Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa


Trần trạch cách ngọn núi gần nhất, nên họ là gia đình chuyển đến trước tiên.

Các lão Trần Đình Giám dẫn theo một vài hộ vệ cùng Lí Chánh giúp đỡ người dân di chuyển, để ba người con trai chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mọi người trong nhà.

Trần Kính Tông vẫn không mặc áo mưa mà chỉ đội một chiếc mũ rơm rộng và to để che mưa.

Hoa Dương nằm sấp trên lưng hắn, khuôn mặt giấu kín dưới chiếc mũ rơm, xung quanh hỗn loạn, bởi vì Trần Kinh Tông đang cõng nàng nên nàng chính là người thoải mái nhất.

Tôn thị được hai nha hoàn dìu dắt đang đi phía trước, mấy người con muốn chiếu cố mẫu thân nhưng bà lại đuổi họ đi.

Hoa Dương thân phận cao quý, cho nên nàng và Trần Kính Tông đi theo sát Tôn thị là điều hiển nhiên, nhưng Hoa Dương quả quyết từ chối đề nghị của mẫu thân, nói thầm vào tai Trần Kính Tông: “Chúng ta đi cuối cùng.

”Trần Kính Tông: “Vì sao?”Hắn muốn đưa nàng đến chỗ tị nạn càng nhanh càng tốt, sau đó xuống núi để giúp đỡ những người khác.


Tiếng mưa rơi là bức màn che chắn tốt nhất, chỉ có hắn mới có thể nghe được Hứa Dương giải thích: “Chàng cõng ta sau lưng như vậy, nếu họ nhìn từ đằng sau, chắc chắn dáng vẻ của ta không đứng đắn, ta không muốn các huynh đệ của chàng nhìn thấy.

”Trần Kính Tông nâng cánh tay đang giữ ở chân nàng, theo bản năng nâng khuỷu tay lên trên.

Mặc dù giờ không phải lúc coi trọng những điều đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi mắt không an phận của đường đệ Trần Kế Tông, Trần Kính Tông vội vàng cõng Hoa Dương trên lưng đi đến cuối hàng, phía trước là một nhà ba người gồm phu thê Trần Đình Thực và Trần Kế Tông ở Đông viện.

“Lão Tứ, vì sao ngươi lại quay trở lại rồi?”Mưa quá to, Trần Đình Thực vuốt vuốt mặt, cố gắng mở to mắt để nhìn cháu trai ở phía sau.

Trần Kính Tông: “Không có gì cả, đi thôi.

”Trần Định Thực biết hắn nói gì Trần Kính Tông cũng không nghe, vì vậy ông ta đành phải đi về phía trước với Tề thị.

Lần di dời này, ngoại trừ Tứ Nghi đường, những viện phủ khác của Trần gia đều mang theo hai hoặc ba chiếc gương lớn, để những người hạ nhân khiêng chúng lên núi trước.

Trần Kính Tông phụ trách việc đi lại, Hoa Dương tập trung vào theo dõi mấy người ở Đông viện, đặc biệt là Tề thị.

Tề thị là người quán xuyến mọi việc ở Đông viện, trên vai còn đeo một tay nải được trùm vải bạt, Tề thị bước đi trên con đường đất một cách khó khăn, cái bọc nhỏ lắc lư, đồ vật bên trong chuyển động, sau đó qua tấm vải một vật cứng và nhọn dần dần hiện ra.

Nói cách khác, trong hành lý của Tề thị không chỉ có y phục, mà còn có một thứ gì đó hình chữ nhật.

Hoa Dương đoán rằng đó là sổ sách mà Tề thị âm thầm cất giữ.


Đối với những thứ quan trọng, một số người sẽ giấu chúng ở một nơi bí mật, cũng có những người phải luôn giữ chúng bên mình mới cảm thấy yên tâm.

Cả hai cách che giấu đều có ý nghĩa, chủ yếu phụ thuộc vào tính cách của người sở hữu bí mật.

Sau khi biết sổ sách ở đâu, trong đầu Hoa Dương lập tức nảy ra một kế hoạch.

“Chàng vẫn nên đi nhanh lên một chút đi, mưa càng lúc càng lớn hơn rồi.

” Hoa Dương lại vỗ vỗ bả vai Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú đã bị nước mưa làm ướt: “Không sợ bị nhìn ngó nữa sao?”Hoa Dương đảo mắt, nói: "Ta đã để ý rồi, mọi người đều sợ đi không cẩn thận sẽ té ngã, nên sẽ không có ai nhìn ngó lung tung.

"Hoa Dương sợ hắn phát hiện ra lời nói của mình trước sau không đồng nhất, sốt ruột vỗ vỗ lên người hắn: “Mau đi, ta còn muốn chọn một cái lều tốt trong chỗ tị nạn.

”Trần Kính Tông còn có thể nói gì nữa?Hắn bước nhanh, trong nháy mắt bỏ xa mấy người ở Đông viện.

Phía trước là Phù Thúy đường.


Bụng La Ngọc Yến to béo, Trần Hiếu Tông lo lắng cho nàng ta nên nhờ nha hoàn chăm sóc hai nhi tử, còn hắn ta thì tự mình đỡ lấy cánh tay của La Ngọc Yến.

Nhưng một Thám hoa dù học cao hiểu rộng, lại không linh hoạt lắm, trời mưa trơn trượt khiến bước chân Trần Hiếu Tông loạng choạng, ngược lại chính là hai tay của La Ngọc Yến đã nhanh chóng đỡ lấy phu quân của mình, giúp Trần Hiếu Tông tránh được một cú ngã.

Thấy Trần Hiếu Tông lại xấu hổ đứng thẳng người, trong mắt Hoa Dương thoáng qua một nụ cười.

“Tam ca, không sao chứ?”Bình thường Trần Kính Tông không quan tâm đến huynh đệ, lúc này lại tử tế bước chậm lại mà hỏi han một câu quan tâm.

Phu thê Trần Hiếu Tông, La Ngọc Yến ngẩng đầu lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui