Sáng sớm hôm sau, Phiêu Linh bị Joe gọi điện đánh thức.
“Cô giận sao?”
Phiêu Linh khẽ mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ.
“Cái gì?”
“Diệc Sinh nói tối hôm qua cô không vui.”
“Tại sao tôi lại giận chứ?” Phiêu Linh có chút nghi hoặc.
“Anh ta nghĩ trò chơi hôm qua khiến cô thấy mất hứng và khó chịu khi tham gia.”
“Làm sao có chuyện đó chứ? Anh giúp tôi nói với anh ấy rằng tôi thật sự không có giận.”
Joe cười hì hì:
“Cô tự tìm người ta mà nói, tôi không có giúp hai người chuyển lời qua lại đâu.”
Phiêu Linh nghiêm túc nói:
“Joe, tôi biết anh vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi cùng anh ấy không hợp nhau.”
“Vì sao?” Joe tỏ vẻ không hiểu “Diệc Sinh có điểm gì không tốt chứ?”
“Chính là vì anh ấy quá tốt, còn tôi thì không có tốt như vậy.”
Phiêu Linh cầm điện thoại, trong giọng nói có chút buồn xa xăm.
“Phiêu Linh, trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói của Joe tức giận vô cùng.
Phiêu Linh khôi phục lại giọng nói bình thường:
“Tôi nghĩ, nếu không chuẩn bị nhanh sẽ đến muộn. Được rồi, tôi muốn tới phim trường, bye!”
Ngắt điện thoại, Phiêu Linh đi vào trong phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, ngón tay không tự chủ khẽ vuốt nhẹ trên môi, trên đó dường như vẫn còn cảm nhận được sự tiếp xúc của ngón tay thô ráp.
Phiêu Linh nhắm mắt lại. Đủ rồi, nhận được như vậy là đủ lắm rồi. Nếu như cứ tiếp tục tiến xa hơn thì chỉ nhận được hai bàn tay trắng.
Vừa đi đến phim trường, Phiêu Linh liền cảm nhận được không khí bất thường. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn mình. Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an.
Lúc này, đôi mắt của nữ diễn viên chính đã hướng tới, nghiêng nghiêng đầu dò xét Phiêu Linh:
“Nhìn cô bình thường có vẻ điềm đạm nho nhã, không ngờ cũng là người có lòng tính toán, nhanh như vậy đã lên báo, lợi hại a! Có điều là tôi khuyên cô vào thời điểm này nên im lặng, cây to hứng gió!”
Nói xong ném một quyển tạp chí vào tay Phiêu Linh. Phiêu Linh nhìn kỹ, là hình của Vương Tử Tuấn chiếm gần nửa trang bìa, khóe miệng còn có vết thương rõ ràng. Tiêu đề là “Hành động đánh ghen vì nàng diễn viên mới Lâm Phiêu Linh? Vương Tử Tuấn kêu oan”
Bên trên viết, tối hôm qua Vương Tử Tuấn bị bắt gặp ở bên ngoài hộp đêm KTV trong khi đang bị một người đàn ông đánh, mà bạn diễn là nữ diễn viên mới nổi Lâm Phiêu Linh lại đứng ở một bên. Phỏng đoán có thể là hai người đánh nhau để tranh giành tình cảm của Phiêu Linh.
Nhưng theo lời Vương Tử Tuấn thì nguyên nhân là do Lâm Phiêu Linh đơn phương thích mình, muốn chia tay bạn trai, người bạn trai vì tức giận nên đã thừa dịp Vương Tử Tuấn đang say rượu để đánh lén. Còn nói Phiêu Linh tự nhận là bạn gái của hắn, hắn còn chưa thèm so đo, không ngờ lại gây ra sự việc như vậy. [H.A: khốn thật, xú nam nhân. PL: ta nói hắn nhất định sẽ có kết cuộc k tốt đâu a~…]
Xuyên suốt bài báo là những lời hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen. Phiêu Linh giờ mới hiểu được thế nào là thà đắc tội với quân tử chứ không nên đắc tội với tiểu nhân.
Nhưng mà thật thật giả giả ai có thể hiểu được. Dư luận đều đồng tình cho rằng mọi tội lỗi là ở phía Phiêu Linh, nói cô tâm địa thâm trầm, muốn dựa vào danh tiếng của Vương Tử Tuấn để nổi tiếng, cũng có người “hiểu biết tình hình” thì nói đời tư của Lâm Phiêu Linh phức tạp. Thường xuyên cùng nhiều người đàn ông khác nhau qua lại trong nhà.
“Vì sao không nói rõ chân tướng sự việc cho giới truyền thông mà để cho tên khốn đó nói xằng nói bậy?” Joe cực kỳ tức giận “Người có mắt đều nhìn thấy là hắn thường xuyên làm phiền cô”
Phiêu Linh nhẹ nhàng lắc đầu. Người sáng suốt thì đã là người thông minh, làm sao lại đi giúp một người không có vai vế như mình mà đắc tội với Vương Tử Tuấn đây? Khiến cho họ đứng về phía trung lập đã là tốt lắm rồi.
Phiêu Linh hiểu được điều duy nhất cô có thể làm lúc này là im lặng. Chỉ có làm như vậy, chuyện này mới có thể nhanh chóng dịu đi.
Buổi diễn kết thúc, Phiêu Linh thu thập một vài đồ vật trong phòng hóa trang, Vương Tử Tuấn nhìn bốn phía không có người liền tựa vào cửa, đùa cợt nói:
“Nếu lúc trước cô không bướng bỉnh như vậy, cùng tôi đối đầu, kết quả có thể đến như vậy sao?”
Phiêu Linh ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy đồ chuẩn bị rời đi.
Vương Tử Tuấn vẫn không chịu bỏ qua, đuổi theo nói:
“Hiện tại thì cô thảm rồi, chỉ là người mới mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy, từ nay trở đi còn ai muốn hợp tác với cô đây. Khuyên cô một câu, sau này đừng như vậy nữa.”
Phiêu Linh đưa đôi mắt thản nhiên nhìn kẻ đang giương giương tự đắc trước mặt này, muốn châm chọc hắn vài câu nhưng lại cảm thấy không có tâm trạng.
Con người khi bỉ ổi đến một mức độ nào đó sẽ khiến cho người ta đến chán ghét còn cảm thấy không muốn. Vương Tử Tuấn là một ví dụ điển hình.
Phiêu Linh vòng qua hắn, lẳng lặng rời đi.
Khi ra đến cửa lớn, Phiêu Linh ngẩng đầu, ngước nhìn lên bầu trời xanh cao vút, tâm trạng đột nhiên cảm thấy vô cùng ảm đạm. Chuyện Vương Tử Tuấn nói vừa rồi không có sai, bị sự kiện lần này ảnh hưởng, tương lại không tránh khỏi vất vả.
Bỗng nhiên, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, kính xe chầm chậm hạ xuống, là Diệc Sinh.
Chỉ thấy Diệc Sinh cười nói với Phiêu Linh:
“Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Phiêu Linh lễ phép từ chối.
Diệc Sinh xuống xe, đi lại một lát, cuối cùng hỏi thăm dò:
“Cô đang giận tôi phải không?”
“Có chỗ nào giống vậy sao?” Phiêu Linh bật cười “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”
Thấy biểu hiện chân thành của Phiêu Linh, Diệc Sinh cũng yên lòng, rồi sau đó mở cửa xe, mỉm cười nói:
“Nếu có ý muốn đền ơn, vậy để tôi tiễn cô một đoạn.”
Đã nói đến nước này, Phiêu Linh không tiện từ chối nữa mà chỉ có thể làm theo.
“Ngày hôm qua tôi xem báo thấy tên khốn Vương Tử Tuấn đó một mực bôi nhọ cô.” Diệc Sinh nhíu mày “Muốn tôi giúp gì không? Tôi có thể giúp cô làm chứng.”
“Không cần.” Phiêu Linh than nhẹ một tiếng, có chút mệt mỏi nói “Hắn sẽ tìm nhiều nhân chứng, chúng ta chỉ có thể bị bôi nhọ thêm.”
“Nhưng cô không thể cứ như vậy chịu oan ức.” Diệc Sinh có chút lo lắng.
“Không sao.” Phiêu Linh nhìn ra cửa sổ, cảnh vật đang không ngừng trôi về phía sau. “Vòng quay của một ngày đều phát sinh ra rất nhiều chuyện, rất nhanh sẽ có chuyện mới phát sinh rồi che lấp nó đi.”
Diệc Sinh nhìn nửa khuôn mặt đang nghiêng của Phiêu Linh, ánh mặt trời mền mại phủ lên gương mặt rực rỡ của cô, nhìn qua có vẻ đẹp buồn mang mác.
“Hôm nay cô rảnh chứ?” Diệc Sinh bỗng chuyển động tay lái, mang theo vẻ huyền bí mà nói “Tôi đưa cô tới một nơi.”
Phiêu Linh không từ chối, cũng không hỏi. Cứ như vậy để người ta đưa đi, cho dù hiện tại đang đi về phía vực thẳm, Phiêu Linh cũng không có ý nghĩ muốn phản kháng.
Ngày hôm nay cô thực sự rất mệt.
Diệc Sinh hiển nhiên không có lao xe xuống vực thẳm, mà là đưa Phiêu Linh đến công viên trò chơi, kéo cô lên tàu lượn siêu tốc.
Máy bắt đầu khởi động, chậm rãi đi lên dốc, phát ra âm thanh ma sát thật lớn. Tâm trạng của Phiêu Linh cũng theo đó mà dần dần buông lỏng.
Đang khi tới chỗ cao nhất, xe đột nhiên dừng lại một chút, ngay lập tức chỉ nghe thấy bên tai nổ ầm một tiếng, từ trên ạnh mẽ lao xuống phía dưới. Phiêu Linh chỉ cảm thấy tim mình giống như thoát ra ngoài cùng giọng nói, bên tai là tiếng gió vù vù cùng tiếng người hét chói tai. Cô không dám mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lúc này, Diệc Sinh ở bên cạnh bỗng nhiên cầm tay cô nói lớn:
“Hãy hét to lên đi!”
Phiêu Linh không kịp suy nghĩ, theo bản năng làm theo lời của Diệc Sinh, mở miệng thật to, dùng sức lực toàn cơ thể lớn tiếng hét lên:
“A!”
Không biết tại sao tất cả buồn khổ uất ức trong cơ thể đều theo thanh âm thoát ra ngoài cơ thể, một loại cảm giác thoải mái lan truyền khắp toàn thân.
Phiêu Linh mở mắt ra, trước mặt là cảnh vật bị tốc độ cao làm éo mó, các loại màu sắc chuyển động giữa tầm nhìn, như được trở về với cuộc sống sơ sinh, như hết thảy đau khổ đều chưa từng trải qua.
Tàu lượn nhanh chóng trở về vị trí xuất phát, Phiêu Linh lúc này mới phát hiện ra, tay của mình và Diệc Sinh từ đầu đến cuối đều nắm chặt ở một chỗ, Phiêu Linh tựa hồ có thể cảm giác được những đường vân trên tay của anh.
“Có thích không?” Bên người truyền đến giọng nói quan tâm.
Phiêu Linh ngẩng đầu, thấy Diệc Sinh mỉm cười bên cạnh, đón ánh nắng mặt trời, tia sáng trong mắt dần chuyển động. Bốn phía tỏa ra mùi kem thơm mát. Diệc Sinh nhìn cô, xuyên qua ánh mắt trong vắt mà sang ngời, liền nhẹ nhàng lau đi vệt kem bên miệng một cách cưng chiều.
Lúc này, bên tai Phiêu Linh bỗng nhiên vọng lại tiếng của mẹ trước khi mất:
“Ông ấy quay đầu lại cười với mẹ, đón ánh mặt trời, khóe mắt, đôi lông mày tuấn tú……….. Sau đó, cả đời mẹ cứ như vậy trôi qua.”
Chơi thấm mệt, hai người đi đến chiếc ghế băng trên bãi cỏ ngồi nghỉ ngơi.
“Mỗi lần trong lòng không thoải mái, tôi lại ngồi lên tàu siêu tốc này. Mẹ tôi từng dạy rằng, tâm của mỗi người chẳng qua là nắm tay lớn hay nhỏ vậy. Chứa đựng buồn phiền sẽ không thể chứa được niềm vui, bởi vậy cầm phải đen ưu thương ném ra ngoài.” Diệc Sinh dựa lưng vào ghế ngồi nhìn Phiêu Linh “Thế nào? Hiện tại tâm tình khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi!” Phiêu Linh bật cười một tiếng “Chỉ có điều ngày mai e rằng sẽ bị khản giọng.”
“Nhớ rõ ngày trước ba mẹ hay đưa tôi đến nơi này, chỉ có điều mẹ tôi rất nhát gan, lần nào cũng chỉ đứng một bên xem tôi cùng ba chơi……… mỗi lần nhớ tới cũng không dám tin rằng đã nhiều năm trôi qua đến vậy.”
Diệc Sinh đột nhiên dừng hỏi:
“Trước đây cô có thường cùng ba mẹ tới đây không?”
“Lúc còn rất nhỏ, mẹ vẫn thường hay đưa tôi tới nơi này, mỗi lần đều mua cho tôi một cái kẹo bông thật lớn. Kỳ thực thì kẹo bông ăn cũng không ngon, nhưng lại rất mềm mại. Có đôi lần tôi còn ảo tưởng như mình đang cắn vào một đám mây vậy, trong lòng rất đắc ý. Nhưng sau đó lại xảy ra một số chuyện, rồi từ đó cũng không có trở lại nơi này…….”
Phiêu Linh khẽ buông đôi mắt, vẻ mặt có chút trầm xuống.
“Đợi tôi một chút.” Diệc Sinh đột nhiên đứng dậy.
“Được!” Phiêu Linh gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía hai mẹ con đang ngồi trên mặt cỏ.
Đứa bé gái còn rất nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất giận dỗi, nhất định muốn được mẹ bế. Người mẹ chỉ có thể nghe theo, trên gương mặt ngoại trừ vẻ bất đắt dĩ không biết làm thế nào thì còn có vẻ yêu thương nhiều hơn.
Phiêu Linh bỗng nhiên nghĩ đến, đứa con mình sinh ra nhất định cũng sẽ được chào đón.
Sau khi người mẹ khan cả giọng gọi to là tiếng khóc thanh thúy của bé. Người mẹ liền gắt gao ôm lấy đứa trẻ vào lòng, coi như trân bảo. Dường như mỗi hành động của mình đều ảnh hưởng đến tâm trạng của bé. Chỉ cần bé khẽ cười đối với người mẹ mà nói là cả một niềm vui lớn.
Đó nên là thời gian hạnh phúc và yên bình nhất, chỉ là Phiêu Linh không nhớ….
Bỗng nhiên, một cây kẹo bông màu lam nhạt xuất hiện trước mặt Phiêu Linh.
“Không có màu trắng, thế nhưng màu lam cũng có vẻ giống bầu trời đúng không?” Diệc Sinh đem kẹo bông đặt vào tay Phiêu Linh. “Thử xem có giống với hương vị trong trí nhớ của mình không?”
Phiêu Linh cứ như vậy giống như trước đây, cắn một miếng to. Kẹo bông thực mềm mại, vừa vào miệng đã tan ngay. Nhưng không hiểu sao cổ họng như có cảm giác nghẹn lại, cố xua đi nhưng không được.
Tới lúc thoải mái đi về cũng đã là buổi tối. Diệc Sinh đưa Phiêu Linh tới trước cửa nhà, thầm lưu luyến không muốn rời đi.
“Vào nhà tôi uống chút gì đó được không?” Phiêu Linh hỏi
Diệc Sinh có chút thụ sủng nhược kinh. Hôm đó, Phiêu Linh từ chối hắn đưa về, lại không hề có chút tin tức, cứ ngỡ rằng đã hết hy vọng. Không ngờ tới cuộc gặp bất ngờ hôm nay lại đưa bọn họ tiến thêm một bước. Ít nhất thì hắn biết Phiêu Linh cũng không ghét mình.
Vào trong phòng của Phiêu Linh, Diệc Sinh có chút kinh ngạc. Phòng ở rất nhỏ, chỉ có một vài đồ điện gia dụng thông thường, điều kiện xung quanh cũng không được tốt.
Cảnh tượng này đối với Diệc Sinh mà nói thì hoàn toàn xa lạ, trong lòng hắn bỗng dâng lên một chút kìm nén.
Cô gái này sẽ sống tại nơi đây, cô đơn một mình.
Cha mẹ cô đâu?
Phải chăng nội tâm của cô cũng giống căn phòng này, tối tăm tịnh mịch?
Đang phỏng đoán, Diệc Sinh bỗng nhiên có cảm giác khác lạ, quay đầu lại, thì ra là Phiêu Linh đang đứng ở phía sau. Yên lặng nhìn anh, trên mặt có chút gì đó khiến người ta nhìn không ra biểu cảm.
Không đợi Diệc Sinh kịp phản ứng, Phiêu Linh liền ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên………..
H.A: đoạn cuối ta phải làm trong điều kiện rét lắm a~…
PL: oa…editor đáng thương của ta *ôm ôm*
Đôi môi mềm mại và ấm áp như củ ấu non khẽ hé mở, Diệc Sinh cũng cảm nhận được mùi hương thơm nhàn nhạt trên người Phiêu Linh, có chút không kìm lòng được.
Sau đó, Phiêu Linh không để ý đến sự ngạc nhiên của Diệc Sinh, trực tiếp đưa tay cởi bỏ cúc áo của anh.
Diệc Sinh nhận thấy sự khác thường của Phiêu Linh, vội vàng cầm lấy tay cô có chút không tự nhiên mà hỏi:
“Em sao vậy Phiêu Linh?”
“Diệc Sinh, làm người yêu của em đi.” Phiêu Linh xoa nhẹ lên mặt Diệc Sinh. “Em cũng thích anh. Đêm nay ở lại đây đi………. Chúng ta tình một đêm, không ai cần chịu trách nhiệm.”
Diệc Sinh nắm lấy hai vai Phiêu Linh khẩn khoản nói:
“Anh không muốn chỉ dừng ở đêm nay, anh muốn chúng ta tiến xa hơn.”
“Diệc Sinh, để em nói cho anh biết chuyện này.” Cô nhìn thẳng về phía anh, gằn từng tiếng mà nói “Em đã từng vì tiền mà bán thân, đã từng phá thai.”
Diệc Sinh nghe xong sửng sốt một hồi.
Phiêu Linh cười thản nhiên, trong giọng nói chứa đựng sự đau thương nồng đậm.
“Thật xin lỗi, em không phải người phụ nữ như trong tưởng tượng của anh.”
Diệc Sinh mạnh mẽ ôm Phiêu Linh vào trong ngực, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô.
“Không đúng, em chính là người trong tưởng tượng của tôi, luôn là như vậy.”
Phiêu Linh tránh khỏi cái ôm của Diệc Sinh, ra mở cửa, giọng nói chua xót:
“Diệc Sinh, anh đi đi.”
“Phiêu Linh……”
“Diệc Sinh, xin anh.” Phiêu Linh khẽ xoay mặt. “Đi đi.”
Diệc Sinh không biết phải làm sao, chỉ có thể chậm rãi ra khỏi phòng.
Cánh cửa “Ầm” một tiếng đóng lại.
Phiêu Linh tựa vào sau cửa, nhìn vào bầu trời đêm bêm ngoài cửa sổ, rất lâu sau đó cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Mấy ngày sau đó cũng không gặp lại Diệc Sinh.
Đây là kết cục tốt nhất.
Phiêu Linh tự an ủi chính mình.
Không quá tham luyến hạnh phúc, sẽ không phải chịu quá nhiều đau khổ.
Diệc Sinh chẳng qua chỉ là một bọt nước xinh đẹp, nếu không cẩn thận sẽ khiến nó tan biến.
Chỉ là trong lòng Phiêu Linh có chút gì đó phiền muộn cứ quanh quẩn không dứt.
Hôm nay, sau khi Phiêu Linh chụp hình cho tạp chí “Người đẹp”, đang chuẩn bị rời khỏi đó, trong lúc vô tình lại nghe thấy tiếng của Joe và biên tập tranh chấp vì mình.
“Từ ngày Phiêu Linh đến đây làm đã thể hiện rất tốt, tại sao lại phải thay cô ấy?”
“Joe, tôi biết anh và Phiêu Linh là bạn rất tốt, nhưng anh không thể xử trí theo cảm tính. Phiêu Linh hiện nay đang vướng vào scandal với Vương Tử Tuấn, rất nhiều độc giả cũng bắt đầu chán ghét cô ấy, có phản ứng không muốn thấy cô ấy tiếp tục xuất hiện trên tạp chí. Nhưng mà anh yên tâm đi, chỉ là tạm thời đình chỉ công tác của cô ấy thôi, nếu tình hình chuyển biến tốt đẹp thì cô ấy có thể đi làm trở lại.”
“Anh cũng biết cách đối nhân xử thế của Phiêu Linh, cô ấy là bị oan.”
“Tôi biết, nhưng độc giả thì không. Chúng ta không thể ngốc đến mức đi đối đầu với độc giả nha! Joe, hai người là bạn thân, tôi nghĩ anh nói cho Phiêu Linh biết chuyện này là tốt hơn.”
“Cái gì? Anh nghĩ tôi làm sao nói ra đây?”
“Không sao.” Phiêu Linh bước vào phòng, khuôn mặt bình tĩnh. “Đây là chuyện đương nhiên, hai người không cần khó xử.”
“Phiêu Linh, tôi biết cô luôn là người rất có lý lẽ.” Biên tập vội vàng “lựa gậy đánh rắn” [H.A: có nghĩa là thức thời đó, kiểu gió chiều nào xoay chiều đấy vậy] “Tôi còn có việc, hai người từ từ nói chuyện.”
“Phiêu Linh, vậy sau này cô phải làm sao bây giờ? Hiện tại đây là công việc duy nhất của cô nha!” Joe trong mắt tràn ngập lo lắng.
“Tôi đã là người trưởng thành, thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ còn sợ chết đói hay sao?” Phiêu Linh an ủi ngược lại hắn. “Cùng lắm thì trở lại cuộc sống như trước kia.”
“Phiêu Linh, là tôi giới thiệu cho cô công việc này, lại hại cô ra nông nỗi.” Joe chán nản đấm xuống mặt bàn.
“Tôi cũng không nhớ anh đã từng lấy súng ép buộc tôi.” Phiêu Linh vỗ vỗ lên bả vai Joe. “Mỗi người đều có một con đường riêng đều do chính đôi chân của mình đi tới đích.”
“Có gì khó khăn nhớ phải nói cho tôi biết.” Giọng nói của Joe dịu xuống. “Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện không vui đó nữa, đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Trước hết tốt nhất là nên như vậy đi, anh đãi nhé, tôi hiện đang trong giai đoạn thất nghiệp.”
“Đó là điều đương nhiên”.
Ăn cơm một chút, thấy Phiêu Linh không có biểu hiện gì là đang chán nản, Joe chậm rãi yên lòng.
Tạm biệt Joe, Phiêu Linh về đến nhà, mới vừa đến cửa liền cảm thấy một chút sức lực cuối cùng cũng không còn.
Cô cởi bỏ quần áo, chậm rãi đi đến phòng tắm mở vòi hoa sen, nước trút xuống, cứ như vậy ào ạt dội lên thân thể trắng nõn của Phiêu Linh. Theo bộ ngực cao đến vòng eo mảnh khảnh, tiếp đó là đôi chân dài mà thẳng tắp của cô.
Phiêu Linh vùi mặt vào dòng nước đang chảy, nín thở, cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vọng khi bị chìm đắm trong nước, trái tim đập lien hồi trong lồng ngực, phổi trướng đau như muốn nổ tung. Toàn bộ máu trong cơ thể dường như đang ngừng chảy.
Cuối cùng Phiêu Linh chịu đựng không được, cả thân mình ngồi xổm xuống, từng ngụm từng ngụm híp lấy không khí trong phòng tắm.
Thì ra chính mình cũng không hề muốn chết.
Phiêu Linh hai tay ôm chặt lấy thân mình, đợi tới khi hô hấp bình thường lại.
Vậy là tốt rồi, chỉ cần có hy vọng sống, tất cả mới có thể bắt đầu.
Chỉ cần có hi vọng sống.
Ngày hôm sau Phiêu Linh ra ngoài tìm việc, khi về tới nhà lại phát hiện có một người khách không mời mà tới.
Diệc Sinh nhắm mắt lại, ngồi dựa vào trước cửa nhà Phiêu Linh, đầu hơi hướng sang một bên, tóc trên trán khẽ lay động theo làn gió. Dưới cằm hiện lên chút râu lờ mờ.
Phiêu Linh trong phút chốc cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Giống như cảm giác được có gì đang tới, Diệc Sinh bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy Phiêu Linh, trên mặt hiện lên kinh hỉ (kinh ngạc và mừng rỡ):
“Em đã về!”
“Có chuyện gì không?” Phiêu Linh đè nén cảm xúc trong lòng, giọng nói lạnh lùng đáp.
“Anh muốn đưa em đến gặp một người.” Diệc Sinh không chút nào để tâm đến thái độ gượng gạo của Phiêu Linh.
“Xin lỗi, tôi đang rất mệt.” Phiêu Linh lướt qua Diệc Sinh, chuẩn bị mở cửa.
Diệc Sinh nắm lấy cổ tay Phiêu Linh, giọng nói vội vàng mà khẩn thiết:
“Chỉ lúc này thôi, anh cam đoan sau này sẽ không đến làm phiền em!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệc Sinh, Phiêu Linh cắn môi dưới đưa ra quyết định:
“Được, như anh nói, một lần cuối cùng.”
Chuyện khiến Phiêu Linh khó hiểu nhất chính là Diệc Sinh mua rất nhiều đồ chơi trong cửa hàng, sau đó lại đưa cô đi đến một ngôi nhà cách công viên không xa.
Hôm nay lại đúng vào ngày cuối tuần, rất nhiều phụ huynh đều mang con tới chơi đùa trong công viên.
Diệc Sinh đưa Phiêu Linh đến bên cạnh bãi cát, bên trong là một bé trai chừng một tuổi vô cùng trắng trẻo đáng yêu, trên tay đang cầm một cái xẻng nho nhỏ chơi đùa với cát. Động tác non nớt vụng về nhưng lại vô cùng đáng yêu, trong miệng còn bi bô vài tiếng lấy làm thích thú lắm.
“Tiểu Phong.” Diệc Sinh bỗng nhiên gọi. “Xem chú mua gì cho con này!”
Bé trai thấy bọn họ vô cùng cao hứng, nhấc đôi chân ngắn ngủn mũm mĩm bước đến. Diệc Sinh một tay nhấc bé đặt lên vai mình, trêu đùa bé cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Phong cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện Phiêu Linh, liền nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô.
Phiêu Linh nhìn thấy bộ dáng đang yêu của Tiểu Phong, nhịn không được quay ra làm mặt quỷ với bé. Tiểu Phong vừa thấy, tỏ ra thẹn thùng, gục đầu vào tóc Diệc Sinh, nhìn thấy hình ảnh này, Phiêu Linh bật cười, ánh mắt cong cong, miệng cười sáng sủa.
Diệc Sinh nhìn thấy cô như vậy nhất thời quên mất mục đích tới đây.
Lúc này, một thiếu phụ đi tới, tỏ vẻ áy náy nói:
“Nhâm tiên sinh, lại khiến anh tốn kém rồi. Hôm qua vừa mới mua cho bé nhiều đồ như vậy.”
“Không sao, chỉ cần Tiểu Phong thích là được rồi.” Diệc Sinh cười cười.
Bà Trần nhìn thấy Phiêu Linh, khẽ hạ mi mắt, trên mặt tràn đầy nghi ngờ, sau một lát bỗng nhiên hiểu ra:
“Cô chính là cô gái tốt bụng trong sân bay kia?”
Phiêu Linh lúc này cũng bừng tỉnh ngộ, khó trách cô cảm thấy thiếu phụ kia có phần quen mắt. Thì ra chính là người phụ nữ mang thai cô đã giúp đỡ cách đây một năm.
“Tiểu Phong chính là đứa bé may mắn đó ?”
Bà Trần kinh hỉ:
“Lúc đó may nhờ có cô cùng Nhậm tiên sinh giúp đỡ, vốn muốn gặp mặt để cảm tạ nhưng vẫn không có tin tức của hai người. Thì ra là hai người có quen biết nhau, thật khéo!”
Mình cùng Diệc Sinh giúp đỡ? Phiêu Linh có chút hồ đồ, nghi hoặc ngẩng đầu, lại gặp phải đôi mắt sáng lạ thường ấy, ánh chớp lóe lên, Phiêu Linh hiểu được, thì ra Diệc Sinh chính là người đàn ông đã bắt được tên cướp kia!
“Đi nào, tối nay đến nhà tôi ăn cơm, ba của Tiểu Phong vẫn rất muốn cảm ơn hai người.” bà Trần không khỏi phân bua kéo hai người về nhà.
“Lúc ấy tôi đến sân bay tiễn ba của Tiểu Phong đi công tác, khi đi ra thì bị tên kia cướp, còn đẩy tôi ngã nhào trên mặt đất.” bà Trần trên bàn ăn đang luôn miệng kể lại tình cảnh lúc đó. “Sau đó, tôi liền thấy Lâm tiểu thư chạy tới, một tay túm lấy kẻ cướp kia, quả thực là nữ anh hùng…….. Nhậm tiên sinh cũng tới cùng kẻ cướp kia đọ sức…….. Lâm tiểu thư lúc ở trên xe cứu thương vẫn nắm lấy tay an ủi tôi….”
“Thật cảm tạ hai vị.” Trần tiên sinh tự đáy lòng nói.
“Ngày hôm qua gặp Nhậm tiên sinh, chúng tôi đã vô cùng mừng rỡ, không ngờ rằng hôm nay có thể gặp được Lâm tiểu thư.” bà Trần nháy mắt với chồng. “Khéo ở chỗ, hai người bọn họ lại là một cặp.”
Phiêu Linh vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không phải……..”
Lời chưa nói ra đã bị Diệc Sinh chặn lại:
“Tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy.”
“Lâm tiểu thư, cô cùng Nhậm tiên sinh quả thực là một đôi song bích, còn đắn đo gì nữa? Đàn ông tốt như vậy bên ngoài không có nhiều lắm đâu….”
“Được rồi được rồi.” Trần tiên sinh nhìn thấy Phiêu Linh xấu hổ, vội vàng đi ra hòa giải. “Bọn họ còn trẻ, tự nhiên có cân nhắc.”
“Anh đang chê em là nhiều chuyện sao?” bà Trần cố ý nghiêng đầu nhìn trộm chồng.
“Đâu có dám chứ? Đến đây, cùng dùng bữa nào!” Trần tiên sinh vội vàng đưa tới đĩa rau, ngưng lại dáng vẻ giận dữ.
Phiêu Linh nhìn thấy bức tranh gia đình ấm áp hiện ra trước mặt này, không tự chủ mỉm cười.
Bỗng nhiên, trong chén có thêm một miếng thịt gà.
Ngẩng lên, chỉ thấy Diệc Sinh tươi cười với mình:
“Ăn nhiều một chút.”
Phiêu Linh rũ mắt, trong lòng chợt chua chát.
Dùng cơm xong, hai người từ biệt Trần gia, đi vào công viên phía dưới nhà.
“Nơi đó có xích đu, chúng ta tới đó ngồi một chút đi.” Phiêu Linh chủ động đề nghị.
Hai người ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng lay động.
“Ngày trước em rất thích chơi xích đu, khi lên đến điểm cao nhất, sẽ nhắm mắt lại, ảo tượng chính mình đang bay trong không trung, vô câu vô thúc.” Phiêu Linh nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng lạnh lẽo tản mát ra ánh sáng nhè nhẹ, chiếu vào trong mắt Phiêu Linh một mảng mờ mịt. “Nhưng không được bao lâu em lại thấy chán ghét nó, bởi vì cho dù em có cố gắng thế nào thì nó vẫn trở lại chỗ cũ. Cuối cùng em hiểu được rằng, chính mình đã sai lầm khi theo đuổi một giấc mơ không có thật.”
Nói tới đây, Phiêu Linh đặt chân lên mặt đất, ngừng lay động:
“Diệc Sinh, chúng ta dừng lại ở đây đi. Thừa dịp tất cả chưa bắt đầu mà lẳng lặng chấm dứt đi……..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...