Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa


Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, ai nhìn mà không vui vẻ được đây.

Trần Kính Tông cười trừ: "Hai ngày không ngâm nước, nhưng nàng ngâm cũng nhanh ghê.

"Hoa Dương trừng hắn, nàng cũng muốn tắm lâu thêm một chút nữa, nhưng không phải tại nghe được giọng của hắn, sợ hắn xông vào mới vội vàng rời khỏi thùng tắm sao.

"Dọn cơm ra đi.

"Triều Vân cười đi vào phòng bếp.

Trần Kính Tông ngồi vào ghế phía đông bên cạnh, tự rót tách trà uống.

Lúc hắn không cười, gương mặt mang theo vài phần lạnh lùng và sắc bén, khí chất này càng toát lên vẻ anh tuấn và phong thái sắc bén như kiếm của hắn.


Giờ phút này, Hoa Dương lại nhìn thấy ít tia mệt mỏi trên mặt của hắn.

Dù có mạnh mẽ hay cường tráng cũng chỉ là người có máu có thịt.

Hoa Dương đứng dậy, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi: "Sáng sớm mai, chàng cũng phải ra ngoài à?"Trần Kính Tông nhìn sang: "Nàng có chuyện gì sao?"Hoa Dương: "! "Triều Vân và Triều Nguyệt mang cơm tối đến, món chính là cháo táo đỏ và bánh bao, còn hai món chay và một bát canh.

Trần Kính Tông nhìn món chay cả bàn, nghĩ gì đó, hắn đợi cho bọn nha hoàn lui đi mới nói: "Sáng ngày mai, ta còn phải ra ngoài.

Có lẽ hết ngày cũng không về, vì ta sẽ lên núi một chuyến.

"Hoa Dương nói: "Ai bảo thèm thịt thế? Chàng muốn ăn thì tự kiếm đi, ta không thèm, cũng không ép chàng đi.

"Trần Kính Tông hỏi: "Thế sao nàng lại hỏi ta sáng mai có ra ngoài không?"Hoa Dương múc một hạt nhãn, nhai kỹ rồi từ từ nuốt.

Trần Kính Tông vừa mệt vừa đói, thấy nàng không nói nên hắn vươn tay ra thuận tiện cầm một cái bánh bao lên.

Cả bàn chỉ có bốn cái bánh bao, Trần Kính Tông ăn sạch cả bốn, không chạm đến chút cháo táo đỏ ngọt ngào nhơn nhớt, rồi hắn uống hai chén canh măng.

Ăn uống no nê, Trần Kính Tông súc miệng sơ sài, rồi đi về phòng ngủ.

Hoa Dương đã ngủ cả ngày, nên vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngồi rảnh rỗi đành tìm việc giết thời gian, nàng bảo Triều Vân chuẩn bị giấy và bút, mực.

Triều Vân ngáp một cái.

Hoa Dương cười, nói: "Đêm nay, ngươi không cần gác đêm, đến ngủ chung với Triều Nguyệt đi, thức trắng hai ngày rồi, sáng mai dậy muộn một chút cũng không sao đâu.


"Triều Vân thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng tạ ơn, rồi xoa mắt rời đi.

Hoa Dương tự mài mực.

Hai ngày nữa công công sẽ gửi tấu chương lên kinh thành, nếu nàng đã viết thư cho phụ hoàng, thì thuận tiện viết thêm một bức thư cho mẫu hậu và đệ đệ.

Công công vẫn chưa xét xong bản án Tề thị, đêm nay nàng viết xong một bức thư gửi cho đệ đệ trước đã.

Hoa Dương không muốn bàn về chính sự khi gửi thư cho đệ đệ, đệ đệ chỉ mới mười tuổi chẳng có hứng thú gì với việc công công dẫn đầu dân chúng chống lũ cứu giúp thiên tai, huống hồ gì những chuyện này mẫu hậu sẽ dạy cho đệ đệ nghe.

Hoa Dương muốn nói một ít chuyện vui vẻ.

Sau đó Hoa Dương lại tự suy nghĩ, đến mức cười run cả bút trên tay.

Nàng đã kể chuyện Trần Kính Tông tự tay xây xong hoa viên phía sau ra sao, ngay cả khi hắn ngồi chồm hổm đè từng viên đá cuối xuống đất, cả chuyện hắn tiếc tiền mua mẫu đơn, còn cố ý dựng mấy cây ô che mưa trên khóm mẫu đơn nữa.


Nàng còn viết rằng bản thân khá sợ hãi khi nghe thấy lũ lụt đến, sau khi mưa to dừng lại mới thấy vui mừng, còn viết Trần Kính Tông cõng nàng lên núi rất dễ chịu, còn mượn chuyện này dặn đệ đệ phải ăn nhiều cơm và chăm chỉ luyện võ, tương lai mới có thể cao to, cường tráng được.

Hoa Dương viết xong bức thư này, cũng hơi buồn ngủ.

Nàng dùng đồ chặn giấy đè lá thư đợi cho nét mực khô, rồi tắt đèn, sau khi ánh mắt quen với bóng tối mới nhẹ nhàng đi vào phòng.

Nàng vừa vào đến giường đã nghe tiếng hít thở đều đều, phò mã đã mệt mõi ba ngày nay, hắn ngủ rất ngon.

Hoa Dương cẩn thận leo đến giữa giường, tuy động tác của nàng đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng khi nàng vừa nằm xuống, Trần Kính Tông lập tức xoay người lại, vươn cánh tay ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lồng ngực.

Hơi thở ấm áp của hắn thổi lên cổ của nàng, mà hắn cũng chỉ ôm nàng như thế đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui