Ta Sinh Ra Cũng Là Phiêu Linh


Ngày nào cũng vậy, Lâm Phiêu Linh sáu giờ rời khỏi giường.
Mặc quần áo rửa mặt chải đầu, soạn sách giáo khoa, chuẩn bị cơm trưa.
Nhanh chóng mà có trật tự làm xong những chuyện này.
Vừa ra khỏi cửa, cô đi ngang phòng của mẹ, đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Mùi rượu cay nồng ập đến, mẹ đang ngửa mặt nằm ngã xuống giường. Tối hôm qua lại say rượu.
Phiêu Linh đi vào mở cửa sổ.
Không khí trong lành tràn vào, thoáng hòa tan không khí vẩn đục trong phòng. Ánh mặt trời chậm rãi chiếu xuống, trong không khí rất nhiều hạt bụi tự do bay lượn.
Phiêu Linh hơi nhíu mày.
Có lẽ bóng tối không hoàn toàn xấu, ít nhất nó che giấu đi những gì ta không muốn thấy.
Phiêu Linh đi tới trước giường, nhìn mẹ vì say rượu trường kỳ mà khuôn mặt bị sưng, ánh mắt phức tạp.
Trên xe bus, rất nhiều người cùng nhìn về một hướng.
Ngay vị trí cửa sổ, một cô gái đang chăm chú đọc sách giáo khoa trên tay
Tóc dài lưng thẳng, ngũ quan thanh lệ động lòng người, ánh mắt tựa như mặt hồ thoáng chút u buồn, làn da như trong suốt dưới ánh mặt trời. Đồng phục hơi cũ nhưng sạch sẽ ôm gọn dáng người gầy.
Phiêu Linh chuyên chú đọc sách, không để ý đến xung quanh mọi người đang nhìn vào mắt mình.
“Đây không phải là bạn cùng lớp với cậu, Lâm Phiêu Linh, sao?” Hai người mặc đồng phục giống cô ở phía sau xì xầm bàn tán.
“Đúng đó. Oa, chăm chú như vậy, thảo nào luôn luôn đạt hạng nhất, nhiều lần lấy học bổng.”
“Ôi chao, lớp mình có rất nhiều anh chàng thích cậu ấy, nhưng tớ thấy cậu ấy lạnh lùng quá, thật khó gần.”
“Thật ra cậu ấy rất tốt, bình thường có bài nào không hiểu đi hỏi cậu ấy, cậu ấy rất kiên trì giảng giải, không giống những người khác, hỏi một câu giống như là đi lấy mạng của họ vậy. Nhưng mà, cậy ấy bình thường rất ít nói chuyện, cũng không kết giao với ai.”
“Nghe nói mẹ cậu ấy là một người nghiện rượu?”
“Đúng vậy, toàn bộ sinh hoạt phí đều dựa vào tiền làm thêm buổi tối của cậu ấy. Nghe nói mẹ cậu ấy có đôi khi say khướt còn đánh cậy ấy.”
“Đây không phải thực đáng thương sao?”
“Haiz a… Đúng rồi, tối hôm qua cậu có xem tập cuối không, rất đặc sắc nha!”
“A, tớ về trễ, không có xem, mau kể cho tớ nghe đi!”
Chủ đề về Phiêu Linh đến đó là kết thúc.
Chẳng ai có thể không liên quan mà thương tâm thay cho cô.
“Ở chỗ này làm tiếp tuyến sẽ tốt hơn.” Nghỉ giữa giờ, Phiêu Linh kiên nhẫn ngồi giảng giải đề Toán cho Uông Đình Đình.
“Ai, tớ sao lại ngốc như vậy, không nghĩ tới cái này!” Uông Đình Đình tự cốc đầu, sau đó yêu thích và ngưỡng mộ nhìn Phiêu Linh: “Phiêu Linh, nghe nói kỳ thi lần này cậu lại đứng đầu, thật ganh tị nha! Cậu nhất định có khả năng đậu Đại học A. Đúng rồi, cậu chuẩn bị ghi danh vào hệ nào?”
Không đợi Phiêu Linh trả lời, giấy mời họp phụ huynh đã đưa đến trước mặt cô. Phiêu Linh ngẩng đầu, thấy ánh mắt lớp trưởng Từ Viện đầy ý tốt nói: “Cuối tuần tới họp phụ huynh sẽ thảo luận về thi tuyển đại học, nếu mẹ của cậu không thể tham dự, thì gặp giáo viên chủ nhiệm giải thích lý do, tránh phải …… Quên đi, tôi không nói cậu cũng biết.”
Phiêu Linh tự nhiên hiểu được Từ Viện ám chỉ điều gì. Lần trước họp phụ huynh, mẹ cô say rượu tới, đại say khướt, lại còn nôn đầy ra sàn thật không sạch sẽ. Ngày thứ hai, chuyện này truyền đi ai cũng biết.
Phiêu Linh yên lặng nhận giấy mời, Từ Viện thấy cô cũng không lộ ra gương mặt khó chịu thì tức giận bỏ đi.
“Cậu ta rõ ràng là đố kị!” Uông Đình Đình kề sát bên tai Phiêu Linh nhỏ giọng nói: “Cho dù cố gắng như thế nào, cậu ta cũng không vượt qua nổi cậu.”
Phiêu Linh ảm đạm cười, có thể bị người khác ghen ghét đố kị, với tình cảnh của cô có thể nói cũng tốt.
“Cô giáo.” Một tiếng khẽ gọi kéo Chu Ý từ đống sách bài tập như núi của học sinh ngẩng đầu, cô nhìn người đến, cười hỏi: “Phiêu Linh, có chuyện gì sao?”

Phiêu Linh cúi đầu nhìn giấy thông báo trong tay, trang giấy đã bị cô nắm chặt trở nên nhăn nhúm, do dự mãi, cô rốt cục mở miệng: “Họp phụ huynh cuối tuần tới, mẹ của em có thể không đi họp được không?.”
Chu Ý trầm ngâm chốc lát, ôn hòa nói: “Lần này họp phụ huynh chủ yếu là thảo luận về vấn đề đăng kí nguyện vọng của các em, rất quan trọng, cô cần phải cùng phụ huynh bàn bạc. Như vậy đi, tìm một ngày thích hợp cô sẽ đến nhà thăm hỏi mẹ em có được không?”
Phiêu Linh nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhìn vào mắt chủ nhiệm nói: “Cô giáo, về chuyện này, em nghĩ em có thể tự quyết định.”
Nhìn Phiêu Linh nhất định kiên quyết, Chu Ý cũng không kiên trì nữa: “Được rồi, cô tin tưởng em… Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, nắm chắc thời gian cố gắng ôn tập, em chính là niềm hy vọng của cô.”
“Cám ơn cô.” Phiêu Linh cám ơn xong xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Phiêu Linh, Chu Ý cũng không khỏi thở dài, cô bé này lúc nào cũng vậy, nhìn qua dịu dàng nhu nhược, nhưng có lúc kiên nghị, thật làm người khác đau lòng.
Lần trước họp phụ huynh, mẹ của Phiêu Linh say rượu, trong phòng học tranh cãi, lại còn liên tục nôn mửa, tất cả mọi người kinh ngạc tại chỗ. Lúc này, Phiêu Linh lại chạy đến, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ những gì mẹ nôn ra, xin lỗi tất cả mọi người rồi yên lặng dìu mẹ đi ra.
Khi bọn họ đi ngang qua Chu Ý thì cô thấy tuy rằng Phiêu Linh sắc mặt trấn định, nhưng tay cô bé nắm chặt, còn hơi run run.
Mà Chu Ý lúc này mới biết được, cô bé dịu dàng ít nói ưu tú như vậy, lại có một người mẹ như thế.
Sau khi tan học, học sinh tốp năm tốp ba đi ra trường học. Hoặc về nhà nghỉ ngơi, hoặc cùng bạn học hẹn nhau vui chơi.
Nhưng những điều này không phải lựa chọn của Phiêu Linh, cô phải vội đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
Lúc này, một chiếc xe máy ngăn trước mặt Phiêu Linh, một người con trai tháo mũ bảo hiểm xuống, trên tay có hình xăm lớn, tóc nhuộm màu nâu, quần jean cố ý làm cho rách rưới, cả người nhìn qua sất láo không chịu được: ” Phiêu Linh, anh đưa em về.”
“Không cần.” Phiêu Linh nhận ra đó là hàng xóm trên lầu nhà mình, Hàn Tư: “Tôi còn phải đi làm thêm.”
“Anh đưa em đi.” Có lẽ là đã quen với việc bị Phiêu Linh cự tuyệt, Hàn Tư không để tâm, vẫn không từ bỏ.
“Thực sự không cần.” Phiêu Linh lướt qua hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Hàn Tư đuổi theo, hai tay chống lên trên tường, ngăn lối đi của Phiêu Linh, có một chút tức giận nói: “Vì sao mỗi lần đều cự tuyệt anh?”
Phiêu Linh bị hàn Tư vây hãm ở trong tay, không thể động đậy, đơn giản nhìn trựuc tiếp vào mắt hắn, nói thẳng: “Hàn Tư, anh đến tột cùng muốn làm gì?”
“Anh vẫn luôn thích em, em cũng biết mà. Đừng tiếp tục cực khổ học hành nữa, có cái quái gì đâu? Chỉ cần em ở cùng anh, anh sẽ đối xử tốt với em, sau vài năm chúng ta kết hôn, khi không làm gì em có thể đến xem anh đua xe…” [PL: đây là cái lý lẽ gì a
…]
“Nói cách khác, tôi cả đời này phải tiếp tục sống ở nơi tràn đầy mạng nhện, phòng ốc lung lay sắp chịu không nổi mà sụp đổ? Xin lỗi, đó không phải cuộc sống mà tôi muốn.” Phiêu linh cắt ngang lời Hàn Tư: “Nếu tương lai của tôi chỉ có thế, sáng sớm ngày hôm nay tỉnh dậy tôi còn không có dũng khí mở to mắt.”
Nghe vậy, tự tôn của Hàn Tư bị đâm một nhát thật sâu, hắn cố gắng kiềm nén xấu hổ và giận dữ, một quyền đánh vào trên tường, liều chết nhìn chằm chằm Phiêu Linh, cắn răng nói: “Thì ra cô bất quá cũng chỉ là một người đàn bà ham tiền.”
“Yêu tiền có gì sai sao?” Phiêu Linh không hề sợ hãi, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Hàn Tư: “Không muốn mỗi đêm phải lo lắng tính kế sinh nhai cho ngày mai là sai sao? Muốn sống ở một nơi không có rắn rết chuột bọ, là một gian phòng sạch sẽ là sai sao? Muốn có một cuộc sống riêng tư chân chính là sai sao?”
Hàn Tư bị ngữ khí kiên định của Phiêu Linh làm cho sợ hãi, sững sờ tại chỗ.
Phiêu Linh ngữ khí dịu lại, giọng ôn hòa nói: “Hàn Tư, tôi không thích hợp với anh. Cho dù anh dốc toàn lực tôi cũng thấy không thỏa mãn. Tôi còn có con đường của riêng mình, anh không nên tiêu tốn sức lực vì tôi nữa.”
Hàn Tư yên lặng nhìn Phiêu Linh bước đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn và Phiêu Linh từ bé đã ở tại cái nhà cũ trong cái hẻm nhỏ, đó là căn nhà gạch già nua một cách phi thường, cầu thang do những tấm ván gỗ cao thấp không đều ghép thành, vừa đặt chân bước lên, liền nghe tiếng “kẽo kà kẽo kẹt” kinh khủng vang lên, làm cho trong lòng run sợ. Trên vách tường vôi hầu hết đã sặc sỡ bóc ra, lưu lại khối lớn khối nhỏ màu vàng dấu vết bị hỏng. Gian phòng góc sáng sủa thì có thể đếm được những con chuột cùng con gián, tùy thời cơ mà chạy ra chạy vào. Nơi có ít ánh sáng mặt trời, trong không khí luôn luôn tràn ngập một luồn hơi thở ẩm ướt âm u, mà nhóm người ở đây đều là những người không có học thức, bọn họ là tầng lớp thấp nhất xã hội, mỗi ngày khúm núm khom lưng khuỵu gối, đổi lấy chút tiền mặt gần đủ sống qua ngày. Về đến nhà thì uống rượu đánh bài, hoặc là đánh đập vợ con, dùng cách này để tìm kiếm chút tâm lý cân bằng.
Hàn Tư cùng đám bạn ở chỗ này lớn lên, bọn chúng không hẹn mà cùng bước đi trên con đường đã bày sẵn trước mắt ấy, tốt nghiệp sơ trung liền bỏ học, đi làm côn đồ, bình thường luôn mang theo một thân vết thương về nhà. Con gái thì mười bốn tuổi liền đêm không về nhà, sống chung với người ta, sẩy thai, hoặc dựa vào bán thân để kiếm tiền.
Chỉ có Phiêu Linh là không như vậy. Cô rất ít cùng người khác nói chuyện, luôn luôn chờ đợi ở trong nhà đọc sách. Người duy nhất mà cô chú ý là mẹ của mình mỗi ngày đều mượn rượu làm càn, ném đồ đạt khắp nơi. Lúc này Phiêu Linh sẽ cuộn tròn ở góc, nhắm mắt lại. Chờ mẹ đi ngủ, sau đó yên lặng dọn dẹp những mảnh vỡ.
Hàn Tư đột nhiên tỉnh ngộ, Phiêu Linh cuộn tròn ở góc nhắm chặt mắt, không phải là ngủ say, cũng không phải là nhẫn nại, mà là đang suy nghĩ, tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình sẽ không như vậy.
Chỉ có như vậy, cô mới có dũng khí lần thứ hai mở hai mắt.
Có lẽ Phiêu Linh nói đúng, hắn không có dũng khí càng không có năng lực đi thay đổi thực trạng, bọn họ vĩnh viễn đi không thể cùng nhau.
Hàn Tư nhìn bóng lưng Phiêu Linh khuất ở góc đường, hắn rốt cục đội mũ bảo hiểm lên, chạy về hướng ngược lại.
Mười giờ tối, Phiêu Linh mang theo cả người mệt mỏi về đến nhà.
Vẫn như trước không thể nghỉ ngơi, cô còn phải ôn tập. Còn mấy tháng nữa, chỉ cần cố gắng vượt qua, đậu vào đại học cô có thể vĩnh viễn đi khỏi nơi này, không bao giờ muốn trở về nữa. Từ nay về sau, vượt qua toàn bộ, bắt đầu cuộc sống mới.

Phiêu Linh an ủi chính mình như vậy.
Mở cửa, trong phòng một mảng tối đen.
Phiêu Linh bỗng cảm thấy khẩn trương, trong lòng mơ hồ thấy bất an. Cô bình tĩnh ấn xuống công tắt ngay cạnh cửa, “Ba” một tiếng, ngọn đèn rọi sáng hết thảy trong nhà.
Chính là mẹ của cô đang nằm hấp hối trên đất, bên cạnh là vũng máu lớn đỏ sậm.

Ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Những lời này từ miệng bác sĩ nói ra Phiêu Linh bỗng nhiên cảm thấy quay cuồng muốn ngất đi, nhưng cô biết, bên người sẽ không ai đỡ lấy mình. Cho nên cô nắm chặt một góc bàn để bản thân đứng vững lại.
"Tuy nhiên đừng quá tuyệt vọng, chỉ cần tiến hành phẫu thuật cắt bỏ dạ dày và sử dụng phương pháp hóa trị, xác suất lành bệnh đại khái khoảng 30%." Bác sĩ an ủi. [PL: lúc QT xong nguyên văn là “Bác sĩ thoải mái nói”, nhưng để như vậy thì thấy có vẻ vô lương tâm quá nên để theo bản CV của Sâu là an ủi =)) ]
Phiêu Linh thoáng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hỏi: "Phí trị liệu cần phải trả bao nhiêu?"
"Phỏng chừng khoảng 10 vạn." [PL: 10 vạn khoản 3 tỉ đ đấy ợh..]
"10 vạn." Phiêu Linh thì thào lặp lại: "10 vạn."
Nhà chỉ có bốn bức tường, các cô đi đâu mà kiếm nhiều tiền như vậy?
"Trong còn người thân nào không?" Bác sĩ đề nghị: "Nhờ người thân hỗ trợ đi."
Phiêu Linh lắc đầu, bởi ngày ngày đó mẹ cô cùng ba bỏ trốn, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người thân. Mà ba... Chính hắn từ lâu cũng đã vứt bỏ mẹ con cô.
Phiêu Linh lẳng lặng nhìn người mẹ đang mê man trên giường bệnh.
Kỳ thực, năm ấy sau khi ba bỏ đi, bà không còn tỉnh táo nữa, suốt ngày chôn vùi bản thân trong men rượu, năm rộng tháng dài, mặt bị phù thũng, sắc mặt đen tối, tìm không thấy dung nhan xinh đẹp trước kia nữa.
Hồng nhan cứ như vậy héo rũ một cách nhanh chóng.
Mà trước đó, Phiêu Linh thực sự hạnh phúc.
Khi đó mẹ cô thực dịu dàng, rất yêu thương cô. Mỗi khi Phiêu Linh bị oan ức cái gì, đầu tiên à trốn trong lòng của mẹ, tựa đầu chôn trong cổ bà, thản nhiên ngửi mùi thơm, lắng nghe mẹ ngâm lên không biết bao nhiêu bài ca dao không biết tên bên tai, chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Khi đó Phiêu Linh có thể thoả thích khóc, thoả thích cười, bởi vì biết có người bên cạnh quan tâm cô.
Vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, cuộc sống sẽ có một ngày đen tối như vậy.
Năm ấy Phiêu Linh 9 tuổi, có một ngày tan học về nhà, phát hiện trong phòng tất cả đồ đạc của cha đều theo hắn biến mất không tung tích. Mà trong góc phòng, mẹ cô thất thần nhìn về phía trước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rơi lệ. Phiêu Linh nhào đến ôm lấy bà.
Nhưng lần này, bà không có ôm cô lại.
Sau này cũng không bao giờ có một lần từng ôm lấy cô nữa.
Sau đó, Phiêu Linh nghe hàng xóm nói chuyện với nhau.
"Người đàn ông kia mê đắm người phụ nữ khác, bỏ cả vợ con."
"Đáng đời cô ta, bày đặt thiên kim tiểu thư không lo làm, lại cùng đàn ông bỏ trốn, hiện tại trở thành cái dạng này.”
"Cho nên mới nói, xinh đẹp thì có ích gì? Còn không bằng chúng ta, tôi nói có đúng không."
Trong giọng nói tràn ngập vui sướng đắt ý khi người khác gặp họa.
Người người đều thích bỏ đá xuống giếng, chỉ cần sâu trong giếng không phải là mình, không ngại phá hủy nhiều một chút, không cần rõ người khác cùng mình có quan hệ máu mủ gì.
Như bọn họ mong muốn, mẹ cô không bao giờ leo lên (khỏi giếng) nữa.
Phiêu Linh bắt đầu thường xuyên bị đói bụng. Một lần đói đến chóng mặt, liền bắc ghế đứng cạnh bếp lò, học người lớn điệu bộ chiên trứng gà, không nghĩ là làm đổ chảo dầu, dầu nóng bắn một ít lên mu bàn tay, đau nhức khiến Phiêu Linh gào khóc.

Nhưng mà không ai đến đây xem đã xảy ra chuyện gì.
Phiêu Linh rốt cục biết, từ nay về sau cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chỗ dựa của Lâm Phiêu Linh, chỉ có thể là Lâm Phiêu Linh.
"Mẹ cậu thế nào rồi?" Một người con gái tóc thẫm màu đi vào phòng bệnh, mắt to, sống mũi cao, ngũ quan trên dưới theo phong cách âu hoá, trang điểm thật đậm, càng có vẻ ngỗ ngược yêu mị.
Đó là A Tiêu, là người bạn thuở nhỏ duy nhất của Phiêu Linh, cùng ở cái nơi ngõ nhỏ ấy, cha là một kẻ cờ bạc, lúc thua liền về nhà đánh đập vợ con.
Khi còn bé, một khi A Tiêu phát hiện cha tâm tình không tốt, liền lập tức chạy đến nhà Phiêu Linh. Hai đứa trẻ chăm chú ở cùng một chỗ, nghe ngoài cửa người đàn ông cường tráng kia rống giận đập cửa, lạnh run.
Ba năm trước đây, A Tiêu bị cha dùng chai rượu đập vào đầu, phải may chín mũi.
Ngày xuất viện, A Tiêu nói với Phiêu Linh, cô quyết định đến hộp đêm làm việc: "Tớ đã nghĩ thấu rồi, nếu còn như vậy tớ nhất định bị ông ta đánh chết. Phiêu Linh, đây là con đường duy nhất của tớ."
Phiêu Linh nhìn vết thương thật dài trên trán A Tiêu, thật lâu sau, rốt cục hỏi: "Nói cho tớ biết, tớ có thể vì cậu làm cái gì?”
A Tiêu nhìn vào mắt Phiêu Linh, nhẹ nhàng nói rằng: "Đừng coi thường tớ."
Trong giọng nói cất dấu sợ hãi cùng khẩn cầu.
Phiêu Linh cầm tay A Tiêu, mỗi chữ mỗi câu chắc chắn nói: "Vĩnh viễn sẽ không."
Rất nhiều thời điểm, chúng ta đều biết mình đi sai đường, nhưng lúc ấy đó là con đường sống duy nhất.
“Ung thư dạ dày thời kì cuối." Phiêu Linh thở sâu: "Cần 10 vạn trị liệu phí."
A Tiêu lấy trong túi xách tờ chi phiếu đưa cho Phiêu Linh: "Đây là tất cả những gì tớ có, chỉ có khoảng hai vạn, cậu cầm trước, tớ sẽ nghĩ cách lo số còn lại."
Phiêu Linh không nhận.
"Thế nào, ngại ít?" Lông mi A Tiêu dựng lên.
"Bản thân cậu còn nợ bọn cho vay nặng lãi, sao có thể lo cho tớ?" Phiêu Linh nhét tờ chi phiếu vào túi xách của A Tiêu
"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Lẽ nào..." A Tiêu im lặng, không biết nói gì nữa.
Phiêu Linh quay đầu nhìn về phía mẹ mình, bình tĩnh mà hỏi thăm: "Tớ có thể trị giá 10 vạn không?"
A Tiêu nhíu mày: "Cậu điên rồi!"
"Tớ không thể mở to mắt nhìn mẹ chết đi. Tình cảnh cũng như cậu ba năm trước, lúc này cũng là con đường duy nhất của tớ." Phiêu Linh trên mặt lộ ra một tia nhu mì bi thương khẩn cầu: "A Tiêu, giúp tớ đi."
A Tiêu đi tới trước cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, ánh lửa ánh đỏ cổ tay chỗ có hình xăm, đó là mấy dòng văn tự, chính là một câu trong kinh Coran: "Bọn họ vĩnh viễn sa hỏa ngục, không được giảm hình phạt, càng không bao giờ được thư thái."
Có một lúc nào đó, A Tiêu nửa đùa nửa thật nói đây là cô vẽ hình người.
A Tiêu hút xong điếu thuốc, rốt cục chuyển hướng Phiêu Linh nói: "Chờ tin của tớ."
Người mua rất nhanh tìm được, hẹn tại phòng 802 khách sạn Nghi Hào.
Đó là một thương nhân Hoa kiều, mới về nước xử lý chuyện làm ăn, lập tức sẽ quay về Singapore định cư, trước khi đi quyết định tự tặng mình một món quà, là một thân thể trẻ trung thuần khiết. [PL: cái đồ biến thái @@]
Tới giờ hẹn, Phiêu Linh đứng ở cửa phòng, muốn nhấc tay gõ cửa, lại phát hiện tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Không chỉ là tay, mà thân thể Phiêu Linh mỗi tế bào đều lạnh run.
Cô muốn chạy trốn, muốn chạy trốn xa thật xa, nhưng chân lại không mảy may nhúc nhích được.
Không có đường trốn, chỉ có khả năng làm tới cùng, chính là phải đi về phía trước.
Cô thầm thở sâu, gõ cửa.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc Tây trang đi giầy da, tuổi có lẽ bằng với cha cô, cũng may coi như tao nhã.
Trong toàn bộ quá trình, Phiêu Linh tận lực không đi nhớ kỹ dáng dấp của người đàn ông đó, cô nghiêng đầu, thấy trên cổ tay trái của hắn có hai khối trĩ. [PL: cái này…PL ko hiểu lắm]
Hồng tự tiên huyết. (Hồng như máu tươi)
Ngày thứ hai, Phiêu Linh tỉnh lại, người đàn ông kia đã không còn.
Mà đầu giường, lẳng lặng nằm hé ra tờ chi phiếu 10 vạn nguyên.
Phiêu Linh cầm lấy chi phiếu, vuốt ve cái tên nằm trên đó.
Văn Thừa Tự.

Phiêu Linh đột nhiên phát sinh một trận cười, có chút sắc nhọn, có chút đau đớn.
Ra khỏi khách sạn, Phiêu Linh chậm rãi đi trên đường.
Đột nhiên một trận mệt mỏi trước đây chưa từng có ập đến, Phiêu Linh ngồi vào suối phun bên cạnh đường. Nhìn chùm nước giống như bạch long hướng lên trên cao, sau đó hóa thành từng giọt bọt nước trong suốt rơi quay về trong hồ, làm thành một mảnh mênh mông sương mù, cứ như vậy vòng đi vòng lại bị con người khống chế, biến hóa ra rất nhiều hình dáng.
Đây là trung tâm đô thị phù phiếm, ngay cả nước cũng không có tự do.
“Crắc, crắc." Một tràng âm thanh sắc bén khiến Phiêu Linh phục hồi tinh thần, chỉ thấy đứng trước mặt là một người thanh niên cao to anh tuấn, cầm trên tay là máy chụp ảnh chuyên nghiệp, bỗng nhiên ở trước mặt Phiêu Linh chụp ảnh.
"Thật ngại quá." Người thanh niên ấy tiến đến, lấy ra danh thiếp đưa cho Phiêu Linh: "Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của tạp chí《Fascinator》, cô có thể gọi là Joe. ."
Phiêu Linh khó hiểu nhìn về phía hắn.
"Chúng tôi thường xuyên tuyển người mẫu, vừa rồi tôi quan sát thật lâu, cô tuyệt không e ngại màn ảnh, rất có tiềm chất, có hứng thú đến chỗ chúng tôi làm việc không?"
Thấy Phiêu Linh định cự tuyệt, Joe lập tức khuyên nhủ: "Kỳ thực công việc này có đãi ngộ, tiền đồ cũng không tệ... Cô biết ngôi sao đỉnh cao Từ Tử Linh chứ, cô ấy trước đây từng là người mẫu chuyên dụng của chúng tôi. Cô về nhà suy nghĩ kỹ, không cần lập tức trả lời."
"Được, tôi sẽ suy nghĩ." Phiêu Linh tiếp nhận danh thiếp, lễ phép cười cười: "Xin lỗi, tôi đi trước."
Joe nhìn bóng lưng của Phiêu Linh, trong đầu không ngừng hồi tưởng cảnh tượng vừa nhìn thấy, cô ngồi ở bên cạnh hồ phun nước, xuất thần nhìn về phía trước, ánh mắt mê man mà tịch liêu, ánh dương quang bao phủ cả người cô, càng nổi bật lên làn da mỏng như trong suốt.
Xinh đẹp thông thường hay có tính chiếm hữu, mà cô gái này lại có nét đẹp ôn hòa như vậy.
Lại càng đặc biệt.
.
Giải phẫu xong cũng không thành công, tế bào ung thư đã di căn.
Chỉ có thể nhìn bất lực nhìn tử thần tới gần.
Một ngày kia, Phiêu Linh trợn mắt, thấy mẹ mình đang ngồi ở bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ gặp cha con, cũng là vào một ngày tháng tư như thế này. Hắn rớt sách, mẹ nhặt lên, liền đuổi theo đi vào vỗ vỗ bờ vai của hắn." Mẹ cô bình tĩnh nhớ lại ký ức: "Hắn quay đầu lại nhìn mẹ cười, đón ánh dương quang, khóe mắt đuôi lông mày đựng tuấn dật... Sau đó, cuộc sống của mẹ cứ như thế mà trôi qua.”
Giọng nói của mẹ cô thản nhiên có chút nhu tình: "Tuy rằng chỉ là một đoạn nghiệt duyên, nhưng vô luận như thế nào, cái cảnh tượng ấy lại khiến mẹ ấm áp cả đời."
Phiêu Linh nhìn thấy mẹ mình chìm đắm trong ký ức, không khỏi xúc động.
Mẹ cô bỗng nhiên quay đầu lại, mềm nhẹ kéo Phiêu Linh ôm vào lòng, một chút một chút vuốt ve lưng cô, hổ thẹn nói rằng: "Phiêu Linh... Mẹ cả đời này mắc nợ con nhiều lắm."
Thình lình nhận được yêu thương khiến thân thể Phiêu Linh cứng đờ, chóp mũi cảm thấy chua xót. Cô cũng không nhịn được nữa, giống như khi còn bé vậy, ghé vào vai mẹ, tùy ý nước mắt vỡ đê, đem những oan ức những năm gần đây tất cả đều khóc ra.
Đó là một lần cuối cùng mẹ cô ôm lấy cô.
Vào lúc ban đêm, mẹ cô qua đời.
Chạn thức ăn ở giữa phòng khách đặt hé ra di ảnh, bên trong một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, thản nhiên tươi cười.
"Mẹ cậu lúc còn trẻ rất đẹp." A Tiêu lấy một điếu thuốc, thành thạo đặt lên môi: "Nhưng vì một người đàn ông mà như vậy….thật không đáng.”
Phiêu Linh nhìn về phía di ảnh, có chút suy nghĩ nói rằng: "Có đáng hay không đáng, chỉ có thể do người trong cuộc quyết đinh.”
Trầm mặc chỉ chốc lát, A Tiêu lần thứ hai mở miệng: "Phiêu Linh, tớ phải đi. Có một người đàn ông đồng ý giúp tớ trả hết nợ nần, chỉ cần tớ theo hắn.”
"Đi đâu?" Phiêu Linh hỏi.
"Nước Mỹ, hắn là một thương nhân, cùng tuổi với cha tớ.” A Tiêu đột nhiên cười mỉa: "Không, tớ làm gì có người cha như vậy.”
Phiêu Linh nhìn gương mặt A Tiêu, biết cô đã quyết định, chỉ có thể hỏi: "Hắn đối với cậu tốt không?"
A Tiêu hít vào một hơi thuốc, chậm rãi phun ra: "Đãi ngộ của hắn có thể nói là tốt nhất với loại phụ nữ như tớ rồi.”
Phiêu Linh đang muốn nói, dạ dày lại dâng lên một trận không khỏe, cấp tốc đứng dậy chạy đến toilet, kịch liệt nôn mửa liên tục.
A Tiêu đuổi theo, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Phiêu Linh ngẩng đầu nhìn A Tiêu, vẻ mặt phức tạp.A Tiêu bỗng tỉnh ngộ: "Phiêu Linh... Cậu mang thai?!"
Phiêu Linh cắn chặt môi, mãi cho đến khi một mùi máu tươi ập đến, rốt cục gật đầu.
A Tiêu bình tĩnh lại: "Cậu định làm sao bây giờ?"
Phiêu Linh nhắm mắt lại, thê lệ cười: "Tớ còn có lựa chọn khác sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui