“Trong một năm này anh luôn suy đoán, không biết em họ gì? Tên gọi ra sao? Còn đi học hay đã đi làm? Cũng luôn luôn hối hận vì sao lúc đó không tiến tới hỏi địa chỉ liên lạc của em, vì cái gì lại để em đi mất như vậy?” Diệc Sinh sâu sắc nói với Phiêu Linh “ Phiêu Linh, trong lòng anh tất cả đã sớm bắt đầu.”
Phiêu Linh nhìn Diệc Sinh, dùng ngữ điệu chậm rãi mà nói, giống như đơn thuần đang giảng giải đạo lý cho đứa nhỏ:
“Nhưng mà Diệc Sinh, tại lúc mà anh cho là yêu thương em ấy, anh cũng không biết đến quá khứ của em. Ký ức ấy cũng không có gì đáng tự hào để nhắc lại, nó là do em lựa chọn, không thể hối hận mà phải gánh vác nó…. Mà gách vác một quá khứ không mấy vui vẻ như vậy là điều thống khổ nhất, em không muốn anh cũng bị kéo vào chuyện đó. Cho dù hiện tại anh đã chấp nhận hay tự cho là đã chấp nhận quá khứ của em, nhưng trước sau gì nó cũng giống như một loại áp lực vô hình, cuối cùng có một ngày chúng ta sẽ bị nó dồn ép tới mức ngột ngạt, dấn thân càng sâu càng phấn thân toái cốt*. Em không muốn chúng ta có kết cục như vậy.” [HA:*câu này có nghĩa là tan xương nát thịt, nhưng dùng trong trường hợp này có vẻ quá khủng khiếp. Ta nghĩ có lẽ ý của nó là câu dằn vặt lẫn nhau]
“Ở thời điểm anh gặp em, em đã có quá khứ, cho nên anh yêu không phải là Lâm Phiêu Linh trong quá khứ… Phiêu Linh, em từng nói em không phải là người phụ nữ như anh nghĩ, điều đó không đúng. Em có biết trong mắt anh em là người như thế nào không?”
Diệc Sinh tới trước mặt Phiêu Linh, ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy yêu thương:
“Trong một năm ở Mỹ, anh luôn nghĩ tới một cô gái, cô ấy thoạt nhìn mềm yếu, lại có thể dũng cảm bắt lấy tên cướp cao to gấp đôi mình. Khi cô ấy nhìn thấy máu, rõ ràng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy nhưng lại vẫn trấn tĩnh đi an ủi người khác. Đây là Lâm Phiêu Linh trong mắt anh, là người anh yêu, cũng chính là em.”
Cứ tưởng rằng không bao giờ có thể gặp lại cô ấy nữa…….
Nhưng sau khi về nước không bao lâu, tại chỗ hẹn với bạn bè, vừa vào cửa Diệc Sinh liền nhìn thấy bóng dáng vừa thân quen lại vừa xa lạ ấy.
Cô gái đó chỉ yên lặng ngồi giữa đám đông, khuôn mặt trang nhã thanh lệ, nhìn qua dịu dàng nhu nhược. Nhưng có thể thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia chứa đựng sự cứng cỏi quật cường.
Làm cho anh thất vọng nhất chính là, cô gái đó không có chút ấn tượng gì với anh.
Nhưng mà ít nhất, anh đã gặp được cô, lại biết được tên của cô – Phiêu Linh, người cũng như tên, đều mang sự xinh đẹp tịch liêu.
Sau đó, lúc chơi trò chơi anh sử dụng chút thủ đoạn nhỏ khiến miệng chai vững vàng chỉ hướng Phiêu Linh, có được cơ hội hôn cô.Nhưng anh không làm như vậy, anh hi vọng bọn họ có cơ hội nghiêm túc để bắt đầu.
Nhưng mà sau đêm đó, Phiêu Linh vẫn cố gắng tạo khoảng cách với anh. Sau đó, Diệc Sinh lại biết Phiêu Linh gặp chuyện oan uổng, trong lòng lại bất an.
Anh cố ý tới trường quay đợi cô, lại gặp một Phiêu Linh đang ủ rũ mất tinh thần.
Tại công viên trò chơi, anh còn tưởng rằng họ đã tiến gần nhau thêm một chút.
Nhưng vào buổi tối ngày hôm đó, Phiêu Linh không khống chế được hôn môi anh, tự mình nói muốn có quan hệ, khóe môi buồn bã cười khổ khiến cho anh đau lòng không thôi.
Anh quyết định muốn cho Phiêu Linh hiểu được, cô và người con gái trong tưởng tượng của anh vốn chỉ là một.
Vì thế trong thời gian bốn ngày, anh nhờ cậy bạn bè, cuối cùng cũng tìm thấy Trần gia. Anh nghĩ muốn nói với Phiêu Linh, anh đã yêu cô từ rất lâu, rất lâu rồi.
“Phiêu Linh, em không cần phải……… Đi gánh vác cái gì, quá khứ chỉ là quá khứ, không cần thiết ép buộc bản thân bám trụ không buông. Mà anh, cũng không có tư cách để chấp nhận quá khứ của em, bởi vì đó là cuộc sống của em, không có ai từng trợ giúp em, cũng không có ai có thể trách cứ em, càng chưa nói tới chấp nhận hay không.” Ánh trăng mờ ảo phản xạ trong mắt Diệc Sinh, sáng ngời mà ôn nhu. Anh nâng khuôn mặt của Phiêu Linh lên, chậm rãi chạm vào môi của cô “Tin anh đi, chúng ta bắt đầu sẽ không là sai lầm.”
Môi Diệc Sinh ấm áp mà mềm mại, giống như lông chim nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi như cánh hoa của Phiêu Linh. Từng chút từng chút một, mềm mại, chậm rãi, lại tràn ngập triền mien thâm tình, Phiêu Linh từ từ chìm vào trong đó.
Diệc Sinh nói như vậy, có đúng không?
Quá khứ chỉ là quá khứ, phải không?
Ánh đèn chậm rãi lưu chuyển, hơi thở của Diệc Sinh làm cho người ta choáng váng, Phiêu Linh dần dần hoảng hốt.
Rất nhanh, một âm thanh vang lên trong lòng Phiêu Linh.
Lâm Phiêu Linh, rốt cuộc thì mày muốn cái gì?
Tiền, phải, rất nhiều tiền. Làm cho chính mình không phải ăn đói mặc rách, không hề bị người khác coi thường, không phải vì tiền mà vứt bỏ chính mình.
Đúng, chính là như vậy.
Mà những cái khác, cô hoàn toàn không muốn, không cần cái hi vọng xa vời. Phải, muốn càng nhiều, mất đi càng nhiều.
Chính mình cho tới giờ vẫn đơn độc một mình thành thói quen, có thể đem cô độc tập mãi thành thói quen.
Phần tình cảm trước mặt này quá mức nguy hiểm, một khi lạc bước sẽ hết sức thống khổ.
Nghĩ đến đây, Phiêu Linh vội vàng dẩy Diệc Sinh ra, mỉm cười hỏi:
“Diệc Sinh, anh yêu em chứ?”
Diệc Sinh nghiêm túc gật đầu.
Phiêu Linh đứng lên, trên mặt có chút u ám:
“Vậy đừng nên xuất hiện trước mặt em, khuấy động cuộc sống vốn yên bình của em.”
Đôi mắt Diệc Sinh bỗng nhiên mở lớn, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.
Phiêu Linh xoay người, bước trên con đường trở về nhà.
Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết, Diệc Sinh vẫn tiếp tục theo phía sau.
Trên con đường vắng, hai người không nhanh không chậm bước đi, ngọn đèn đường lờ mờ sáng, bóng hai người cũng dần dần ngắn lại, kéo dài, khi thì chồng lên nhau, lúc lại chia lìa.
Mặt trăng đã bị mây đen che lại, từng cơn gió lạnh thê lương kéo tới.
Nhiều lần, Phiêu Linh muốn quay đầu lại, nhưng ý chí lại nhanh chóng áp chế hành động này.
Nếu đã quyết định sẽ không thể quay đầu lại.
Cuối cùng cũng đi tới trước cửa nhà, Phiêu Linh dừng bước, nhẹ nhàng nói:
“Trở về đi.”
Phía sau vẫn không hề có động tĩnh, Phiêu Linh cắn môi dưới, một mình bước lên lầu.
Trong phòng một mảng tối đen, Phiêu Linh lại không bật đèn mà lấy ra hộp bánh bích quy, rất nhanh cầm bánh nhét vào trong miệng.
Bánh quy rất khô, không tài nào nuốt trôi được, nghẹn ở cổ họng. Phiêu Linh cảm giác khó chịu, nước mắt cũng cứ như vậy mà tuôn ra.
Nhưng cô vẫn cố gắng nuốt, cố gắng ngăn nước mắt không rơi, cố gắng nói với bản thân rằng không thể quay đầu lại.
Trong bóng đêm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách.Trời rất nhanh mưa to, Phiêu Linh dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi nặng nề trên lá cây, cửa sổ, thậm chí là nện xuống mặt đường dưới kia.
Trong phòng trở nên rất ngột ngạt, Phiêu Linh trong lòng giống như bị thứ gì đó dồn nén.
Anh ấy sẽ đi, lập tức sẽ đi. Sau đó, mình sẽ lại khôi phục cuộc sống giống như trước kia.
Phiêu Linh tiếp tục chậm rãi mà khó khăn đưa đồ ăn lên miệng. Bỗng nhiên, một tia chớp lóe sáng cắt qua màn đêm. Ngay sau đó là một loạt tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Phiêu Linh mạnh mẽ đứng lên, chân vướng vào cái bàn làm vật dụng trên bàn theo đó mà rơi xuống đất, khiến căn phòng vang lên một tiếng động rất lớn.
Cô rốt cuộc cũng không chịu được, mở cửa, chạy xuống dưới lầu.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chợt sửng sốt. Trong trận mưa to tưởng như không ngớt, bóng lưng Diệc Sinh vẫn thẳng tắp đứng đó, toàn thân ướt đẫm, lại như đang khó khăn mở to mắt, nhìn về phía Phiêu Linh.
Phiêu Linh chậm rãi đi tới trước mặt anh, cùng anh đối diện.
Mưa to… mưa to nhanh chóng đem hai người giam cầm trong trời đất, hạt mưa lạnh lẽo lặng lẽ lăn trên gò má họ, theo tóc, chóp mũi mà rơi xuống.
“Anh đi đi.” Phiêu Linh cầu xin nói.
Diệc Sinh vẫn đứng tại chỗ, không chút nào nhúc nhích.
Đột nhiên, cơn tức giận tràn lên trong ngực Phiêu Linh, cô tiến tới đẩy Diệc Sinh, trong tiếng sấm hét lớn:
“Nhậm Diệc Sinh, anh đi đi! Tôi không muốn gặp lại anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Diệc Sinh để mặc cho Phiêu Linh đẩy, vẫn như trước không nói được lời nào.
Hai người trong mưa dây dưa không dứt, mưa càng ngày càng lớn, giống như trên trời có bao nhiêu nước đều trút xuống đây, giống như chia rẽ, cũng giống như đang kéo hai người lại gần nhau.
Dưới cơn mưa lớn, dường như cơn giận của Phiêu Linh cũng dần tan, cô dần dần bình tĩnh lại, giọng nói mang vài phần cầu khẩn:
“Diệc Sinh, từ trước tới nay tôi đều như vậy, cuộc sống như vậy vẫn tốt lắm, thực sự …. Tốt lắm.”
Diệc Sinh vội nắm lấy tay Phiêu Linh, đem cô ôm vào trong ngực nhẹ nhàng nói:
“Phiêu Linh, em đã cô đơn rất lâu rồi.”
Bất chợt, nội tâm Phiêu Linh đột nhiên cảm thấy đau đớn, chóp mũi cay cay, một đường ấm nóng theo khóe mắt chảy xuống.
Diệc Sinh nói, em đã cô đơn rất lâu rồi.
Thật sự, đã rất lâu rồi không ai ôm mình, thật lâu, thật lâu không có ai cho cô mượn bờ vai, thật lâu, thật lâu không ai thật lòng yêu cô.
Thật sự, đã cô đơn rất lâu.
Diệc Sinh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, thì thào nói:
“Về sau, anh sẽ luôn bên cạnh em, em sẽ không còn cô đơn nữa, vĩnh viễn.
Phiêu Linh bỗng nhiên cảm giác thật mệt mỏi, giống như một du khách sau khi đi một đoạn đường xa, vượt qua núi non trùng điệp, đã đi qua cả sông Hoàng Hà và Trường Giang, đôi chân mỏi mệt, không thể tiếp tục nhúc nhích.”
Lúc này, một âm thanh ôn nhu nào đó muốn cô dừng lại, muốn cô nghỉ ngơi.
Phiêu Linh tin tưởng nó, cam tâm tình nguyện vì nó mà thỏa hiệp.
Bọn họ rốt cuộc có thể đi bao xa, bọn họ có thể có tương lai như thế nào, Phiêu Linh hoàn toàn không quan tâm.
Cô chỉ biết rằng, hiện tại mình đã rất mệt mỏi, thầm nghĩ rúc vào trong lồng ngực ấm áp của Diệc Sinh.
Buổi tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ của Phiêu Linh vang lên tiếng thở dốc cùng rên rỉ.
Bọn họ gắt gao gắn bó, cùng hôn.
Nụ hôn nóng rực lan tràn trên thân thể trắng như tuyết, hướng đến mái tóc mềm mại buông trên vai.
Anh dùng tất cả ôn nhu cùng tình cảm mãnh liệt tiến vào thân thể cô.
Giống như hai khối nam châm vốn chia lìa đã lâu nay lại được tiếp xúc.
Căn phòng chìm trong một mảng ôn diễm.
Ngày hôm sau, Phiêu Linh mở mắt phát hiện gương mặt anh tuấn của Diệc Sinh gần trong gang tấc.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vô cùng tươi đẹp.
Phiêu Linh thấy, ánh mặt trời chậm rãi tràn ngập căn phòng, bao phủ trên đôi tay đang gắt gao nắm chặt của hai người.
Thời gian hai người vui vẻ cùng nhau, Phiêu Linh nhớ rõ, sau đó đều trôi qua thật nhanh.
Hai người cả ngày ở cùng một chỗ, mười ngón tay đan lại, dựa sát vào nhau, một khắc cũng không nguyện tách ra.
Giống như trên thế giới này chỉ tồn tại hai người bọn họ.
Phiêu Linh theo thói quen dựa vào trong ngực Diệc Sinh, nhìn thấy yết hầu anh kẽ run lên, lại kìm lòng không đậu, cắn lên trên đó. Động tác rất nhẹ, khiến Diệc Sinh phát ra tiếng cười nhẹ, ôn nhu hỏi:
“Em không phải là quỷ hút máu đấy chứ?”
“Anh sợ sao?”
Phiêu Linh ngẩng đầu lên, hé miệng cười, tóc dài rối tung trên ngực Diệc Sinh như khiêu khích giác quan, khiến tâm trí anh không thể dứt ra được.
“Vậy mau mau cắn đi, nếu vậy anh có thể thành người của em, mãi mãi không thể rời xa em được nữa.”
Tất cả tình yêu cuồng nhiệt đều lắng đọng lại, bọn họ nói xong ngây ngốc nhìn nhau, hưởng thụ niềm vui sướng tột độ này….
H.A: chương này hay nhất trong số các chương ta đọc qua :3
Hai người cứ như vậy quấn quýt mà đắc tội với nhân vật trọng yếu, chẳng bao lâu sau người kia đã tìm đến cửa khởi binh vấn tội.
“Hai người là đồ qua cầu rút ván, lén lút thông đồng với nhau ném bà mối này sang một bên.” Joe buồn bực không thôi “Bảo sao cả ngày không tìm thấy hai người, thì ra hai người lén lút sau lưng tôi trốn trong này tiêu dao.”
“Đừng tức giận, coi chừng nếp nhăn sẽ dài thêm đó.” Phiêu Linh giúp Joe rót chén trà lạnh hạ hỏa. “Ngày hôm qua chúng tôi có bàn bạc rằng đợi lúc anh có thời gian rảnh sẽ mời đi ăn cơm.”
Nghe vậy, Joe mới phần nào dịu xuống:
“Như thế cũng tính là không tệ, Hey! Hai người tiến triển tới đâu rồi?”
“Vẫn ổn.” Phiêu Linh trên mặt không dấu ý cười.
“Vẫn ổn là sao? Diệc Sinh vì cô mà từ bỏ đi Mỹ làm việc.” Joe nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Phiêu Linh có chút kinh ngạc hỏi. “Anh ấy không nói cho cô biết sao?”
Phiêu Linh lắc đầu, dường như có chút đăm chiêu.
“Diệc Sinh đối với cô nghiêm túc như vậy, tôi nghĩ cô nên kết hôn với anh ấy đi.”
Nghe vậy, Phiêu Linh giật nhẹ khóe miệng:
“Anh nghĩ quá xa rồi.”
“Có gì mà xa chứ? Tuy rằng gia đình Diệc Sinh cũng xem như là giàu có, nhưng đã ly hôn từ khi anh ấy còn rất nhỏ, đều đi tìm cuộc sống riêng của mình nên sẽ không can dự vào chuyện hôn nhân của anh ta, điểm ấy cô căn bản không cần phải lo lắng.” Joe thao thao bất tuyệt, vì Phiêu Linh mà phân tích. “Hơn nữa, con đường sự nghiệp của cô hiện phát triển không thuận lợi cho lắm, chi bằng tính đến chuyện hôn nhân đi…… Chẳng lẽ cô không nghĩ sẽ kết hôn với Diệc Sinh?”
Phiêu Linh miễn cưỡng nói:
“Chúng tôi mới yêu chưa được bao lâu, không có nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Joe vẻ mặt không cho là đúng, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên hỏi:
“Tại sao tới đây đều gặp Diệc Sinh? Anh ấy hiện tại ở nhà cô phải không?”
“Đúng vậy.”
Joe khó hiểu:
“Nếu đã ở cùng nhau thì tại sao không đến nhà Diệc Sinh, nơi đó so với chỗ này chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tôi vẫn quen sống tại đây hơn.” Phiêu Linh nhẹ nhàng hạ đôi mi xuống.
Diệc Sinh cũng đã từng muốn cô chuyển đến nhà anh sống, nhưng cô cũng là lấy lý do này để từ chối.
“Phiêu Linh, cô có thật lòng muốn sống chung với Diệc Sinh không?” Joe nóng lòng nói thẳng “Cô chưa từng nghĩ qua tương lai hai người sẽ ra sao, cũng không nguyện ý đến nhà anh ấy sống, luôn để ra lối thoát cho chính mình, căn bản không có toàn tâm toàn ý. Cô giống như một hoa hoa công tử [H.A: ý nói công tử bột tính tình nhăng nhăng ong bướm], Diệc Sinh lại giống một cô gái ngây thơ, một khi chia tay liền đem anh ta đuổi khỏi nhà, làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.” Joe tới gần cô “Phiêu Linh, thế này cũng là quá ác đi.”
Buổi tối, Phiêu Linh một mực hồi tưởng lại lời nói của Joe.
Cũng đúng, cô là vì chính bản thân mình mà để lại đường lui. Phiêu Linh tin tưởng Diệc Sinh yêu mình, nhưng có thể để cho người mình yêu theo đuổi sự nghiệp cũng không hẳn là vì tình yêu. Cô không dám hi vọng xa vời giữa bọn họ có tình yêu thiên trường địa cửu [H.A: vững bền và lâu dài như trời đất].
Cho nên cô cần phải có chuẩn bị.
Dù sao, ai đối với tình yêu mãnh liệt thì cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đề mất đi lý trí.
Diệc Sinh về nhà, thấy Phiêu Linh đang trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, trên người mặc chiếc tạp dề màu vàng nhạt. Vài sợi tóc dài tùy ý buông lơi trên cần cổ tuyết trắng.
Diệc Sinh kìm lòng không đậu tiến đến ôm Phiêu Linh từ phía sau:
“Đang làm gì vậy?”
“Anh thích thịt bò xào rau cần, còn có canh trứng cà chua, thấy được không?” [H.A: 2 món này ta đều ghét] [PL: me too >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...