Vào ngày 6 tháng 8, các sứ thần Thát Đát dâng hiến ngựa cho Trung Nguyên đã tới kinh thành.
Triều đình đã cử các quan viên Lễ Bộ đến chiêu đãi sứ thần ở dịch quán, đến ngày 9 Nguyên Hựu Đế vào triều là lúc nhóm sứ thần Thát Đát tiến cung bái kiến.
Chiều mùng tám, Hoa Dương vào cung.
Thích Thái hậu: “Bình thường tháng sáu, tháng bảy, đầu tháng con mới nhập cung, lần này tới đây chẳng lẽ là vì ngày mai sứ thần Thát Đát dâng ngựa?”
Hoa Dương: “Mấy trăm con ngựa hôi hám có gì đẹp, vừa rồi lúc con nghỉ trưa mơ thấy Mẫu hậu, tỉnh lại đặc biệt nhớ người nên mới tới đây.”
Thích Thái hậu: “Bàn Bàn nhớ nương nương như thế, nương thật sự rất cảm động.”
Bà ấy nhìn vào mắt nữ nhi, đoán rõ tâm tư nhỏ của nàng.
Hoa Dương cười, mặt dựa vào bả vai Mẫu hậu: “Nương, ngày mai sứ thần cống nạp ngựa, người có muốn đi xem náo nhiệt không?”
Thích Thái hậu: “Vào triều thì thôi, ta đi một chuyến đến trường đua ngựa.”
Hoa Dương: “Vậy con đi cùng người.”
Thích Thái hậu: “Con lại muốn chọn cho mình một con ngựa khác à?”
Bà ấy nhớ rõ nữ nhi đặc biệt thích ngựa có bộ lông trắng tuyết, lúc tiên đế còn trên đời, vài lần Thát Đát cống ngựa, tiên đế đều sẽ đặc biệt ban thưởng con ngựa trắng xinh đẹp nhất cho nữ nhi.
Đừng nhìn Thích Hoàng hậu chướng mắt tiên đế ở nhiều chỗ, nhưng mỗi khi nhớ tới tiên đế thương yêu hai đứa nhỏ, trong lòng Thích Thái hậu lại có chút buồn bã.
Hoa Dương: “Con không muốn nữa, là Phò mã tốt của người, mấy năm nay hắn vẫn luôn cưỡi con ngựa già mà đại ca cho, hắn không chê khó coi nhưng con ngại, vừa hay lần này có cơ hội bảo đệ đệ thưởng cho hắn một con.”
Thích Thái hậu tự nhiên mong ngóng nữ nhi và con rể phu thê ân ái, ngày thường nữ nhi ương ngạnh, khó có được một lần chịu đối tốt với Phò mã, Thích Thái hậu cũng vui vẻ ủng hộ nàng.
Chạng vạng tối ba người một nhà ăn tốt, Hoa Dương lại làm trò trước mặt Mẫu hậu xin đệ đệ một con ngựa.
Nguyên Hựu Đế buồn cười phối hợp diễn một tuồng kịch với tỷ tỷ.
Hôm sau, Nguyên Hựu Đế lên triều sớm.
Mấy năm gần đây Thát Đát mới cúi đầu xưng thần trước triều đình, nếu lúc này ngồi trên long ỷ là tiên đế, cho dù là tiên đế nổi tiếng háo sắc, với tuổi tác đó của tiên đế, nhóm sứ thần Thát Đát đều sẽ cung kính nói chuyện. Nhưng Nguyên Hựu Đế trước mặt mới mười bốn tuổi, thân hình còn mảnh khảnh ốm yếu, đặt vào long ỷ rộng rãi, càng giống một hài tử chưa đủ lông đủ cánh làm sao để sáu người đàn ông to lớn như núi thành thâm thần phục được?
Nói tới lần cống nạp ngựa lần này, giọng nói vang dội của người đứng đầu sứ thần Thát Đát vang lên: “Hoàng thượng, năm nay là năm Kiến Nguyên của ngài, Khả Hãn chúng tôi vì chúc mừng, ngoại trừ theo hiệp nghị chọn ra 500 con ngựa tốt nhất dâng lên cho ngài còn gửi đến tuyệt thế bảo mã ngàn năm khó gặp, đợi chút nữa ngài nhìn thấy sẽ biết.”
Phía trên long ỷ, Nguyên Hựu Đế và Trần Đình Giám nhìn nhau, cười nhạt với sứ thần Thát Đát: “Đã là tuyệt thế bảo mã, trẫm làm sao có thể để Khả Hãn từ bỏ những thứ yêu thích.”
Sứ thần Thát Đát cười lớn hơn: “Hoàng thượng không cần khách khí, nếu con ngựa kia chịu nghe lời Khả Hán chúng tôi, hẳn là Khả Hãn cũng luyến tiếc đưa ngài, chỉ là tính tình con ngựa kia quá khó bảo, Khả Hãn chúng tôi đã mấy lần cố ý thuần phục nó đều thất bại, Khả Hãn đã nói, con ngựa này có lẽ chỉ có thiên long chi tử của Trung Nguyên mới có thể hàng phục được, cho nên kêu chúng tôi mang nó đến đây tặng cho ngài.”
Nguyên Hựu Đế bĩu môi khó có thể phát hiện.
Dù hắn ta có tự phụ đến đâu cũng biết thân thể mới mười bốn tuổi của mình không thể so với Thát Đát Khả Hãn, sứ thần Thát Đát nói như vậy, rõ ràng là muốn nhìn thấy hắn ta bị mất mặt.
Đúng lúc này, Thích Cẩn bước ra khỏi hàng cười nói với sứ thần Thát Đát: “Không biết Khả Hãn có để dũng sĩ nào khác trên thảo nguyên thử hàng phục con ngựa kia không?”
Mặt Thích Cẩn trắng như ngọc, cho dù y mặc áo bào của quan võ thì sứ thần Thát Đát cũng chướng mắt loại tiểu bạch kiểm này, khinh thường nói: “Tuyệt thế bảo mã há để cho người nào cũng có thể nhúng chàm?”
Thích Cẩn: “Chỉ sợ con ngựa kia chỉ là một con ngựa tốt bình thường, chỉ là Khả Hãn già rồi không có sức lực.”
Một câu ngắn ngủn lại chọc giận sáu sứ thần Thát Đát, họ xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ với Thích Cẩn.
Nguyên Hựu Đế khiển trách Thích Cẩn: “Không được vô lễ với Khả Hãn.”
Lúc này Thích Cẩn mới hành lễ bồi tội về phía nhóm sứ thần Thát Đát.
Người lớn lên xinh đẹp hào hoa phong nhã mà chắp tay bồi tội, càng thêm phong độ nhẹ nhàng.
Nhóm sứ thần Thát Đát biết lễ tiết của Trung Nguyên, Thích Cẩn đã như vậy, nếu bọn họ tiếp tục gây rối lại giống như bọn họ thô lỗ và nhỏ mọn.
Nhóm sứ thần Thát Đát khịt mũi, ngửa cổ nói: “Cho dù là bảo mã hay ngựa thường, chúng ta đi tới trường đua ngựa là biết.”
Lời còn lại không cần phải nói nhiều, trước tiên Nguyên Hựu Đế phái người tới nghênh đón Thái hậu, sau đó dẫn văn võ bá quan cùng sứ thần Thát Đát đi tới trường đua ngựa.
Thích Thái hậu và Hoa Dương chỉ tới muộn hơn bọn họ một chén trà nhỏ.
Nguyên Hựu Đế cung kính tiến lên hành lễ với Thích Thái hậu, văn võ bá quan cũng đều cúi đầu khom người.
Tuy rằng nhóm sứ thần Thát Đát cũng hành lễ, ánh mắt lại không cung kính mà quét qua mặt hai mẹ Thích Thái hậu, bọn họ chướng mắt một đám nam nhân tiểu bạch kiểm của Trung Nguyên, có điều khi nhìn thấy hai mẹ con tôn quý nhất trên đời này đều cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi hành lễ xong, hai tỷ đệ Hoa Dương một trái một phải đứng bên cạnh mẫu hậu, dẫn đường đi vào lên đài của trường đua ngựa, còn sáu sứ thần Thát Đát kia chỉ có thể bực bội đi theo sau đám người Trần Đình Giám.
Trên đài cao đã dọn sẵn ghế ngồi, một nhà ba người Hoàng đế ngồi ở giữa, mấy vị các lão cùng sáu vị sứ thần Thát Đát lần lượt ngồi ở trái phải, phía dưới, còn lại các quan viên văn võ đều đứng.
Nguyên Hựu Đế: “Dâng ngựa đi.”
Ngay sau đó Tào Lễ hô to một tiếng ‘Dâng ngựa’, các thái giám khác theo thứ tự truyền đạt khẩu dụ của Hoàng thượng xuống.
Một lúc sau, quan trông nuôi ngựa cùng Thát Đát đã dẫn theo 501 con ngựa tốt đi tới.
Thoạt nhìn 500 con ngựa kia đều béo mập khỏe mạnh, nhưng sau khi cẩn thận phân tích kĩ sẽ phát hiện 500 con ngựa này đều tồn tại ưu khuyết điểm, trong đó có mười con là thượng đẳng, còn lại chỉ là tương đối tầm thường giống với ngựa Mông Cổ, tuy rằng ở Trung Nguyên có thể bán với giá trên dưới một trăm lượng bạc, lại không đủ làm đại quan coi là hiếm lạ.
Ngoài ra, có một có ngựa với bộ lông đỏ thẫm khác biệt, đơn độc được dắt ra bên ngoài đàn ngựa.
Mà một mình nó dưới sự phụ trợ của 500 con ngựa giống như hạc trong bầy gà, ánh mắt mọi người, bao gồm cả Hoa Dương đều rơi vào con ngựa đỏ thẫm trước tiên.
Sứ thần Thát Đát vuốt bộ râu bù xù của mình, nói một cách tự hào: “Con ngựa màu mận chín này là tuyệt thế bảo mã mà Khả Hãn chúng tôi đặc biệt dâng lên cho Hoàng thượng.”
Càng là thiếu niên trẻ tuổi càng dễ dàng bị thu hút bởi bảo mã khí phách như vậy, Nguyên Hựu Đế cũng không ngoại lệ, hắn ta vừa thấy con ngựa đỏ thẫm kia có thể nói là nhất kiến chung tình.
Mặc dù biết nhóm sứ thần Thát Đát có ý đồ xấu, Nguyên Hựu Đế vẫn cười khen ngợi con ngựa này: “Xích thố* trong lời đồn tam quốc có lẽ là như thế này.”
Ngựa Xích Thố*: được nhắc đến trong tiểu sử của Lã Bố (Lã Bố truyện) trong sách Tam quốc chí của Trần Thọ (thế kỷ thứ 3) và sách Hậu Hán thư của Phạm Diệp (thế kỷ thứ 5). Vào năm 193, Lã Bố đã cưỡi con ngựa này khi giúp Viên Thiệu đánh bại tướng Khăn Vàng là Trương Yên ở Thường Sơn.
Xích Thố được cho là một con ngựa ưu việt, tốc độ chạy nhanh như bay, vượt được mọi địa hình, thậm chí có thể nhảy qua hào.[1] Tào Man Truyện (khuyết danh) viết rằng: vì thế người đương thời có câu: "Nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố" (Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố)[2] để ca ngợi hai cực phẩm chốn nhân gian này. Sử sách không nhắc đến chuyện Xích Thố có người chủ nào khác ngoài Lã Bố. Không rõ sau khi Lã Bố chết, con ngựa chiến này (nếu vẫn còn sống) đã về tay ai.
Trần Kính Tông nghe vậy đưa mắt nhìn Hoa Dương.
Hai tỷ đệ này một người yêu thích Chu lang của tam quốc, một người yêu Xích Thố của tam quốc, khi còn nhỏ đã cùng nhau nghe qua truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa phải không?
Hoa Dương không để ý tới ánh mắt của Trần Kính Tông, nàng còn đang bận nhìn về tuấn mã đỏ thẫm kia.
Vào lúc này đời trước, tuy rằng nàng đã trút bỏ xiêm y, cũng không cần chịu tang cho Trần Kính Tông nhưng nàng lại không có hứng thú vào cung xem Thát Đát dâng ngựa.
Nhưng nàng có ấn tượng rất sâu về chuyện này, chính là tin tức từ trong cung truyền ra, Ngô Nhuận nghe được thì báo cho nàng biết.
Nếu ngựa là dâng cho đệ đệ, đệ đệ đương nhiên muốn cưỡi thử, nhưng ngựa hung dữ như vậy các đại thần nào dám tùy tiện để đệ đệ đến gần, mà để bọn thị vệ thử trước.
Ba thị vệ ngự tiền đều bị con ngựa hung dữ hất văng và bị thương ở mức độ khác nhau.
Sau đó cha chồng Nam Khang là Tĩnh An Hầu cũng thỉnh cầu muốn thử.
Tĩnh Nam Hầu là đại tướng của triều đình, lúc trước bởi vì Dự vương tạo phản mà bị lạnh nhạt một năm, có điều số ông ta không tốt, giống nhau đều bị con ngựa hất văng, ông ta lại gần 60 tuổi, tĩnh dưỡng thời gian rất lâu mới bình phục lại hoạt động một cách tự nhiên.
Tĩnh An Hầu chủ động xin ra trận thất bại, các quan võ khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Thích Cẩn tự tiến cử mình, y chính là biểu ca của đệ đệ lại thường xuyên đi theo đệ đệ, trên người dính chút hơi thở của đế vương có lẽ có thể thành công.
Thích Cẩn cũng thực sự có năng lực, cuối cùng hàng phục được con ngựa hung hăng này, nhưng nghe nói trong quá trình hàng phục bị gãy ba chiếc xương sườn, suýt chút nữa đôi tay bị phế.
Con ngựa bị hàng phục cũng kiệt sức, đồng thời tổn hại ngạo khí, đệ đệ muốn cưỡi thử nhưng không được thuận lợi, trùng hợp ứng với lời nói của sứ thần Thát Đát, con ngựa này chỉ ngoan ngoãn dốc sức cho thiên tử Trung Nguyên.
Vốn dĩ Hoa Dương không cần lo lắng chuyện này, nhưng…
Nàng lặng lẽ nhìn về phía Trần Kính Tông.
Nàng thường xuyên khen ngợi sức mạnh của Trần Kính Tông trước mặt đệ đệ, đời trước Trần Kính Tông đã qua đời từ lâu, đời này hắn yên ổn đứng ở đây, chút nữa đệ đệ có khi nào yêu cầu Trần Kính Tông đi hàng phục con ngựa này không?
Thích Cẩn bị gãy xương sườn, Hoa Dương nghe xong thì thôi, đổi thành Trần Kính Tông Hoa Dương lại không đành lòng, càng sợ Trần Kính Tông bị thương không chỉ là xương sườn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lòng bàn tay nàng cũng rịn ra một tầng mồ hồ mỏng.
Rất nhanh sứ thần Thát Đát tự mình dắt con ngựa đỏ thẫm lại đây mời Nguyên Hựu Đế cưỡi thử.
Nguyên Hựu Đế không hề rụt rè thật sự muốn thử, sau đó Trần Đình Giám và các đại thần Nội Các tiến lên ngăn cản, miệng quan văn vốn lợi hại, huống chi các nhóm trưởng lão sắp thành tinh này nói có sách mách có chứng khuyên can Nguyên Hựu Đế, cũng giữ thể diện cho Hoàng đế, còn những sứ thần Thát Đát đó căn bản không nghe hiểu mấy ông già đó đang lải nhải cái gì, dù sao bọn họ chỉ chờ đợi để xem trò cười của quần thần Trung Nguyên.
Tiếp theo nếu như không có gì ngoài ý muốn, Nguyên Hựu Đế sẽ sắp xếp bọn thị vệ đi cưỡi thử.
Hoa Dương bỗng nhiên mở miệng hỏi sứ thần Thát Đát: “Các người làm thế nào để thuần phục ngựa trên đồng cỏ?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Dương.
Sứ thần thích vẻ đẹp của trưởng công chúa nên trả lời cũng rất khách khí, nói vài cách để thuần hóa ngựa cho nàng, trong số đó đối với những con ngựa hung dữ bị bắt từ bên ngoài thường bị khuất phục bằng vũ lực.
“Nghe nói người Trung Nguyên sẽ dùng roi sắt để trừng trị ngựa không nghe lời, nam nhân thảo nguyên chúng tôi coi thường làm như thế, ngựa có linh tính, là bạn tốt nhất của chúng tôi, làm sao có thể đối đãi như động vật bình thường được.”
Hoa Dương gật đầu nói: “Ngựa xác thực có linh tính, nếu con ngựa màu mận chín này được các người gọi là tuyệt thế bảo mã vậy linh tính của nó không thua con người.”
Sứ thần Thát Đát kiêu ngạo cười: “Nó rất thông minh, mềm cứng đều không ăn, lại không để cho Khả Hãn chúng tôi cưỡi.”
Hoa Dương: “Nó nguyện ý xuất hiện trước mặt Khả Hãn chứng tỏ lúc ban đầu nó vẫn muốn dốc sức vì Khả Hãn, chỉ là nó phát hiện Khả Hãn không phải minh quân trong thiên hạ nên mới không chịu cúi đầu.”
Sứ thần Thát Đát tươi cười cứng đờ.
Hoa Dương lại nhìn về phía đệ đệ mình: “Nghìn năm mới gặp được bảo mã, giống như hiền tài trị quốc trăm năm hiếm có, mà từ xưa đến nay các bậc hiền tài đều có tính khí riêng, có người tích cực vào đời, cũng có người tạm thời ở ẩn chỉ đợi Bá Nhạc, như Thục Hán đã ba lần đến mời Gia Cát Lượng dốc sức vì mình, con ngựa này muốn phục vụ minh quân, dũng mãnh như Khả Hãn còn không làm con ngựa này tâm phục khẩu phục đủ thấy nó không phải chỉ biết vì bá chủ chinh chiến tứ phương mà là vì người mang lòng thiên hạ.”
“Đế vương nhân từ chiêu hiền đãi sĩ*, khiến cho dân chúng tứ phương quy thuận, vậy nên ta cho rằng lúc này Hoàng thượng cũng nên lấy lễ đối xử tử tế với con ngựa này, thường xuyên tự mình chăm sóc nó, dùng sự khoan dung nhân ái cảm hóa nó, như thế mới có thể thể hiện cách cai trị đất nước của một minh quân.”chiêu hiền đãi sĩ*: chiêu mộ người hiền tài và coi trọng kẻ sĩ, nhằm thu hút người tài giỏi cho một sự nghiệp lớn lao.
Nguyên Hựu Đế:...
Hắn ta còn đang khiếp sợ trước lời nói này của tỷ tỷ, Trần Đình Giám và quan văn là những người đầu tiên quỳ xuống, hô to trưởng công chúa anh minh.
Quan văn quỳ, quan võ cũng xôn xao quỳ xuống.
Thích Thái hậu cười, đầy khen ngợi nhìn nữ nhi, lại nói với Nguyên Hựu Đế: “Tỷ tỷ người nói có lý, con ngựa này bôn ba ngàn dặm tới Trung Nguyên ta, Hoàng thượng há có thể dùng sức mạnh tiếp đãi, thế kia cũng không phải sự hiếu khách mà nước ta hướng tới.”
Nguyên Hựu Đế rất thích con ngựa đó, thích đến mức căn bản không muốn người khác giúp hắn ta thuần hóa, hơn nữa hắn ta biết rõ thuần phục một con ngựa hung dữ không thể một lần là xong, cho hắn ta thời gian từ từ làm quen với con ngựa này, lại có quan thuần phục ngựa ngày ngày giảm bớt tính hoang dã của nó, có thể hai ba tháng qua đi, con ngựa này sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn ta.
Nguyên Hựu Đế đã dùng lý do trên để thoái thác sứ thần Thát Đát.
Sứ thần Thát Đát bực bội, nói đến đạo lý, bọn họ có sáu cái miệng vậy mà cũng không nói lại được vị trưởng công chúa yểu điệu kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...