Đối với quan viên như bọn họ, những ngày lễ như ngày mùng 10 tết là những ngày hiếm hoi được ngủ nướng, quan viên nếu muốn ra ngoài, trừ khi là có việc quan trọng, nếu không họ cũng ngủ đủ giấc rồi mới dậy.
Bình Giang bá sống bên cạnh phủ Trưởng công chúa Hoa Dương chính là như thế.
Bình Giang bá đã gần năm mươi tuổi, tước vị và phủ đệ đều là do tổ tiên truyền lại, đến đời ông ấy thì sa sút, sau khi ông ấy chết thì tước vị cũng không còn. Bình Giang bá không thông minh nhưng đủ cần cù và thật thà, từ nhỏ đã quyết tâm phấn đấu chăm chỉ đọc sách, vượt qua ba kỳ thi mùa xuân đậu tiến sĩ, tiếp đó cẩn trọng làm việc, cuối cùng ở cái tuổi này đạt được chức quan tứ phẩm.
Cuối thu mát mẻ, Bình Giang bá chuẩn bị đưa theo hai đứa con trai đi tới vùng ngoại ô cưỡi ngựa để rèn luyện cơ bắp và xương cốt.
Ông ấy ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, sau khi ăn cơm xong thì dọn dẹp, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài.
Ba cha con vừa bước ra khỏi cửa, khóe mắt thoáng nhìn thấy xe ngựa ở ngõ nhỏ đang đi về hướng này, ba người đồng thời nghiêng đầu, đằng trước chính là Phò mã gia Trần Kính Tông cưỡi ngựa đi theo bên Công chúa trong xe ngựa.
Trần Kính Tông và bọn họ đã quen biết từ lâu, lớn lên lại anh tuấn như vậy làm một nhà ba người kinh diễm lại hâm mộ, Trần Kính Tông cưỡi con ngựa màu đen uy phong lẫm liệt kia.
“Bá gia muốn ra ngoài sao?”
Khoảng cách gần lại, Trần Kính Tông từ trên cao nhìn xuống hàn huyên hỏi chuyện, lúc cười rộ lên để lộ ra hàm răng trắng.
Khóe mắt Bình Giang bá co giật, thằng nhãi ranh, cáo già Trần Đình Giám làm quan ba mươi năm chưa từng khoa trương như vậy, sinh ra con trai sao lại có tình tính thế này?
“Đúng vậy, Phò mã cùng Công chúa định đâu?”
Trong lòng ghen ghét muốn chết, trên mặt Bình Giang bá lại cười đến vô cùng cung kính.
Trần Kính Tông liếc nhìn bức màn xe ngựa, chậm chạp nói: “Trở về Trần phủ ngồi.”
Bình Giang bá cười ha hả gật đầu, tươi cười vẫn luôn duy trì cho đến khi Trưởng công chúa đi xa.
Trưởng tử của ông ấy cũng dám mở miệng: “Phụ thân, Phò mã khi nào có được một con ngựa tốt như vậy? Trước kia con thấy hắn cưỡi một con ngựa đen bình thường mà.”
Bình Giang bá chua chát nói: “Hôm qua Thát Đát dâng ngựa, Hoàng thượng thưởng một con cho Trưởng công chúa.”
Con thứ nói: “Sau đó Trưởng công chúa quay đầu liền tặng cho Phò mã? Dù sao cũng là lễ vật của Hoàng thượng, Trưởng công chúa không sợ Hoàng thượng phật lòng sao?”
Bình Giang bá: “Con thì biết cái gì, lúc ấy Trưởng công chúa nói nàng không dùng được con ngựa tốt như vậy, Hoàng thượng đề nghị nàng có thể tặng cho người khác, cho nên Trưởng công chúa đơn giản chính là thay Phò mã chọn ban thưởng.”
Hai người nhi tử nhìn nhau, đều cực kì hâm mộ Trần Kính Tông có một người cha tốt, nếu cha bọn họ cũng có năng lực như Trần các lão, nói không chừng nam nhân được Công chúa sủng ái bây giờ là bọn họ!
Từ phủ Trưởng công chúa tới phủ Trần gia đi ngang qua đều là phủ đệ quý nhân, họ gặp được Trần Kính Tông trên cơ bản đều có thể hàn huyên hai câu.
Tuy rằng Hoa Dương ngồi ở trong xe nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng ra hắn đắc ý đến như nào.
Cái khác không nói, trước kia những ngày nghỉ nàng đi nơi nào, Trần Kính Tông đều ngồi cùng xe với nàng, hôm nay khăng khăng phải cưỡi ngựa, không phải vì khoe khoang thì vì cái gì?
Chỉ là Hoa Dương không biết đến cùng là hắn khoe khoang ngựa hay ‘ưu ái’ của nàng dành cho hắn.
Không lâu sau, tới phủ Trần gia.
Sau khi Trần Đình Giám được thăng chức thủ phụ, ông ấy lập ra quy củ đối với người gác cổng, chỉ chiêu đãi những quan viên có công việc khẩn cấp cần thảo luận với ông ấy, hoặc là bách tính có oan tình kể lể, nên mấy nữ quyến tới thăm hỏi mẹ chồng nàng dâu Tôn thị hay khách nam đều không thấy.
Bởi vậy những cận thần muốn thiết lập mối quan hệ với Thủ phụ đại nhân đều biết điều không dám tới quấy rầy, trước cửa Trần gia cũng yên tĩnh.
Chiều ngày hôm qua Trần Kính Tông đã bảo Phú Quý chạy tới thông báo cho người nhà là hôm nay bọn họ sẽ trở về, cho nên sáng sớm mọi người Trần gia đã tụ tập đông đủ chờ nghênh đón Trưởng công chúa.
Khi người gác cổng tới báo tin nói Trưởng công chúa đã quẹo vào ngõ nhỏ, Trần Đình Giám, Tôn thị và các con dâu cháu trai cháu gái đồng thời đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, bọn họ nhìn thấy trước tiên là con ngựa mà Trần Kính Tông đang cưỡi.
Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đã tận mắt nhìn thấy Trưởng công chúa chọn ngựa…
Mẹ chồng nàng dâu Tôn thị ở bên này, nhất là người có con mắt tinh tường như La Ngọc Yến, nàng ta thấy ngựa của Trần Kính Tông, vội thì thầm vào tai mẹ chồng: “Mẫu thân, con ngựa này của Tứ đệ không tầm thường, có ngàn lượng bạc cũng không mua được!”
Tôn thị cảm thấy nhi tử hôm nay đặc biệt tuấn lãng oai hùng, hai chân run lên, suýt chút nữa đứng không vững!
Một ngàn lượng, bà ấy đi theo trượng phu đến nay còn chưa thấy qua một vạn lượng bạc, nhưng một nhà già trẻ đã có ai dùng qua thứ có giá trị một ngàn lượng bạc đâu? Là nhi tử dùng bổng lộc của Phò mã tiêu tiền bừa bãi hay là Trưởng công chúa tiêu tiền cho nhi tử?
Tôn thị lén nhìn trượng phu.
Trần Đình Giám mím môi.
Trần Bá Tông miễn cưỡng cười vui vẻ, giải thích với mẫu thân: “Mẫu thân, hôm qua Thát Đát dâng ngựa, Hoàng thương muốn ban thưởng cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa nói mình không cần cho nên mới đặc biệt chọn con ngựa này cho Tứ đệ.”
Tôn thị bình tĩnh lại, nhi tử cùng Trưởng công chúa không tiêu pha bừa bãi là được!
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, Trần Kính Tông cũng cưỡi ngựa nhàn nhã đi đến trước cửa Trần gia, hắn mới tự nhiên xuống ngựa, chào hỏi mẫu thân như bình thường.
Trần Đình Giám lạnh lùng nhìn nhi tử.
Trần Kính Tông đi tới giúp Hoa Dương xuống xe ngựa.
Trần Đình Giám nhanh chóng đổi sang dáng vẻ nho nhã ôn hòa lại cung kính.
Ông ấy khó nói nên lời, Tôn thị nhìn thấy con dâu, được sủng ái mà lo sợ nói: “Ngựa tốt như vậy, sao Trưởng công chúa không tự mình dùng, đưa cho lão tứ quá phí phạm của trời, hắn nào đáng giá như vậy.”
Trần Kính Tông chỉ nhìn Hoa Dương.
Hoa Dương cười với mẹ chồng: “Ngựa tốt xứng anh hùng, Phò mã lập được chiến công, cưỡi ngựa này rất thích hợp, nương không cần thay hắn khiêm tốn.”
Tôn thị nửa thật nửa đùa nói: “Thời điểm về Lăng Châu có hàng xóm nói thấy khói nhẹ bốc lên từ phần mộ của tổ tiên Trần gia, hóa ra khói nhẹ này đều là tổ tiên tích cóp phúc khí cho lão tứ, nhìn hắn đi theo con dính vinh quang.”
Hoa Dương cười nhìn về phía cha chồng.
Trần Đình Giám bất đắt dĩ nói: “Trưởng công chúa thưởng hắn là phúc của hắn, chỉ là lão tứ không biết khiêm tốn, Trưởng công chúa đừng quá nuông chiều hắn.”
Hoa Dương: “Người cùng mẫu thân nói như vậy, lại không biết Mẫu hậu thường dặn dò con phải đối tốt với Phò mã, đều là trưởng bối của con, bây giờ con thật sự rối rắm không biết nên nghe ai.”
Trần Đình Giám, Tôn thị:...
Uyển Nghi cười, kéo cánh tay tứ thẩm nói: “Nương nương lớn nhất, tứ thẩm đương nhiên phải nghe nương nương.”
Hoa Dương xoa đầu tiểu cô nương, dẫn đầu đi vào trong phủ Trần gia.
Chỉ là nam nữ quyến rất nhanh thì tách ra, Đại Lang Nhị Lang Tam Lang quấn lấy tứ thúc năn nỉ hắn đưa bọn chúng đi cưỡi ngựa, Trần Đình Giám, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng đi theo tới trường đua ngựa.
Trường đua ngựa của Trần phủ nhỏ hơn phủ Trưởng công chúa nhiều, tốt xấu gì còn có một nơi.
Trần Kính Tông đưa nhóm cháu trai cưỡi một vòng.
Trần Đình Giám khụ khụ, Đại Lang ngoan ngoãn dẫn hai đệ đệ tránh đi.
Bọn nhỏ vừa đi, sắc mặt Trần Đình Giám lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm vào đứa thứ tư nói: “Ngươi thật biết khoe khoang!”
Trần Kính Tông: “Hoàng thương chỉ kém trước mặt mọi người tuyên bố là y ban thưởng cho ta, nếu ta đã nhận hoàng ân thì nên để Hoàng thượng biết ta rất thích phần thưởng này, cất giấu không cần thiết, ngược lại làm Hoàng thượng nghi ngờ ta có phải chướng mắt con ngựa này hay không. Đúng rồi, đây đều là ta học từ người, chẳng phải trước kia tiên đế thưởng áo khoác cho ngài, không phải vừa vào đông ngài đã khoác sao?”
Trần Đình Giám: …
Trần Bá Tông khuyên nhủ: “Phụ thân, Tứ đệ nói cũng có lý, ngài đừng so đo với hắn.”
Chủ yếu là so đo cũng không có ích lợi gì, lần nào chỉ có thể tức giận với lão tứ nhưng lão tứ căn bản đao thương bất nhập.
Trần Đình Giám khịt mũi, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của phụ thân biến mất, Trần Hiếu Tông lập tức đi tới chiến mã của hoàng thất, trong mắt không giấu được sự thưởng thức cùng yêu thích.
Ở thời điểm hắn ta chuẩn bị đưa tay ra sờ thì Trần Kính Tông bước nhanh tới, kịp thời bắt lấy cổ tay của hắn ta.
Trần Hiếu Tông không thể tin được: “Lão tứ, người đừng có quá phận!”
Trần Kính Tông: “Trưởng công chúa đưa ta, người làm ca ca như huynh không biết xấu hổ nhúng chàm?”
Trần Hiếu Tông: “Một con ngựa thôi, tại sao ta phải xấu hổ?”
Trần Kính Tông: “Trưởng công chúa đặt tên cho nó là Bạch Tuyết Tháp, ý nghĩa là hoa mẫu đơn, con ngựa này tương đương với một đóa hoa mẫu đơn mà nàng đưa cho ta, mấy đứa còn nhỏ vì vậy thích cũng thôi đi, huynh là một lão nam nhân đã sắp 30 tuổi, không biết xấu hổ?”
Trần Hiếu Tông:..
Trần Bá Tông lớn tuổi hơn:...
Trần Kính Tông không quan tâm tới bọn họ, ra lệnh cho Phú Quý dắt Bạch Tuyết Tháp vào chuồng ngựa.
Phú Quý biết được ý nghĩa của Bạch Tuyết Tháp nên không dám đụng vào ngựa, chỉ thật cẩn thận cầm chặt dây cương, dắt con ngựa này mà thể hiện ra cử chỉ cung kính của Ngô công công đang đỡ Trưởng công chúa.
Cuối cùng Trần Hiếu Tông cười lạnh một tiếng: “Bình thường sau khi tắm rửa xong, đệ thường dẫn Trưởng công chúa đi dạo đây đó, tối hôm qua ta còn không hiểu đệ vì sao lại chịu về nhà thăm người thân, hóa ra chỉ vì tới đây khoe khoang thôi.”
Trần Kính Tông: “Ta biết mọi người đều quan tâm ta ở phủ Trưởng công chúa sống có tốt không, chỉ có tận mắt nhìn thấy ta sống tốt như thế nào, mọi người mới có thể yên tâm.”
Trần Hiếu Tông: “Da mặt của đệ thật đúng là càng ngày càng dày, xem ra năm nay ta không đưa mỡ cho đệ, da mặt dày của đệ cũng đủ để chống lại sương gió thu đông rồi.”
Trần Kính Tông: “Nếu huynh dám không đưa, ta sẽ nói với tam tẩu là ở trấn trên có một cô nương luôn nhớ thương huynh.”
Trần Bá Tông cau mày: “Cô nương nào?”
Trần Hiếu Tông nóng nảy: “Đại ca, huynh thật sự tin hắn sao, hắn căn bản là đang uy hiếp đệ, phải biết tính ghen tuông của tam tẩu là ghê nhất.”
Trần Bá Tông dạy cho cả hai đệ đệ một bài học: “Loại chuyện này không thẻ làm được, lấy ra nói giỡn cũng không được.”
Trần Kính Tông: “Đại ca yên tâm, ta lại không giống như tam ca, gặp ai cũng cười, phong lưu khắp nơi.”
Trần Hiếu Tông:...
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông cưỡi Bạch Tuyết Tháp vô cùng tuấn lãng, phi nhanh và rầm rộ tới Tả Vệ, Phú Quý đáng thương bị hắn bỏ lại thật xa, không thấy bóng dáng đâu.
Lính canh doanh trại nhìn thấy ngựa của Phò mã, hai mắt sáng lên, biết Phò mã gia bình dị gần gũi, trong đó có một người hâm mộ nói: “Đại nhân mới mua ngựa ạ?”
Trần Kính Tông cười sờ sờ cổ ngựa, tùy ý nói: “Hoàng thượng ban thưởng cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại tặng cho ta.”
Lính canh doanh trại:...
Sau khi Trần Kính Tông vào Vệ Sở, không lâu sau toàn bộ 5000 tân binh và lão binh trong Vệ Sở đều biết đổ xổ tới chuồng ngựa, háo hức muốn xem phong thái của ngựa.
Phú Quý đứng ngoài hàng rào canh giữ Bạch Tuyết Tháp, lớn tiếng hét: “Có thể nhìn nhưng không được sờ, Phò mã nói ai dám trộm một sợi lông ngựa, hăn sẽ tự tay thưởng cho người đó một gậy!”
Các tướng sĩ cười vang.
Cười xong, bọn họ biết đại nhân chỉ huy sứ nhà mình coi trọng Trưởng công chúa nhất, kể cả con ngựa mà Trưởng công chúa tặng này, cho nên đều thành thật tuân theo quy củ.
Chớp mắt đã đến ngày mười ba tháng tám, trong cung lại có phiên triều.
Trời còn tối, Trần Kính Tông cưỡi Bạch Tuyết Tháp đi tới kinh thành, rẽ vào một con ngõ nhỏ thì đụng phải một con ngựa khác, Thích Cẩn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Trần Kính Tông làm như không thấy, tiếp tục đi với tốc độ ban đầu.
Thích Cẩn ở phía sau hắn hai con ngựa, nhìn vào tấm lưng thẳng đứng của Trần Kính Tông cùng với cặp mông tròn trịa của con ngựa lắc lư sang trái rồi sang phải theo quy luật.
Rõ ràng là con ngựa nào cũng đi như vậy, nhưng không biết vì sao Trần Kính Tông cưỡi lên lại giống như tỏ ra khinh thường và miệt thị đối với y.
Thích Cẩn âm thầm nắm chặt dây cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...