Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh


Phiêu Linh ra về trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm trên giường.
Nghiêng đầu về phía cửa sổ, ngoài kia sắc trời ảm đạm, như nét mực đọng lại trên giấy Tuyên Thành, làm cho người ta thực không thoải mái.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Diệc Sinh vẫn chưa về.
Từ sau khi nhắc đền từ kết hôn, không khí giữa hai người trở nên rất kỳ quái. Đều muốn cố gắng quên, không đề cập tới, nhưng lại giấu đầu hở đuôi.
Hồi tưởng những chuyện gần đây, Phiêu Linh chỉ thấy trong lòng thêm mỏi mệt. Trằn trọc lúc lâu, cô dần đi vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ như thước phim điện ảnh cũ, hình ảnh mờ nhạt tối nghĩa. Một luồng ánh sáng mỏng manh chiếu rọi vào trong phòng, vô số bụi bặm.
Phiêu Linh nhận ra đây là nhà cũ.
Bài trí hết thảy đều vẫn giữ nguyên như lúc cô rời đi, cũ nát xám tro, tỏa ra hơi thở tuyệt vọng.
Vì điều gì cô lại ở trong này? Không phải đã nói với chính mình sẽ vĩnh viễn không quay lại nơi đây sao?
Đang vô cùng lo sợ, nghi hoặc, Phiêu Linh bỗng cảm thấy dưới chân có vật gì nhúc nhích.
Cúi đầu nhìn xuống, máu trong người Phiêu Linh liền đông cứng lại. Trên sàn nhà là hàng ngàn con gián, đông nghìn nghịt, bò từ chân Phiêu Linh lên người cô. Cảm giác ngứa ngáy, ghê rợn ở làn da khiến cô hoảng hốt hét lên.
Phiêu Linh mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Diệc Sinh.
“Đừng sợ, anh ở ngay đây, không có việc gì đâu.” Diệc Snh nhìn thấy Phiêu Linh lạnh run, bèn giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, anh ôn nhu hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Phiêu Linh há miệng thở dốc: “Em mơ thấy... Con gián bò trên người...”
“Đấy chẳng qua là giấc mộng thôi.” Diệc Sinh hôn lên trán cô, an ủi.
“Không phải là mộng, trước kia em thực sự đã gặp việc như vậy... Buổi sáng thức giấc, thấy một con gián lớn đang di chuyển trên cánh tay mình, em sợ tới mức khóc lớn... Rất đáng sợ...” Phiêu Linh nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy nhau, tựa hồ cảm giác ghê sợ ấy vẫn đang lưu lại trên da thịt.
“Loại sự tình như này sẽ không bao giờ phát sinh nữa. Phiêu Linh, anh sẽ không để những thứ kia đến gần em.” Diệc Sinh gắt gao đem Phiêu Linh ôm vào trong ngực, nghĩ đến cô từng phải trải qua những sự việc ấy, trong lòng đau đớn.
Phiêu Linh vùi đầu vào vòm ngực Diệc Sinh, ngửi mùi hương quen thuộc, nỗi sợ hãi dần dần lắng xuống, bên miệng thỏa mãn tươi cười.
Sau cơn ác mộng được ấm áp ôm ấp, lắng nghe tiếng săn sóc thì thầm dịu dàng, trong yên tĩnh của đêm có thể thấy rõ đôi mắt thân thiết, chăm chú nhìn mình, đây là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Kỳ thật mình cũng biết hắn không phải người tốt... Nhưng có hắn, mình thấy bớt tịch mịch.”
Phiêu Linh hồi tưởng lại bóng lưng cô đơn trong quán rượu, bỗng nhiên hiểu ra quyết định của A Tiêu.
Ít nhất, khi A Tiêu chợt tỉnh giấc đêm khuya, cũng có một người bên cạnh.
“Ăn cơm chưa?” Diệc Sinh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Phiêu Linh lắc đầu.
“Để anh kêu người đưa tới.” Diệc Sinh rút một tay ra, khẽ bấm điện thoại.
Diệc Sinh khi gọi điện thoại có thói quen nhướng lông mày, gợi lên độ cong xinh xắn, Phiêu Linh trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay lên sờ.
Diệc Sinh ngay lập tức cầm tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ: “Muốn ăn gì nào?”
Phiêu Linh khẽ động trong lòng Diệc Sinh, dùng mặt vuốt ve quần áo của anh, hưởng thụ cảm giác thoải mái mê hoặc, sau đó mới bình tĩnh nói: “Diệc Sinh, chúng ta kết hôn đi.”
Diệc Sinh dùng một loại thanh âm vô cùng nhẹ hỏi lại: “Có thật không?” Giống như sợ đánh thức đứa trẻ đang say ngủ trong lòng vậy.
Phiêu Linh mỉm cười.
Ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao mình đưa ra quyết định này.
Chính là khoảnh khắc bây giờ, đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, muốn được cùng Diệc Sinh vĩnh viễn bên nhau.
Nhẹ nhàng gật đầu, sự lo lắng trong lòng Diệc Sinh cũng được hạ xuống, không nén nổi tình cảm mãnh liệt đang trào dâng.

Anh ôm lấy Phiêu Linh, xoay tròn, bên tai cô tràn ngập tiếng kêu đầy hưng phấn của anh.
Phiêu Linh ôm cổ Diệc Sinh, cảm thấy trời đất quay cuồng vì hạnh phúc, ngoài cửa sổ, ngọn đèn bỗng trở nên như xa như gần, như mộng như ảo.
Phiêu Linh lại một lần nữa đi vào chỗ này,
Bên trong trang trí không hề thay đổi, như cũ vẫn là màu xám thần bí, nội liễm, tự tin, bình tĩnh, phảng phất giống như chủ nhân của chúng, không thể đoán được xúc cảm qua nét mặt.
Từ cửa sổ lớn nhìn ra ngoài, chỉ thấy con người trên đường thật nhỏ bé.
Loại khoái cảm khi đứng trên cao này làm cho người ta không ngừng khao khát, cho nên có rất ít người tự nguyện đứng ở dưới thấp.
“Lại đây ngồi đi.” Vũ Dã đưa lưng về phía cô, nói.
Phiêu Linh theo lời ngồi xuống bên cạnh Vũ Dã trên ghế salon.
Nhiều năm qua cùng nhau làm việc chung, cô có thể trò chuyện tự nhiên với Vũ Dã, chỉ cần không làm anh ta buồn bực thì cô sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
“Nghe nói cô xin đi pháp một tháng?”
“Phải.”
“Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Vũ Dã đáp lại, rồi bỗng chỉ hướng màn hình: “Cảm thấy các cô gái kia thế nào?”
Phiêu Linh tập trung nhìn kĩ, bên trong là hình ảnh mấy cô gái nhỏ tuổi. Cô chợt nhớ lại 5 năm trước, mình cũng giống như những cô gái này, bị Vũ Dã xem xét một cách kĩ lưỡng.
Các thiếu nữ khuôn mặt giống như đóa Anh Hoa đầu xuân, tràn đầy sức sống.
Trên thế giới luôn luôn có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, không biết từ nơi nào xuất hiện, tre già măng mọc, đến mức, tiếng kêu than dậy trời đất.
Có chút lời khuyên bởi vì hồng nhan bạc mệnh, rất nhanh rồi sẽ lụi tàn, để lại chỉ là tiếng tăm hư vô.
Nhưng một khắc đó có vẻ ngoài mĩ mạo cùng trí tuệ, trong nháy mắt liền đạt được hết thảy điều mình muốn.
“Có thể không?” Vũ Dã hỏi.
“Rất được.” Phiêu Linh chân thành nói.
“Theo ý cô tất cả đều xinh đẹp,tôi thấy thật sự họ cũng không tệ.” Vũ Dã vẫn luôn chăm chú vào màn hình, căn bản không hề nhìn Phiêu Linh, thản nhiên nói: “Tôi tính toán sẽ ký hợp đồng với họ.”
“Uhm.” Phiêu Linh từ chối cho ý kiến, những chuyện không thuộc bổn phận của mình, cô sẽ không quan tâm đến.
Vũ Dã ấn công tắc tắt màn hình, bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi mời cô đến là muốn nói về chuyện hợp đồng của chúng ta. Kỳ hạn hợp đồng đã đến, công ty hy vọng có thể hợp tác tiếp với cô, điều kiện hai bên sẽ cùng thương lượng.”
Phiêu Linh giờ mới hiểu được dụng ý của Vũ Dã, lợi dụng sự xuất hiện lặng lẽ của nhân tài mới mà đánh lên tiếng chuông cảnh tỉnh với cô, khiến cô hiểu được địa vị của mình rất dễ lật đổ, đừng vì được công ty cưng chiều mà kiêu.
Trong phòng có chút hơi lạnh, Phiêu Linh vòng hai tay ôm lấy mình.
Vũ Dã nhăn mặt, đem điều hòa chỉnh lại, rồi ngồi một bên nhìn biểu tình Phiêu Linh, thấy cô khẽ cắn môi, đó là thói quen của cô, răng trên khẽ cắn môi dưới, trên mặt lại không hề trang điểm phấn son, bất giác có vẻ hồn nhiên, trong sáng. Nghĩ vậy, trong mắt Vũ Dã hiện ra ý cười.
“Tôi chỉ sợ không thể cùng công ty tiếp tục hợp tác.” Phiêu Linh nhẹ nói.
Vũ Dã đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Là cô muốn sang công ty khác? Tôi cho rằng điều kiện hậu đãi của bọn họ không thể bằng chúng tôi...”
“Không, tôi có lý do cá nhân.” Phiêu Linh chặn đứng lời của Vũ Dã: “Tôi muốn kết hôn.”
Vũ Dã cả người cứng đờ, dộng tác trên tay đông cứng lại. Nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường, trầm giông nói: “Cô ý thức được mình đang nói gì không?”
“Tôi nghĩ... Tôi ý thức được.”
“Cô đã quên mình phải trả giá gian khổ thế nào mới leo lên vị trí này sao? Đã quên có bao nhiêu người như hổ rình mồi chờ chuẩn bị lật đổ địa vị của cô? Đã quên những khán giả luôn ủng hộ cô? Vũ Dã sắc mặt ngưng trọng, khuyên giải Phiêu Linh: “Cô không cần nhất thời hứng thú với hôn nhân mà phá hủy tiền đồ.”
Phiêu Linh nhìn thẳng vào Vũ Dã, ánh mắt yên tĩnh mà hờ hững: “Vũ tổng, chúng ta đã hợp tác 5 năm, anh cho rằng tôi là loại người chỉ dựa vào xúc động một chốc thôi ư?
Vũ Dã im lặng, căn phòng bỗng rơi vào yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Vũ Dã mới hỏi: “Các người tính toán kết hôn thế nào?”

“Tôi sẽ hoàn thành toàn bộ công việc, chờ hết hợp đồng rồi lui về ở ẩn.”
“Trước đó, tôi hy vọng cô sẽ không phải lo lắng.” Bàn tay của Vũ Dã đặt trên salon bỗng nắm chặt, nổi gân xanh.
Phiêu Linh mở mắt, tầm nhìn trắng xóa một mảnh, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp vân đóa, như sợi bông trắng tinh thông thường, làm cho người ta nhịn không được muốn đi lên, tùy theo tự nhiên mà bay bổng trong đất trời.
“Tỉnh?” Diệc Sinh vuốt ve trán cô cho đến tận sau tai, nhìn thấy Phiêu Linh đôi mắt mơ màng, nhẹ giọng thì thầm nói: “Nửa giờ nữa là tới nơi.”
Qua một hồi lâu, Phiêu Linh mới thanh tỉnh lại, ý thức được bọn họ đang trên một chiếc máy bay Pháp thượng hạng.
Mẹ Diệc Sinh kế thừa ông nội anh một trang viên rượu nho rộng lớn ở Pháp. Lần này bọn ọ không chỉ đến thăm hỏi mà còn để thông báo về việc hôn sự.
Phiêu Linh không khỏi có chút không yên, liệu mẹ Diệc Sinh có thích cô không?
“Không cần lo lắng.” Diệc Sinh nhìn Phiêu Linh khẩn trương, xoa nắm tay đang nắm chặt của cô: “Mẹ anh chắc hắn sẽ thích em.”
“Làm sao anh biết?” Phiêu Linh cúi đầu, mở bàn tay phải Diệc Sinh, khẽ mân mê theo đường vân tay.
Diệc Sinh hướng cô nháy mắt mấy cái: “Mẹ anh và anh có sở thích giống nhau. Nếu anh yêu một cô gái đến phát điên thì làm sao mẹ anh lại không thích cô gái đó được?
“Há miệng.” Phiêu Linh bỗng nhiên ngẩng đầu ra lệnh.
“Làm sao vậy?” Diệc Sinh không rõ ý Phiêu Linh nhưng vẫn làm theo lời cô.
Phiêu Linh nghiêm túc xem kĩ miệng Diệc Sinh, nghi ngờ nói: “Cũng không có ăn đường, như thế nào miệng lại ngọt như vậy?”
Diệc Sinh lúc này mới tỉnh ngộ thì ra Phiêu Linh đang chế giễu mình, chỉ biết trút giận lên mặt cô, nhưng động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ
Phiêu Linh tựa vào vai Diệc Sinh, nghiêng người nhìn cửa sổ máy bay làm bằng thủy tinh, trong suốt sáng bóng, rất xinh đẹp, đột nhiên hỏi: “Diệc Sinh, trước đây anh rất sung sướng sao?”
“Lớn rồi nên không nhớ rõ ràng lắm.” Diệc Sinh vuốt ve tóc Phiêu Linh, cảm nhận được sự mềm mại như của tơ lụa, thoải mái. Chính bởi mái tóc này mà cô trở thành người đắt sô quảng cáo nhất mấy năm nay.
“Như vậy xem ra anh không hề khoái trá.”
“Dùng cái gì thấy được.”
“Sung sướng thật dễ dàng nói ra khỏi miệng, còn thống khổ thì ngược lại.
“Nhưng rất nhiều người cũng thường xuyên nói thời thơ ấu của mình không may mắn.”
“Em cảm thấy thật sự thống khổ thì không cách nào nói ra khỏi miệng, bọn họ có thể nói ra, xem như chưa phải thống khổ thực sự.”
Trong khoang máy bay độ ấm rất thấp, hai người cùng đắp chung một chiếc thảm lông, trắng tinh khiết do lông dê tạo thành, sờ lên mềm mịn, Diệc Sinh lấy tay cuốn một sợi rèm bên cạnh, chậm rãi nói: “Theo anh nhớ, cha mẹ anh có quan hệ không tốt. Ba của anh thường xuyên ở bên ngoài, lúc nào cũng ở cùng với đủ loại người đẹp, mỗi lần ông về nhà, mẹ sẽ châm chọc, tranh cãi ầm ĩ, chưa hề vui vẻ lấy một lần... Mới trước đây không biết, nghĩ rằng do lỗi của mình, liền cố gắng làm tốt mọi việc để cha mẹ vui. Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn li hôn.”
Phiêu Linh hiểu được loại cảm giác này, những ngày sau khi ba rời đi, cô luôn đứng trước mặt mẹ, nhút nhát hỏi: “Có phải do con không ngoan nên cha mới bỏ đi?
Nghĩ đến cũng thấy thật kỳ lạ, hồi nhỏ thường trách móc chính mình , đến khi thành niên liền thấy tất cả đều do lỗi của người khác.
“Anh hận cha anh sao?”
Diệc Sinh thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ: “Anh không rõ lắm... Cha thực yêu anh, dù vội đến mấy ông cũng luôn dành thời gian chơi đùa với anh, dạy anh bơi lội, đạp xe, đánh cầu... Anh thích nhất những lúc ông cõng anh trên vai chạy băng băng, giống y như được bay vậy... Nhưng ông đã làm mẹ anh tổn thương, khiến anh mất đi một gia đình đầy đủ.” Diệc Sinh dừng một chút, hỏi ngược lại: “Anh có hận cha mình không đây?”
Phiêu Linh nhắm mắt lại, trầm mặc.
Ngay lúc Diệc Sinh hối hận vì đã lỡ lời, chuẩn bị nói sang chuyện khác thì Phiêu Linh mở miệng, thanh âm nhỏ nhẹ: “Cha không thích em, bởi vậy từ nhỏ em và cha không thân thiết, chẳng hề có cảm tình gì. Nhưng khi cha bỏ đi, em luôn hận ông, hận ông không chịu trách nhiệm để em mất đi mẹ, em hận ông ta vô cùng... Chính là trước khi lâm chung mẹ nói cho em biết, tuy ông ta khiến mẹ đau khổ cực điểm nhưng cũng đem lại ẹ cơ hội được nhấm nháp những tình cảm ngọt ngào say đắm. Em nghĩ, lúc ở khắc cuối cùng của sinh mệnh, mẹ em vẫn yêu ông ta...”
Diệc Sinh đưa tay, lau đi giọt lệ trên má cô, ôn nhu hỏi: “Phiêu Linh, sau này chắc chắn chúng ta sẽ trở thành bậc cha mẹ tốt, đúng không?”
Phiêu Linh đặt tay lên tay Diệc Sinh đang ở trên mặt mình, gật gật đầu.
“Chúng ta sẽ dành hết tình yêu cho con.”


Máy bay hạ cánh, hai người liền đi vào trang viên rượu để gặp mẹ Diệc Sinh.
Lúc này lại đúng vào mùa nho, phóng tầm mắt nhìn, trang viên rộng lớn mênh mông vô bờ, những dây leo quấn vào nhau, lúc lỉu trái cây màu tím, không khí bao phủ bởi mùi rượu thơm và tinh khiết, thấm vào ruột gan mỗi người.
Bước chân trên con đường bằng cỏ đi về phía trước là một ngôi nhà xây dựng theo kiểu kiến trúc Victoria*, nổi bật giữa trời xanh mây trắng, đẹp như trong cổ tích.
Mà ở lối vào là một phụ nữ trung niên đẹp. Chỉ liếc mắt một cái, Phiêu Linh liền nhận ra đó là mẹ Diệc Sinh, bởi cô thấy Diệc Sinh được thừa kế ngũ quan thanh tú từ mẹ.
Có nhiều người vì khí chất mà khiến người khác không nhận ra tuổi, Nhâm Lãng Nguyệt chính là người như vậy. Vẻ đẹp của bà theo năm tháng không hề bị phai mờ, mà lắng đọng lại, như hương thơm thuần khiết của rượu nho.
“Mệt muốn chết rồi, sao trước không tới phòng nghỉ ngơi một chút đã.” Dù có mặt Phiêu Linh, bà vẫn thân thiết, mỉm cười tự nhiên.
“Đương nhiên mệt mỏi, con phấn đấu suốt sáu năm, cuối cùng cũng mang được một người con dâu về, có thể không mệt mỏi sao?” Diệc Sinh đi lên phía trước ôm chầm lấy bả vai mẹ, cười hì hì nói: “Mẹ, thức ăn trên máy bay không hợp khẩu vị, hai bọn con đang rất đói đây.”
“Được. Các con cứ nghỉ ngơi trước, cơm sẽ dọn lên ngay đây.”
Hai người cất hành lý, sửa soạng lại một chút, xuống tầng, chỉ thấy đồ ăn đã được chuẩn bị thỏa đáng.
“Biết các con tới, mẹ đích thân xuống bếp, cũng không biết có hợp khẩu vị của Phiêu Linh không?” Lãng Nguyệt tiếp đón hai người ngồi xuống.
“Rất đẹp, tay nghề của bác thật tốt.” Phiêu Linh cười, trả lời.
“Con chỉ nói thế để khích lệ bác phải không? Thật xấu hổ, bác vẫn thường nghe Diệc Sinh khen đồ ăn con làm suốt.” Lãng Nguyệt nhíu lông mày: “Không biết giữa hai chúng ta ai nấu ngon hơn đây?”
Phiêu Linh hướng Diệc Sinh nháy mắt mấy cái: “Việc này phải hỏi ý kiến của vị làm chủ công lý Diệc Sinh a.”
Trước ánh mắt trêu đùa của hai người phụ nữ, Diệc Sinh chỉ có thể cầu xin tha mạng, thấp giọng nói: “Con nghĩ, con có quyền im lặng.”
Ba người cùng cười rộ lên, không khí trên bàn ăn vô cùng thoải mái.
Lãng Nguyệt lúc này mới hỏi: “Các con định khi nào chuẩn bị hôn sự?”
Diệc Sinh cùng Phiêu Linh ngồi đối diện khẽ nhìn nhau, hồi đáp: “Bọn con không có ý định cử hành hôn lễ tại đây, thầm nghĩ chờ Phiêu Linh kết thúc hợp đồng, bọn con sẽ đi Tây Tạng hưởng tuần trăng mật luôn.”
“Tây Tạng?”
“Bọn con hy vọng có thể kết hôn ở nơi tinh khiết nhất dưới bầu trời này.” Diệc Sinh chuyển hướng nhìn Phiêu Linh, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
“Không thể tin được con trai ta lại lãng mạn như vậy.” Lãng Nguyệt cười trêu nói, lập tức nghĩ đến điều gì, liền hỏi: “Cha con biết con sắp kết hôn chưa?”
Diệc Sinh do dự một lát, rốt cuộc nói: “Con tính mấy ngày nữa nói cho cha biết.”
“Cha con nhất định sẽ cao hứng, dù sao ông ấy cũng chỉ có mình con.” Khuôn mặt Lãng Nguyệt bỗng có mấy phần ảm đạm.
Chút tổn thương ấy khiến bà đau cả đời.
Nhưng rất nhanh, bà liền trở lại bình thường, cười dịu dàng nói: “Các con đến thật đúng lúc, bây giờ đang là mùa thu hoạch nho.”
Sau khi ăn xong, Lãng Nguyệt săn sóc đưa bọn họ về phòng nghỉ ngơi. Ngồi mười mấy giờ trên máy bay, Phiêu Linh quả thât rất mệt, đặt lưng xuống giường liền ngủ một mạch, không gặp mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, bị ánh nắng rực rỡ làm tỉnh lại. Mở mắt, chợt thấy đôi mắt đen láy của Diệc Sinh đang nhìn mình chăm chú.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim kêu lảnh lót, giói khẽ thổi những dây leo xanh biếc trên ban công khiến chúng đong đưa, như hòa theo tiếng nhạc du dương. Trong phòng có vẻ yên tĩnh hơn hết thảy.
Hai người lặng yên đối diện, mặc cho ánh nắng mềm nhẹ khẽ đọng trên người.
Phiêu Linh đột nhiên đưa tay che mắt Diệc Sinh lại, mỉm cười: “Không được nhìn.”
Diệc Sinh bắt lấy bàn tay trắng nõn của Phiêu Linh, nhìn vào mắt cô, không chút trang điểm, đồng tử còn đang ngái ngủ, vô cùng dễ thương, không khỏi ôn nhu hỏi: “Vì sao?”
Phiêu Linh đem đầu vùi vào lòng Diệc Sinh, lắng nghe tiếng tim đập: “Em sợ anh nhìn em lúc này không ưa, sau sẽ không thích nhìn nữa.”
Diệc Sinh đưa tay chơi đùa lọn tóc dài trước ngực mình, lấy năm ngón tay chải tóc Phiêu Linh, cảm giác thuận trơn như vuốt ve lông mịn, không nhịn được xúc động nói: “Anh không nhìn em, còn có thể nhìn ai khác sao?”
“Diệc Sinh,” Phiêu Linh dùng ngón tay vạch trên vòm ngực Diệc Sinh mấy cái: “Vì sao mẹ anh không hỏi em những vấn đề ấy?”
“Vấn đề gì?”
“Ví dụ như hỏi tuổi của em, trong nhà em có những ai, cha mẹ em làm gì...”
“Mẹ anh đối với điều này không hề hứng thú. Mẹ chỉ quan tâm một điều duy nhất.”
“Là gì?” Phiêu Linh dừng động tác ở tay lại, khẩn trương ngẩng đầu nhìn Diệc Sinh.
Diệc Sinh thong dong nói: “Mẹ hỏi anh, em có yêu anh không... Em xem anh phải trả lời thế nào đây?”
Phiêu Linh dựa vào lòng Diệc Sinh, cười khẽ.
“Tại sao không nói chuyện?” Diệc Sinh hài hước hỏi.

“Chúng ta nên rời giường.” Phiêu Linh vén chăn ra, cười nói: “Mau đứng lên.”
“Không được.” Diệc Sinh vẫn ở trên giường: “Trừ phi em trả lời câu hỏi của anh.”
“Đừng làm loạn, bác còn đang chờ chúng ta.” Phiêu Linh dùng sức lôi kéo tay Diệc Sinh, muốn đem anh từ trên giường kéo xuống, lại bị Diệc Sinh ôm vào trong lòng.
“Lâm tiểu thư, em phải thành thật trả lời câu hỏi của luật sư.”
Phiêu Linh mím chặt môi, liên tục lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Một khi đã như vậy... Chớ có trách anh không nể tình cũ.” Diệc Sinh đặt tay lên thắt lưng Phiêu Linh, cù cô. Phiêu Linh không ngừng cười khanh khách, liều mạng giãy dụa nhưng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể cầu xin: “Em nói, em nói.”
Diệc Sinh dừng động tác lại, mặt đầy vẻ mong chờ.
“Em...” Phiêu Linh chậm rãi ngồi dậy.
“Thế nào?” Diệc Sinh bức hỏi.
“Em...”
“Uhm?”
“Em...” Trong mắt Phiêu Linh lóe lên tia sáng giảo hoạt: “Thà chết chứ không chịu khuất phục.” Nói xong nhanh chóng chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại.”
Đợi khi Diệc Sinh kịp phản ứng thì đã muộn, chỉ biết luôn miệng thở dài.
Phiêu Linh dựa vào cửa, nghe thanh âm thở than của Diệc Sinh mà mặt ửng đỏ, tràn ngập hạnh phúc.
Trong lúc cô lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mặt trời càng thêm diễm lệ, chẳng biết tại sao, nắng lại có phần chói mắt.
Chờ hai người dùng xong bữa sáng, Lãng Nguyệt đề nghị bọn họ thử ủ rượu xem sao, hai người hứng trí bừng bừng, đến vùng đất trồng nho trong viện hái quả.
Thời gian chờ lên men rất lâu, Phiêu Linh liền ngồi một bên nghỉ ngơi.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy dưới bầu trời mênh mông trong vắt là những dãy núi trùng trùng điệp điệp. Ánh nắng ấm áp rực rỡ chiếu xuống mặt đất, tao nhựng vệt lốm đốm mang hình thù kỳ quái.
“Thích nơi này sao?” Phiêu Linh đang mơ màng thì một thanh âm vang lên bên tai.
“Vâng, nơi này như tiên cảnh vậy.” Phiêu Linh cười, quay đầu lại, nhìn về phía Lãng Nguyệt.
“Cảnh đẹp không thể khiến con quên toàn bộ cảm giác đau đớn, nhưng ít nhất nó cùng với rượu có thể gây tê.”
Lãng Nguyệt ngồi xuống cạnh Phiêu Linh, chậm rãi nhìn phía trước, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Phiêu Linh, con nguyện ý cùng Diệc Sinh mà từ bỏ sự nghiệp của mình, bác nghe xong thực cảm động, đồng thời cũng có chút bận tâm. Làm mẹ Diệc Sinh, có lẽ ta không nên có lờinhư vậy... Nhưng công việc của con muôn màu muôn vẻ, luôn được người khác chú ý. Con có thể chịu được mình dần phai nhạt trong lòng mọi người, chịu được mất đi chính mình, toàn tâm toàn ý sống vì Diệc Sinh sao?”
Gió nhẹ thổi, một lọn tóc rơi xuống gò má Phiêu Linh, màu tóc đen nhánh càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của cô. Phiêu Linh nhẹ nhàng đem tóc vuốt lại sau tai, bình tĩnh nói: “Con cùng Diệc Sinh vừa mới quen nhau thì anh ấy quyết định không sang Mĩ công tác nữa, con thực không yên tâm, nhưng anh ấy nói làm vậy không phải vì con, mà là vì ý thích của anh ấy; Con cũng vậy, con từ bỏ công việc không phải vì Diệc Sinh mà là vì bản thân con. Nếu gia đình cùng công việc không thể chu toàn, con liền chỉ có thể lựa chọn thứ nào làm cho con vui vẻ hơn.”
“Hơn nữa,” Phiêu Linh nhìn thẳng vào mặt Lãng Nguyệt, cười nói: “Con và Diệc Sinh yêu nhau thế nào, cũng vẫn là hai người tách biệt, con không có khả năng chỉ vì anh ấy mà sống... Sau khi kết hôn, con cũng không nguyện ý ở nhà, có thể sẽ đến trường, hoặc học một điều gì mới mẻ, tóm lại cầm làm cho bản thân luôn giữ vững tinh thần độc lập, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài.”
Lãng Nguyệt trong mắt có vẻ tán thưởng, không nhịn được nói: “Phiêu Linh, nói thật lúc đầu bác thực lo lắng con là bởi tình yêu làm mù quáng mới xúc động bỏ công việc, hiện tại xem ra, con là một người phụ nữ có lý tưởng.”
Phiêu Linh thẳng thắn thưa: “Con cũng thực lo lắng lắng bác giống như những người đem con mình trở thành tài sản cá nhân, không để ai tiếp cận. Nhưng thì ra không phải như vậy.”
Lãng Nguyệt mỉm cười, khóe mắt hiện lên những vết nhăn mờ mờ, cảm khái nói: “Mẹ ta là một người như vậy. Bà cừu hận hết thảy những nữ nhân muốn tiếp cận em trai ta. Bình thường bà là một vị phu nhân tao nhã nhưng khi đề cập tới vấn đề này lại thật đáng sợ. Cho nên khi Diệc Sinh sinh ra, bác đã yêu thương nó theo một cách khác. Hơn nữa, hiện tại cũng không phải mấy trăm năm trước, phụ nữ tồn tại chỉ vì lý do chăm sóc con cái, bác cũng có cuộc sống riêng của mình, lại càng không cần Diệc Sinh lúc nào cũng phải ở bên hầu hạ.”
Phiêu Linh gật đầu đồng ý, yêu đến mức cực đoan sẽ làm cho đứa trẻ sợ hãi.
Lãng Nguyệt nhìn Diệc Sinh trong trang viên, ánh mắt có chút hốt hoảng: “Khi mang thai Diệc Sinh, cuộc hôn nhân của bác cũng đã không thoải mái. Bác do dự không biết có nên sinh Diệc Sinh không, bác sợ chẳng thể mang lại cho nó một gia đình đầy đủ. Cứ như vậy, tận lúc sinh Diệc Sinh bác vẫn còn do dự. Cho đến một lần tắm cho nó, Diệc Sinh bỗng cười vui vẻ với bác. Bác dần dần quyết tâm, nghĩ, nếu đã cười thì không uổng có mặt trên đời đi.”
“Diệc Sinh 6 tuổi, có lần cha nó người toàn mùi rượu về nhà, trên áo còn rõ cả những vết son môi, bác liền nản chí ngã lòng. Vì thế chỉ trong khoảng thời gian 2 ngày, bác đã làm xong xuôi thủ tục ly hôn. Về sau Diệc Sinh đi theo bác, kỳ nghỉ mới đến gặp cha nó. Bác cảm thấy cuộc sống như thế còn tốt hơn nhiều lần việc nó phải chứng kiến cảnh cha mẹ tranh cãi.” Không biết sao Lãng Nguyệt lại kể cho Phiêu Linh nghe những chuyện cũ.
Phiêu Linh nhịn không được hỏi: “Cha Diệc Sinh rốt cuộc là người như thế nào?”
“Ông ấy?” Nhắc đến chồng trước, khóe miệng Lãng Nguyệt như có như không cười: “Ông ta là người thành công trong sự nghiệp, bộ dạng anh tuấn, ôn nhu săn sóc, là một người đàn ông hoàn hảo. Đáng tiếc... Sự ôn nhu đó chưa bao giờ thuộc về bất cứ một nữ nhân nào cả. Trước khi kết hôn bác đã biết chuyện này, nhưng, phụ nữ có một căn bệnh chung là luôn cho rằng mình chiếm vị trí quan trọng trong lòng người đàn ông. Kỳ thật đối với đàn ông mà nói, hắn có thể cùng người phụ nữ khác gặp gỡ bất cứ lúc nào... Do ta quá tự phụ nên mới thua cuộc.”
Đúng lúc ấy, Diệc Sinh đi đến hỏi: “Mẹ, mẹ cùng Phiêu Linh đang nói chuyện gì thế?”
“Nói con trước đây hay đi tiểu dầm.”
Diệc Sinh khẩu khí hơi lạnh: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn hại con cả đời không lấy được vợ?”
“Khách hàng mua hàng luôn có quyền lợi được biết toàn bộ thông tin về hàng hóa. Mẹ buôn bán không gạt người nên muốn Phiêu Linh biết tất cả tật xấu của con, xem có quyết định gả cho con hay không... Tốt lắm, thế này vẫn chưa đủ, còn rất nhiều.” Lãng Nguyệt đem chuyện của Diệc Sinh kể lể, nhìn bóng lưng đi xa dần của con trai mình, lại khẽ thở dài: “Cũng may Diệc Sinh không giống cha nó. Con biết không, hồi nó thấy bác bi thương khóc lên, nó đã dùng vòng tay nho nhỏ ôm bác, cam đoan với bác rằng lớn lên vĩnh viễn chỉ yêu một người con gái. Hiện tại nhớ tới, có cảm giác như thanh âm non nớt kia đang ở bên tai...”
Có lẽ chỉ là từ ngữ đứa bé dùng an ủi mẹ, có lẽ Diệc Sinh đã sớm quên mất, nhưng vì lý do nào đó mà Phiêu Linh thực sự tin tưởng vào lời cam đoan ấy.
Hôm nay hai người nói chuyện liên miên không dứt, rất vui, thật không giống mẹ chồng nàng dâu tương lai mà như bạn bè cũ xa cách nhiều năm gặp nhau vậy.
* Victoria (Victorian style) là một trường phái kiến trúc thịnh hành ở Anh và các nước thuộc địa trong thời kỳ trị vì của nữ hoàng Victoria (1837 - 1901) và còn kéo dài đến sau này, ngay cả khi Chủ nghĩa Hiện đại đã lên ngôi. Có thể coi như sự hôn phối giữa hình thái Gothic cổ điển ở châu Âu với nền Cách mạng Công nghiệp đang trong thời kỳ cực thịnh, trường phái này bắt đầu chịu nhiều ảnh hưởng của máy móc và xây dựng công nghiệp với hình khối đồ sộ, nhưng đường nét trang trí lại khá tinh vi và nhiều màu sắc rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui