Hướng Linh Băng gần đây có chút phiền muộn.
Hách Liên Tiểu Bạch ở nhà nàng cũng đã hơn nửa tháng, ngoại trừ đi cùng với nàng, chưa từng bước chân ra cửa nửa bước.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nàng dạy dỗ Hách Liên Tiểu Bạch rất tốt.
Chí ít máy nước nóng lò vi sóng ti vi này nọ, Hách Liên Tiểu Bạch đã dùng thật sự thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà, gần đây có một vấn đề vẫn luôn làm nàng phiền lòng.
Vấn đề hộ khẩu của Hách Liên Tiểu Bạch, phải giải quyết như thế nào? Muốn cho Tiểu Bạch nhập hộ khẩu Hướng gia, nhưng mà, cuối cùng phải dùng thân phận gì đây? Hướng Linh Băng vốn cũng đã bất chấp tất cả tính toán nhận nuôi Tiểu Bạch, kết quả người ở đồn công an nói, Tiểu Bạch mười sáu tuổi, hơn mười bốn tuổi, không thể được nhận nuôi, nàng mới hai mươi mấy tuổi, còn chưa đến ba mươi tuổi, cũng không thể nhận nuôi.
Đúng là...!chuyện này thật đau đầu.
"Tiểu Bạch, ngoan ngoãn ở nhà chờ tỷ tỷ biết không?" Hướng Linh Băng nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định đi tìm người nào đó hỗ trợ, trước khi ra cửa, theo thói quen dặn dò Hách Liên Tiểu Bạch.
"Vâng." Hách Liên Tiểu Bạch đang ôm gối ngồi đờ ra ở phòng khách, nghe vậy thì gật đầu, còn giơ tay vẫy vẫy tay với Hướng Linh Băng, "Bái bai Giống tỷ tỷ."
Từ 'bái bai' này, là nàng vừa mới học gần đây.
"Ừ, bye bye." Bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười, Hướng Linh Băng vừa mở cửa vừa nói, "Ngoại trừ chị, ai nhấn chuông cửa em cũng đừng mở nha."
"Vâng." Hách Liên Tiểu Bạch lại gật đầu, nhớ tới mấy ngày hôm trước ở trong TV nghe được một bài hát, rất vui vẻ hát, "Không mở không mở em không mở, mẹ chưa về, ai tới cũng không mở."
"Phốc..." Hướng Linh Băng xoay người muốn đóng cửa nghe vậy suýt chút nữa vấp té, bất đắc dĩ đóng cửa lại, liếc mắt.
Mặc dù nàng vốn có tính toán nhận nuôi Tiểu Bạch, nhưng nàng mới không tính làm mẹ của Tiểu Bạch đâu.
Hách Liên Tiểu Bạch cửa đóng lại, lại tiếp tục đờ ra, tiện tay lấy điều khiển từ xa ở trên bàn mở ti vi.
Trong ti vi đang chiếu Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự ngồi trên bồ đoàn, nhìn vài vị cao tăng Thiên Long Tự tập luyện Lục Mạch Thần Kiếm, không khỏi cũng học theo.
"Có một luồng khí lưu chuyển tự do, lại rất thoải mái, thật thú vị."
...
"Lục Mạch đều đả thông, cũng không thưởng thức được."
Nhìn hình ảnh Đoàn Dự luyện công, nghe lời thoại của hắn, Hách Liên Tiểu Bạch lập tức ngây dại, ba chân bốn cẳng chạy tới trước ti vi, cau mày thật chặc.
Lục Mạch Thần Kiếm? Nhớ lại động tác của Đoàn Dự, tay cũng làm mấy tư thế, Hách Liên Tiểu Bạch trề môi,
"Không có luồng khí a..." Tỷ tỷ nói cô là thiên tài tập võ trăm năm khó gặp, dựa vào cái gì người kia luyện được nàng luyện không được?Hách Liên Tiểu Bạch không tin xếp chân lại ngồi trước ti vi, lặp đi lặp lại mấy động tác kia vài lần, vẫn không thấy hiệu quả gì, không khỏi sầu não.
Lúc mở mắt ra, trong ti vi vừa lúc là Đoàn Dự một chiêu Thiếu Thương kiếm bức lui Cưu Ma Trí, Hách Liên Tiểu Bạch hoàn toàn phiền muộn.
Chẳng lẽ tỷ tỷ nói không phải là thật? Cô không phải là thiên tài tập võ trăm năm khó gặp một lần gì đó sao? Tắt ti vi, ôm gối ở trên sô pha quay về phòng Hướng Linh Băng thu dọn cho cô, Hách Liên Tiểu Bạch rút kiếm Trạm Lô ở bên hông, rầu rĩ không vui nói, "Tiểu Hắc, ta thật đần độn a."
Kiếm Trạm Lô hơi hơi run rẩy vài cái, không có bất kỳ tiếng vang gì.
"Vậy sao Đoàn Dự học được Lục Mạch Thần Kiếm, ta lại không được." Tiếp tục rầu rĩ không vui.
"Tỷ tỷ chắc chắn là an ủi ta, nàng sợ ta thương tâm mới nói ta là thiên tài." Hách Liên Tiểu Bạch buông Trạm Lô, nằm ngửa trên giường, lấy cái gối ở một bên che mặt lại.
Cô cái gì cũng không biết.
Tỷ tỷ biết rất nhiều rất nhiều chuyện, cô cũng không biết, đều là tỷ tỷ dạy.
Tỷ tỷ nói cô không ngốc, hơn nữa rất thông minh, võ công vừa học liền biết.
Tỷ tỷ nói rất nhiều thứ cô không cần hiểu, nghe tỷ tỷ nói là được.
Trước khi đi tỷ tỷ nói, Tiểu Bạch chỉ cần vẫn luôn ở sau núi, làm chuyện mình thích là được.
Nhưng mà, tỷ tỷ đi rồi, rất nhiều thứ cô vẫn không hiểu, không có tỷ tỷ dạy.
Rất nhiều chuyện cô không rõ, muốn nghe tỷ tỷ nói, nhưng mà tỷ tỷ không ở bên cạnh.
Ngay cả luyện võ, cô cũng không học được cái Lục Mạch Thần Kiếm kia.
Tỷ tỷ nói cô chỉ cần ở sau núi làm chuyện mình thích, nhưng mà gia chủ lại bức cô trốn khỏi Đào Hoa Nguyên, so với những chuyện đó, cô càng muốn tìm được tỷ tỷ.
Hách Liên Tiểu Bạch cũng không biết u buôn là gì, lúc này đã trở nên u buồn.
Cục an ninh thành phố B.
"Hướng giáo sư, khách quý a." Trong văn phòng cục trưởng, một cô gái trẻ tuổi hai chân gác trên bàn, tư thế nhìn vô cùng không thục nữ ôm ngực nhìn Hướng Linh Băng.
"Tần Thụ, bớt đi" Hướng Linh Băng liếc mắt, tiện tay kéo ghế dựa bên cạnh, "Tớ có việc tìm cậu hỗ trợ."
"A?" Điều chỉnh tư thế, để chân trái lên chân phải, cô gái được gọi là Tần Thụ nhướng mày nói, "Không biết chuyện gì có thể làm cho Hướng giáo sư tới tìm tớ vậy."Hướng Linh Băng nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Tớ muốn cậu giúp tớ làm một người nhập hộ khẩu nhà tớ." Tần Thụ nghe vậy liền thả chân xuống, ngồi thẳng người nói, "Nhập hộ khẩu nhà cậu? Vì sao?"
Hướng Linh Băng lạnh lùng nói, "Tớ muốn." Xoay vòng ghế dựa, Tần Thụ suy nghĩ trong chốc lát, "Tại sao tớ phải giúp cậu?" Liếc liếc Tần Thụ vẻ mặt muốn ăn đòn, Hướng Linh Băng thản nhiên nói, "Chuyện Thanh Đông Lăng, tớ giúp cậu." Tần Thụ lập tức đúng lên, "Cậu nói thật?" Lại nhàn nhạt liếc nàng một cái, Hướng Linh Băng nhìn cửa sổ ở một bên từ chối cho ý kiến."Được, vậy tớ liền chuẩn bị tốt chuyện này giúp cậu." Tần Thụ dường như sợ nàng đổi ý, lập tức lấy điện thoại trên bàn làm việc phân phó chuyện này cho thủ hạ, vừa gọi vừa hỏi Hướng Linh Băng, "Cái người nhập hộ khẩu kia tên là gì?"
"Hách Liên Tiểu Bạch, nữ, mười sáu tuổi, sinh nhật là tiết xuân phân* mười sáu năm trước."
[*vào khoảng 20 và 21 tháng ba]
Tần Thụ lặp lại thông tin này với người trong điện thoại, sau đó để điện thoại xuống nói, "Hướng giáo sư, một chút nữa thuộc hạ của tớ sẽ lấy sổ hộ khẩu mới lại đây."
"Ừ." Hướng Linh Băng nhàn nhạt đáp lời, lại nói, "Cậu cảm thấy mua bán này công bằng sao?" Tần Thụ nghe vậy sửng sốt, sau đó xấu hổ cười cười, "Hướng giáo sư còn phân phó nào khác?"
"Giúp tớ tìm người họ Hách Liên, nữ, tuổi đại khái là trên dưới hai mươi sáu."
"Cái gì?" Tần Thụ nghe vậy sợ hãi kêu lên, "Tớ nói nè Hướng giáo sư, mặc dù họ Hách Liên này không thường gặp, nhưng mà người ở Trung Quốc cũng không tính là ít đúng không?"
"Nếu muốn cậu giúp chuyện đơn giản như vậy, tớ còn cần dùng điều kiện đó đổi sao?" Hướng Linh Băng lời nói xoay chuyển, thay đổi giọng thản nhiên ban nãy, "Cậu cảm thấy cậu để tớ giúp chuyện kia khó khăn hay là tớ để cậu giúp khó khăn hơn?"
"Ách..." Tần Thụ xấu hổ cười cười nói, "Không phải...!Nghe nói cơ quan của lăng mộ triều đại nhà Thanh đó không nhiều lắm..."
Hướng Linh Băng liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
"Cốc cốc" cửa văn phòng bị gõ nhẹ hai cái.
"Tiến vào." Tần Thụ ngồi xuống ghế nói.
Một người đàn ông tuổi trẻ cầm sổ hộ khẩu đi vào văn phòng, để hộ khẩu xuống bàn, nghiêm, cúi chào, "Báo cáo cục trưởng, nhiệm vụ hoàn thành."
"Ừm, đi xuống đi." Tần Thụ gật đầu nói.
Người đàn ông lại chào một cái, rời khỏi văn phòng, từ đầu tới cuối cũng không có nhìn Hướng Linh Băng một cái.
Tần Thụ cười hì hì cầm cuốn sổ hộ khẩu kia, đi tới trước mặt Hướng Linh Băng, "Này, Hướng giáo sư, chuyện đầu tiên tớ đã làm xong, chuyện thứ hai tớ sẽ cho người đi làm."
Nhướng mày, Hướng Linh Băng nhận sổ hộ khẩu, "Như vậy đi, tớ đi về trước, đến lúc đó thông báo cho tớ biết."
"Rồi rồi rồi..." Tần Thụ lấy lòng chạy tới bên cạnh mở cửa giúp Hướng Linh Băng, "Hướng giáo sư đi cẩn thận, lúc cần tớ sẽ thông báo cho cậu."Gật gật đầu, ưu nhã bước ra khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua Tần Thụ thì bị gọi lại.
"Linh Băng." Tần Thụ bỗng nhiên rất đứng đắn kêu.
Hướng Linh Băng dừng bước lại, xoay người nghi hoặc nhìn nàng.
"Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ chưa thấy cậu vì ai đó mà tới tìm tớ hỗ trợ, hơn nữa, trả giá lớn như vậy." Tần Thụ nghiêm túc nhìn nàng, "Cái người Hách Liên Tiểu Bạch kia, rất quan trọng sao?"
Nhớ tới Hách Liên Tiểu Bạch, con ngươi từ đầu tới cuối đều lãnh lãnh đạm đạm nhìn không ra bất kỳ cảm tình lập tức nhu hòa rất nhiều, Hướng Linh Băng thu tầm mắt lại, dùng giọng nói ôn nhu đến cả nàng cũng không có nhận thấy, "Đúng, rất quan trọng."
"Được rồi." Tần Thụ nhún nhún vai, "Lần sau dẫn tới cho tớ gặp." Không nghĩ tới Hướng băng sơn cư nhiên cũng thích phụ nữ, chậc chậc...
====================.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...