Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Edit + Beta: Vịt

**** Từ giờ bộ này mỗi lần ra là ra 2 chương nhé, ngắn hơn nữa thì 3 chương. Thật sự 1 chương chính văn bộ này nó siêu ngắn á, có tầm 1k chữ thôi, làm một chương bộ này thấy cứ thiêu thiếu =))))))

Máy bay từ sân bay quốc tế Heathrow Luân Đôn cất cánh, đi về phía Trung Quốc.

Lúc tới sân bay trong nước, đã là đêm khuya. Cách rạng sáng còn một khoảng thời gian, sắc trời đen kịt, lẻ tẻ có mấy đốm ánh sáng yếu ớt đang lóe lên.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong từ cabin đi ra, từ lối đi đi thẳng ra khỏi sân bay. Ban đêm, thành phố này yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều. Ngay cả tài xế taxi ở bên ngoài sân bay không ngừng mời chào khách hàng cũng ít hơn ban ngày rất nhiều.

Cố Phong và Dư Bảo Nguyên vừa đi ra bên ngoài một đoạn, đã nhìn thấy ven đường đỗ một chiếc xe thương vụ màu đen sáng loáng.

Một người đàn ông đứng bên cạnh xe, người đàn ông này tóc tai lộn xộn như tổ chim, mặc trên người một chiếc áo ngủ bằng bông, phía trên áo ngủ in đầy Ultraman, thoạt nhìn có mấy phần trẻ con lại cực kỳ ấm áp.

Dư Bảo Nguyên nhìn thấy người đó kinh ngạc một chút, khiêu mi cười nói: "Trợ lý Chu?"

Người đứng bên cạnh xe, chính là Tiểu Chu. Hắn ngẩng đôi mắt đã buồn ngủ híp chặt, nhìn thấy bóng dáng đám Cố Phong xuất hiện trước mắt, thở dài một hơi: "Cố tổng, các anh rốt cục cũng đến, tôi buồn ngủ không mở mắt ra được rồi."

"Chờ lâu rồi." Cố Phong ôm con nói.


Tiểu Chu mở cửa xe ra: "Tôi lái xe nhé."

"Không cần," Cố Phong tự mình ngồi vào ghế lái, "Cậu đã mệt, vậy thì ngồi phía sau cùng Bảo Nguyên. Tôi lái xe đến khu nhà cậu trước, sau đó tôi tự lái về nhà là được."

Tiểu Chu ngáp một cái, gật gật đầu, ngồi vào ghế sau.

Xe khởi động, một đường chạy ổn định. Đầu tiên là đưa Tiểu Chu đến dưới lầu nhà hắn, sau đó Cố Phong lái xe, cùng Dư Bảo Nguyên về nhà trọ.

Hai người mang hết đồ từ cốp sau xe lên tầng, đợi đến lúc vãn việc, Cố Phong nói với Dư Bảo Nguyên: "Con tôi trông trước, em vẫn chưa đổi lại lệch múi giờ, đi ngủ một giấc trước đi."

Dư Bảo Nguyên đang muốn mở miệng, chợt nhớ tới gì đó.

Cậu từ trong túi móc điện thoại mình ra, nhanh chóng mở.

Chỉ có một vài phần mềm nhàm chán đẩy lên, không có bất kỳ tin nhắn nào.

Nói cách khác, thằng nhãi Lộ Dương, đến giờ vẫn chưa reply tin nhắn của cậu!


Chân mày Dư Bảo Nguyên nhất thời cau lại, Lộ Dương cho tới bây giờ cũng không phải người sẽ bơ tin nhắn của người khác không xem, lần này bất thường như vậy, nói không chừng đã thật sự xảy ra chuyện gì!

Cậu giật mình trong lòng, từ trên bàn cầm lấy chìa khóa và ví tiền, nói với Cố Phong: "Tôi phải ra ngoài, con nếu khóc anh dỗ nó ngủ đi."

Cố Phong kéo tay Dư Bảo Nguyên: "Trời sắp sáng rồi, em bây giờ đi đâu?"

"Tìm người," Dư Bảo Nguyên kéo tay Cố Phong ra, "Anh mặc kệ đi."

Vừa nói, cậu liền đi ra khỏi phòng, dọc theo cầu thang đùng đùng đi xuống, đi thẳng đến gara, nhìn thấy chiếc xe van nhỏ màu xám bạc quen thuộc của mình.

Cậu thuần thục mở cửa xe, khởi động xe. Xe van nhỏ ở trong màn đêm trước tảng sáng lái về phía chỗ Lộ Dương thuê ở.

Đến nhà Lộ Dương thuê, Dư Bảo Nguyên một khắc cũng không ngừng, đi lên tầng 3 Lộ Dương ở. Đến cửa phòng, Dư Bảo Nguyên đầu tiên là gõ cửa vài cái, gọi người, không ai đáp lại.

Cậu lấy điện thoại ra, lại gọi mấy cuộc, cũng không ai nhận.

Dư Bảo Nguyên có chút nóng ruột, dứt khoát gõ mạnh cửa. Đúng lúc ấy, điện thoại của cậu lại vang lên, một dãy số điện thoại lạ gọi tới.

Dư Bảo Nguyên theo bản năng nhận, đặt di động vào bên tai.

Bên tai có giọng nam xa lạ vang lên.

Dư Bảo Nguyên nghe một lát, trái tim chợt đập mạnh.

Cậu nắm chặt điện thoại, ngữ khí lo lắng đáp lại đầu bên kia: "Cậu ấy hiện giờ ở cục cảnh sát phải không? Được, được, tôi lập tức đến!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận