Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Edit + Beta: Vịt

Quẳng xuống một câu này khiến tất cả thân thích tại chỗ sởn gai ốc, Cố Phong cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi gian phòng nhỏ mờ mờ này.

Thủ đoạn của Giang cục hắn biết, ở dưới tay y, không có phạm nhân nào dám nói láo gây chuyện. Vô luận mấy phạm nhân kia trước khi vào có bao lớn lối bao thịnh khí, sau khi tiến vào không bao lâu, từng người nghe lời phải giống như tiểu bảo bảo nhà trẻ, thế cho nên càng về sau, đánh rắm cũng phải giờ tay báo cáo.

Giang cục cũng không dùng thủ đoạn phi pháp gì, nhưng chính là có thể đạt tới hiệu quả này.

Giao người cho y, Cố Phong rất yên tâm.

Vừa ra căn phòng này, Anna đã vội vàng chạy tới, "Cố tổng, người tỉnh rồi."

Trong lòng Cố Phong chợt nhảy, bước nhanh hơn, trực tiếp đi thang máy tới tầng phòng bệnh Dư Bảo Nguyên ở.


Hắn đứng ở cửa hơi do dự một chút, rốt cục xoay khóa cửa, một mình đi vào.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Trong phòng bệnh rất an tĩnh, ngoài trừ tiếng giày da của hắn giẫm trên sàn nhà gỗ ra, chính là một mảnh yên tĩnh. Rèm cửa sổ kéo lại, cơ hồ không có ánh sáng gì xuyên qua, trong phòng bệnh một mảnh mờ mờ.

Cố Phong ở trước giường bệnh Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.

Hắn vừa ngồi xuống không lâu, Dư Bảo Nguyên trên giường bệnh động người, mở mắt.

Yên lặng một lúc lâu, mới nghe thấy Dư Bảo Nguyên dùng âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Lần này...... Cám ơn anh."

Cố Phong chỉ nghe được tiếng hô hấp của mình vừa đều vừa nhạt, trái tim hơi đặt xuống chút, "Không cần."

"Lần này nếu không phải chạy tới, nói không chừng tôi thực sự bàn giao lại cái mạng nát này ở chỗ đó rồi," Dư Bảo Nguyên tự giễu mà cười một tiếng, "Đám người Cậu không làm gì anh chứ?"

Cố Phong mở miệng, nhưng không có nói lời ra. Hồi lâu, hắn mới vừa ngữ khí trầm trầm nói: "Đã tìm người thu thập sạch sẽ."

Dư Bảo Nguyên lập tức xoay đầu lại, "Anh làm gì bọn họ?"

Cố Phong cau chặt chân mày, "Xảy ra chuyện như vậy, cậu còn muốn che chở bọn họ?!"


"Cái gì?" Dư Bảo Nguyên khẽ hừ một tiếng, trong đôi mắt đều là vẻ quyết tuyệt, "Tôi chi sợ anh ra tay không đủ độc, khiến bọn họ có cơ hội thở dốc chạy trốn."

"Cậu yên tâm đi," Cố Phong nói, "Tôi tìm cục trưởng chỗ này, y sẽ theo vào vụ này, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai. Tôi cũng phái Tiểu Chu hợp thành team điều tra, đem chuyện phạm pháp của mấy người này, từng vụ một toàn bộ đều thu thập lại, đảm bảo bọn họ cả đời cũng không trở mình được."

Dư Bảo Nguyên nghe vậy, gật gật đầu, "Dựa theo tài liệu chỉnh lý xong rồi, cho tôi xem chút."

"Cậu xem cái này làm gì?"

"Tôi sợ các anh có bỏ sót," Dư Bảo Nguyên hừ cười một tiếng, "Bọn họ mấy năm nay làm không ít ác. Ngoại trừ mấy cái bọn anh nắm giữ kia, còn có mấy chuyện không có án ghi chép, ví dụ như làm ồn bệnh viện. Tôi có thể bổ sung mấy cái này vào, các anh cũng có thể điều động nhân chứng làm ghi chép."

Cố Phong gật gật đầu.

"Những người này lần này dám lớn gan làm bậy như vậy, tôi tuyệt sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không cho bọn họ chút tha thứ nào." Dư Bảo Nguyên nghiến răng nhiến lợi nói.

Cố Phong cầm tay cậu, "Cậu dưỡng bệnh thật tốt, tất cả giao cho tôi."


Dư Bảo Nguyên mệt mỏi gật gật đầu, ém ém góc chăn, nhắm hai mắt lại.

Cố Phong nhưng vẫn ngồi tại chỗ, không có đứng dậy rời đi. Hắn trầm mặc một lúc lâu, rốt cục lên tiếng nói: "Chúng ta một lần nữa ở chung."

Dư Bảo Nguyên mở choàng mắt, đề phòng nhìn Cố Phong một cái, "Anh nói cái gì?"

Cố Phong hít sâu một hơi, nghiêm túc lặp lại một lần, "Chúng ta một lần nữa ở chung."

"Không," Dư Bảo Nguyên xoay người qua, "Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không cần thiết tiếp tục ở cùng với anh."

"Không cần thiết?" Cố Phong bỗng nhiên dùng sức mà xoay người Dư Bảo Nguyên qua, một đôi mắt lạnh lẽo lại tức giận nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đứa nhỏ trong bụng cậu là con của Cố Phong tôi, cậu nói không cần thiết?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui