Sau khi Tương Vương đến Trần Trạch, Trần Trạch lại trở về trạng thái đóng chặt cửa lớn, chỉ thỉnh thoảng có người hầu ra ra vào vào.
Không có hiểm họa lúc nào cũng có thể uy hiếp đến Tứ Nghi Đường là Trần Kế Tông, cuối cùng Trần Kính Tông cũng có thể yên tâm mà tiếp tục ra ngoài đi săn.
Vào mùa thu, ở trên núi, mỹ vị từ thiên nhiên cũng nhiều hơn, có những quả táo đỏ tươi, căng tròn, hạt to, ít thịt nhưng vị chua ngọt, có những hạt dẻ căng mọng, bóng loáng, bóc bỏ vỏ cứng, sau khi phơi khô cho vào nồi rang chúng với đường sẽ mềm và ngọt, hoặc hầm với chim trĩ, cả canh và thịt đều vô cùng ngon.
Ở kiếp trước, Hoa Dương thường hay chán ăn, cho dù mỗi ngày đều ở Tứ Nghi Đường cũng ít vận động, nhưng vẫn gầy như cũ.
Ở kiếp này, trong vài tháng nay, Trần Kính Tông thường âm thầm cho nàng ăn những món ăn chế biến từ nguyên liệu thu hoạch được trên rừng, khi thời tiết trở nên lạnh hơn, Triều Vân lấy ra một bộ tang phục đơn giản được làm bằng gấm trắng và được cắt, may theo dáng người của nàng, sau khi Hoa Dương mặc vào, có cảm giác cánh tay, hai mảnh áo trước rất trói buộc.
Hoa Dương hơi cau mày, nàng đi tới trước chiếc gương Tây Dương cao nữa người mà nàng mang từ kinh thành đến.
Thân trên của nàng được phản chiếu trong tấm gương chi tiết tinh xảo.
Cổ nàng trắng như tuyết, hai má phiến hồng.
"Nàng sao lại trắng như vậy! "Giọng nói có vẻ nghiêm túc nhưng lại có ngữ khí trêu ghẹo của Trần Kính Tông lại vang lên bên tai, Hoa Dương cố tình không để ý đến việc da da nàng trắng như thế nào có liên quan gì đến màu da của hắn, mà chỉ đến gần gương, đưa tay lên sờ mặt, rồi sờ cằm, không hài lòng hỏi Triều Vân: "Có phải ta lại béo hơn trước khi xuất giá không?"Thực ra nàng không phải một mỹ nhân có thân hình mình hạc xương mai, nàng thuộc dạng đầy đặn, các quý nữ trong hoàng thất đều khen nàng có dáng người uyển chuyển kiêu sa như hoa mẫu đơn, Hoa Dương cũng rất thích bản thân như vậy.
Nhưng đầy đặn là một loại vẻ đẹp, còn mập mạp lại là một dáng vẻ khác.
Đều tại mấy ngày này diễn ra tang lễ nên nàng không thể đeo quá nhiều trang sức, không thể mặc những bộ váy hoa lệ sặc sỡ, thậm chí ngay cả hứng thú soi gương cũng không có.
Triều Vân rất muốn dỗ cho công chúa vui vẻ, nhưng nhìn bộ ngực căng đầy đến mức sắp nhảy ra ngoài của công chúa, Triều Vân biết công chúa sẽ không tin lời nói dối, bèn nói nhỏ: "Hình như người có béo hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, nếu không thì để nô tì lấy quần áo mùa thu ra, người khác sẽ không nhận ra đâu, còn thực ra chỉ là béo lên một chút thôi, chỉ cần đơn giản sửa lại y phục một chút là được rồi.
"Hoa Dương mím khóe miệng, cố ý hóp hàm lại, thở phào nhẹ nhõm vì chưa có cằm hai ngấn, âm thầm quyết định thay đổi.
Trời sẩm tối, Trần Kính Tông trở về, buổi chiều hắn đến một thị trấn khác và mang về một cái chân giò lớn.
Còn phía Phù Thúy đường, kể từ khi La Ngọc Yến sinh con gái, không bao giờ đến đây để lấy thịt nữa, hơn nữa Tam Lang, Nhị Lang đã trừ tang từ sớm rồi vì vậy có thể ăn đồ tanh, Tôn thị cũng đặc biệt tăng thêm lượng thịt, bí mật cho phép con dâu ăn để dưỡng sức khỏe.
Trần Kính Tông mang chân giò vào bếp, phân phó Triều Nguyệt kho chân giò, còn hắn đi lấy nước để tắm.
Hắn nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo đi ra, liền thấy Triều Vân từ bên ngoài bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, trong tay cầm một quả cầu làm bằng lông chim trĩ.
"Phò mã.
"Nhìn thấy hắn, Triều Vân vội vàng hành lễ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...