Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh


Phiêu Linh nhắm mắt làm ngơ, thủy chung không để ý tới cô ta.
Mao Cẩn Viện đột nhiên tắt vòi nước, ánh mắt sắc bén nhìn Phiêu Linh: “Tôi và Diệc Sinh sẽ kết hôn, đừng vọng tưởng làm chúng tôi tan vỡ.”
“Tôi không nghĩ làm vậy, cũng không có năng lực mà làm.” Phiêu Linh xoay người rời đi, bị Mao Cẩn Viện chặn lại, Phiêu Linh cố đè nén lửa giận, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Mao Cẩn Viện nói rõ từng câu từng chữ: “Rời khỏi đây, đời này kiếp này không bao giờ được gặp Diệc Sinh.”
“Nếu tôi không đồng ý?”
“Tôi sẽ cho cô chết thảm.”
Phiêu Linh bình tĩnh đối diện: “Chết thảm? Dùng acid sulfuric hủy hoại dung nhan, chụp ảnh nude hay đánh cho toàn thân bầm tím?”
Mao Cẩn Viện bị vẻ mặt của Phiêu Linh dọa cho giật mình, nhất thời không biết nói gì.
“Tôi sẽ rời đi nhưng không phải hiện tại. Trong tay tôi còn rất nhiều hợp đồng đã ký, không thể phá hủy.”
“Cô dám khẳng định trong lúc đó giữa hai người sẽ không xảy ra chuyện gì?”
Mao Cẩn Viện trừng mắt nhìn.
Phiêu Linh cảm thấy lửa giận bừng lên, lớn tiếng quát: “Phải, chúng tôi từng sống với nhau năm năm, đây đã thành chuyện quá khứ. Những điều này ngay từ đầu cô đã biết, không ai giấu giếm cô, nếu cô để ý, vì sao còn muốn kết hôn cùng anh ấy?”
“Bởi vì tôi yêu Diệc Sinh!”
“Vậy hãy yêu cho thật tốt, để anh ấy được thoải mái.”
“Chính cô như âm hồn không tan, luôn xen ngang vào chuyện của chúng tôi.” Mao Cẩn Viện bi phẫn hét lên: “Ba năm, vậy mà Diệc Sinh vẫn nghĩ đến cô, không thể quên cô.”
Nghe vậy, Phiêu Linh cảm thấy trái tim mình như vừa bị giã qua, trở nên mềm nhũn, không thể động đậy.
Còn yêu cô, còn nhớ cô.
Nhưng có gì quan trọng chứ, Phiêu Linh ảm đạm, người có thể cùng anh ấy kết hôn là Mao Cẩn Viện, người có thể cùng anh nuôi dưỡng, chăm sóc những đứa con cũng là cô ta.
Trên hội trường truyền đến từng tiếng hoan hô, như thủy triều dâng, nhưng chỉ mấy giờ sau thôi, hội trường lại trở nên quạnh hiu, vắng vẻ. Tựa như một số chuyện ở đời, ví dụ như tình cảm, quá khứ, nhân sinh.
“Như vậy không ngừng làm chuyện mờ ám với tôi thì có lợi gì? Tôi chịu nhục, cô cũng chẳng đẹp mặt. Nếu quả thực muốn kết hôn cùng Diệc Sinh, hãy yêu hết lòng, anh ấy sẽ cảm nhận được.”
Thanh âm Phiêu Linh nhỏ dần, đêm nay cô đã quá mệt mỏi.
Nhìn Phiêu Linh ra khỏi toilet, Mao Cẩn Viện chống hai tay lên bồn rửa, thở mạnh, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô ngước mắt, thấy biểu cảm vặn vẹo của mình trong gương, vô cùng quái dị.
Mao Cẩn Viện không chịu nổi nữa, cô nặng nề vung tay lên, trên bồn rửa tay có thứ gì đó rơi xuống, phát ra tiếng vang.
“Chị, em đã sớm nhắc nhở dùng thủ đoạn để cướp đàn ông là không an toàn rồi mà.” Một giọng nói vui sướng khi người gặp hoa vang lên.
Mao Cẩn Viện cả kinh, quay lại, thì ra là cô em họ Trần Ti Ti, Mao cẩn Viện tức giận: “Em tới đây làm gì?”
“Mượn chị ít tiền.” Trần Ti Ti cợt nhả: “Mấy hôm chị luôn tránh em, em đành phải tìm tới tận cửa thôi.”
“Chị không có.” Mao Cẩn Viện chán ghét liếc cô em họ một cái, cầm lấy túi xách, đi ra phía cửa.
Vừa mới định xoay tay nắm cửa, giọng Trần Ti Ti lại cất lên: “Một khi đã như vậy, em chỉ còn cách tìm anh rể tương lai giúp đỡ...”
Mao Cẩn Viện cảnh giác xoay người: “Em muốn làm gì?”
Trần Ti Ti tinh tế tô son môi, xong mới nói: “Chẳng qua chỉ muốn cho anh ta biết năm đó chị hạ thuốc mê vào trong rượu như thế nào, tạo hiện trường lên giường giả ra sao, khiến anh ta phải áy náy mà kết hôn với chị...”
“Câm miệng!” Không đợi em họ nói xong, Mao Cẩn Viện đem tiền ném xuống dưới chân Trần Ti Ti, rồi tông cửa ra ngoài.
Trần Ti Ti ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhặt từng tờ tiền, không hề thấy nhục nhã.
Người nghèo, nên thứ bán được chỉ có tôn nghiêm.
Trần Ti Ti hồi tưởng lại sắc mặt tái nhợt của Mao Cẩn Viện trong gương, lòng dâng lên cảm giác như báo được thù.
Mao Cẩn Viện, một người tốt như vậy, lại không thể có con, ông trời coi như cũng công bằng.
Từ toilet đi ra, Phiêu Linh không nói với ai mà cứ thế đi ra khỏi hội trường.
Theo lối cửa hông, đi hết con đường dài lát gạch là có thể rời khỏi nơi đây.

Con đường yên tĩnh, u ám, Phiêu Linh bước nhanh về phía trước. Đột nhiên, có thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong đám đông: “Phiêu Linh.”
Thanh âm đó, Phiêu Linh vĩnh viễn không bao giờ quên.
Rất nhiều năm rồi, mới được nghe anh gọi tên mình.
Hai chữ kia, dọc theo đoạn đường truyền đến tai cô, ở giữa tựa như bị ngăn cách bởi năm tháng, con người và nhiều sự việc khác, giọng anh vẫn ôn nhu, mang vẻ yêu chiều như trước.
Nhưng, đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Phiêu Linh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Diệc Sinh.
Trong đôi mắt anh, có nhiều tình cảm không thể nói rõ.
Diệc Sinh đi tới chỗ cô, tiếng giày da nện bước trên đường gạch như làm chấn động cả tâm cô.
Cách cô một khoảng khá xa, Diệc Sinh dừng lại, ánh mắt tinh tế nhìn cô: “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Phiêu Linh không nhận thức được chính giọng nói của cô đang run lên.
“Em muốn đi khỏi đây?”
“Uhm.”
“Để anh đưa em đi.”
“Không, không cần, em có thể gọi xe.”
Phiêu Linh bỗng hắt hơi một cái.
“Bên ngoài tuyết đang rơi, rất lạnh.” Diệc Sinh vội vàng phủ lên người Phiêu Linh áo khoác của anh: “Để anh đưa em về.”
Nghe ngữ khí thân thiết của Diệc Sinh, lo lắng trước mắt Phiêu Linh như tan theo gió, những dịu dàng xưa kia bỗng chốc ùa đến, từng ly từng tí, rõ mồn một.
Đang lúc vẻ phòng bị bên ngoài sắp bị phá vỡ, Phiêu Linh ngửi được mùi nước hoa xa lạ, từ quần áo Diệc Sinh.
Cô biết đây là mùi nước hoa của Mao Cẩn Viện.
Hương thơm nhẹ nhàng, thanh nhã, nhưng lại đang cảnh cáo cô người đàn ông này đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Phiêu Linh đẩy áo khoác ra, cúi đầu nói: “Em đi đây.”
Diệc Sinh tựa hồ muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy gáy Phiêu Linh, ánh mắt anh liền buồn bã.
Trên chiếc gáy trắng nõn là một dấu hôn, dưới ánh đèn u ám, như đang lạnh lùng dò xét anh.
Diệc Sinh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Phiêu Linh mở cánh cửa cuối con đường, một trận gió lạnh và bông tuyết ập đến, nhưng rất nhanh cửa đóng lại, Phiêu Linh đã rời đi.
Cô ấy, giờ thuộc về người khác.
Diệc Sinh xoay người, đi theo hướng ngược lại.
Mao Cẩn Viện đứng ở bên ngoài, sắc mặt rét lạnh: “Gặp lại người yêu cũ hẳn có nhiều chuyện để nói, như thế nào lại ra sớm vậy?”
“Cẩn Viện, xin lỗi.” Diệc Sinh hạ mắt xuống.
Sắc mặt Mao Cẩn Viện dịu đi: “Chỉ cần anh đáp ứng không gặp cô ta, em sẽ tha thứ cho anh.”
“Xin lỗi, Cẩn Viện.” Diệc Sinh nhìn cô, khẽ nói: “Chúng ta chia tay nhau thôi.”
“Nhâm Diệc Sinh, anh điên rồi có phải không!” Mao Cẩn Viện kinh ngạc, lập tức nói rõ ràng: “Vừa rồi em khiến hai người khó chịu nên bây giờ muốn trả thù em?”
“Không, đều là lỗi của anh.” Ánh mắt Diệc Sinh khăng khăng mà kiên quyết: “Anh không yêu em, không thể cưới em.”
Đêm nay gặp Phiêu Linh, anh hiểu được, cô vẫn như trước ở trong lòng anh, chiếm mọi vị trí. Nếu anh cưới Mao Cẩn Viện, sẽ trở thành sai lầm.
“Không có khả năng.” Mao Cẩn Viện cười lạnh lùng: “Anh đừng hòng.”
Vừa mở cửa, Phiêu Linh liền cảm nhận một trận gió lạnh thấu xương thổi đến. Trên người cô chỉ mặc trang phục dạ hội mỏng manh, không thể ngăn nổi những đợt gió ấy. Phiêu Linh ôm lấy hai tay, bước từng bước.
Trên bậc thang tuyết đọng đầy, trắng mịn, trơn trượt, không cẩn thận sẽ ngã.
Cô nơm nớp lo sợ, đi đến tận bậc thang cuối mới thở phào, ai ngờ lại có một vấn đề khó khăn hơn, đường phố lúc này không có lấy một người chứ đừng nói đến taxi.

Phiêu Linh ngồi trong góc, không ngừng ma sát hai tay, nhưng chẳng thấm vào đâu. Trong đầu bỗng có ý niệm, cứ đà này thế nào mai trên báo chí cũng có bài Lâm Phiêu Linh chết cóng đầu đường.
Nếu thật là như thế, không biết ai sẽ khóc, ai sẽ cười đây?
Đang miên man suy nghĩ, một ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, Phiêu Linh vội đưa tay che mắt, qua khe hở trên tay, cô thấy một người đang chạy rất nhanh về phía mình, đem áo khoác choàng cho cô.
“Đang đóng cô bé bán diêm sao?”
Phiêu Linh nhận ra là Phong Cách Cổ, cô như được giải thoát, nhanh chóng lên xe anh.
Hệ thống sưởi trong xe cùng với cốc trà nóng trên tay khiến Phiêu Linh dần lấy lại tinh thần, vừa cười vừa nói: “Tôi còn đang nghĩ trong tình huống ấy sẽ có hoàng tử xuất hiện giúp đỡ cô bé lọ lem, không ngờ hoàng tử cờ vây liền xuất hiện.
Phiêu Linh hỏi: “Vì sao có danh hiệu này?”
“Không biết, tôi cũng đâu có thâm thù gì với ai.”
“Anh đúng là biết cách giấu nghề, có thể giấu thân phận của mình lâu như vậy.”
“Chẳng lẽ cô muốn tôi ngay lần đầu gặp mặt đã nói: “Tiểu thư, xin chào, tôi là hoàng tử cờ vây Phong Cách Cổ?”
Nhìn bộ dạng làm trò của Phong Cách Cổ, Phiêu Linh bật cười.
“Nói địa chỉ đi, tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn trước được không?” Phiêu Linh đề nghị: “Anh vất vả lắm mới mặc quần áo chỉn chu thế này, đừng để phí.”
Hai người tới một quán ăn. Phong Cách Cổ phát hiện, đêm nay Phiêu Linh không bình thường, nhìn qua đặc biệt vui vẻ nhưng ánh mắt cô trống rỗng, lại không ngừng uống rượu.
Nhưng anh không khuyên răn, bởi dường như làm vậy mới khiến cô ấy vui vẻ.
Phong Cách Cổ cùng Phiêu Linh uống đến khi quán ăn đóng cửa, sau đó dìu Phiêu Linh ra.
“Mai tôi sẽ mang bộ cờ vây đến cho anh.” Phiêu Linh lúc này lờ đờ say, mắt mông lung.
“Như vậy sao được, cô mất rất nhiều tiền mới có được nó.”
“Phải, 40 vạn a.” Phiêu Linh bỗng ghé sát vào tai Phong Cách Cổ, thần bí nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã có rất nhiều, rất nhiều tiền.”
Phong Cách Cổ nhìn cô, cười lớn: “Tốt lắm, nhiều tiền là chuyện tốt.”
“Phải, nhiều tiền là chuyện tốt. Giấc mộng từ nhỏ của tôi chính là kiếm thật nhiều tiền, không phải nhịn đói, hiện tại tôi đã đạt được.” Tươi cười bên miệng Phiêu Linh dần biến mất: “Vì sao tôi vẫn không hạnh phúc?”
Phiêu Linh chợt dừng bước, thì thào hỏi: “Vì sao vẫn không hạnh phúc?”
“Cẩn thận, đừng để bị lạnh.” Phong Cách Cổ cài cúc áo khoác cho cô.
Phiêu Linh đẩy tay Phong Cách Cổ ra: “Đúng rồi, là một người, vì mất đi một người mà tôi không thấy hạnh phúc.”
“Cẩn thận kẻo ngã.” Phong Cách Cổ tiến tới đỡ Phiêu Linh.
“Không... Sẽ không, không cần đỡ tôi!” Phiêu Linh liều mạng tránh.
“Được, được, không đỡ.” Phong Cách Cổ khó xử thu tay về: “Nhưng cô phải cẩn thận.”
“Tôi đương nhiên sẽ cẩn thận.” Phiêu Linh lảo đảo đi về phía trước: “Tôi không hề say...”
Lời còn chưa dứt, chân Phiêu Linh mềm nhũn, ngã xuống tuyết.
Phong Cách Cổ bước nhanh đến chỗ cô: “Không sao chứ, mau đứng lên thôi.”
“Không.” Phiêu Linh đem mặt chôn vùi trong tuyết, thanh âm rền rĩ: “Nơi này thật lạnh.”
“Nghe lời, mau đứng lên.” Phong Cách Cổ cố gắng kéo Phiêu Linh đứng dậy, lại phát hiện cô dùng ánh mắt khác thường, chăm chú nhìn mình.
“Sao vậy?”
Phiêu Linh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Phong Cách Cổ: “Diệc Sinh, hiện tại anh rất hạnh phúc ư?”
Phong Cách Cổ nhất thời chấn động.
Phiêu Linh áp mặt vào ngực Phong Cách Cổ: “Diệc Sinh, nói tiếp về tương lai của chúng ta đi. Anh nói nơi đó có quân ảnh thảo, có hồ nước xanh, bầu trời cao vời vợi... Còn có cái gì, Diệc Sinh, còn có gì...”

Thanh âm Phiêu Linh thấp dần rồi mất hẳn.
Trong đầu cô một mảnh hỗn độn, mất đi ý thức.

Vừa mở mắt Phiêu Linh liền cảm thấy đầu đau nhức, tiếng chim hót xung quanh truyền đến lại như kim đâm vào tai.
“Tỉnh rồi sao?” Phong Cách Cổ đưa một cốc nước và thuốc giảm đau tới trước mặt Phiêu Linh: “Uống thuốc sẽ tốt hơn.”
Phiêu Linh theo lời uống thuốc, sau đó xoa xoa đầu, cô hỏi: “Ngày hôm qua, ở trước mặt anh tôi rất mất hình tượng phải không?”
“Không. Cô uống say, ngủ luôn.” Phong Cách Cổ đặt cốc sang một bên: “Tôi không biết địa chỉ nhà cô, nên đành để cô chịu khổ ngủ một đêm ở đây vậy.”
“Anh chịu giúp đỡ tôi đã là thiên ân vạn tạ rồi.”
“Để tôi đưa cô về, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật tốt.”
