Tháng mười hai vừa qua, Lục Tây Sâm liền rời khỏi Tô Thành.
Giống như Lục Đông Đình năm đó vậy, đi rất dứt khoát, từ đầu tới cuối chưa hề quay trở về.
Chỉ khi sống hơn hai mươi năm tôi mới biết, trong lòng có lo lắng, nhưng người lại không thể không đi, bóng lưng run rẩy.
Nhà họ Lục chỉ còn có tôi và Ngụy Gia Bình.
Buổi sáng cô ấy dạy tôi phơi quần áo, buổi chiều đi dạo vườn hoa với tôi, buổi tối lại kiên trì đọc bài văn cho tôi, gọi hoàn mỹ là “Dưỡng thai”, khiến tôi bắt đầu chờ mong đứa bé trong bụng có hình dạng thế nào rồi.
Đứa bé là nam hay là nữ? Lúc chọn đồ vật đoán tương lai sẽ chọn hổ bông hay là cái bàn tính nhỏ? Câu nói đầu tiên là cha hay là mẹ?
Trước khi đi, Lục Tây Sâm đã lập danh sách và nhờ người quản gia thỉnh thoảng đưa mấy món đồ lặt vặt để tôi giải buồn. Mấy ngày đầu còn là đồ dụng trẻ con, sau đó lại từ từ mà đổi thành đồ của tôi.
Lược, son, điểm tâm...
Lúc tiếng đại bác vang vọng khắp Tô Thành, mấy thứ đồ này đã chất đầy cửa sổ, nhưng anh vẫn chưa trở về, người ở nhà cũ cũng đi được phân nửa.
Dần dần, ta cũng không dám xem báo, sợ trên đó không viết về anh, lại sợ trên đó lại viết về anh.
Mùa xuân trôi qua, mùa hè cũng đi qua, vào một buổi sáng mùa thu đầy sương, tôi chợt phát hiện, mấy thứ đồ lặt vặt đã rất lâu rồi không được đưa tới.
Phiến lá rộng rơi từ trên cây xuống, rơi xuống phía trước cửa sổ thủy tinh trong suốt, lại bị ngọn gió nghịch ngợm thổi đi.
Ta đến sảnh trước tìm quản gia, đột nhiên lại xuất hiện tiếng súng gần trong gang tấc.
Một nữ đặc vụ nói tiếng trung không lưu loát chạy vào, chĩa súng vào tôi, nói: “Chỉ cần nói vị trí của kho quân dụng của nhà họ Lục ra, tôi sẽ cho phép cô giữ lại huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lục. "
Tôi sửng sốt: “Có ý gì?”
Người nọ cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng: “Đừng giả ngốc, cô nghe rất rõ.”
Một loại cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực, nhưng lại không khóc được, tôi đặt tay lên phần bụng nhô lên, muốn kiềm chế cơn đau quặn ở vùng bụng. Cuối cùng, tôi cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói tôi không biết nói, cô sẽ tin sao?”
Tôi quyết tâm liều chết, nhưng khi tiếng súng vang lên, Ngụy Gia Bình lại chạy vọt vào.
Tôi nhân lúc hỗn loạn đã mò được cây súng lục mà Lục Tây Sâm đã giấu ở giá sách, hai tiếng súng vang lên, nữ đặc vụ ngã xuống, mà gan bàn tay tôi cũng run lên.
Nhưng khi khói bụi tan hết, rốt cuộc Ngụy Gia Bình cũng không nhịn được nữa, cô ấy ngã vào trong ngực tôi, hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, nhuộm đỏ chiếc sườn xám màu đen mà cô ấy thích mặc.
“Cô... Cô xem, tôi ồn ào như vậy mới không quản lý được, đúng không?”
Ta ném cây súng xuống, muốn gọi người đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng người nhà cũ đều đã chạy, đã chết, còn tôi thì bụng lớn phệ nệ, vốn dĩ không thể đỡ nổi Ngụy Gia Bình, chỉ có thể cùng cô ấy ngã ngồi dưới đất, khóc không thành tiếng.
“Cô ráng lên, không phải cô nói sẽ làm mẹ nuôi cho con tôi sao, cô ráng lên, không cho phép cô đi trước tôi.”
Cô ấy thấy tôi bối rối, lặng lẽ vỗ tay tôi, giống như đã buông tha giãy dụa.
“Thương Thương, anh ấy thích cô, nhưng khi xuống dưới lại nhìn thấy tôi, có phải sẽ rất thất vọng hay không?”
Giống như đòn cảnh tỉnh, trong nháy mắt, tôi mơ hồ hiểu được cô ấy đang nói cái gì.
Ngụy Gia Bình lừa tôi, người khiến cô ấy du viên kinh mộng vẫn luôn là Lục Tây Sâm.
Tôi vừa khóc vừa bịt vết thương của của cô ấy, nhưng máu lại chảy ra không ngừng: “Tại sao? Tại sao từ trước đến nay cô không hề nói?”
Nếu như cô ấy thích Lục Tây Sâm, vậy thì cô ấy dùng tâm tình gì nhìn tôi với Lục Tây Sâm ở chung với nhau, lại dùng tâm tình gì để chăm sóc tôi với đứa nhỏ?
Nếu như cô ấy thích Lục Tây Sâm, vậy thì phải chịu bao nhiêu ủy khuất cơ chứ.
