"Các vị cảnh sát, mời ngồi, trong nhà có chút bừa bộn tôi chưa kịp dọn dẹp..." Nam nhân bước ra mở cửa, vừa hướng mọi người dẫn vào trong nhà, vừa nhặt lên mấy món đồ vứt lung tung trên ghế sôfa, vẻ mặt lúng túng xấu hổ.
Tôn Hướng Minh ôm con gái nhỏ đến chỗ gần cửa sổ chơi đất sét màu, nó nhìn thấy có người tới cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, lại tiếp tục chơi đùa nắn đất sét thành từng khối tròn vo.
Nhà họ Tôn không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, bố cục hài hoà, bắc nam thông thấu, trang trí vài món đồ vật đơn giản, không có vách ngăn, từ ngoài cửa đi vào chính là phòng khách, quần áo khắp nơi vứt tứ tung, cơm hộp ăn xong cũng quăng bừa bãi trên bàn khách.
Chậu hoa đặt chỗ huyền quan đã khô héo, lan toả bầu không khí luỵ tàn sầu khổ như tình cảnh hiện tại trong ngôi nhà này vậy.
"Uống chút gì không?" Hắn mở tủ lạnh mới phát hiện trong tủ lạnh không có gì, dự định đến phòng bếp nấu nước.
Phương Tân vội ngăn lại: "Không cần phiền phức, chúng tôi đến tìm hiểu chút tình huống sẽ rời đi ngay."
"Ah, đây là phòng ngủ của chúng tôi, bên kia là phòng sách của vợ tôi...." Tôn Hướng Minh mở cửa phòng ngủ, nữ chủ nhân của căn phòng không còn, cho nên nó hiện tại bừa bãi giống y hệt phòng khách vậy, trên chiếc giường lớn là một tấm nệm nhỏ, hẳn là dành cho đứa con nhỏ của hai người, rổ quần áo bẩn đầy vung tràn cả xuống sàn nhà.
Tôn Hướng Minh ngượng ngùng cười cười, hốc mắt lại đỏ hoe: "Khiến mọi người chê cười, ngày thường những việc này đều do vợ tôi làm, bây giờ công việc tôi luôn bận rộn, lại phải chiếu cố hài tử, thật sự có chút...."
Phương Tân cùng hai cảnh sát đưa mắt nhìn xung quanh, đều cảm thấy không có gì khả nghi, đặc biệt là lúc hắn nhắc đến Đinh Tuyết, không quá mức bi thương nhưng từ ngôn ngữ cơ thể, ánh mắt, nét mặt đều lộ ra tình ý chân thành.
Cảnh sát điều tra phá án cũng điều tra con người, chỉ cần nhìn thoáng qua là đại khái hiểu được, quay trở ra, thăm dò phòng sách.
Máy tính vẫn còn mở, kệ sách bên cạnh chứa đựng không ít thư tịch, đa phần liên quan đến tài chính cùng giáo dục.
Phương Tân tuỳ ý rút ra một quyển "Giảng giải Tâm Lý học", cô nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bẩn, lật lật vài trang sau đó trả trở về.
Trịnh Thành Duệ ánh mắt rơi xuống máy tính: "Chúng tôi có thể kiểm tra một chút không?"
"Có thể, xin cứ tự nhiên." Tôn Hướng Minh nhập mật mã, ý là họ có thể tuỳ ý sử dụng.
Trịnh Thành Duệ mở ra quyển sổ ghi chép, bắt đầu mân mê: "Máy tính này ngày thường ai sử dụng?"
"Tôi, vợ tôi đều sẽ dùng, tôi thường xuyên tăng ca ở nhà, còn cô ấy thỉnh thoảng cũng sẽ dùng để soạn thảo giáo án."
Màn hình nền máy tính là ảnh chụp một nhà ba người, đứa nhỏ được ba mẹ nó ôm gọn trong lòng, trên tay còn cầm muỗng ăn cơm cười tươi như hoa.
Phương Tân chăm chú nhìn chốc lát, trực giác cảm nhận thế sự vô thường, trong nháy mắt hạnh phúc cả nhà liền sụp đổ.
Đúng lúc này, cô chợt cảm nhận được có ánh mắt ai đó đang nhìn mình chăm chăm, đột nhiên quay đầu lại, cô con gái nhỏ của họ đang đứng ở cửa như bóng ma, oa oa khóc lên, chạy tới ôm chặt bắp chân Tôn Hướng Minh.
"Ba, con muốn mẹ....!muốn mẹ...." Tôn Hướng Minh tay chân luống cuống, lấy khăn giấy lau nước mắt cho nó sau đó bế thốc nó lên ôm vào trong ngực.
Có lẽ đã vô tình làm đau nó, đứa nhỏ ngược lại khóc lớn hơn, không ngừng khóc thét: "Con muốn mẹ, con muốn mẹ...."
"Xin lỗi, tôi không tiếp các vị chu đáo." Có nhiều người trong phòng, nhưng hắn đành phải ôm hài tử ra ngoài, ngồi xuống sôfa từ tốn dỗ dành.
Phương Tân nhìn xuyên qua khe cửa, thấy hắn giơ món đồ chơi trong tay lên trước mặt Tôn Nhã, ở trước mặt nữ nhi, khó khăn lắm mới nở được nụ cười tươi rói trong tình cảnh này.
Tuổi nhỏ tang mẹ, trung niên tang thê, thật khiến người ta nhìn thấy cũng phải chua xót.
•
"Quan hệ vợ chồng của con bà như thế nào?" Một cảnh sát khác đi đến chỗ mẹ vợ của Tôn Hướng Minh để tìm hiểu thông tin.
Lão nhân gia cô đơn lạnh lẽo chỉ còn lại một mình, trên bàn thờ là hai bức di ảnh, một là người chồng quá cố, người còn lại chính là con gái bà - Đinh Tuyết.
Nói đến đây, bà bắt đầu chấm nước mắt: "Đều là lỗi của tôi....!lúc trước tôi không nên gả Tiểu Tuyết cho nó...."
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc: "Mời bà nói rõ cho chúng tôi biết, không cần thêm bớt, chỉ thuật lại những gì bà biết là được."
Lão nhân lại thút thít một hồi, miễng cưỡng mở miệng nói: "Tôi không ở chung với tụi nó, bình thường không biết hai đứa chung sống với nhau thế nào, chỉ khi có dịp lễ tết, tôi mới đến chơi thì thấy tình cảm chúng khá tốt, nhưng đôi lúc cũng cãi nhau...."
"Có đánh nhau không? Hai người họ."
Lão nhân cẩn thận nghĩ ngợi: "Đánh thì không có, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám động đến ngón tay con gái tôi."
Vừa nói đến đây, bà lại dậy lên căm phẫn.
"Bà nói vậy có ý gì?"
"Lúc trước là Tôn Hướng Minh chủ động theo đuổi con gái tôi...." Lão nhân thở dài một hơi, nhìn bức di ảnh trên bàn thờ mà bắt đầu đỏ mắt.
"Theo đuổi được khoảng thời gian dài, một hai năm gì đó, con gái tôi mới đồng ý, lúc đó hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, xuất thân gia đình nông thôn, ba mẹ cũng không có nổi tiền hưu, gia cảnh lại không khá giả gì, thời điểm kết hôn nhà chúng tôi chẳng cần lễ hỏi, thậm chí chấp nhận mất một lượng lớn của hồi môn, chỉ để hắn đối xử với Tiểu Tuyết thật tốt.
"Rốt cuộc, chồng tôi mất sớm, tôi cũng chỉ có một mình đứa con gái này."
Lão nhân dứt lời, bắt đầu khóc lên, vừa khóc vừa nắm chặt tay một cảnh sát, quỳ xuống cầu xin.
"Cầu các người, nhất định phải bắt cho được hung thủ, trả lại công bằng cho con gái tôi."
•
"Tìm phó hiệu trưởng sao? Cô ấy hiện tại không ở đây, đã đi thế lớp rồi, mọi người chờ chút." Nhân viên công tác mời các nàng hai ly nước sôi để nguội, lập tức trở lại công việc bận rộn của chính mình.
Lâm Yêm khép mày: "Đã làm đến phó Hiệu trưởng, cũng đi dạy thế à?"
"Đương nhiên, Trường của chúng tôi là Trường trung học trọng điểm ở Giang Thành, cho nên mọi cấp bậc chức nghiệp đều phải có năng lực chuyên môn, cho dù là Hiệu trưởng, công tác hành chính bận cách mấy cũng phải nhín ra chút thời gian trao dồi kiến thức, chưa kể kỳ thi tuyển sinh Đại học sắp đến, lại xảy ra vụ việc thế này, không chừng chẳng mời được lão sư giỏi nào về trường...."
Nói đến đây, vẻ mặt nhân viên công tác lập tức có chút ủ dột sầu não, qua đợt thi tuyển đại học sẽ đến kỳ tuyển sinh, lại phát sinh chuyện náo loạn dư luận, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.
Đợi mọi người đi rồi, Lâm Yêm mới nhấp một ngụm nước, ngửi được mùi nhựa ly, lại bỏ xuống, chọc chọc cánh tay Tống Dư Hàng.
"Này, cô cảm thấy thế nào."
"Ngoài phạm vi Cục cảnh sát không được phép bàn luận về vụ án."
Tống Dư Hàng không chút cảm xúc lật xem sách báo tạp chí.
".....!Cô cùng tôi nói nhiều hơn hai câu sẽ chết hả?"
"Sẽ." Tống Dư Hàng tiếp tục lật sang trang tiếp theo: "Tôi sợ bị cô chọc tức chết."
Lâm Yêm cầm ly nước trên bàn tính toán hất qua, cửa nhẹ nhàng bị người đẩy vào.
Nữ nhân ôm tài liệu trong ngực đi đến, trên dưới 40, vóc dáng duy trì khá cân đối, khoé môi hàm chứa nhàn nhạt ý cười, lúc nhìn thấy trong văn phòng có người hơi sửng sốt một chút.
Đúng là nữ nhân mà Lâm Yêm nhìn thấy ở hành lang - Lý lão sư.
Nhân viên công tác nhanh chóng chạy ra đón tiếp: "Hai vị này là cảnh sát đến từ Cục cảnh sát Giang Thành, tới đây để điều tra về vụ án."
Nữ nhân lúc này mới hồi phục tinh thần, chủ động bước hai người bắt tay: "Xin chào, Lý Thi Bình, Phó hiệu trưởng."
Tống Dư Hàng chủ động bắt tay: "Đội phó đội cảnh sát hình sự Cục cảnh sát Giang Thành, Tống Dư Hàng."
"Xin chào, Tống đội, vị này là?"
Ánh mắt nàng ta nhìn sang, bởi vì gắn liền với công việc dạy học, trên người nữ nhân toát lên một loại khí chất ôn nhu nho nhã không tả được.
"Pháp y, Lâm Yêm, có điều bắt tay chào hỏi thì không cần, sờ mó xác chết là sở trường của tôi, tương đối xúi quẩy."
Lâm Yêm tuỳ tiện nói xong, Lý Thi Bình lập tức ngây người, nhưng vẫn bảo trì mỉm cười mời các nàng ngồi xuống.
Tống Dư Hàng ở bên kia đọc tình huống, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ mấy câu hỏi khuôn sáo, nàng không có kiên nhẫn ngồi nghe nên đứng dậy đi tới lui đánh giá khắp nơi.
Văn phòng không lớn, bàn khách được làm từ gỗ, sôfa bọc da, nàng đưa tay khẽ chạm lên mặt bàn, như vô tình gõ gõ, là gỗ gõ đỏ.
Bên cạnh kệ sách là mấy quyển thi thư, đại đa số đều là thư tịch giáo dục, một vài tác phẩm nguyên tác tiếng Anh, gợi cho người ta có cảm giác chủ nhân nó là người học rộng uyên bác.
Nàng rút ra một quyển tập sang của trường, lật lật, Lý Thi Bình thỉnh thoảng liếc nhìn, lại nhanh chóng thu tầm mắt trở về.
Lâm Yêm tiếp sau đó chạm vào mô hình quả địa cầu, xoay xoay.
Nàng tựa hồ bị nó hấp dẫn, xoay không biết mệt, vô tình hơi dùng quá sức, quả cầu tròn bung ra văng xuống đất lăn tới bên chân Tống Dư Hàng.
"......" Một Tống Dư Hàng từ trước đến nay luôn điềm nhã giờ phút này đang nghiến chặt răng.
Có lẽ, cô thật sự không nên mang Lâm Yêm đi theo làm gì.
"Xin lỗi, ngại quá, hai người cứ tiếp tục." Nàng cười ha hả chạy tới nhặt lên, cầm mô hình quả địa cầu gắn lại vào giá đỡ, trong lúc ngẩn đầu vừa hay nhìn thấy tấm ảnh cũ trưng bày trong tủ kính.
Đó là bức ảnh kỷ yếu của giáo viên cùng nhân viên công đoàn, nạn nhân Đinh Tuyết đứng ở góc trên bên phải, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy...." Nữ nhân nói xong đình chỉ một chút, hơi khép hạ ánh mắt, tựa hồ không đành lòng.
"Đang tốt đẹp sao tự dưng lại...."
Tống Dư Hàng đóng quyển sổ ghi chép: "Cảm ơn cô đã hợp tác, nếu có việc cần, hy vọng cô tiếp tục phối hợp với cảnh sát chúng tôi, chúng tôi còn phải đi thăm quý Hiệu trưởng, cho hỏi ----"
Lý Thi Bình bưng lên tách trà nhấp một ngụm: "Xin lỗi, hiện tại Hiệu trưởng Cát không ở Giang Thành, thứ Sáu tuần trước đã lên tỉnh dự họp, chờ ông ấy trở về nhất định sẽ liên lạc sớm với Ngài."
Tống Dư Hàng đứng dậy: "Được, vậy chúng tôi không quấy rầy."
Lý Thi Bình cũng đứng dậy tiễn khách: "Không sao, hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của chúng tôi, bản thân tôi cũng hy vọng cảnh sát có thể mau chóng bắt được hung thủ."
Lâm Yêm dẫn đầu bước ra cửa, chợt nghe tiếng có người gọi lại.
Nàng dừng bước, hai tay đút trong túi quần quay đầu nhìn người nọ: "Chuyện gì?"
Lý Thi Bình do dự một hồi, vẫn lựa chọn nói ra: "Đã từng là đồng nghiệp, cô ấy lại là nhân tài do chính tôi dẫn dắt, tôi muốn biết ----"
"Muốn biết cô ấy chết có đau đớn không chứ gì?" Lâm Yêm thay đổi tư thế tựa lưng ôm cánh tay, gương mặt mang theo nụ cười không mấy hảo ý.
Tống Dư Hàng đã không kịp ngăn lại cái miệng trời ơi của nàng.
"Ừhm hửm, trong thiên kỳ bách quái cách chết* thì chết trong nước là cái chết khó chịu nhất, nếu một đao trí mạng còn đỡ, đằng này biết mình vẫn đang sống mà từng giây cảm nhận dưỡng khí bị hút ra từ trong phổi, cô sẽ giãy dụa, sẽ thống khổ, sẽ muốn gào thét, nhưng một khi cô há miệng thì nước sẽ càng lúc càng rót đầy vào cuống họng, tay chân dần mất sức, cơ thể mỗi lúc mỗi trầm nặng rốt cuộc không cách nào chống chọi, chờ đến khi cô nổi lên trên mặt nước vài ngày sau đó, thì toàn thân đã dựng đầy ban đỏ, da thịt sẽ bong tróc, vi sinh vật phù du trong nước sẽ gặm nhắm lớp thịt thối rửa, cô sẽ hoàn toàn biến đổi, trong miệng mũi lẫn tròng mắt đều chứa đầy dòi bọ sinh sôi nảy nở ----"
(*Hàng ngàn cách chết kỳ bí.)
Càng nói càng thái quá, Tống Dư Hàng đột nhiên hắng giọng: "Lâm Yêm!"
Lý Thi Bình lảo đảo bám trụ khung cửa, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Yêm bỏ xuống một tay, vô tội chớp mắt: "Là cô ấy hỏi tôi mới nói, tôi nói sai gì hả? Tống - Cảnh - Quan."
Nàng cũng cố tình gằng từng chữ một, rõ ràng muốn khiêu khích.
Tống Dư Hàng bị nàng chọc tức không nhẹ: "Cô ----"
Lý Thi Bĩnh cố trấn tĩnh, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, việc điều tra xin làm phiền hai vị, sớm phá án đối với danh dự của Trường chúng tôi cũng tốt hơn nhiều, nếu có nơi nào cần hỗ trợ, cứ việc nói ra."
Tống Dư Hàng gật đầu, sợ Lâm Yêm lại nói ra mấy lời vô lễ điên khùng, vội nắm kéo quần áo nàng, chính là nửa kéo nửa tóm cổ nàng nhanh chóng rời đi.
Ra đến chỗ trống trải, Lâm Yêm mới hì hục hất cánh tay cô: "Cô làm gì vậy? Buông tay!"
Tống Dư Hàng siết tay rất chật, Lâm Yêm không kịp phòng bị, động tác quá mạnh xém chút nút áo ở ngực bung ra, hai người đều há miệng thở hổn hển.
Đặc biệt là Lâm Yêm, làn da mẫn cảm trắng nõn chỉ cần chút kích động nhẹ liền trở nên trong suốt, khoé mắt cũng theo đó phiếm hồng, chết trân chằm chằm nhìn cô.
Giống như loài mãnh thú không cam lòng yếu thế.
"Cô nghĩ cô là ai? Tôi nói gì, làm gì ai cần cô tới quản?"
Tống Dư Hàng vốn dĩ hoả khí đã triệt tiêu hơn phân nữa, giờ nghe mấy lời này, nháy mắt phun trào: "Cô có biết những lời cô vừa nói đã vô tình để lộ chi tiết của vụ án? Bất luận gặp phải tình huống gì, chúng ta là cảnh sát, những gì liên quan tới vụ án là phải tuyệt đối bảo mật!"
"Cảnh sát cái gì? Chúng ta cái gì! Cô là cô! Tôi là tôi.
Đừng có đem tôi và các người cám cơm trộn lẫn."
"Cô xứng sao? Không xứng!" Nàng nói xong lập tức ngoắc đầu xuống đất phun mấy ngụm nước bọt, dùng sức chỉnh lại cổ áo trễ xuống do bị Tống Dư Hàng lôi kéo túm trở về.
Một thoáng đầu vai tinh mịn mượt mà rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt.
Luận đến khả năng mồm mép đanh đá chửi đổng, cho dù là mười Tống Dư Hàng cũng không phải đối thủ, Lâm Yêm cực kỳ hài lòng với vẻ mặt xanh trắng luân phiên của cô, hất cằm, yết hầu run run, đôi tay siết chặt thành quyền.
Nghĩ đến hôm vừa đến Cảnh Cục, Tống Dư Hàng ra oai phủ đầu mình, nàng liền nhếch môi khinh miệt.
Gương mặt nàng hồ như lúc nào cũng hội tụ đủ: Khinh thường, trào phúng, lạnh lùng, bất cần đời.
Tóm lại là nàng chưa bao giờ thật sự vui vẻ tươi cười.
Lâm Yêm tiến lên một bước, hôm nay làm việc ở bên ngoài nên nàng không mang giày cao gót, Tống Dư Hàng so với nàng cao hơn hẳn một cái đầu, nhưng nàng vẫn không yếu thế giơ tay nắm cổ áo cô kéo xuống, nghiến răng nghiến lợi đón lấy đôi mắt màu hổ phách cương nghị.
"Còn nữa, đừng lôi kéo tôi như vừa rồi, nếu không, chớ nghĩ cô là nữ mà tôi không tố cáo được cô tội quấy rối tình dục."
Đường đường là một trinh sát hình sự, bị người tóm cổ áo cảnh cáo, cô nên phẫn nộ, nên bực tức, nên một đấm dạy cho đối phương bài học.
Nhưng là Tống Dư Hàng tay siết chặt lại buông, buông rồi lại nắm, hơi thở cực nhanh được điều chỉnh giờ lại có chút không thông.
Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đó phản chiếu rõ ràng gương mặt cô, cô rốt cuộc nhớ ra mình vừa rồi đang suy nghĩ gì.
Lúc nãy không cẩn thận túm kéo quần áo Lâm Yêm, nơi vai áo lệch đi lộ ra hình xăm kỳ lạ, giống như văn tự cổ xưa, lại không biết rõ nguồn gốc của hình xăm đó là gì.
Cô triển khai thất thần đại pháp, Lâm Yêm cuối cùng cũng thả tay ra, lui về sau một bước, giọng nói lãnh sương: "Từ giờ trở đi, cô điều tra việc của cô, tôi làm việc của tôi, mong cô đừng quên, phân cấp chức vị của chúng ta là ngang nhau, Lâm Yêm tôi trời sinh ghét nhất loại người khoa tay múa chân trước mặt mình."
Nàng còn một câu chưa nói ra: "Ai dám ngán đường tôi, tôi liền khiến người đó chết không toàn thây."
Không hiểu sao, nàng thế nhưng có chút hy vọng rằng, sẽ không có ngày nàng phải nói với cô những lời đó.
Lâm Yêm đi rồi, Tống Dư Hàng mới mở ra lòng bàn tay, một chiếc cúc áo màu vàng nhạt nhỏ xíu bị cô siết chặt đến thấm đẫm mồ hôi.
Cô vốn định vứt nó đi, nhưng cũng có thể vì thói quen nghề nghiệp không cho phép, những món đồ càng nhỏ càng là thấy mầm biết cây.
Cô lấy khăn giấy bọc nó lại, cất vào trong túi áo.
-----------------
-----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...