Phiêu Linh gật đầu.
Phong Cách Cổ lái xe đưa Phiêu Linh về nhà, sau đó rời đi ngay.
Phiêu Linh mở cửa, cô ngạc nhiên khi thấy Vũ Dã ngồi trên ghế salon.
“Anh vào bằng cách nào?”
“Anh sợ em gặp sự cố nên mượn chìa khóa từ trợ lý của em.” Sắc mặt Vũ Dã âm tình bất định: “Ai ngờ em đi thâu đêm.”
“Em uống rượu, ngủ ở nhà bạn một đêm.” Phiêu Linh đi tới phòng bếp, pha cà phê.
Vũ Dã dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn cô: “Tối qua vì sao chưa nói gì đã rời đi?”
“Anh không phải cũng thường xuyên giấu em, tự mình quyết định?” Phiêu Linh châm biếm lại.
Vũ Dã đi đến bên người Phiêu Linh, cầm lấy bình cà phê, tự rót ình một cốc, anh ôn hòa nhã nhặn nói: “Xin lỗi, tối hôm qua chắc em rất khó chịu.”
Phiêu Linh cúi đầu, bỗng nhiên nói: “Vũ Dã, cần gì phải làm vậy?”
“Được uống cà phê do mỹ nữ pha, là vinh hạnh của anh.”
“Anh biết em đang nói gì mà.”
Vũ Dã không lên tiếng, tao nhã, chuyên chú thưởng thức cà phê. Anh lại rót thêm một cốc nồng đậm hương vị cà phê, đặt vào tay Phiêu Linh, anh đáp: “Kỳ thật anh chỉ vì em mà vạch trần bức màn che, đau đớn của em là sự thật, bên cạnh anh ta đã có người khác.”
Phiêu Linh tiếp nhận cà phê, chậm rãi nói: “Em hiểu.”
Phiêu Linh nhẹ nhàng trả lời càng làm thần kinh của Vũ Dã thêm căng thẳng. Anh mẫn cảm nhận thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Phiêu Linh thả người xuống ghế dựa, đem chiếc cốc đặt lên bàn, hai tay vòng quanh, nhiệt độ tỏa ra đôi tay đã lạnh cóng của cô.
Cô cứ ngồi như vậy, còn Vũ Dã đứng đằng sau cô cũng im lặng đợi.
Phiêu Linh bỗng ấm giọng: “Thật ra, em còn có thể đi đâu tìm một người ưu tú hơn anh? Một người đàn ông luôn đối xử tốt với em? Vậy vì sao mà em không chịu tiếp nhận anh? Mấy ngày nay, đột nhiên em hiểu rõ, là anh không chịu tiếp nhận em mới phải.”
“Em là đang bắc thang để anh trèo xuống sao?” Vũ Dã cười, nụ cười rất lãnh đạm.
“Không.” Phiêu Linh lắc đầu: “Vũ Dã, anh là người kiêu ngạo. Điều anh muốn là loại bỏ tận gốc hình ảnh Nhâm Diệc Sinh trong đầu Lâm Phiêu Linh. Mà em vĩnh viễn không làm được nên anh không thể tiếp nhận em.” Phiêu Linh xoay người: “Anh thực chất chẳng hề quan tâm đến em.”
Vũ Dã yên lặng nhìn Phiêu Linh, thật lâu không nói gì. Một lúc sau, anh thở dài, tự giễu nói: “Không thể tưởng tượng được, cuối cùng anh lại bị thua trong tay em.”
“Vũ Dã.”
“Quên đi.” Vũ Dã ngẩng đầu, thoải mái: “Anh mệt mỏi, anh nhận thua.”
Phiêu Linh tự đáy lòng nói: “Anh mãi mãi là người bạn tốt của em.”
“Phiêu Linh.” Vũ Dã bước tới, ôn nhu: “Để anh hôn em lần cuối.”
Phiêu Linh gật đầu.
Vũ Dã cúi người, hai tay nâng khuôn mặt Phiêu Linh, nhìn chăm chú vào từng đường nét của cô, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào má, nhẹ như gió.
Phiêu Linh nhắm mắt, cô cảm thấy mình đang khóc.
Vũ Dã lau nước mắt cho cô, nở nụ cười: “Nhớ rõ, anh từng nói sẽ không cho phép em khóc khi hôn người đàn ông khác. Anh đã làm được, lần này, em vì anh mà khóc.”