“Bởi vì không còn quan trọng nữa, Thương Thương. Anh ấy có yêu tôi hay không không quan trọng, đây không phải là câu chuyện của tôi sao? Một người phụ nữ yếu đuối lại vô dụng thì cũng nên có câu chuyện của chính mình.”
Tôi lắc đầu: “Không phải, cô không yếu đuối, một chút cũng không hề...”
Gian ngoài có gió thổi qua, phiến lá vang lên tiếng xào xạc.
Lời vừa nói ra, lại không có người trả lời tôi.
Chương 13
Mẹ bán tôi đến trước Nam Phong Quán, còn tìm thầy bói để xem cho tôi một quẻ.
Thầy bói có hai chòm râu treo bên miệng đó vừa thấy tôi đã cười tươi như hoa, nói rằng cô bé này tốt số, sống lâu.
Mẹ tôi rất vui vẻ, không hề có cảm giác tội lỗi vì dùng tôi để đổi lấy ba đồng bạc.
Tôi cũng rất vui vẻ, cầm bánh cao lương trong tay cười ngây ngô.
Nhưng thầy bói kia lại không nói cho tôi biết, tôi sẽ phải sống cô đơn trên thế gian này, bấp bênh một mình, lẻ loi cô độc suốt cuộc đời.
Lục Tây Sâm đi rồi, Ngụy Gia Bình cũng đi rồi, trên cõi đời hỗn loạn này, tôi lại cô đơn một mình.
Mấy tháng sau, Lưu phó quan cầm một bức thư đi vào nhà cũ.
Anh ta nói, đó là một cuộc chiến có đi không có về.
Nếu như Lục Tây Sâm rút lui, hơn bảy ngàn học sinh và người dân sau lưng sẽ không ai may mắn sống sót, vậy nên anh không đi.
Tôi khẽ gật đầu nói biết rồi, sau đó đưa bức ảnh chụp chung với Lục Đông Đình cho Lưu phó quan.
"Mặt sau có một lớp kép, là vị trí kho quân dụng của nhà họ Lục. Lục Tây Sâm đã mang đi một phần, anh ấy nói muốn giữ phần còn lại để bảo vệ Tô Thành, làm phiền anh giúp tôi giao cho sư trưởng Trình đi."
Lưu phó quan kìm nén nước mắt đáp một tiếng, đi được hai bước lại xoay người nói với tôi:
"Tướng quân... anh ấy là một anh hùng."
Đúng vậy, anh ấy là một... anh hùng không giữ lời hứa.
Sau đó, tôi thu nhận rất nhiều trẻ con lưu lạc khắp nơi ở trong nhà cũ họ Lục, các em ấy gọi tôi là cô Nguyễn.
Thỉnh thoảng, có đứa trẻ không ngủ được sẽ chạy tới hỏi tôi lúc sợ tối thì phải làm sao.
Tôi bèn mỉm cười nói với các em ấy: "Chỉ cần nghĩ rằng trời kiểu gì cũng sẽ sáng, đêm tối sẽ không đáng sợ nữa."
Sau đó nữa, bồ câu hòa bình bay đến Tô Thành, có học sinh nói với tôi là vùng đất này được giải phóng rồi.
Tôi bảo Lưu phó quan sắp xếp đi Bắc Bình một chuyến, đi xem thành lầu hùng vĩ.
Sau khi trở về, tôi ngồi ở trước cửa sổ rất lâu, lúc sắp hừng đông, tôi lại mở thư của Lục Tây Sâm ra xem.
Kiểu chữ khỏe khoắn, nét chữ mạnh mẽ.
Trong thư anh nói rất nhiều, nói thời tiết, nói tình hình chiến đấu, còn nói một ngày nào đó nhất định sẽ dẫn tôi đi xem khung cảnh thời đại hưng thịnh.
Lời cuối là một câu trong "Thưởng Sen"...
"Phu nhân à, anh vứt bỏ dây đàn cũ nên đàn không quen, dây đàn mới không thể so với thường ngày, cất giấu bí mật bên trong ngôn ngữ đó."
Tôi cười anh luôn chướng mắt dân trí thức nghèo mà văn vẻ, nhưng phút cuối cùng lại vẫn muốn làm một màn như thế.
Sợ tôi không khóc đúng không?
Tôi đặt thư ở trước ngực, như ước muốn của anh.
"Thời đại hưng thịnh mà anh nói, em đã đi xem rồi, rất tốt, rất đẹp."
Đúng lúc này, chân trời tràn ra một vùng vàng rực, tôi thay bộ sườn xám tơ vàng mà Lục Tây Sâm nói đẹp, nằm ở trên ghế rồi nhắm mắt lại.
Trong mơ, cuối cùng tôi cũng được gặp lại anh.
Đuôi lông mày của anh có thêm một vết sẹo thật dài, ống tay áo bên trái cũng trống rỗng, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười lưu manh, chúng tôi đứng ở trên đỉnh núi, quan sát toàn bộ non sông.
Lúc gió nổi lên, bốn mùa thay đổi, bông tuyết và hoa mai cùng lúc rơi xuống đỉnh đầu tôi.
Anh giơ tay lên, mặc cho gió thổi ống tay áo bay phấp phới:
"Nguyễn Nguyễn à, em nói sẽ nuôi anh, không được nuốt lời đâu đó."
Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai khiến người ta bỗng dưng muốn khóc, tôi ôm chặt lấy anh, tựa như ôm lấy cả thế giới đã trao cho tôi niềm vui nỗi buồn:
"Khốn kiếp, rõ ràng anh mới là người nuốt lời."
[Hoàn]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...