Edit + Beta: Vịt
Buổi chiều ngày hôm đó, Dư Bảo Nguyên nằm ở trên giường bệnh tiếp nhận "kiểm duyệt" của Bạch Hướng Thịnh như bình thường.
Tình huống vẫn tốt, dựa theo như này, không bao lâu là có thể làm thủ tục xuất viện. Bạch Hướng Thịnh hài lòng gật gật đầu, nhân tiện cũng thưởng cho Cố Phong một ánh mắt kiểu điểm danh biểu dương.
Không thể không nói, Dư Bảo Nguyên sau khi phẫu thuật khôi phục tốt như vậy, công lao của Cố Phong không thể thiếu.
Tên nhiều tiên này, mặc kệ Dư Bảo Nguyên cự tuyệt thế nào vạch rõ giới hạn thế nào, dù sao chính là đen mặt liều chết nện tiền. Các loại dụng cụ phương tiện, sản phẩm chữa trị hậu sản, đủ loại chuyên gia kinh nghiệm toàn bộ mời đến đây. Dưới bảo dưỡng và giám sát tốt như vậy, thân thể Dư Bảo Nguyên nếu còn không khỏe nhanh, ông trời cũng không đáp ứng.
Cố Phong ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, thấy khí sắc Dư Bảo Nguyên quả thật càng ngày càng tốt hơn, cũng hơi gật đầu.
Đúng lúc ấy, giữa giường sơ sinh truyền ra tiếng khóc oa oa.
Cố Phong trải qua huấn luyện một đoạn thời gian, động tác ôm con hiển nhiên thuần thục rất nhiều. Hắn duỗi cánh tay dài ra, từ giữa giường sơ sinh vớt Cố Gia Duệ nho nhỏ lên giống như đại bàng giương cánh, lẩm bẩm: "Vừa tỉnh đã khóc, nhóc thối."
Dư Bảo Nguyên cười hỏi Bạch Hướng Thịnh: "Nó bao lâu mới có thể bò trên đất?"
"Đừng vội mà," Bạch Hướng Thịnh cười híp mắt, sửa sang áo blouse của mình, "Châm ngôn đã nói, 3 lật 6 ngồi 8 bò. Nói như vậy, đứa nhỏ ít nhất phải 8 tháng, mới có thể học được bò trên mặt đất đó."
"8 tháng?" Cố Phong nhíu mày, ngay sau đó giơ Cố Gia Duệ khóc nỉ non lên trước mặt, mắt giống như kiểm tra ở trên người Cố Gia Duệ lia quét, "Sao ngốc vậy?"
Bạch Hướng Thịnh trợn mắt: "Đứa nhỏ trưởng thành dù sao cũng phải quá trình. Anh chẳng lẽ còn muốn con trai vừa sinh ra vài tuần đã có thể tính được sơ đồ ma trận vi phân tích phân phương trình vi phân từng phần? Đừng nằm mơ, nuôi con không phải việc có thể dễ dàng cầu nhanh, phải chịu đựng, phải dụng tâm."
Dư Bảo Nguyên rất cảm thấy có lý.
Chỉ là Cố Phong hình như có chút không vừa ý với biểu hiện khóc nỉ non, khóc xong đi ngủ của Cố Gia Duệ gần đây, vẫn nhìn chằm chằm Cố Gia Duệ: "Tôi nhìn cái vẻ này, vẫn hơi ngu ngu."
Nhưng đúng lúc này, cửa bị nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Ngay sau đó, cửa bị mở ra, một thân ảnh cao to đập vào mắt, là Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo đang cầm một giỏ trái cây, mang theo ý cười khẽ, cũng mặc kệ Cố Phong ngồi bên cạnh trong nháy mắt đen mặt, trực tiếp đi thẳng đến bên giường Dư Bảo Nguyên: "Xin lỗi, khoảng thời gian này không thể đến thăm em."
"Không sao," Dư Bảo Nguyên cười lắc lắc đầu, "Tôi rất ổn."
Mắt Tưởng Hạo không tự chủ được nhìn thoáng qua Cố Phong bên cạnh, cười khổ nói: "Bên công ty có vài việc gấp, ba tôi sai tôi mấy nhiệm vụ, từ sớm bận đến tối, thật sự không rút thân ra được. Mãi đến hôm nay, tôi mới có thể tìm được thời gian rảnh đến thăm em."
Dư Bảo Nguyên nhìn thân ảnh Tưởng Hạo, ánh mắt trượt trên người Cố Phong một vòng, trong lòng hiểu rõ.
Có lẽ chính là Cố Phong giở trò quỷ.
Người có thể ném việc cho Tưởng gia làm, ở thành phố này, ngoại trừ Cố Phong, e là cũng không có mấy người.
Đồ con gà ấu trĩ.
Cố Phong cúi đầu, giống như không nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn về phía hắn. Hắn vẫn dùng tay niết mặt Cố Gia Duệ giống như niết cao su: "Nhóc thối, khóc còn ồn hơn cái loa......"
Tưởng Hạo đặt giỏ trái cây bên giường Dư Bảo Nguyên, cười nói: "Còn bao lâu mới có thể xuất viện?"
"Phải một khoảng thời gian nữa," Dư Bảo Nguyên cũng không cách nào nói rõ ràng, "Chắc là nửa tháng nữa đi."
Tưởng Hạo gật gật đầu, "Tôi gọt táo cho em nhé."
"Không cần không cần," Dư Bảo Nguyên vội vàng cự tuyệt, "Tôi không ăn đâu, no rồi."
"Bổ sung nhiều chút, khỏe nhanh." Tưởng Hạo cười đến tinh thần phấn chấn, từ trong giỏ lấy ra một trái táo vừa to vừa đỏ, đến bồn rửa mặt rửa sạch, từ trong giỏ móc ra một con dao gọt vỏ.
Bất quá, nhân vật thiếu gia như anh, đối mặt với dao gọt vỏ, tim hơi đập ầm ầm.
Một lúc lâu, anh cầm dao gọt vỏ, gọt mạnh một cái lên vỏ quả táo vẫn còn chảy nước, vỏ mang theo một miếng lớn thịt quả rơi vào thùng rác.
Cố Phong ôm con, ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Ngay cả gọt táo cũng không biết."
Mặt Tưởng Hạo hơi đỏ. Lúc ở nhà, anh muốn ăn táo, cho tới bây giờ toàn là dì gọt sẵn, cắt thành miếng đặt trong đĩa bưng cho anh. Đi bộ đội, anh muốn ăn táo, rửa sạch vỏ liền gặm giống như đám đại lão gia, nếu xoắn xuýt thời gian gọt vỏ tỉ mỉ như vậy, sẽ bị các đại lão gia bộ đội khác cười nhạo có phải lắp súng cũng lắp sai hay không, lắp thành súng nương nương.
Khóe miệng Cố Phong hơi câu lên, từ trong tay Tưởng Hạo cướp lấy quả táo chảy nước và con dao gọt, động tác thuần thục bắt đầu gọt vỏ. Nạo một lát, vỏ quả táo kia vậy mà một sợi dài ngay cả một khúc cũng không đứt, có thể thấy được tài nghệ cao siêu, có tinh thần thợ thủ công.
Thật ra Cố Phong ban đầu cũng giống như Tưởng Hạo, gọt hết vỏ, quả táo gần như chỉ còn lại hạt. Cũng may Cố đại tổng tài chịu luyện, cũng có đủ tiền và táo cung cấp cho hắn ra sức xoẹt xoẹt, mới luyện được công phu như bây giờ.
Bạch Hướng Thịnh từng còn giật dây Dư Bảo Nguyên nói: "Cậu nói Cố tổng có phải nghề thủ công tiềm ẩn được khai quật hay không? Cậu xem, có thể khuyên nhủ hắn giúp tôi không, mau chóng học thêu, nhà bọn tôi còn thiếu một bộ tranh thêu chữ thập《Thương Long nhập hải đồ》treo đầu giường, cậu xem việc này, Cố tổng có thể giải quyết cho tôi được không?"
Dư Bảo Nguyên cười bảo y cút.
Cố Phong nếu có thể vì cậu đi học thêu chữ thập, Dư Bảo Nguyên cậu có thể lột sạch quần áo đứng ở ban công ngửa mặt lên trời cười 3 tiếng!
Chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Cố Phong gọt xong táo, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, động tác trong tay giống như khoe khoang và đắc ý, cầm lấy quả óng ánh mọng nước không còn vỏ, bình tĩnh đặt trước mặt Tưởng Hạo xoay một vòng, đưa đến trước mặt Dư Bảo Nguyên: "Ăn táo."
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ cầm táo qua, cắn một miếng.
Miệng đầy nước ngọt.
Tưởng Hạo vốn muốn gọt táo lôi kéo hảo cảm, nhưng bởi vì tài nghệ kém người một bậc của mình mà bị cướp mất danh tiếng. Anh cũng không có vẻ gì, đặt ánh mắt lên người Cố Gia Duệ trong ngực Cố Phong: "Tôi có thể ôm đứa nhỏ chút chứ?"
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu.
Tưởng Hạo cười đến lộ ra hàm răng trắng, dương quang tuấn lãng. Anh duỗi tay từ trong tay Cố Phong mắt mơ hồ lộ ra hung ác nhận lấy Cố Gia Duệ. Cũng may Bạch Hướng Thịnh vẫn đứng bên cạnh nhìn ngó, không để anh tay chân lúng túng, giúp sửa đúng nhiều động tác, cũng không để cho Cố Gia Duệ tiếp tục khóc lớn nữa.
"Đứa nhỏ này đáng yêu thật," Tưởng Hạo nhìn cục cưng nho nhỏ, ánh mắt phát sáng, "Vừa nhìn chính là soái ca tương lai." "Vẫn còn bé," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Có thể nhìn ra cái gì chứ."
Tưởng Hạo khẽ cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt phát sáng: "Nghe nói đã có người tranh làm cha nuôi mẹ nuôi đứa nhỏ rồi, tôi có thể nhận làm cha nuôi không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...