“Vũ Dã.” Phiêu Linh thì thào gọi: “Vũ Dã.”
“Anh phải đi thôi.” Vũ Dã nhẹ nhàng đẩy cô ra, xoay người đi khỏi. Lúc mở cửa anh tạm dừng chốc lát, mỉm cười, tựa như muốn quay lại nói gì đó nhưng chỉ trong nháy mắt anh liền bước đi như chưa hề dừng lại.
Tiếng đóng cửa vang vọng trong căn nhà trống vắng, chậm rãi tiêu tán vào không khí.
Phiêu Linh ngồi lặng tại chỗ, cốc cà phê giờ đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đi rồi. Lại đi rồi.

Cuộc đời của cô, một đám người bước vào, lại một đám người bước ra.
Cuối cùng sẽ còn lại ai.
Hay chỉ là sự cô độc.
Phiêu Linh cười chua xót, cô không biết, không biết.
Nhà trọ nằm cách chợ trung tâm không xa, khung cảnh tuyệt đẹp, giao thông thuận tiện, giá cả phải chăng.
Phiêu Linh tìm đến địa chỉ ghi trên tờ giấy. Cô nghe nói mẹ của A Tiêu sống ở đây.
Tới trước cửa nhà, Phiêu Linh ấn chuông cửa nhưng ngôi nhà vẫn im lìm.
Phiêu Linh âm thầm buồn bực vì nghĩ chuông cửa hỏng nhưng cô đã thấy trong nhà có người đang đánh giá cô qua đôi mắt trên cửa. Một lát cửa mở ra, xuất hiện khuôn mặt tươi cười. Phiêu Linh nhận ra đây là mẹ A Tiêu, cô cẩn thận quan sát, thấy bà trắng và mập ra không ít so với trước kia, cuộc sống có vẻ rất an nhàn.
Bà Lý cười hì hì đưa Phiêu Linh vào nhà: “Thì ra là Lâm Phiêu Linh, bác còn tưởng là con ôn thần kia nên không dám mở cửa.”
“Ôn thần?”
“Chính là con bé chết tiệt kia, cái gì tốt không học lại đi học người ta hút thuốc phiện.”
“A Tiêu thường xuyên tới đây sao?”
“Tới một lần, nói nó đã bán nhà, không chỗ ở nên muốn ngủ ở đây một đêm. Bác nói vậy sao được, nhỡ hàng xóm biết bác có con gái hút thuốc phiện thì bác còn mặt mũi nào ra đường nữa. Cho nên bác nhanh chóng đuổi nó đi.”
Chính là bà ta đã quên, bà có chỗ ở như hiện nay cũng là nhờ đứa con gái mà bà chán ghét ấy bán cả thân thể và tự tôn để đổi lấy.
“Ai, bất quá cũng biết không thể giấu giếm nổi. Tục ngữ có câu ‘Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu vang xa ngàn dặm.’ Hai ngày trước bác nhìn thấy bà Trần bà Vương đang bàn tán chuyện gì đó, thấy bác đi qua liền dừng lại không nói tiếp , nhất định là đã biết chuyện gì đó.” Bà Lý đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Con bé đó sao không chết đi cho tốt cơ chứ!”
Nghe vậy, Phiêu Linh bỗng nhớ đến một câu A Tiêu từng nói với cô: “Nếu không phải vì mẹ, mình cũng chẳng muốn sống nữa.”
A Tiêu đáng thương, mẹ cậu...
“Bác, hôm nay cháu muốn cùng bác nói chuyện về A Tiêu. Cháu nghĩ nên đi cậu ấy vào trại cai nghiện.”
“Trại cai nghiện?... Bác cũng không phải không nghĩ tới...” Bà Lý khó xử nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, đau đớn nói: “Nhưng quả thực không có đủ tiền.”
Phiêu Linh lấy một tệp tiền trong ví ra, đặt lên bàn: “Bác, cháu nhờ bác khuyên cô ấy cai nghiện, mọi chi phí cứ để cháu lo.”
“Cái này... Thật sự cảm ơn cháu.” Bà Lý mặt mày lập tức hớn hở: “Đứa nhỏ này tốt không thể chê, không ngờ cháu có bản lĩnh kiếm nhiều tiền như vậy, bác trước kia thường nói với A Tiêu, nếu nó có thể bằng nửa của cháu thì bác cảm ta trời đất lắm rồi.”
“Thật sao?” Phiêu Linh nhếch khóe miệng nhưng không có ý cười: “Bác, mong bác đừng cho A Tiêu biết là cháu tới đây.”
“Không thành vấn đề.” Bà Lý nhận lời.
“Bác lo liệu càng nhanh càng tốt, tiền dùng hết bác cứ nói với cháu.”
Phiêu Linh đứng dậy cáo từ, bà Lý tiễn cô đến tận cửa, bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Có người nói bác quá bạc tình, dù sao cũng là con gái của mình, nhưng... Ốc còn không mang nổi vỏ ốc, bác còn tuổi già phía trước, Phiêu Linh, cháu nói xem có đúng không, có đúng là...”
Không đợi bà ta nói xong, Phiêu Linh xoay người rời đi luôn.
Vâng, tất cả đều có thể lấy cớ, vì bản thân chính mình.
Đây là cái cớ ích kỉ nhất.
Phiêu Linh trong lòng rất buồn rầu, cô liền nghĩ đến việc ghé qua nhà Phong Cách Cổ.
“Sao thế?” Phong Cách Cổ nhìn ra vẻ khác thường của cô.
Phiêu Linh ngồi xuống đối diện Phong Cách Cổ, giữa hai người là một bàn cờ. Cô xoa xoa bộ lông của Cố Tiểu Tây, đột nhiên hỏi: “Cố Tiểu Tây bị ôm đi thì mẹ nó sống sao?”
“Nghe nói một ngày không ăn cơm, chạy đi tìm kiếm khắp nơi.”
“Thật cảm động.” Phiêu Linh ngẩng đầu: “Còn anh, hồi nhỏ chắc anh sống rất thoải mái?”
“Thoải mái.” Phong Cách Cổ nói luôn, chẳng hề nghĩ ngợi gì.
Phiêu Linh vuốt ve một con cờ đen: “Tôi cũng từng hỏi một người về vấn đề này, anh ấy nói không nhớ rõ nhưng tôi biết hẳn anh ấy không sung sướng gì.” Thanh âm Phiêu Linh nhỏ dần: “Tôi và anh ấy đều không sung sướng.”
“Thời thơ ấu của tôi thực ra không thoải mái cho lắm.” Phong Cách Cổ chậm rãi kể: “Ngay từ đầu tôi đã ghét cờ vây, cho rằng nó rất cứng nhắc, đi sai một nước cờ, tất cả mất hết, nhất định phải thật cẩn thận,nên nó chẳng hề có chút niềm vui nào. Nhưng dần dần tôi phát hiện, coi như đi sai ngay nước đầu nhưng không sao cả, chỉ cần cố gắng, kiên trì dù cục diện thế nào cũng đi đến nước cuối cùng mới thôi, lúc ấy sẽ tự nhiên cảm nhận được một niềm vui khác.” Phong Cách Cổ bỗng cầm tay Phiêu Linh đặt vào bàn cờ, ánh mắt anh dịu dàng như làn nước mùa xuân: “Tựa như cuộc đời, bỏ lỡ một người thì đừng mãi canh cánh trong lòng vì điều đó, nhìn chung quanh một chút, có lẽ, sẽ tìm được một loại hạnh phúc khác.”
Phiêu Linh im lặng hồi lâu rồi trầm tĩnh hỏi: “Phong Cách Cổ, anh đang nói về quá khứ của tôi sao?”
“Trong quá khứ của cô có tôi ư?”
“... Không có.”
“Nhưng là...” Phiêu Linh cười khổ: “Cái người tôi bỏ lỡ kia, vịnh viễn cũng không quên được, liệu như thế có tìm được loại hạnh phúc khác không?”
“Có thể thực sự quên đi một người, rất ít ai làm được.” Phong Cách Cổ trước sau như một, ánh mắt ấm áp, trong đôi mắt ấy dường như không bao giờ có mùa đông giá rét.
“Phong Cách Cổ, cho tôi chút thời gian nhé?”
“Tôi và Cố Tiểu Tây luôn ở nơi này.” Phong Cách Cổ ấm giọng, nói: “Còn có cả hai gói mì tôm nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui