Khi đó vẫn là mùa hè năm 1932. Tô Thành đã có tàu điện, rất nhiều người đều mua vé để đi một chuyến.
Mỗi khi bọn họ đi ngang qua Nam Phong Quán, tôi đều có thể nghe được tiếng “đinh đinh đang đang” êm tai.
Sau đó, khi màn đêm buông xuống, đèn được treo lên, các loại ân khách đều lần lượt đi vào trong quán, rồi làm tê liệt bản thân trong nơi xa hoa đồi trụy.
Lục Đông Đình cũng là một người trong số đó.
Nhưng anh ấy lại không giống với đại đa số ân khách, anh ấy ngồi dưới đài nghe khúc, ánh mắt thâm thúy lại lãnh đạm, rõ ràng khuôn mặt không phải vô cùng kinh diễm, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt, khi cười lên lại vô cùng nho nhã và mị hoặc.
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã bị nụ cười ấy làm lung lay, xém chút là gảy sai dây đàn.
Tôi nghĩ rằng, kiếp này tôi sẽ không thể tiếp xúc với người như vậy. Nhưng trong cuộc sống, có những thứ sẽ đi ngược với mong ước của bạn, nên bạn sẽ có được điều mình mong muốn.
Hát xong một khúc, mới vừa đi tới bên ngoài cửa hiên, đột nhiên có một bàn tay mập đầy mỡ chán ghét kéo tôi một cái, tôi chưa kịp vùng vẫy vô nghĩa thì đã được một người khác kéo vào ngực.
“Cút.”
Chỉ một chữ ngắn ngủn, đã lập tức có thể quát cái móng heo đó buông ra.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, tiếng nói trầm thấp mê hoặc người truyền vào tai: “Đừng sợ, Nguyễn Nguyễn đúng không, anh đưa em trở về.”
Gió thổi lên mái tóc ngắn của anh ấy, vẽ lên một đường cong xinh đẹp ở trên không. Anh ấy xoa đầu tôi, giọng nói cao vút bao phủ đỉnh đầu tôi, sợ tôi nghe không hiểu, anh ấy lại dùng giọng Tô Châu lặp lại một lần nữa.
Xem, mọi câu chuyện xưa không thể nói, đều mở màn rất là nhẹ nhàng.
Sau này anh ấy mang tôi rời khỏi Nam Phong Quán, dạy tôi tiếng anh, dạy tôi vẽ tranh, dạy tôi thưởng rượu, biến tôi từ tầng lớp thấp kém thành đào kép có danh tiếng.
Có thể nói, mọi thứ mà Lục Tây Sâm thích đều do chính tay anh trai anh đào tạo ra.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, ánh sáng hạnh phúc nhất cả đời này của tôi lại ngắn ngủi như vậy.
“Đất nước đang bên bờ nguy nan, đến phù du cũng phải vượt lửa qua sông.” Anh ấy chỉ nói câu này, rồi lập tức biến mất ở trong tiếng còi, sau đó thìchưa từng trở về.
Sau này Bắc Bình có đổ tuyết lớn, nghe nói máu tươi rơi phía trên, không thể nhìn thấy mặt đất ố vàng.
“Cho nên, tên đó thực sự không nói cho mày biết kho quân dụng ở nơi nào sao?”
Tên áo đen bóp mặt tôi, lạnh cười: “Lúc Lục Đông Đình chết, chúng tao moi bụng tên đó cũng không tìm thấy được bản đồ, trước khi đi tên đó chỉ gặp mình mày, không ở chỗ mày thì ở chỗ nào!?”
Tim đột nhiên như bị kim đâm một cái, trong nháy mắt hô hấp lập tức ngưng trệ.
Tôi bật khóc, khóe miệng xẹt qua nụ cười mất tự nhiên: “Vậy thì đây, tao nói cho mà nghe.”
Người đàn ông hài lòng dời lỗ tai lại gần, nhưng ở trong ánh mắt mong chờ của hắn, tôi chặt mạnh một cái.
Hắn bị đau, tát vào mặt tôi một cái, hùng hùng hổ hổ muốn giết tôi, lại bị người bên cạnh ngăn lại.
Tôi nghĩ tôi không sợ chết đâu, đầu còn đang ong ong, ngoài miệng cũng không yếu thế như trước.
“Đồ chó tạp chủng, có bản lĩnh thì đi đoạt kho quân dụng của bọn giặc Tây đi! Đoạt đồ của Trung Quốc để đi liếm chó nước ngoài. Nếu mẹ mày mà biết thì hận không thể nhét mày vào trong bụng!”
Dù sao kết cục của mỗi người đều là chết, thì khi còn sống ngại gì mà không to gan một chút cơ chứ?
Tôi mắng thống khoái rồi lại thở hổn hển mà cười giễu cợt.
“Được, không chịu nói đúng không.” Trên khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một tia tàn nhẫn, cầm lấy cái kẹp ở trên rồi đi về phía tôi: “Vậy thì để xem xem xương cốt của mày có cứng như Lục Đông Đình không.”
Thật tốt, trước khi chết còn có thể được đánh đồng với anh ấy, đời này cũng xem như viên mãn rồi.
Tôi nhổ vào tên đó một ngụm, lạnh giọng cười: “Dù sao thì cũng cứng hơn mày.”
Mấy ngày kế tiếp, chỉ đơn giản là tối tăm mịt mù, tôi thậm chí còn không biết chính mình chống đỡ như thế nào. Tôi chỉ nhớ rõ, khi phát súng của Lục Tây Sâm bắn trúng người đàn ông đang đánh tôi, tôi đã đau đến mức chỉ có thể “thều thào” hai tiếng.
Anh lập tức ôm lấy tôi, đá văng thi thể ra rồi chạy về phía xe.
“Nguyễn Nguyễn ngoan, đừng ngủ, nhìn anh này.”
Anh gọi tôi là “Nguyễn Nguyễn”. Rất lâu về trước, Lục Đông Đình cũng gọi tôi như vậy, thật khiến người khác hoài niệm.
Nhưng mà giọng của Lục Tây Sâm khác hẳn Lục Đông Đình, giọng của anh có chút mê hoặc, còn có một chút uy hiếp, cuối cùng lại bị nỗi sợ và run rẩy bao phủ, giống như thật sự sợ rằng tôi sẽ biến mất vậy.
Tôi thầm cười anh không có tiền đồ, nếu tôi chết rồi, không phải anh còn người vợ cả sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nhớ tới Ngụy Gia bình không được nhốt cùng chỗ với tôi, cô ấy vì tôi mà gặp tai bay vạ gió, thế mà tôi lại không biết cô ấy sống chết ra sao.
Tôi mở miệng gọi tên của Ngụy Gia Bình, Lục Tây Sâm thấy thế thì nghẹn ngào, trong mắt nổi đầy tơ máu, ôm tôi chặt hơn nữa.”
“Cô ấy không có chuyện gì, em cũng không được có chuyện gì.”
Anh lầm bầm, như đang an ủi tôi hoặc là như đang an ủi chính bản thân mình.
Ta gật đầu, còn muốn nghe xem Lục Tây Sâm lại nói gì đó, nhưng tim buông xuống, thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
“Tướng quân, lòng ngực của anh ấm quá, em dựa vào ngủ một chút được không?”
Chỉ một chút thôi.
Hoặc là đợi tôi tỉnh lại, sẽ có thể lập tức nhìn thấy được người muốn gặp.
Chương 6
Vốn tưởng rằng tôi chẳng thoát được kiếp này rồi, nhưng mà người coi bói từng nói, cô gái nhỏ này mạng lớn.
Ở nhà thương Thánh Mary đã nửa tháng, cuối cùng thì cái gì đến cũng phải đến.
Mỗi khi trời tối, tôi đều có thể nghe được Lục Tây Sâm trở về từ quân bộ cãi nhau với bác sĩ.
"Cái gì mà không có cách chứ! Quá nửa đêm là cô ấy đau đến mức không ngủ nổi, anh nói là anh không có cách gì? Nếu anh không muốn mặc cái áo bờ lu này nữa, tôi giúp anh nhuộm nó thành màu đỏ!"
Tôi vội vã ra hiệu cho y tá đẩy tôi ra ngoài.
Thấy tôi đi ra, Lục Tây Sâm liếc nhìn bác sĩ, vươn tay cướp xe đẩy từ tay của y tá: "Sao em lại đi ra ngoài này, lỡ mà va chạm vào đâu đó thì sao, ông đây đau lòng đấy." Miệng thì oán giận, động tác lại rất nhẹ nhàng, đẩy ta ra bãi cỏ bên ngoài.
Nắng chiều dịu dàng trên bầu trời, Lục Tây Sâm xoa nhẹ đầu tôi, người anh tỏa ra vẻ dịu dàng như nước:
"Nguyễn Nguyễn, chờ em khỏi bệnh thì chúng ta sinh một đứa con. Không đúng không đúng, coi miệng của anh này, chờ em khỏi bệnh thì chúng ta kết hôn, đến lúc đó anh sẽ mời cả người Lưỡng Quảng tới, chắc chắn là sẽ rất to."
Tôi nhìn cánh tay quấn đầy băng vải, không ngẩng đầu: "Bố anh đồng ý cho anh lấy một ca nữ ư?"
Nếu có thể đồng ý thì đã không ép anh cưới Ngụy Gia Bình rồi.
Lục Tây Sâm cúi người hôn tôi một cái, khuôn mặt lộ vẻ đắc chí hài lòng: "Giờ ông ấy chẳng quản nổi anh nữa rồi."
À, đúng nhỉ.
Nghe Lưu phó quan nói, anh đi theo Hạ Gia Thuận gì đó để gài bẫy Hạ Văn Tùng, thuận lợi kéo khu Tô Nam vào trong lòng bàn tay mình.
Một tên ăn chơi trác táng suốt ngày chỉ biết chơi bời trở thành chủ nhân mới của phương Nam chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều chẳng thể tin nổi, nhưng binh phù trong tay lại không làm giả được.
Bây giờ đừng nói là nhà anh, Lục Tây Sâm muốn đi ngang cả phương Nam, ai dám nói một chữ không cơ chứ?
Đến cả xưng hô của anh đối với bản thân mình cũng đã biến từ tôi thành ông đây.
Mà tôi cũng hiểu được đại khái nguyên nhân khiến anh đột nhiên đăng tin kết hôn lên nhật báo.
Anh đã hiểu lầm.
Anh cho rằng những người bắt cóc tôi kia làm vậy là để trả thù anh, anh hổ thẹn với tôi cho nên muốn dùng hôn nhân để bù đắp cho tôi.
Tôi muốn nói không cần, nhưng lời đã đến bên môi lại được nuốt xuống một cách khó hiểu.
Tôi không thể nói rằng bọn họ trói tôi lại là vì tôi và anh trai của anh từng yêu nhau, mà thứ kéo tôi ở lại nơi này chính là khuôn mặt giống anh ấy đến tám phần kia.
Lục Tây Sâm không cầm súng bắn tôi mới là lạ.
Tôi không ngăn được, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ anh.
Dưới bóng đèn lờ mờ, bóng lưng của Lục Tây Sâm hắt lên bức tường trắng, trông có vẻ cao to bất ngờ, tôi nhìn anh cãi cọ với bác sĩ, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên tay, khóe miệng không nhịn được mà nâng lên.
Đáng tiếc quá, không thể đàn tỳ bà cho anh nghe nữa rồi.
Ban đêm, bác sĩ đem thêm một ít thuốc giảm đau đến cho tôi, bảo tôi đau thì trốn vào trong giấc ngủ đi.
Cảm nhận nhiều hơn, mơ cũng sâu hơn.
Cuối cùng thì tôi cũng mơ thấy Lục Đông Đình, bọn họ phanh ngực xẻ bụng của anh ấy, ép anh ấy nói ra vị trí của kho quân dụng, nhưng đến chết Lục Đông Đình vẫn chỉ trả lời bọn họ với một câu.
"Gió táp mưa sa phủ khắp quê nhà, tôi dùng máu tươi để đi vào Hiên Viên."
Anh ấy cứ nói những câu văn vẻ như vậy.
Có một lần khóc đến tỉnh giấc, chỉ thấy Lục Tây Sâm nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ, ánh sáng lóe lên trong mắt, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Tôi sợ đến mức không dám uống thuốc giảm đau nữa, rất sợ anh nhận thấy điều gì, không cho tôi ở bên cạnh anh nữa.
Chớp mắt đã sang thu, sau khi xuất viện, Lục Tây Sâm mang tôi về nhà.
Không phải "kim ốc" mà anh dùng để giấu tôi, mà là nhà cũ nơi Ngụy Gia Bình ở.
Tôi hiểu rằng bây giờ bên ngoài kia không an toàn nên cũng không dám phản đối gì, sai người hầu quay về lấy một vài thứ quan trọng rồi mới đi về với anh.
Lão tướng quân không ưng tôi nằm viện ít lâu rồi qua đời, Ngụy Gia Bình cũng không phải người thích gây chuyện, không hề gây khó dễ với tôi, ngày tháng trôi qua thoải mái khác thường.
Chỉ có một chuyện rất kỳ lạ.
Trước đây tôi cho rằng Lục Tây Sâm không nghỉ ở biệt thự nhỏ thì sẽ ngủ ở chỗ của Ngụy Gia Bình, nhưng khi thực sự ở cùng nhau thì tôi mới phát hiện, dường như Lục Tây Sâm chưa từng đi vào phòng của cô ấy, cuộc gặp gỡ của hai người rất nhạt, nhiều lắm chỉ hỏi một câu "Hôm nay ăn gì?"
Thực sự có thể nói là tương kính như tân.
Trước khi ngủ, Lục Tây Sâm bỗng dưng lại tới phòng tôi, anh ôm tôi vào trong khuỷu tay, câu được câu không mà chọc cằm của tôi.
"Bé con, bác sĩ nói, bây giờ em có thể vận động một chút rồi."
Mò lấy thân thể nóng bỏng, tôi đâu thể không hiểu ý của anh, chỉ là tôi buồn ngủ vô cùng, không muốn để ý đến anh, bĩu môi chối từ nói: "Cái cơ thể xấu xí nhiều vết sẹo này mà anh cũng không chê cơ à."
Lục Tây Sâm chép miệng một cái, xoay người đè lên tôi, nhẹ nhàng bấm vào lưng tôi một cái: "Nói mê sảng gì vậy, em vì anh mà bị thương, họ Lục anh có khốn nạn đến thế nào thì cũng sẽ không vì vậy mà ghét bỏ em."
Bỗng dưng tôi tỉnh táo lại.
Thậm chí còn hơi chột dạ.
"Vợ cả cưới hỏi đàng hoàng đang nằm ngủ ở trên lầu, sao anh lại..."
Còn chưa kịp nói dứt lời đã bị Lục Tây Sâm cắt ngang: "Em bảo anh đi tìm người khác?"
Tôi không thể làm gì khác hơn là cố giải thích cho Lục Tây Sâm hiểu: "Ý của em là eo của cô ấy nhỏ, mông cũng lớn, nhất định có thể sinh con gái cho anh."
Lục Tây Sâm chỉ hận rèn sắt không thành thép, hơi nâng bàn tay lên, một lúc lâu sau mới vỗ nhẹ trên mặt tôi: "Miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được câu nào mà ông đây thích cả."
Nói xong lại lật người qua, nằm xuống, đưa lưng về phía tôi.
Nhưng mà dường như bóng lưng tức giận còn đang nói: ông đây không vui, ông đây muốn em dỗ. Nếu như em sơ ý không phát hiện ra rằng ông đây đang thở dài thì nửa đêm ông đây thức để lăn qua lộn lại chết em!
Giống như cá nóc vậy, dễ thương đến bất ngờ.
Tôi cười cười, xoay người ôm lấy eo của anh chịu thua: "Vậy nếu như tương lai có con gái, có thể không ép nó luyện súng không?"
Suốt ngày quơ đao múa kiếm, khó tránh khỏi làm chính mình bị thương, dù sao thì con gái cũng không cần kiến công lập nghiệp, bình an là tốt rồi.
Ai ngờ Lục Tây Sâm nghe xong thì quay đầu lại, tức giận đè lên người tôi, vừa nghịch quần áo của tôi vừa khiêu khích: "Không nhé! Ông đây không chỉ dạy cho nó biết bắn súng, còn muốn đặt tên nó là Lục Khai Thương!"
Làm gì có đứa con gái nào có tên như thế!
Sau khi xong việc, tôi tức giận đến mức không để ý đến Lục Tây Sâm tận ba ngày, sau đó anh viết tay đến cả trăm cái tên hay cho tôi chọn thì tôi mới thả anh vào nhà.
"Ông đây chiều em quá nên em mới kiêu ngạo như vậy phải không!"
Tôi vươn tay đẩy anh một cái, yếu ớt nói: "Vậy anh đừng có chiều, ai mà cần..."
Anh ngắt lời tôi luôn, trả thù mà làm ra mấy vết tích mập mờ trên người tôi: "Ông đây cam tâm tình nguyện chiều, em quản được à?"
Tôi cười khanh khách, bị anh kéo vào hồ nước xuân sóng xô từng cơn.
Tôi cho rằng cuộc sống có thể trôi qua yên bình như thế, nhưng sự thật là có một số việc cố gắng quên đi không có nghĩa là nó không tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...