Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư


Tính từ lúc tỉnh dậy, ban đầu chỉ có thể động đậy ngón tay, viết lên trên giường, cuối cùng cũng đã có thể chậm rãi nói chuyện.
Tống Dư Hàng ngày nào cũng hỏi một câu: Lâm Yêm đâu?
Quý Cảnh Hành gượng cười, đưa bát canh nóng hổi trong tay cho cô: “Mau uống đi, chờ em khỏe rồi có thể đi gặp cô ấy.”
Tống Dư Hàng dùng đôi tay quấn băng gạc run rẩy nâng lên, ừng ực nuốt xuống, bởi vì uống quá nhanh, khóe môi đọng lại vết nước, không ngừng ho khan.
Quý Cảnh Hành vỗ vỗ lưng cô, lấy lại bát canh: “Ngủ một lát đi, bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tống Dư Hàng nằm xuống, theo bản năng muốn lấy điện thoại dưới gối, nhưng lại không thấy gì, lúc này mới sực nhớ ra điện thoại của mình đã ném đi.
“Chị, em mượn điện thoại của chị dùng chút được không?”
Tống Dư Hàng muốn gọi cho Lâm Yêm.
Quý Cảnh Hành biết cô muốn làm gì, tuy không đành lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
“Em quên rồi sao, Lâm Yêm cũng đang nằm viện, trong ICU không được dùng điện thoại di động.”
Không phải cô bây giờ cũng như vậy sao?
Tống Dư Hàng khó khăn gật đầu, cuối cùng nghĩ đến ICU lại đổ mồ hôi, có chút sốt ruột nóng nảy.
“Cô ấy...cô ấy thế nào rồi?”
“Rất...!Rất tốt.” Quý Cảnh Hành quay đầu đi, thu dọn bát đũa.
“Yên tâm đi, nếu như cô ấy có thể xuống giường đi lại, nhất định sẽ tới tìm em.”
Tống Dư Hàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Em phải nhanh hồi phục để đi gặp cô ấy mới được, chị, chị không biết đâu, cô ấy ghét nhất nằm viện, ghét nhất chính là tiêm và uống thuốc.”
Quý Cảnh Hành không dám đáp lời, hốc mắt đã hơi ươn ướt.
“Cứ như vậy đi, đã hết giờ đến thăm, chị về trước, buổi chiều lại gặp em sau.”
“Được, chị dâu vất vả rồi, đúng rồi, Tiểu Duy—” Cô cũng nghe nói về bệnh tình của Tiểu Duy, không khỏi có chút lo lắng.
Nhắc đến đứa nhỏ, tròng mắt Quý Cảnh Hành có chút nóng lên, như vừa an ủi cô cũng vừa an ủi chính mình.
“Không sao, đừng lo lắng, bác sĩ nói, cứ từ từ tịnh dưỡng, kiên nhẫn bầu bạn, nhất định sẽ tốt lên.”
Tống Dư Hàng nắm chặt tay, thầm nghĩ, cô nhất định phải sớm bình phục, đến gặp Lâm Yêm, bên cạnh cô ấy, ôm hôn nàng, sẽ cầu hôn nàng.
Về phía Tiểu Duy, cô nhất định cũng phải bắt giữ nghi phạm đang lẫn trốn về quy án, trả lại công đạo cho mình.
--- Còn cái USB kia?
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, bác sĩ lại đi vào giúp Tống Dư Hàng đổi bình nước.

Thân thể còn chưa bình phục dưới tác dụng của thuốc, cô rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, lần nữa tiếp tục ngủ thϊếp đi.
Hộp nhẫn vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, một khắc cũng không rời.

Sau thời gian dưỡng bệnh, Tống Dư Hàng cẩn thận tuân theo chỉ định của bác sĩ, phối hợp trị liệu, chăm chỉ ăn uống đầy đủ chất, tích cực hồi phục.

Nay đã là một tháng kể từ khi cô được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.
Ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng.
Chỉ có Tống Dư Hàng biết, cô muốn gặp người kia đến mức nào, nhớ đến sắp phát điên lên rồi.

Quý Cảnh Hành thay một tấm drap giường mới, đỡ cô từ trên xe lăn ngồi xuống.
“Nào, cẩn thận.”
Tống Dư Hàng xua tay, đi hai bước ngồi lên giường.
“Chị, em muốn gặp cô ấy.”
“Không vội, chờ em xuất viện rồi nói sau.”
“Nhưng—” Tống Dư Hàng phản bác, nói được nửa chừng, mẹ Tống cùng Tiểu Duy bước vào, trên tay cầm một hộp cơm.
“Nào, Dư Hàng, đến giờ ăn cơm rồi, gà hầm hạt dẻ, là món con thích nhất.”
Đề tài cứ như vậy không để lại dấu vết mà thay đổi.
Lúc ăn cơm, Tống Dư Hàng nhìn thấy cổ tay phải trống trơn của bà, hỏi: “Mẹ, chiếc vòng tay của mẹ đâu? Là chiếc bà ngoại tặng cho mẹ đó.”
Mẹ Tống sững người chạm vào cổ tay mình, nhìn Quý Cảnh Hành, hai người im lặng trao đổi ánh mắt, vẫn quyết định giấu cô trước, thế là mỉm cười.
“Lúc đầu muốn giữ lại đưa cho con lúc kết hôn, giờ chỉ có thể trao cho Yêm Yêm.”
Hai mắt Tống Dư Hàng sáng lên, bưng hộp cơm cười cười: “Mẹ, mẹ gặp cô ấy rồi sao?”
Đã nói dối một lần, thì phải nói dối thêm rất nhiều lần để che đậy sự thật.
Mẹ Tống gật đầu: “Gặp rồi, không bình phục nhanh như con, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều rồi.”
Người vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn nên không nhận thấy nụ cười của mẹ và chị dâu gượng gạo thế nào.
Tống Dư Hàng đút cơm vào miệng, hốc mắt ươn ướt: “Mẹ, còn gì nữa không? Con muốn ăn thêm một bát.”
“Có, có, còn nhiều, mau ăn đi.”
Mẹ Tống quay lưng xới cơm cho cô, lặng lẽ lau nước mắt.
Trong lúc Tống Dư Hàng ăn cơm, ánh mắt của Tiểu Duy rơi xuống chiếc TV bên cạnh, muốn lấy điều khiển từ xa mở TV, nhưng Quý Cảnh Hành đã lấy lại nó.
“Tiểu Duy, cô út còn đang ăn cơm, cần nghỉ ngơi nhiều đừng quấy rầy cô út, muốn xem TV thì chúng ta về nhà xem.”
Cô sợ bản tin sẽ chiếu đến tin tức liên quan đến Lâm Yêm.
Đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết nhu cầu của mình không được đáp ứng, mím môi bật khóc lớn lên.
Quý Cảnh Hành vội vàng dỗ đứa nhỏ không ngừng.
Cũng bởi vì mắc bệnh, tâm tình của đứa trẻ luôn lên xuống thất thường, một hồi lâu cũng không khá hơn, cũng không nói chuyện, chỉ không ngừng khóc rống, đánh con búp bê vải trong tay mình.
Tống Dư Hàng đặt bát xuống, muốn ôm lấy nó: “Tiểu Duy—”
Còn chưa nói xong, đột nhiên bị đẩy ngã xuống giường, bàn tay kia đập thẳng vào vết thương của cô.

Mặc dù là vô tình ngoài ý muốn, nhưng trên trán Tống Dư Hàng vẫn toát ra một tràn mồ hôi hột.
Thấy cô bị thương cùng với áp lực mấy ngày nay dâng lên trong lòng, Quý Cảnh Hành vừa gấp vừa giận, lần đầu tiên vung tay tát đứa nhỏ một cái, đỏ vành mắt hét lên: “Quý Nhất Duy, con có thể ngoan ngoãn một chút không, con làm sao có thể đánh cô út, con có biết mạng của con là ai cứu về không, vì cứu con Lâm— “
Căn phòng yên lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi vỡ.
Tống Dư Hàng đang nhìn Quý Cảnh Hành.
Quý Cảnh Hành thở hổn hển, rốt cuộc không thể nói được nữa.
Nước mắt rưng rưng, Tiểu Duy ném con búp bê vải lên người cô, quay lưng bỏ chạy.
Nhìn thấy đứa nhỏ khóc, trong lòng Quý Cảnh Hành làm sao dễ chịu được, giống như bị chặt thành từng mảnh.
“Tiểu Duy!” Cô nhấc chân đuổi theo ra ngoài.
Mẹ Tống cũng thở dài, nước mắt tuôn đầy mặt.

Tống Dư Hàng nắm tay mẹ, trong lòng vô cùng khó chịu: “Mẹ, Tiểu Duy trở về vẫn luôn như vậy sao?”
Mẹ Tống lau nước mắt: “Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, lúc vừa trở về không ăn không uống mấy ngày, hở chút con bé liền khóc, đứa nhỏ này thật giống như… biến thành một người khác vậy.”
Tống Dư Hàng đau lòng ôm mẹ vào lòng: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ và chị dâu vất vả rồi, mẹ yên tâm, Tiểu Duy nhất định sẽ khỏe lại.


“Dư Hàng, hy vọng lớn nhất của mẹ bây giờ là con có thể sống thật tốt, bất kể chuyện gì xảy ra.”
Lời nói này khiến trong lòng Tống Dư Hàng lộp bộp một chút, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, cô vẫn quen thuộc rút khăn giấy đưa tới.
“Con biết rồi, mẹ.”
“Được, không quấy rầy con nghỉ ngơi, mẹ đi xem Cảnh Hành cùng Tiểu Duy.”
Tống Dư Hàng gật đầu, nhìn bà thu dọn bát đũa tập tễnh bước ra ngoài.
Buổi chiều lúc y tá đến thay thuốc, Tống Dư Hàng vẫn đang nghĩ về lúc sáng Quý Cảnh Hành giật điều khiển từ xa trong tay Tiểu Duy, cùng với những lời nói mơ hồ của mẹ.
--- Quý Cảnh Hành không phải kiểu người tùy tiện đánh con mình, điều gì đã khiến chị ấy mất kiểm soát?
--- Còn mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy?
Mỗi khi cô nhắc đến Lâm Yêm, kiểu gì cũng sẽ bị bọn họ lấp liếʍ chuyển qua đề tài khác.
Tống Dư Hàng là người không thiếu nhạy cảm, cô chỉ tin tưởng họ theo bản năng, lại thêm việc ngủ mê man cả ngày trong ICU, vậy nên cô không có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ hãi, gần như ngay lập tức một cơn sóng lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Cô vô thức nắm chặt hộp nhẫn trong tay, nhìn y tá đang thay thuốc cho mình.
“Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của cô được không, gọi cho gia đình mang đến chút đồ?”
Nằm ở bệnh viện hơn hai tháng đều đã quen mặt.

Cô y tá rất sẵn lòng liền lấy điện thoại của mình cho cô mượn.
“Cảm ơn.” Tống Dư Hàng gật đầu cảm ơn, nhanh chóng ấn một dãy số dài.
Cô đã quá quen thuộc với nó.
Thế nhưng sau một tiếng bíp dài, lại là tiếng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không có.”
--- Không có, không có là ý gì? Hủy số sao?
Tim Tống Dư Hàng chùn xuống, tức khắc liền đỏ cả vành mắt.
“Tiểu thư, tiểu thư...”
Cô còn đang sững sờ, y tá nhẹ nhàng thúc giục.
Tống Dư Hàng lấy lại tinh thần, trả điện thoại.
“Cô không sao chứ?”
Y tá nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô có chút lo lắng: “Có chỗ nào không khỏe sao? Tôi đi gọi bác sĩ...”
Tống Dư Hàng ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe cười khổ: “Không có, tôi muốn xem TV một lát.”

Y tá đi qua tìm điều khiển từ xa trên tủ đầu giường: “A, điều khiển đâu, hôm qua lúc dọn dẹp phòng vẫn còn ở đó.”
“Thôi khỏi đi.” Tống Dư Hàng lại nằm xuống, trở mình, vùi đầu vào trong gối, lặng lẽ lau nước mắt.
--- Lâm Yêm, trước đây mỗi lần dưỡng thương đều sẽ tạm thời mất liên lạc, lần này cũng giống như trước, em nhất định sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi đúng không?

Vài ngày sau, lúc Quý Cảnh Hành gần như bị choáng ngợp bởi câu hỏi lặp đi lặp lại của Tống Dư Hàng, nhóm người Đoạn Thành mang theo ít đồ vật đến thăm cô.
“Tống đội, nghe nói chị đã khỏe hơn nhiều, chúng em đại diện cho Cảnh cục Giang Thành đến thăm chị.”
Chàng thanh niên chưa bao giờ khách sáo cũng có thể nói lời xã giao.
Tay Tống Dư Hàng trượt khỏi tay áo Quý Cảnh Hành, cô chỉ vừa mới đi lại được, tập tễnh từng bước đi tới, nắm lấy cánh tay cậu, như vừa tìm được một vị cứu tinh.
“Nói cho tôi biết, Lâm Yêm đâu?”
Phương Tân tiến lên một bước, muốn đỡ cô ngồi xuống: “Tống đội ...”
Tống Dư Hàng đem tay hất ra, nhấn mạnh lại: “Lâm Yêm đâu?”
“Tống đội, Lâm tỷ chị ấy...”
Phương Tân còn chưa dứt lời, đã bị người vội vàng cắt ngang.
“Đoạn Thành, tôi muốn cậu nói cho tôi biết!” Từ đầu đến cuối cô không ngừng kéo tay áo cậu, trong mắt mang theo sự tha thiết mong chờ, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Lâm Yêm đâu, nói cho tôi biết, cô ấy đâu rồi ...” Vừa dứt câu, giọng cô đã khàn đi.
Đoạn Thành nhìn gương mặt cô, khóe môi mấp máy nói không ra lời, hai tay nắm chặt.
Quý Cảnh Hành đi tới kéo cô: “Dư Hàng, em uống thuốc đi.”
“Tôi không uống! Đoạn Thành, cậu nói gì đi!” Tống Dư Hàng lắc lắc cánh tay của cậu: “Hả? Lâm Yêm đối với cậu tốt như vậy, lần nào cũng để cậu cầm máy chứ không để người khác cầm, chính là để cho cậu có cơ hội quan sát.

Ngoài mặt cô ấy có vẻ ghét bỏ cậu, nhưng cô ấy đã âm thầm nói với tôi không ít lần, cậu nhất định sẽ trở thành một Bác sĩ Pháp y giỏi.

Nói cho tôi biết, nói cho tôi, cô ấy đã đi đâu?”
Chất giọng Tống Dư Hàng trở nên khàn đặc, đôi mắt đỏ hoe, cơ thể lung lay có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tống đội như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm nói cho cô biết về sự thật tàn khốc đây?
Một người đàn ông như Đoạn Thành, nhìn đến ánh mắt tha thiết đó, rốt cuộc không nhịn được lấy tay che mặt, yên lặng khóc lên.
Tống Dư Hàng lảo đảo hai bước, buông tay, lại đi đến chỗ Phương Tân.
“Phương Tân, Phương Tân, cậu ta không nói gì, vậy em nói cho tôi biết, không phải ngày đó Lâm Yêm còn dạy em cách làm đẹp sao? Chúng ta không phải đã nói cùng nhau đi du lịch hải đảo sao? Nói cho tôi biết, tôi đến tìm cô ấy, chúng ta cùng đi có được không, có được hay không?”
Cô như một đứa trẻ, cố chấp theo đuổi cho được đáp án, cô dùng sức lắc mạnh vai Phương Tân.
Phương Tân không trả lời, im lặng quay mặt đi, hít mũi một cái.
Tống Dư Hàng đưa mắt nhìn Trịnh Thành Duệ: “Lão Trịnh, Lão Trịnh, tôi xin cậu, làm ơn, bọn họ không nói vậy cậu nói cho tôi biết được không? Tôi biết Lâm Yêm trước đây có lỗi với cậu, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu, xin lỗi…”
Cô vừa nói vừa muốn quỳ xuống dập đầu, cậu ba chân bốn cẳng đỡ dậy.
“Tống đội, Tống đội, đừng như vậy, đừng như vậy…”
Bên dưới tròng kính lóe ra nước mắt, Trịnh Thành Duệ nghẹn ngào: “Không phải chúng tôi không nói với chị, mà, mà…”
Mà bởi vì cho đến nay bọn họ vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật rằng Lâm Yêm đã mất, nếu không họ đã không đợi đến hôm nay mới đến gặp cô.
Tống Dư Hàng ngẩn ngơ, cô quay đầu nhìn lại những người có mặt trong phòng, lúc này mới phát hiện, tất cả mọi người đều đang khóc.
--- Tại sao bọn họ lại khóc?
Cô chỉ muốn biết Lâm Yêm đã đi đâu thôi mà.
Cô đem ánh mắt cầu xin cuối cùng nhìn về phía Quý Cảnh Hành, giọng khàn khàn gọi: “Chị, em biết từ trước đến nay chị không thích Lâm Yêm, nhưng xem như là vì cô ấy đã cứu chị và mẹ, nói em biết cô ấy ở đâu đi?”
Lúc Tống Dư Hàng nói ra lời này, từng chữ đều là xé lòng, ngay cả Đoạn Thành đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được trên người cô toát ra sự tuyệt vọng đến thấu xương.
Quý Cảnh Hành sao có thể chịu được ánh mắt như vậy, dáng vẻ khép nép thấp giọng cầu xin cô như vậy.
Cô quay lưng đi, lấy tay lau nước mắt.

Tống Dư Hàng hiểu, hiểu rằng mọi người ở đây sẽ không cho mình câu trả lời.
Cô nhìn thấy sự bi thương sâu sắc, sự thương hại cùng đồng cảm trong ánh mắt họ.
Cô lảo đảo lùi lại hai bước, cơ thể lắc lư một cái, xô ngã cây móc treo truyền dịch.
Quý Cảnh Hành muốn đến dìu cô, nhưng lại bị cô đẩy tay ra.
Tống Dư Hàng cũng không biết lấy khí lực từ đâu đẩy bọn họ ra, đứng dậy loạng choạng đi ra cửa.
“Dư Hàng!”
Nằm trên giường lâu như vậy, đầu gối của cô còn chưa kịp thích ứng với việc vận động mạnh, vừa chạy ra khỏi cửa đã ngã lăn ra đất.
Đau quá.
Lục phủ ngũ tạng đều rất đau.
Tống Dư Hàng bật khóc, cắn răng, hai mắt đỏ ngầu dùng cổ tay run rẩy chống đỡ mặt sàn, từng chút một đứng dậy.
Gặp ai bước ngang qua đều tóm lại rặn hỏi:
“Cô có thấy Lâm Yêm không? Cô ấy dáng dấp cao ráo, còn rất xinh đẹp.”
Nếu đối phương hỏi, cô ấy là ai?
Tống Dư Hàng liền cong môi cười, rõ ràng hai mắt còn rưng rưng, nhưng nụ cười lại chân thành vui vẻ như vậy.
“Cô ấy… Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.”
“Chúng tôi sắp kết hôn, nhưng mà tôi không tìm thấy cô ấy, cô có nhìn thấy cô ấy không?”
Trên hành lang đám người vây quanh cô chỉ trỏ: “Đồ điên.”
“Dư Hàng!” Quý Cảnh Hành từ phía sau đuổi theo, gọi tên cô đến khàn cả giọng.
Tống Dư Hàng đẩy đám đông lao ra ngoài, bắt đầu đi gõ cửa từng phòng bệnh, lặp lại cùng một câu hỏi.
“Anh có nhìn thấy Lâm Yêm không?”
“Cô có nhìn thấy vợ sắp cưới của tôi không?”
“Tôi không tìm thấy cô ấy, cô ấy dáng dấp cao ráo, còn rất xinh đẹp.”
...
“Bệnh thần kinh!”
Có người xô đẩy cô ra, nhân viên y tế lôi kéo cô, Quý Cảnh Hành đuổi theo cô, nhóm người Đoạn Thành vây quanh cô.
Tống Dư Hàng vùng vẫy, vừa đánh vừa đá, khàn giọng mà gào thét.
Một nhân viên y tế đang cầm ống kim trên tay muốn tiêm cho cô, nhưng cô đột nhiên giãy dụa, học theo Lâm Yêm cắn mạnh vào cổ tay của người đàn ông kia.
Bác sĩ bị đau, ống kim rơi xuống, Tống Dư Hàng thừa cơ đẩy anh ta ra, chui ra khỏi vòng vây.
Tống Dư Hàng chật vật đến không chịu được, đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ hoe mặc đồ bệnh nhân, chạy hai bước liền không còn sức mà ngã xuống, cô lại cắn răng đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.
Cô muốn đi tìm Lâm Yêm, đi tìm cô ấy, đi tìm cô ấy, ý nghĩ này chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
Cô muốn cùng Lâm Yêm kết hôn, vĩnh viễn không rời nhau nữa.
Chiều hôm đó, Tống Dư Hàng đã đi từng tầng lầu hỏi tất cả nhân viên y tế, gõ cửa từng phòng bệnh khu ngoại khoa, thế nhưng vẫn không tìm thấy người cô muốn tìm.
Quý Cảnh Hành nhìn cô đứng trước cửa nhà xác, mặt trời lặn chiếu đến kéo bóng cô thật dài.
Cuối cùng cô vẫn không đủ dũng khí đẩy cánh cửa kia ra.
“Dư Hàng, về nhà đi.”
Đã đến phía cuối hành lang.
Tống Dư Hàng quay lại, chết lặng từng bước một đi trở về, nói năng một cách hùng hồn đầy lí lẽ.
“Cô ấy đã hứa với mình, sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật tốt, nhất định không phải ở chỗ này, nhất định không phải…”
Quý Cảnh Hành sợ lại kích động đến tâm tình Tống Dư Hàng, không dám đuổi theo: “Dư Hàng, em muốn đi đâu?”
“Đi...đến nhà cô ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui